Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tư Cách Gì?

Cố gắng trông về Khuê khi còn minh mẫn. Hai chữ vội vàng nói ngắt quãng, mắt tự động khép dần. . .
Chị xin lỗi. Chị không hề lừa dối em. Có lẽ chị không thể chứng minh nữa rồi. Không thể nữa...  

Bất chấp làn xe và dòng người tụ tập xem hiện trường. Khuê lao như bay. Cơ hồ không suy nghĩ được thêm gì nữa, chỉ biết chạy đến bên người thương nằm lạnh lẽo trên mặt đường. Nước mắt rơi đầm đìa. Hối hả kêu :
"Hương . . . Không được . . . Không . . . Không. . . Đừng mà, Hương sẽ không có chuyện gì đâu. .. "

Ngồi xuống bên thân thể bất động kia, ôm vào lòng. . . Chiếc nhẫn vẫn sáng lấp lánh , nguyên vẹn trên tay. Không trầy xước hay xức mẻ. . . Vươn cánh tay run run cầm lấy chiếc nhẫn từ tay Hương. . . Nước mắt rơi nhoè lên nhẫn.

Tại sao chị lại ngốc như vậy? Tại sao lại chạy ra? Vốn dĩ chị biết nó rất nguy hiểm mà đồ ngốc nhất thế giới, Hức.. . Hương, làm ơn. Em sai rồi. Em sẽ không như vậy nữa. Em sẽ không đòi đi nữa. Là em đáng trách. Tỉnh dậy trách móc em đi. . . Tỉnh dậy đi. . . Hức . . . Huhu . .

"Hương, Tỉnh dậy! Em không cho chị ngủ, không cho phép. Mau tỉnh dậy đi. Không phải chị muốn em tha thứ cho chị sao? Chị mở mắt ra nhìn em đi. Em sẽ không truy cứu nữa. Làm ơn đi. Xin chị. Hức . . . Hương. . . . Huhu. . . Ai giúp tôi với. . . Làm ơn giúp chị ấy. . . . Huhu. . . Làm ơn cứu người. . . " - Ôm chặt cơ thể bất động kia, nước mắt cứ tuôn trào không ngừng. Cầu xin chị, mở mắt ra nhìn em. Chị muốn gì em cũng làm theo. Làm ơn đi mà, em chỉ có chị thôi. Làm ơn mở mắt ra đi. . . Làm ơn đi Hương. Huhu . . . Giữa đêm tối, bóng dáng nhỏ ôm lấy một cơ thể đẫm máu, tiếng khóc thê lương như trút hàng ngàn đau đớn .
--------------------------------

"Bệnh nhân bị chấn thương sọ não. Cấp cứu gấp. . . Mau gọi trưởng khoa thần kinh." - Các y tá cùng bác sĩ đẩy nhanh chiếc xe có Phạm Hương nằm vào phòng cấp cứu.

Lan Khuê chạy theo. Nắm lấy tay cầm xe đẩy, không quan tâm đến mọi người nhìn mình rồi xào xáo hay bàn tán. Cô quên đi sự hiện diện của tất cả mọi người . Đối với cô, cấp thiết nhất bây giờ là cái mở mắt của Hương.
Chỉ cần chị tỉnh lại thôi, chị muốn gì em cũng đồng ý hết. Bất kể điều gì cũng theo ý chị. Sẽ không ngang bướng hay cứng đầu nữa. Chẳng phải chị muốn giải thích sao? Chị tỉnh dậy đi em đang muốn nghe chị giải thích đây. Em sẽ không cứng đầu, không phủ nhận nưa. Tỉnh dậy đi, làm ơn đi Hương. . . Em cần chị ngay lúc này lắm. . . Những lớp trang điểm nhoè đi, mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều. Cô mệt, mắt mỏi, đôi chân không còn chút sức lực nào. Nhưng, cô không được gục ngã. Cô còn đợi Hương tỉnh dậy nữa. . . Cơ thể như muốn rã ra. Phút chốc không cầm cự sẽ ngã đổ mất. . .

"Mời cô ra ngoài để không cản trở chúng tôi cấp cứu cho bệnh nhân." - Một vị y tá nhắc nhở, kéo Khuê quay lại với hiện tại. Cô như người mất hồn không biết đâu là đâu nữa? Cô chẳng biết hiện tại phải làm gì và làm thế nào nữa. . . Chỉ biết lẳng lặng dõi theo người thương nằm trên băng-ca được đẩy vào trong. Cửa căn phòng đóng lại. . . Đúng lúc cả thân thể nhỏ bé đổ rạp xuống, ngã lưng vào tường.

-----------------------------

7 tiếng đồng hồ trôi qua.
Cuối cùng đèn cũng sáng. Vị trưởng khoa khi nãy bước ra. Gương mặt không một cảm xúc.
Khuê trông thấy, vội chạy đến, giọng run lập cập
"Bác sĩ, bệnh nhân, chị ấy thế nào rồi."

"Uhm. Rất may, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Nhưng, mặt ý thức sẽ không như trước nữa." - Trưởng Khoa điềm tĩnh tiếp tục nói.

" Không. . .Không như trước là sao ạ? Bác sĩ nói rõ cho em biết với!" - Khuê gấp gáp.

"Chấn thương mạnh, tuy xuất huyết nhưng không nặng. Mà thay vào đó là sự ảnh hưởng đến các dây thần kinh. . . Và ảnh hưởng như thế nào thì phải đợi bệnh nhân tỉnh dậy mới rõ ràng được. Hoặc có khi. . . Không thể tỉnh lại nữa. Tùy vào ý thức của nạn nhân có vượt qua được hay không." - Trưởng khoa ngập ngừng, đã qua cơn nguy kịch nhưng cả ông cũng không biết bệnh nhân sẽ như thế nào. Không dám cho người thân một tia hi vọng, lỡ kết quả không như mong đợi lại khiển trách ông. Nên, người thân cứ chuẩn bị tâm lý trước đi đã rồi tự đặt hi vọng ấy vào chính bệnh nhân.
Đừng đặt hi vọng ở ông, ông chỉ là trưởng khoa, không phải là ông trời. Lựa chọn của người đó muốn thức tỉnh hay đam mê trong tăm tối. Ông không thể nào quyết định giúp. Thứ có thể giúp được, chính là ý chí nội lực từ bên trong bệnh nhân.

"Này, này, cô gái. . . Tỉnh lại đi." - Khuê nghe được câu " không tỉnh lại nữa" của trưởng khoa thì như bị rớt xuống địa ngục. Tâm tư choáng váng, mắt bao trùm một màu mực. . . Không thể được, không thể như vậy được. . . Khuê loạng choạng, chân khập khiễng, không thấy hay nghe được gì nữa. Một màu tối om phủ quanh cảnh vật. . . Bắt đầu nghiêng người gục ngã.
Chợt thấy người thân bệnh nhân có vẻ không ổn, mặt tái xanh, tay chân run rẩy như sắp ngã, trưởng khoa đỡ vai ghì lại, cố đánh thức cô bằng cách đánh nhẹ vào vai. . . Nhưng , Khuê cũng rơi vào bất tỉnh.

---------------------------------

"Khuê, lại đây chị bảo này." - Hương đứng từ xa vẫy tay gọi Khuê.

"Hương, đợi em với. Chị đừng chạy nhanh quá. Đợi em ! " - Khuê tức tốc chạy để đuổi kịp. Chạy rất lâu, cố gắng chạy theo bóng dáng người thương. Chợt, từ xa người thương đã đứng lại. Lòng mừng như bắt được vàng. Chạy thật nhanh thật nhanh hơn nữa. Đây là cơ hội để tới bên chị mà .

"A, chị, đồ đáng ghét. Chạy nhanh đến vậy. . . Làm em đuổi theo mệt đứt hơi." - Thở phì phào, Khuê chống tay xuống gối nhưng mắt vẫn hướng về tấm lưng khi trước.

Bước nhẹ đến, luồng tay vào hông. Ôm trọn tấm lưng trần vào lòng, thủ thỉ :"Em nhớ chị."
.
.
.
Nhưng sao chị im lặng vậy. . .hơi ấm từ người đột nhiên trở lạnh như băng.
Tại sao chị lạnh lùng với em thế, quay lại nhìn em được không? Cho em ngắm nhìn khuôn mặt thương yêu mà em mong chờ. . .
. .
Khuê xoay bóng dáng đó về phía mình. 

Bất chợt, cô té nhào, tay chân run rẩy, ấp úng hỏi. . . "Hương, người. . . người chị dính đầy máu. Nhiều máu quá. Chị  Làm sao vậy? "

"Làm sao ư?"

"Là em khiến tôi trở nên như vậy. Từ nay về sau, tôi sẽ không còn là Phạm Hương yêu thương em nữa. Sẽ không. Là em vứt bỏ tôi. Nên cũng đừng hòng nhận lại nữa. " - Gương mặt sắc lạnh, ánh mắt vô hồn nhìn thẳng vào thân thể nhỏ đang run rẩy. Trút từng câu một.

Vừa dứt câu, hình ảnh Hương nhoè đi. Tan biến như khói. . . Hòa vào không trung, biến mất. Để lại Khuê thất thần vì câu nói ấy rồi cũng thức tỉnh : "KHÔNG. . . KHÔNG ĐƯỢC. . . KHÔNG ĐƯỢC BỎ RƠI EM . . . "

Khuê gào thét, không thể như vậy. Chị không được rời xa em. Là em sai, em khiến chị trở nên như vậy. Nhưng em sẽ sửa sai. Sẽ yêu thương chị hơn, em không cho phép chị bỏ đi. . . Không được!

--------------------------------
"Khuê. . . Khuê à. . . Con. . . Khuê dậy đi con. "

"Hươngggggg." - Khuê bật người dậy hốt hoảng.

"Con làm sao vậy? Con gặp ác mộng hả?. . . "

"............."

"Không sao rồi con, chỉ là ác mộng thôi, ổn rồi, có mẹ ở đây này."-Mẹ Khuê vuốt tấm lưng, tay lau trán đầy mồ hôi của con gái trấn an. 

Cái gì vậy. Phù! Chỉ là một giấc mơ thôi. Không sao, không sao. Mình suy nghĩ vớ vẩn quá. Hương sẽ không bỏ rơi mình đâu. Chị thương mình đến vậy làm sao có thể. Hihi. Ngốc thật mà, yêu đến điên rồi chắc. . . Ngay lúc này, lại muốn được chị ôm vào lòng quá. Phải gọi cho chỉ mới được, chẳng hiểu sao muốn nghe giọng chồng yêu mới thỏa lòng. . . Hihi .

"Tút . . . Tút . . . Tút. Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau. . .Tútttt . . "

"Quái, sao điện thoại chị ta không gọi được. Hay đang tắm nhỉ? Chắc vậy, thôi nhắn tin để lát chị ta ra đọc rồi gọi lại vậy. Hihi." -Khuê tủm tỉm cười. Hồ hởi đánh dòng chữ "Em nhớ chị lắm honey.", hồn nhiên ấn nút gửi cho số điện thoại Hương, nhìn cuộc trò chuyện của hai người trước đó. Hai Chữ " bảo bối" từ người gửi làm lòng Khuê tươi vui hẳn lên. Cô cầm điện thoại hôn nhẹ vào màn hình.

"Khuê, con nhắn tin cho ai vậy. " - Mẹ Khuê khi nãy thấy con gái bất tỉnh nhưng miệng la hét, tay quơ quạng với tới trần nhà. Tỉnh dậy lại hành xử kì lạ khác thường, thắc mắc hỏi.

"À. Cho chị Hương. Hihi. Tự dưng con thấy nhớ chỉ quá mẹ." - Khuê nháy mắt với mẹ, cười khúc khích.

"Hả? Con nhắn tin nó chi vậy. Nó cũng ở cùng bệnh viện với con mà." - Mẹ Khuê thắc mắc. . . Con gái bà , có vấn đề à? Rõ ràng nó đưa Phạm Hương vô đây. Sau đó thì cũng bất tỉnh. . . Đến giờ không nhớ gì ? Còn hồn nhiên vui vẻ. . . Mới tỉnh dậy nên chắc đầu óc không được tỉnh táo đây mà.

"Dạ, Hương, làm sao? . . . Ở đây là . . . ? " -Nhìn ngó xung quanh.Đến giờ mới phát hiện đây không phải nhà mình. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, xung quanh im lìm, nền gạch trắng sát. Ngoài kia cửa mọi người đi qua lại, người khóc, người buồn bả, người vui cười nói chuyện. . . .

Đâyyy, không phải nhà cô rồi. Không phải!

"Hương, . . .Hương đâu mẹ. . . Chị ta ở đâu?" - Khuê lay hai tay mẹ, nài nỉ. 

"Cô ta ở cùng dãy con, phòng cuối cùng. Bác sĩ đang theo dõi tình hình cho cô ta? Con bé đó bị nặng lắm. . . Nó. . ." - Mẹ Khuê xoay qua vuốt tóc con gái, chậm rãi nói. Bà không hiểu nổi. . . Bà có một cảm nhận khác lạ về cảm giác mà Khuê Khuê dành cho Phạm Hương. Nó khác hẳn tình cảm chị em thân thiết mà Khuê đối đãi với Ngân, rất khác. . . Nhưng bà lại không dám khẳng định, không dám khẳng định rằng con gái bà là người như thế.

Không nói không rành. Nghe xong thông tin mình cần đã có được. Khuê leo xuống giường tức tốc chạy đi. Bỏ mặc bà mẹ đứng sững vì kinh ngạc. Chạy thật nhanh. . . Chạy đến nơi mà có người cô đang trông chờ. Người đang ngự trị hết mọi nỗi nhớ trong lòng .. .. 

Em nhớ chị, nhớ nhiều lắm, .. . . Chỉ cần trông thấy chị thôi, em sẽ chạy vào ôm lấy , bất chấp bị trêu chọc? Hihi. Phạm Hương đáng ghét, em nhớ chị đến phát cuồng. . .  Đáng trách thật, bản thân lại mê ngủ đến thế. Chắc chị đã chờ lâu lắm phải không?. Bây giờ em tới đây. Sẽ không cho chị rời xa nữa. . . Chị sẽ không thoát được tay em đâu. Cả đời này cũng không. Em đã dành trọn trái tim cho chị, nên có muốn vứt bỏ, em cũng sẽ níu kéo cho bằng được. . . Đợi em. 

Đứng trước cánh cửa phòng mà mẹ đã chỉ mình. Khuê thở phào. Hít thở nhẹ nhàng, chỉnh lại quần áo xốc xếch. Tay vuốt những lọn tóc rối kĩ càng, nở một nụ cười thật tươi. Đẩy cửa bước vào, niềm nở : "Chờ em có lâu không honey?" 

.

Đóng cánh cửa, xoay người lại nhìn đến bên giường, nụ cười trên môi tắt hẳn. Khuê sững sờ: 

. "Cô. . . cô . . . tại sao lại ở đây?"

.

"Cô nghĩ mình có tư cách hỏi tôi câu đó sao Trần Ngọc Lan Khuê? Tôi mới là người nói câu đó đấy."


P/s: Chap này có hơi thiếu muối. . . :)) Mọi người đọc rồi cmt cho Au vui nha. hihi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com