Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ĐÊM TÂN HÔN (R)



Màn đêm tĩnh lặng phủ dần xuống bên ngoài thư phòng, tiếng nến nhỏ tí tách, tí tách...
Hơi thở của Cẩm Mịch đã dần trở lại bình thường sau một hồi nức nở, nhưng lúc này hơi thở của Húc Phượng lại bắt đầu không bình thường. Được ôm nàng trong vòng tay lần nữa một cách trọn vẹn như thế này là niềm khao khát của hắn, một niềm khao khát chưa bao giờ có thể vùi lấp, bất luận là hắn đã từng khổ sở cấm đoán bản thân không được nhớ đến nàng, hay là khi hắn tự ép mình phải căm ghét nàng.
Giờ đây khi lại được áp sát vào thân thể mềm mại thoang thoảng mùi hương hoa quế của nàng, toàn thân hắn như chấn động. Từng thớ thịt trên người hắn căng lên giống như những mầm xuân đã âm thầm nảy nở dưới lòng đất, chỉ chờ một cơn mưa nhẹ mùa xuân Cẩm Mịch thoáng lướt qua là sẽ vươn lên, đâm chồi nảy lộc.
Hắn nhè nhẹ dùng môi lướt qua vành tai nhỏ nhắn của nàng rồi từ từ hôn lên tóc, lên tai và trượt xuống dưới cái cổ thanh mảnh trắng ngần của nàng. Nụ hôn của hắn rất nhẹ nhưng không kém phần rạo rực. Hắn dừng lại một lúc lâu trên cổ nàng rồi đột ngột dùng lực mút lấy nó khiến Cẩm Mịch giật mình.
Nàng biết hắn muốn nàng, muốn một cách ghê gớm. Nàng cảm nhận được hơi thở gấp gáp của hắn sau tai mình, cảm nhận được toàn thân hắn từ từ cương cứng và áp sát vào nàng. Nàng biết hắn cố tình áp sát để nàng thấy hắn khao khát nàng đến nhường nào. Đôi bàn tay đẹp đẽ
của hắn từ từ rút khỏi tay nàng, nhưng không phải để rời xa nàng mà để bắt đầu một cuộc thám hiểm mới trên thân thể nàng. Một cuộc thám hiểm đầy thân quen vì đây đâu phải lần đầu hắn làm như thế? Hai tay hắn lần lên phía trên cổ nàng ve vuốt với một sự êm nhu cực hạn rồi từ từ nhích dần xuống đôi gò bồng đảo căng tràn của nàng. Toàn thân Cẩm mịch cũng khẽ rung lên cùng nhịp với sự dịch chuyển của đôi bàn tay lão luyện ấy. Hắn nhẹ nhàng ôm vòng lấy bầu ngực nàng qua lớp áo, nhẹ nhàng xoa nắn. Khi tay hắn chạm vào hai cái khối mềm mềm nhưng cương cứng ấy, cổ họng hắn phát ra một tiếng gầm gừ khe khẽ. Nàng là của hắn! Đây không phải là mơ, cũng không phải hắn đang say, sự mềm mại nóng bỏng của nàng đánh thức con dã thú vốn bị giam cầm trong hắn. Nhưng hắn không muốn làm nàng sợ hay tổn thương, hắn chỉ muốn làm nàng cũng phải thèm muốn hắn như hắn thèm muốn nàng - dù chỉ một lần để làm thỏa mãn sự kiêu hãnh trong hắn hay đúng hơn bù đắp cho những thiếu vắng mà nàng luôn khiến hắn phải chịu đựng. Tiểu Phượng của hắn lúc này đã chồi lên như mũi tên chực phóng ra khỏi nỏ. Hắn cố tình ép cái mũi tên cương cứng ấy vào đôi mông tròn trĩnh của nàng, để nàng cảm nhận được sự ham muốn của hắn. Giờ phút này hắn không ngại để cho nàng biết hắn cần nàng đến mức nào. Rời môi mình khỏi cổ Cẩm Mịch sau khi đã in hằn dấu lên cổ nàng, khiến cho nó giống như một cái bình sứ thượng hạng được người thợ tài hoa đóng lên một con dấu mộc màu đỏ. Hắn cũng muốn đánh dấu lên khắp cơ thể nàng và cả tâm hồn nàng, rằng nàng là của hắn! Hắn hận mình không đủ nhẫn tâm để có thể cắn nàng thật mạnh - đủ để để lại một cái sẹo chủ quyền Vĩnh viễn - để nàng không được quên nàng là của hắn. Nhưng sao hắn nỡ?
Loay hoay mãi không cởi được cái thắt lưng của nàng khiến hắn bắt đầu thấy hối hận vì đã không dùng phép biến hết quần áo của nàng ngay từ đầu. Cẩm mịch dựa vào hắn, hơi thở của nàng trở nên gấp gáp hơn với sự dịch chuyển liên tục của tay hắn trên ngực mình. Nhưng nàng cũng thừa nhạy cảm để nhận thấy sự bối rối xen lẫn bực dọc của hắn khi không cởi được thắt lưng của nàng. Nàng nhẹ nhàng luồn tay ra đằng sau rút nhẹ chỗ móc thắt lưng của mình xuống. Trong phút chốc tà
áo đen của nàng trượt ra để lộ ra một khung cảnh cực kỳ diễm lệ. Phía trước hai người có một tấm gương lớn phản chiếu nên Húc Phượng có thể chiêm ngưỡng hết kỳ quan trước mắt hắn. Cẩm mịch từng nói xuân hoa thu thực là kỳ quan diễm lệ nhất trong lục giới, nhưng với hắn, nàng mới là kỳ quan diễm lệ. Phản chiếu trong tấm gương là một Cẩm mịch tràn đầy sắc xuân, tóc của nàng bị hắn ôm hôn nên hơi rối, có vài lọn đen tuyền rơi ra khỏi kẹp hờ hững trên vai nàng. Chiếc áo đen mở toang đối lập với làn da trắng mịn càng làm tôn lên vẻ yêu kiều của nàng. Chiếc cổ nõn nà với dấu hôn của hắn, bờ vai mảnh dẻ và bầu ngực tròn lẳn với hai đầu nhũ hoa hồng hồng, vòng eo nhỏ nhắn và đôi chân dài thẳng tắp.

Hai gò má nàng ửng hồng và đôi mắt cũng lấp lánh đầy khao khát không kém gì hắn. Hắn gạt nhẹ chiếc áo của nàng rơi xuống, hít một hơi rồi lấy hai bàn tay tận hưởng sự mềm mại căng tròn trên bầu ngực nàng. Hắn sờ nắn đôi nhũ hoa màu hồng nhạt lúc này đã căng lên vì ham muốn. Một tay hắn trượt từ từ xuống cái rốn nhỏ nhắn của nàng rồi xuống sâu chút nữa nơi mà khu vườn xuân còn đang e ấp. Cẩm Mịch run lên từng cơn với sự sờ nắn của hắn, nàng có cảm giác hắn đang trêu chọc nàng, đang hành hạ nàng để nàng thấy xấu hổ vì chính sự ham muốn đang trỗi dậy trong mình. " phượng hoàng" Cẩm mịch rên khẽ khi bàn tay không an phận của hắn bắt đầu đi vào trong khu vườn xuân lúc này đã trở nên ẩm ướt và nóng rực vì bị hắn kích thích. Nàng choàng hai tay ôm lấy cổ hắn, vít đầu hắn xuống và tìm kiếm môi hắn. Chính nàng cũng không thể nhận ra Cẩm Mịch bây giờ trong gương - đầy nhục dục và ham muốn. Húc Phượng gần như không kìm nén nổi đi vào trong nàng khi nhìn thấy nàng trong gương nhưng hắn vẫn ngoan cố để hành hạ nàng thêm một lúc. Lưỡi của hắn quấn chặt lấy lưỡi nàng, thỏa sức liếm mút. " cởi áo của ta ra cho ta nhé, việc này nàng rành nhất mà".. Hắn khẽ khàng nói với Cẩm mịch sau khi đã hôn đến nỗi môi nàng vốn đã mọng giờ lại càng mọng hơn. Hành hạ nàng như thế này thì cũng chính là hành hạ hắn. Cẩm Mịch mở to mắt nhìn hắn - cái tên Quạ khét đáng ghét này, đến giờ vẫn quen thói sai khiến nàng? Nhưng nàng cũng chợt nhớ ra xưa nay hắn có bao giờ phải tự thay quần áo. Hồi làm thư đồng cho hắn thì cũng chỉ có nàng thay quần áo cho hắn mà thôi.... xoẹt .. chỉ vài động tác nhỏ, bộ hỷ phục trên người hắn giờ đã tuột xuống đất để lộ ra thân hình cường tráng của hắn. Cẩm mịch không kiềm chế được nuốt nước bọt một cái - và dĩ nhiên việc đó làm hắn rất hài lòng. Hắn cười một cách xảo trá: ta có thể cho rằng nàng hài lòng với những gì nàng thấy chứ ? Bàn tay Cẩm mịch run rẩy lướt nhẹ trên ngực hắn - lướt qua những đường cơ đẹp như cẩm thạch ấy và dừng lại nơi vết dao nàng đâm hắn. Giọng nàng run run: có còn đau không? Nước mắt nàng lúc này lại rơi xuống. Húc Phượng ôm chặt lấy nàng - hôn lên đôi mắt nàng- hôn hết cả những giọt lệ nóng hổi của nàng "không đau, không đau nữa vì giờ nàng đã trở về bên ta". Hắn hôn nàng ngấu nghiến như muốn nghiền nát môi nàng- sự ham muốn dâng lên tột đỉnh khiến hắn không thể kìm chế.

Hắn hôn lên ngực nàng - thè cái lưỡi hồng hồng của mình tận hưởng từng trái đào tiên căng mọng của nàng..rồi hắn quỳ hẳn xuống hôn lên rốn nàng khi hai bàn tay đã thay thế cho lưỡi hắn, tiếp tục mân mê ngực nàng. Cẩm mịch gần như không thể đứng vững được trước những cơn khoái lạc mà cái kẻ vốn cao cao tại thượng lúc bình thường giờ đang quỳ mọp dưới chân nàng đem lại. Hắn quỳ dưới chân nàng một cách hoàn toàn khuất phục khiến nàng bỗng có một cảm giác rất kiêu hãnh... là nàng, là nàng đã làm cho hắn phải khuất phục, phải đầu hàng... nhưng cũng cùng lúc nàng thấy nhói đau trong tim vì tấm chân tình mà nàng nợ hắn.. Hai tay Cẩm Mịch nắm chặt lấy bờ vai của Húc Phượng làm chỗ dựa để khỏi ngã quỵ trước sự ham muốn thôi thúc của bản thân...khi cái lưỡi xảo trá của hắn luồn hẳn vào trong khu vườn bí ẩn của nàng, ve vuốt lên cái nhuỵ hoa đang phồng lên vì bị kích thích. Nàng rên rỉ ..."Húc Phượng, đừng ... đừng trêu thiếp nữa.." Húc Phượng cương cứng toàn thân trước tiếng rên rỉ của nàng- hắn giờ cũng không thể chịu đựng hơn được nữa.

Hắn xoay nàng lại để tay nàng chống lên tấm gương trước mặt rồi tiến vào phía trong nàng từ đằng sau. Tiểu Phượng thúc vào trong như một chiến binh kiêu hãnh tiến vào thành sau khúc khải hoàn ca. Cẩm mịch ướt át nhưng rất chặt, ôm gọn lấy Tiểu Phượng đầy nồng nhiệt. Một tay hắn không ngừng xoa nắn ngực nàng, một tay ôm lấy hông nàng khi hông hắn cũng không ngừng di chuyển, cọ sát. Cả hai rên rỉ không ngừng, môi tìm môi, thân dán chặt thân hoà vào một khối - tim nối liền tim. Cả căn phòng lúc này vẫn sáng rực ánh nến phản chiếu rõ rệt hai thân hình quyện chặt vào nhau trong cơn hoan lạc với những tiếng rên rỉ đầy nhục dục" Cẩm
mịch ", "Phượng Hoàng" càng lúc càng lớn.
Nhịp thúc của hắn càng lúc càng mạnh, càng nhanh theo hơi thở hổn hển, hỗn độn của cả hai.. khi mũi tên cương cứng ấy đã bắn hết ra khỏi nỏ, Cẩm mịch thấy toàn thân rã rời nhưng được lấp đầy và thỏa mãn. Hắn ôm chặt lấy nàng, vùi mặt vào hõm cổ của nàng. Bây giờ nàng mới là chỗ dựa cho hắn khỏi gục ngã. Hắn thỏa mãn, một cảm giác hạnh phúc không thể tả nổi len lỏi trong hắn khi được hoà thành một với nàng....
Một lúc lâu sau Cẩm mịch mới khẽ khàng lên tiếng:

- Cách Ma tôn động phòng cũng khác lạ quá, xưa nay không phải động phòng thì phải lên giường kéo rèm sao?
- Nàng vội gì chứ, đây mới là màn mở đầu thôi. Màn chính ta còn chưa mở mà.

Cẩm mịch:???

Ngoài trời bắt đầu có tiếng sấm báo một cơn mưa đầu mùa xuân sắp tới, mang theo hơi lạnh ẩm ướt của ban đêm. Nhưng trong thư phòng sáng choang ánh nến, giờ chỉ đậm một mùi bí ẩn và hai con người đang mải mê hoà vào thành một, đầy nóng bỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com