Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 1

Yêu anh cái giá em phải trả là sự cô đơn, anh không thương em, không yêu em, anh là vì sự ép buộc mới kết hôn cùng em, người anh yêu là một người khác, nhưng em lại trót yêu anh từ cái nhìn đầu tiên mất rồi.

Em ghen tỵ với người ấy, ghen tỵ vì người ấy có được tình yêu của anh, ghen tỵ với chính anh ruột của mình, ghen tỵ với một người đã mất.

Một con quái vật không ai yêu thương như em, bị cha ruồng bỏ nhốt vào căn phòng lạnh lẽo, người mẹ yêu thương cũng bị bệnh mà qua đời,em luôn phải che dấu bí mật của mình.

Ở căn nhà to lớn nhưng cũng đầy lạnh lẽo này anh chưa bao giờ để ý tới em, anh nói anh hận em, vì em người anh thương mới chết.

Anh biết không, có đôi khi em từng nghĩ chỉ cần anh dành một chút yêu thương dành cho em thôi thì em cũng sẽ mãn nguyện lắm rồi, nhưng cớ sao ngay cả một ánh mắt anh cũng không dành cho em.

Chờ đợi đó là những gì em có thể làm, nhưng em có đợi đến sáng anh cũng chẳng trở về,có về rồi anh cũng sẽ lại đi, những bữa tối, rồi bữa sáng em tự tay làm anh chưa bao giờ động đũa, em một mình ngồi trên chiếc bàn rộng lớn.

Vương Tuấn Khải anh ác lắm!.

Có đôi khi em muốn từ bỏ, rời xa nơi lạnh lẽo không hơi ấm này nhưng rồi em lại nghĩ đến anh, chỉ cần nhìn anh thôi cũng được, chỉ cần Vương Nguyên em còn mang danh nghĩa là vợ anh, em lại nhẫn nhịn chịu đựng.

Em sợ bóng tối lắm anh biết không? nhưng sao anh vẫn chưa trở về trời mưa bão cúp điện mất rồi!, em tự mình ôm chặt bản thân cố xua đi cảm giác sợ hãi đang bủa vây lấy em.

Em chực khóc khi thấy anh ngẩn người ngắm nhìn bức ảnh của anh ấy, trái tim em nhói đau, dù em có cố gắng đến đâu vẫn chẳng thể nào thay thế được một người đã mất.

Vỡ vụn rồi, trái tim em vỡ vụn thật rồi, anh làm tình với em nhưng miệng luôn gọi tên anh ấy, đau, rất đau, trái tim cùng thể xác, tỉnh dậy anh nhìn em bằng ánh mắt chán ghét bảo em cút ra ngoài, nước mắt em rơi, tự nhủ với lòng mình không sao rồi.

Kể từ đêm anh uống rượu say đó, anh chưa bao giờ trở về nhà nữa, cũng tốt em sẽ không phải kìm nén bản thân mình nữa.

Vương Tuấn Khải em phát hiện ra, em có thai rồi, em vừa vui, cũng vừa sợ hãi, vui vì em đang mang thai con của anh, sợ hãi vì sợ anh biết em là quái vật sẽ kinh tởm em, sẽ càng chán ghét, sẽ đuổi em ra khỏi nhà.

Em từng ngày từng ngày lo lắng anh sẽ phát hiện sự khác thường của em nhưng em lo thừa rồi, anh vốn chẳng quan tâm tới sự tồn tại của em.

Là em vẫn luôn tự mình đa tình, anh giận giữ mắng em vì em lỡ làm vỡ khung ảnh của anh ấy, nhưng liệu anh có quan tâm tới cảm xúc của em không?em mới là vợ của anh mà, lần đầu tiên từ khi cưới nhau, anh đánh em, má em in dấu năm ngón tay của anh, em sững sờ nhìn anh không dám tin, anh nghét em tới vậy sao?, câu trả lời em không mong muốn nhất được anh nói ra một cách nhẹ nhàng nhưng lại cứa sâu vào trái tim đang rỉ máu của em, phải ,tôi ghét cậu, nếu không phải vì cậu em ấy cũng sẽ không chết, tôi cũng sẽ không bị ép phải lấy cậu.

Em hiểu rồi, em thực sự đã hiểu, em nên buông tay rồi, buông tha cho anh cũng là buông tha cho chính em.

Vương Tuấn Khải em buông tay rồi anh tự do rồi!.

Đứa con này coi như là món quà cuối cùng anh dành tặng cho em vậy, em sẽ ích kỷ giữ nó cho riêng mình.

Con ah, mẹ xin lỗi vì không thể cho con một gia đình hoàn hảo, không thể cho con một người cha nhưng mẹ sẽ dành hết tình yêu thương của mẹ thay luôn phần của cha con.

......

Vương Tuấn Khải gấp cuốn nhật ký Vương Nguyên bỏ quên trong ngăn bàn, hắn khóc chính xác là hắn đang khóc, hắn đã làm tổn thương người yêu hắn, người luôn lặng lẽ ở bên cạnh hắn không than trách một lời.

Vương Nguyên đã thật sự rời bỏ hắn rồi mang theo cả đứa con chưa chào đời của hắn.

Một tháng, hắn cho người tìm kiếm cậu đã một tháng nhưng cậu dường như bốc hơi khỏi trung quốc vậy.Hắn có tìm cỡ nào cũng không có tin tức gì.

Một Vương Tuấn Khải lạnh lùng, cao ngạo trước kia giờ đầy tiêu tuỵ và hốc hác, hắn vừa đi tìm cậu vừa phải làm việc ngày đêm.

Ngã mình lên chiếc giường cậu vẫn hay nằm, mùi hương của cậu đã dần phai nhạt, Vương Tuấn Khải luyến tiếc, từ ngày Vương Nguyên đi hắn vẫn ở phòng cậu ngủ, vì mùi hương bạc hà thanh mát làm cho hắn cảm thấy dễ chịu.

Vương Tuấn Khải hắn hối hận, hối hận vì sao lúc trước hắn đối xử tệ với cậu, hối hận vì sao hắn lúc đó lại tát cậu, hối hận tất cả vì những gì hắn làm.

Hắn ích kỷ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cậu dù cái chết của người hắn đã từng yêu một chút cũng không liền quan tới cậu.

Hắn biết rõ cậu yêu hắn, cũng biết cậu chỉ là một người bị thay thế kết hôn cùng hắn.Nhưng cậu vẫn chấp nhận không oán trách một lời.

....

Vương Nguyên rời xa Vương Tuấn Khải đã ba tháng, trong ba tháng Vương Tuấn Khải trở thành một người cuồng công việc, trở thành nỗi ám ảnh của toàn bộ nhân viên vì bộ mặt than băng lãnh, tập đoàn lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng vì áp lực hắn mang tới, chỉ cần hắn không vừa ý liền đuổi việc cũng vì thế mà hiệu xuất làm việc của tập đoàn liền tăng vọt.

Hắn quăng mạnh chiếc điện thoại vào tường khiến nó vỡ tan, rơi xuống một góc, người của hắn vừa thông báo vẫn chưa có tin tức gì của cậu.

_Vương Nguyên em là đang trừng phạt tôi sao, tôi tìm em lâu như vậy rồi sao em vẫn chưa chịu xuất hiện.Hắn đấm mạnh vào bàn kính khiến nó vỡ tan, tay hắn bị kính đâm chảy máu nhưng hắn nào có quan tâm.

Thiên tỷ đẩy cửa bước vào thấy cảnh tượng đó chỉ lắc đầu thở dài hỏi_Vẫn chưa tìm thấy em ấy ah, tao và Hoành nhi cũng đã cho người đi tìm em ấy rồi, mày dù có hành hạ bản thân thì Vương Nguyên cũng sẽ không trở về, nếu đã biết bản thân yêu em ấy thì lúc trước đừng nên đối xử với người ta như vậy, tao tin sẽ tìm thấy em ấy nhanh thôi, mày đi băng bó vết thương đi, tao sợ người chưa tìm được mà mày đã chết khô rồi, chị kelly ở chi nhánh Trùng Khánh gọi điện bảo mày qua đó một chuyến, mày tự lo đi, tao đi trước.

Thiên tỷ vỗ vai hắn đi ra ngoài, Vương Tuấn Khải bất động ngồi trên ghế, Thiên tỷ nói không sai hắn yêu Vương Nguyên nhưng là hắn cứ luôn phủ nhận điều đó để rồi tự tay hắn làm tổn thương cậu.

Hắn trở về Trùng Khánh liền chạy xe tới công ty, khi hắn bước vào toàn thể nhân viên đều có mặt tại sảnh chính lập tức cúi đầu chào hắn, Vương Tuấn Khải mặt không chút biểu cảm bước qua, tiến vào thang máy dành cho tổng giám đốc bấm tầng cao nhất, thang máy dừng lại ở tầng thứ 20.

Thư ký thấy hắn đến liền đứng dậy chào hắn rồi đẩy cửa phòng cho hắn vào.

Thư ký vừa đóng cửa liền có một tập giấy bay thẳng đập vào mặt Vương Tuấn Khải, hắn không kịp né cứ vậy hứng trọn, người ngồi trên ghế tổng giám đốc nhìn hắn, hắn cúi nhặt xấp giấy để lại trên bàn nhìn người trước mặt hỏi.

_Chị gọi em đến có chuyện gì không?

_Vương chủ tịch chẳng lẽ không có việc gì thì không thể gọi ngài đến sao_Kelly nhìn hắn châm chọc.

_Em không có ý đó_hắn nhìn chị mình cúi đầu nói,Vương Tuấn Khải không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ nhất người đang đứng trước mặt hắn đây.

_Được lắm, Vương Tuấn Khải đừng tưởng chị mày không biết những gì mày đã gây ra nha_cô đập bàn giận dữ chỉ thẳng vào Vương Tuấn khải.

_Chị nói gì em không hiểu?_hắn ngạc nhiên nhìn kelly.

_Mày không hiểu hay giả vờ không hiểu, hay để chị mày nhắc lại cho mày nhớ, mày đã đối xử như thế nào với vợ mày, đã tàn nhẫn ra sao để nó một mình chạy trốn đến nơi này rồi giữa trời mưa to ngất ở trên đường, nói xem!, mày nói cho chị mày nghe_kelly nghiến răng bật ra từng chữ, đến tận giờ cô vẫn không thể nào quên được cảnh tượng đó.

Flashback.

Hôm đó trời mưa cô một mình lái xe về nhà đến đoạn đèn đỏ cô dừng lại, vì trời đã khuya cộng thêm trời mưa nên đường khá vắng vẻ, lúc đèn chuyển màu cô chuẩn bị lái xe thì phát hiện bên kia đường có bóng người xiêu vẹo bước đi trong mưa, rồi sau đó ngất ngay giữa đường, cô hốt hoảng tháo dây àn toàn vội vàng mở cửa xe, chạy lại xem sao, đến nơi thấy người đã ngất, giữa hai chân máu liền tục chảy, không nghĩ nhiều đỡ cậu ra xe của mình gọi điện cho bác sĩ trước, rồi quay đầu xe lái đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất.

Đến bệnh viện cậu được các bác sĩ đẩy vào phòng cấp cứu, Kelly ở bên ngoài phòng cấp cứu toàn thân ướt nhẹm, chờ đến gần sáng phòng cấp cứu cũng tắt đèn, Vương Nguyên được đẩy ra, chuyển vào phòng hồi sức.

_Bác sĩ cậu ấy sao rồi?

Bác sĩ nhìn kelly rồi bảo cô đến phòng mình nói chuyện.

_Vương tiểu thư cô là người nhà bệnh nhân?

_Tôi không phải, nhưng tôi là người đưa cậu ấy đến.

_Vậy tôi rất tiếc không thể nói tình trạng của bệnh nhân cho cô được, cô hãy kêu người nhà của bệnh nhân đến_bác sĩ đẩy gọng kính nhìn cô

_Bác sĩ Triệu có chuyện gì thì ông mau nói đừng để tôi nói lại lần thứ hai_Kelly nổi cáu đứng dậy đập bàn cái "rầm",khiến bác sĩ Triệu kinh sợ nhìn cô lắp bắp nói.

_Hiện.... tại xem ......như là không sao, đứa bé trong bụng...may mà đưa đến cấp cứu kịp thời, không là e rằng không giữ được, sau này phải hết sức cẩn thận, vì cậu ấy là nam lại có thể mang thai lại càng phải hết sức chú ý_Ông nói xong lau mồ hồi nhìn người đứng trước mặt.

Vương Nguyên hôn mê đến một tuần trong bệnh viện, khi tỉnh lại đã thấy mình nằm ở một căn phòng xa lạ, thử bước xuống giường bụng dưới liền truyền đến cơn đau, cậu nhăn mặt rên khẽ, lúc này Kelly cũng đẩy cửa phòng thấy cậu tỉnh liền vội chạy lại đỡ cậu.

_Em mới tỉnh cứ nằm nghỉ đi, muốn gì cứ nói với chị, muốn uống nước sao?, đợi chị một xíu_ kelly đỡ cậu ngồi trên giường, rót nước cho Vương Nguyên khi cậu nói muốn uống nước, cậu nhận lấy ly nước rồi từ từ uống,trả lại cái ly rỗng cho cô, cậu nhìn quanh rồi thắc mắc hỏi.

_Đây là nơi nào ?

_Ah,quên giới thiệu với em đây là nhà của chị, chị tên là Vương Kelly(còn là chị của thằng chồng chết dẫm nhà em),lớn hơn em hai tuổi, em cứ gọi là chị Kelly cũng được_cô tự giới thiệu.

_chào chị em là Vương Nguyên, cảm ơn chị đã cứu em, đã làm phiền chị rồi_cậu nhìn người con gái trước mặt không dám tin người này lớn hơn cậu hai tuổi, lúc nãy cậu còn tưởng người này có khi ít tuổi hơn cậu.

_được rồi Nguyên Nguyên em,không cần phải cảm ơn chị đâu(chị là giúp em dâu của chị thôi),em nếu không có chỗ nào để đi cứ ở lại đây dù sao chị cũng ở một mình hơn nữa em còn đang mang thai, bác sĩ dặn phải hết sức chú ý_kelly thấy cậu khách sáo thì nói hơn nữa cô cũng đã điều tra, và biết được Vương Nguyên là từ Bắc Kinh đến đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com