Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10

Hoàng Nhân Tuấn nhảy vào trong biển lửa, khói xộc vào mắt cay đến nỗi chẳng tài nào kéo nổi mi lên. Nước mắt cứ thế đua nhau trào ra, chẳng biết đâu là xót thương đâu là đau đớn. Cái cay ấy vừa là cay do khói vào mắt, cũng là cay do những giây phút bất lực, tuyệt vọng. Ngày còn bé Nhân Tuấn vẫn thường hay giúp mẹ thổi cơm, ngọn lửa đỏ hồng cùng với làn khói bếp khiến cậu ho lụ khụ bỏ cả nồi cơm chạy ra ngoài hít thở, cái cảm giác ấy vẫn hiển hiện trong tâm trí dù cho đã nhiều năm trôi qua. Những năm tháng làm nhiệm vụ đối diện với hàng trăm đám cháy lớn nhỏ, cũng là khói, là lửa nhưng chẳng giống như ngày ấy. Một bên là ngọn lửa hiền hoà sưởi ấm những đêm đông lạnh buốt, mùi hắc của đám khói bếp mỗi bữa cơm, một bên là con quái vật nhăm nhe thiêu rụi mọi thứ thành tro. Hoàng Nhân Tuấn bao năm làm trong ngành cứu hoả cốt là để bảo vệ căn bếp ấm áp ngày nào. Để khi ngọn lửa được thắp lên là tương lai tươi sáng chứ không phải là ác mộng giống như bây giờ.

Bên trong, bên ngoài đâu đâu cũng là lửa nhìn đi nhìn lại không thấy Lý Khải Xán đâu. Hoàng Nhân Tuấn định gọi nhưng mới mở miệng ra đã ăn đủ một ngụm khói độc ho sặc sụa. Trong tình thế này im lặng là vàng. Cậu đi mò từng căn phòng, mong sao sau cánh cửa kia là Lý Khải Xán, hy vọng cậu ta không liều mạng đến nỗi nhảy vào căn nhà chứa bình gas trong lúc này. Quen nhau hơn một thập kỉ Hoàng Nhân Tuấn thừa hiểu bạn mình có thể liều lĩnh đến cỡ nào. Con người có thể nói một là hai nhưng Lý Khải Xán không bao giờ có chuyện đó. Ngay cả Lý Thái Dung cũng có những lúc mềm lòng khi học viên năn nỉ ỉ ôi, Khải Xán hoàn toàn không thèm để ý, phạt là phạt ai không chịu thì nhân đôi. Cho nên việc lửa đang dữ dội và khí gas đang trào ra như thế này cũng chẳng ngăn được người lính ấy thực hiện nhiệm vụ của mình. Hoàng Nhân Tuấn không chỉ phải hoàn thành công việc mà còn phải bảo vệ đồng đội của mình, giảm thiểu tối đa mất mát cho nhân dân và trung đội. Áp lực trên vai người đội trưởng chưa bao giờ là vơi bớt đi cả, ngay cả những lúc không phải làm nhiệm vụ. Đứng giữa ranh giới sinh tử vẫn phải đặt sự an toàn  của đồng đội lên hàng đầu.

Căn nhà thứ ba, khoảng cách với nơi chứa bình gas ngày càng gần, vẫn không thấy Khải Xán đâu. Hoàng Nhân Tuấn mò mẫm đi vào trong, một bước rồi hai bước. Đồ vật trong nhà bị lửa bao trùm, rơi tự do xuống sàn, chỉ cần không để ý là có thể bị thương bất cứ lúc nào. Những căn nhà cuối này có điểm chung là lan can quay về phía Tây, hứng trọn từng đợt gió phơn từ Lào thổi sang, gió khô kết hợp với sức cháy của ngọn lửa tạo thành một thảm hoạ. Điều hoà trong nhà phả ra từng hơi nóng. Hoàng Nhân Tuấn không để ý súyt nữa bị lửa từ điều hoà thiêu đốt may mà có người đẩy cậu ngã ra một bên. Ngọn lửa rơi vào chiếc ghế sofa đang cháy khiến nó bùng lên giống như ngọn đuốc được đổ thêm dầu. Nhìn thứ đang bị thiêu đốt trước mặt khiến Hoàng Nhân Tuấn không khỏi rùng mình, nếu bản thân hứng trọn đám cháy thì sao nhỉ? Chắc sẽ đau đớn lắm cho mà xem. Cậu vô thức sờ tay lên ngực áo, thấy chiếc vòng chỉ đỏ vẫn còn nguyên, thở phào nhẹ nhõm. Thì ra cũng có ích đấy chứ.

Lý Khải Xán lồm cồm bò dậy, may mà nhìn thấy được không thì chẳng biết ăn nói thế nào với mẹ Nhân Tuấn. Cũng như nhà Chí Thành, mẹ Nhân Tuấn cũng chỉ có một đứa con trai, cả nhà cả cửa có mỗi hai người nương tựa vào nhau mà sống. Ít nhất ra mẹ Chí Thành có bố của thằng nhóc bên cạnh, còn mẹ của bạn Khải Xán chỉ có một mình mà thôi. Năm ấy vì Nhân Tuấn tham gia nhiều vụ chữa cháy, me đã đi chùa từ Nam ra Bắc để thỉnh chiếc vòng chỉ đỏ này về cốt là mong con trai bình an vô sự. Ngần ấy năm nó vẫn luôn là bùa hộ mệnh giúp đội trưởng Hoàng thoát khỏi cửa tử. Lý Khải Xán nhớ có lần bạn mình quên mang vòng đi làm nhiệm vụ bị ngạt khí, tình trạng vô cùng nguy kịch nhưng khi mang vòng tới lại có thể bình an trở về từ cõi chết. Thực sự rất linh thiêng. Khải Xán cũng đeo thử một lần, vừa bước ra đường suýt bị xe tông, thoát chết nhờ tiếng của Nhân Tuấn đòi lại vòng. Chỉ có điều tại sao với La Tại Dân lại không hề linh nghiệm? Có lẽ là do trời đã định, cả hai có duyên nhưng lại chẳng có phận.

- Sao không? - Lý Khải Xán vỗ vai bạn. Hoàng Nhân Tuấn chợt bừng tỉnh, liếc người bên cạnh một cái, từ lúc nào tay đã vào thế nắm đấm. Phải đánh cho tên lì lợm này một trận mới được, người gì đâu nói mãi chẳng thèm nghe ai.

- Sao con khỉ nhà cậu. Bực hết cả mình nữa, đã bảo để tớ làm cho cứ liều vào chỗ này. Cậu có mệnh hệ gì thì tớ ăn nói với Lý Đế Nỗ kiểu gì?

- Thì nói là Lý Khải Xán dũng cảm nhất.

- Nãy giờ cậu làm gì?

- Tớ tìm lối sang bên kia, đường chính bị sụt xuống tầng 1 rồi, không đi được.  - Khải Xán đứng dậy đi ra phía lan can. Khu này cứ hai căn nhà thì lại chung một ban công, chỉ cần nhảy qua là được. Nhưng quan trọng là nhà có gas bị nổ, tường lẫn ban công đều sập xuống, muốn sang cũng khó. Hoàng Nhân Tuấn chạy theo sau, đúng như Khải Xán, phần bên kia đã bị phá hủy hoàn toàn không có cách nào để sang được. Bên cạnh là khu dân cư không thể bỏ mặc. Ánh đèn từ những cửa hàng bán đồ ăn đêm, của cây cầu tựa như chiếc cài tóc lấp lánh hiện lên trong đôi mắt của người lính cứu hoả. Một nửa thành phố chìm vào giấc ngủ say, còn những người ở đây đang canh gác cho giấc mơ của họ. Những ánh đèn đường trầm lặng mang dáng vẻ yên bình, êm ả. Thành phố rộng lớn bỗng hoá thành nàng thiếu nữ với mái tóc lấp lánh sao, sao của trời đêm và sao trong mắt nàng. Khoảnh khắc đẹp ấy thu gọn vào trong đồng tử, ghi dấu vào trí nhớ của hai người lính cứu hoả. Lý Khải Xán cười nhạt :

- Ước gì tớ được là một trong số đó, được ngủ ngon mà không sợ giật mình bởi tiếng chuông báo cháy, được ăn bữa cơm trọn vẹn cùng gia đình thì tốt biết mấy. Tớ nhớ bố mẹ quá.

Trước đây gia đình của Lý Khải Xán cũng từng yên bình như thế kia, có mẹ, có bố ở nhà chờ cửa. Sáng đi học tối về thấy mẹ đang làm bữa tối, bố thì tưới mấy chậu cây trước nhà. Cứ ngỡ hạnh phúc nhỏ sẽ kéo dài mãi nhưng cuộc đời nào mấy ai biết trước được mọi thứ. Chỉ trong một đêm mà Lý Khải Xán mất đi những người thân duy nhất của mình, đứa trẻ được bố mẹ bao bọc che chở bỗng trở thành mồ côi. Thời gian qua đi, căn nhà vẫn còn đó, những vết cháy xém in đậm lên bức tường, vết sẹo còn trên lưng nhắc cho Khải Xán nhớ về kí ức đau thương về vụ hoả hoạn năm nào.

Hoàng Nhân Tuấn vỗ vai Khải Xán thay cho một lời an ủi :

- Cậu còn Đế Nỗ mà. Gia đình của cậu đấy. Hoàn thành nhiệm vụ rồi về với gia đình chúng mình thôi.

Tớ ước gì La Tại Dân vẫn còn ở đây.

Tớ muốn bên cạnh cậu ấy đến hết đời, chỉ muốn bên cạnh một người mãi mãi về sau.

Lý Đế Nỗ biết rõ hoàn cảnh của Lý Khải Xán không còn ai bên cạnh nên lúc nào cũng dành hết sự quan tâm cho cậu, những ngày nghỉ phép đều bám dính không rời. Nếu như cuộc đời cướp đi gia đình của em, anh sẽ cho em một gia đình mới, gia đình của chúng mình. Nhớ lần ấy về quê ra mắt, Khải Xán nghe được cuộc nói chuyện của người yêu với bố mẹ :

- Em ấy không còn ai bên cạnh, con đã hứa sẽ trở thành gia đình của em ấy.

- Bố mẹ coi Khải Xán như con cái trong nhà, con không phải lo, thằng bé ngoan ngoãn đáng yêu thế này phải mau làm đám cưới đi.

- Ý con là nếu sau này con có ra sao mong bố mẹ hãy yêu thương em ấy giúp con.

Có lẽ bây giờ bố mẹ Đế Nỗ cũng đã hay tin rồi, họ sẽ suy sụp, sẽ đau đớn, sẽ than thân trách phận sao mà ác độc thế. Nỗi đau nào cũng sẽ qua, chỉ có nỗi đau mất con là chẳng thể với. Họ sẽ nhắc lại mỗi lần nhớ con, nhắc mãi tới tận sau này về những đứa con đi mãi chẳng quay đầu lại.

Tiếng nổ lại lần nữa vang lên trong đêm, cát bụi bay mù mịt, cả hai tạm dừng câu chuyện lại nhanh chóng khụy xuống. Hai căn nhà bên cạnh bị phá hủy gần hết, trước mắt chỉ còn những tảng tường to đang cố trụ lại dưới sức ép của vụ nổ. Lửa từ trong nhà nhanh chóng xồ ra ngoài ban công, Hoàng Nhân Tuấn lập tức kéo Lý Khải Xán đứng nép vào bờ tường. Có lẽ vì bị hun đốt lâu nên lớp gạch nóng đến điếng người, mặc dù đã mặc áo bảo hộ nhưng vai của Nhân Tuấn vẫn cảm thấy đau rát. Lý Khải Xán quan sát xung quanh làm sao có thể sang được bên kia mà không bị thương. Không thể nhảy được, dưới là nền cốt thép, không chết vì lửa thì cũng chết vì mấy cái cọc nhọn kia. Mùi gas trở nên đậm hơn bao giờ hết.

Hoàng Nhân Tuấn giật mình, không phải, nếu xuất phát từ trong căn nhà kia những vụ nổ vừa rồi có lẽ đã phá hủy hoàn toàn bình gas. Lần thứ nhất ở tầng bốn, sập cột nhà khiến cậu và Chí Thành bị kẹt lại dưới đống đổ nát. Lần thứ hai là việc xuất hiện vết nứt trên trần. Lý Khải Xán vừa bảo đường sang kia đã bị đất đá lấp mất, lần gần nhất là vụ nổ khiến hai căn nhà bị phá hủy. Nếu chỉ có một bình thì đáng nhẽ nó phải là vụ nổ đầu tiên rồi. Nhưng nếu là vài bình thì sức công phá không nhẹ nhàng thế này đâu, trừ phi những bình gas ấy không ở chung một chỗ. Theo thứ tự những vụ nổ thì đây là bình thứ tư. Khoảng cách ở chỗ này với chỗ mà Hoàng Nhân Tuấn vừa mắc kẹt lại khá xa, kì lạ những căn nhà ở giữa lại không có gì xảy ra chỉ đơn thuần bị lửa lan ra cộng với nhiều đồ đạc dễ cháy mà thôi. Theo cậu biết nơi này không cho phép sử dụng bếp gas vậy tại sao lại có nhiều gia đình dùng đến vậy mà thậm chí quản lí không ai biết?

- Xán, cậu có thấy vụ cháy này bất thường lắm không? Những bình gas ấy.

- Lão chủ thầu bê vào đây giấu kinh doanh trái phép, rò rỉ với chập điện. Bùng. Xong phim.

- Không nếu chỉ ở trong một căn nhà thì tại sao lại nhẹ nhàng đến thế, những bình gas nổ cùng một lúc sức ảnh hưởng phải đến bán kính mấy km. Mà nhé cậu thấy mỗi chỗ lại nổ cách nhau mấy chục phút không? Chỗ này còn cấm dùng bếp gas, nhiều người dùng như vậy mà lại không có ai phát hiện sao?

- Ý cậu là... - Lý Khải Xán ngờ vực, Hoàng Nhân Tuấn khẽ gật đầu - Ở đây có đường dây dẫn khí gas?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com