Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4 : ( Lời kể của Linh ) Bạch mã hoàng tử và lọ lem công chúa.

[Tác giả có nhờ sự giúp đỡ của con bạn nên nội dung hơi giống với truyện 12 chòm sao và tiếng ái tình của sét.♡]
Em ko phải cô gái đi giày đỏ
Bỏ cả thế giới nhỏ để yêu anh.
Em ko phải cô gái đi giày xanh
Lẽo đẽo theo anh, lanh chanh tìm hạnh phúc.
Em là cô gái đi giày trắng
Ngược đường ngược nắng để yêu anh...❤

Cấp 2- mình lớp 8, còn anh lớp 9.Vào tiết đầu thu- trời không nắng, không mưa . Bầu trời xanh ngắt không 1 gợn mây. Mình đã gặp anh.
Mình và anh cùng đứng dưới sân trường để tập trung; rất nhiều người, nhưng mình vẫn nhìn thấy anh.
Anh sáng ngời giữa rất nhiều học sinh khác, mình không thể không thấy anh.
Từ đó, mình thường tìm anh, ngắm nhìn bóng dáng anh từ xa, tìm facebook của anh, tìm hiểu về anh...
Và âm thầm thích anh.
Mình ngốc nghếch đến nỗi để cho cả trường biết mình thích anh. Mình còn khờ khạo để 1 chị cùng lớp anh gọi anh ra nói chuyện.
Mình có hối hận... thậm chí là rất nhiều!
Hôm mình nói chuyện với anh, là 1 ngày trời đẹp.
Mình và anh đứng trên ban công tầng 3 vắng vẻ.
Mình còn nhớ , anh mặc 1 cái áo khoác Barca màu xanh than. Câu đầu tiên anh nói với mình là :
_ Hôm nay trời lạnh nhỉ...
Cảm giác của mình lúc đó, mình nhớ rất rõ. Tim đập loạn hết cả lên, đầu óc rối tung, lồng ngực như có tảng đá đè lên, cực kì khó thở... mình chỉ muốn chạy ngay đi thôi!
_ Không biết bao nhiêu độ.. - anh nói tiếp.
2 tay mình đưa ra lan càn, lòng bàn tay cấu vào nhau, suýt nữa là xước da chảy máu
_ Hình như là .. 20 độ... - lấy hết dũng khí, mình bập bẹ nói.
_ Ừm... 20 độ à...
Mình không nhớ , anh dẫn dắt như thế nào mà mình được biết Anh muốn thi vào THPT Ams , và chắc chắn sẽ đi du học ở Singapore.
Thế rồi, việc gì đến cũng đến. Vòng vo 1 lúc , anh hỏi mình
_ Uh.. thế em... muốn có chuyện gì muốn nói với anh...
Mình hoảng, phải rất rất lâu sau, mình mới mở mồm
_ Em....
Lại không đủ dũng cảm để nói tiếp rồi. Huhu, sao cái số tôi khổ thế này, aaaaaaaaaa
"Không thể được Huyền Linh, mày ko thể câu giờ được..." - mình tự nhủ.
_ Em... em thấy anh học giỏi... em ngưỡng mộ và muốn làm bạn với anh.... à... em muốn tặng anh... - mình lôu cái bút chì kim Pentel mà mình chuẩn bị từ hàng tuần trước ra dúi vào tay anh...
_ Anh cảm ơn.... - Anh nhận, rồi nhét vào trong túi áo.
Mình và anh đứng nói chuyện vớ vẩn 1 lúc rồi trống đánh. Anh và mình đi về lớp. Anh tiễn mình đến tận cửa ( vì lớp anh phải đi qua lớp mình :3 )
- Em vào lớp đi.
- Vâng, em chào anh ạ.
Mình vào lớp, cuối cùng cũng được thở. Nhưng chưa thở được lâu thì lũ bạn kéo nhau vây quanh hỏi dồn dập.
Trời ơi, con cần ko khí.... rất nhiều ko khi. Tránh ra đi.
Lúc đó Kim Anh ra giải vây cho mình. Bạn tốt.
Thoát khỏi lũ kia, hội bọn mình túm năm tụm ba nghe mình kể lại mọi chuyện diễn ra.
Ôi, sự xấu đó lại quay trở về rùi sao giờ.
- A..... ko kể nữa đâu.
Cả lũ ngơ ngác nhìn mình
- Kể xong rồi mà.
- Còn nữa sao ?
- Còn thì kể tiếp đi mà.
Rõ hâm, đã kể hết nội dung rồi mà còn...
Từ hôm nói chuyện với anh đến giờ, mình vẫn chưa dám nhìn thẳng vào mắt anh. Chỉ dám liếc trộm. Nhưng mà anh thần thánh quá cơ. Sao lại có thể nhìn thấy những lúc mình liếc trộm để mà giơ tay lên chào. Những lúc như vậy phải chào lại thôi.
Anh có một cái tên thực sự rất hay. Mạnh. Nghe nó mạnh mẽ quá cơ nhưng mà ngoại hình anh khác hẳn với cái tên.
Anh đẹp trai học giỏi thư sinh. Chắc vì thế mà chị gái nào cũng thích.
Mình để ý có mấy chị rất hay là ôm vai bá cổ chụp ảnh với anh. Ừ thì chị nào cũng xinh hơn mình nhưng mà phải tự tin lên chứ. Giờ ai còn quan trọng nhan sắc nữa. Yêu nhau là đủ... Nhưng... anh đâu yêu mình. Thích cũng ko. Anh nói chỉ thấy mình tính cách dễ thương, xem mình như em gái anh ấy.
Mạnh và mình hay ib với nhau vào mỗi tối. Nội dung đại loại như : Chào ạnh! Hôm nay anh vui ko ?Anh thích màu gì ?..... Và thường là mình chủ động ib trước. Có hơi tủi thân nhưng may ra anh còn trả lời mình. Thế là đủ để mình thấy mãn nguyện.
Có mấy chị rất xấu tính nhé. Hay nhìn mình cười mỉa mai. Có hồi giờ thể dục, lớp mình trùng tiết với lớp anh ý. Mấy chị ấy ngồi lại với nhau rồi chỉ chỏ mình, nghe loáng thoáng có vài câu như
- Con bé kia muốn làm cóc ghẻ ăn thịt thiên nga chắc
- Xấu cứ thích hư cấu.
- Cỡ nó đòi tán Mạnh ?
- Thôi mày ơi, mày còn ko tán được nói gì đến em nó.
Mấy chị tưởng tôi sẽ nhụt chí à ? Mơ đi.
Nhưng thật sự mình cũng bắt đầu thấy tự ti về mình.
Mặt ko nét nổi bật, học hành tạm được, thỉnh thoảng khùng khùng điên điên. Thật chẳng xứng với anh.
Nhưng chẳng phải người ta nói trái dấu hút nhau sao ?
Anh hay cười, nụ cười tỏa nắng khiến bao người ngây ngất. Nhiều lần chạm mặt nhau anh toàn chủ động gật đầu chào mình. Thật xấu hổ là những lần như thế mình toàn đơ ra như con ngu hoặc cuống cuồng lên như gặp thần tượng... Anh lại cười. Anh ơi đừng cười nữa... Nụ cười của anh có sức sát thương rất lớn đó.
Cái thứ tình cảm trẻ con đó cứ thế phát triển lớn dần và trở thành tình yêu thật sự.
Năm anh lên cấp 3, mình học lớp 9. Phải xa anh mình buồn lắm chứ. Đã thế hồi đó còn ko được ib với anh nữa cơ.
Mình quyết tâm học hành quên cả mọi thứ xung quanh để thi được vào trường cấp 3 với anh.
Và cuối cùng mình nhận được một kết quả xứng đáng cho những ngày tháng học hành khổ cực đó.
Lại một lần nữa chúng mình được học chung trường.
Ngày đầu tiên vào trường mới, mình hồi hộp, lo sợ, ngại nữa...
Hồi hộp tìm anh mãi chẳng thấy, thôi thì đi đăng kí làm thẻ học sinh trước vậy...
Mình đến bàn làm thẻ, rất đông và có nhiều học sinh bu quanh, có đến 5 người ghi mà chả đủ.
Mình đứng bừa vào một chỗ rồi chờ đến lượt.
May quá, đến mình rồi ! Nhưng...
Anh đang ngồi đó!
Thật sự là anh đang ngồi ở đó...
Anh vẫn thế, vẫn cái vẻ đẹp trai làm tê dại con tim mình...
Vẫn mái tóc ấy, vẫn khuôn mặt ấy, nụ cười ấy...
Anh vẫn đang cặm cụi nghi chép , chưa ngẩng lên nhìn mình...
Mình hoảng... Có nên chạy đi ko? Sợ lắm ý...
_ Tên?
Giọng của anh, vỡ rồi... khàn khàn, đáng yêu lắm... mình thì cứ đơ ra như con thiểu năng.
_ Nguyễn... Nguyễn... Nguyễn... H...
_ Hả? - " con dở hơi nào đây???" Chắc anh đang nghĩ mình thế rồi huhu.
Mạnh ngẩng lên, nhìn thẳng vào mặt mình...
_ Ơ... em học trường này à?
Mình đơ...
Anh cũng ko nói gì thêm, lặng ghi tên, ngày sinh của mình vào mà ko hỏi mình...
Anh ... vẫn nhớ tên mình ? Vẫn nhớ ngày sinh của mình... ko thể nào! Đây là người con trai ko thèm chúc mừng sinh nhật mình sao???
_ Em cầm tờ giấy này qua bên kia chụp ảnh nha!
Anh đưa tờ giấy thông tin cho mình, cười hiền...
_ Em cảm ơn anh... - lí trí mách bảo mình ko thể câm mồm mãi đc

Từ ngày hôm đó, mình và anh thi thoảng chào nhau. Có lần gặp nhau trong căng-tin. Mình thấy anh ngồi cùng bàn với mấy chị có vẻ nổi, anh vẫn nhìn thấy và giơ tay chào mình.
Chả biết nên vui vì anh chào mình hay sợ vì ánh mắt mấy chị kia nhìn mình nữa...

Có lần, xe đạp điện của mình bị hết pin, phải sạc nhờ bác bảo vệ nhưng ko thể kịp đc. Nhà lại ko có ai đón về. Anh tự nhiên xuất hiện. Anh bảo để anh lai mình về... sợ làm phiền anh nên chối, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng leo lên xe anh.
Ngồi đằng sau lưng anh mà tim mình như muốn nổ tung, gần như ko thể thở đc... mùi hương trên người anh như cuốn lấy mình, mình như đang đi vào 1 thế giới ảo diệu ý...
Bỗng, 1 con chó chạy qua đường và dừng đúng trước xe aqnh...
" Kíttttttt"
Anh phanh gấp, cả người mình theo quán tính đập thẳng vào người anh...
Ôi, máu nó ko nghe lời mà chảy ra từ mũi.
- Em ko sao chứ ? - Anh lo lắng quay lại hỏi.
- Dạ ko - "máu chảy chết em mất anh ơi"
- Máu chảy xuống cả cổ áo kìa.
Mình ngượng ngùng dơ tay lên che mũi lại quay đi
- Xin anh đừng nhìn - giọng mình như sắp khóc đến nơi.
Anh cười cười rút trong túi ra một chiếc khăn đưa cho mình
- Em dùng mà giữ vào mũi đi.
Mình nhận lấy chiếc khăn của anh và đưa lên mũi giữ chặt lại. Tuy anh quay mặt lên nhưng mình vẫn chắc chắn rằng anh đang cười. Tại cái vai của anh đang run lên
- Anh cứ cười to lên đi đừng nhịn
- Ko.... hi... anh có.... cười em đâu.
Trời cái giọng vậy mà bảo ko cười. Nhưng nghe tiếng cười anh dễ thương thật. Mình ko tự chủ được cũng phì cười. Hai người cứ thế cười "toét" miệng ra.
Sau hôm ấy, tụi mình thân nhau hơn rõ rệt. Anh giúp mình làm bài tập khó, mua đồ ăn sáng cho mình. Nhiều hôm mình ở lại trực nhật muộn anh cũng ở lại cùng giúp mình quét dọn. Những hôm như thế mình toàn phải đãi anh ăn thôi à. Dù vậy vẫn vui.
Vào một ngày mưa u ám và tâm trạng mình cũng vậy. Anh ko đi học. Tại sao nhỉ ?
Mình ib hỏi anh nhưng ko nhận được câu trả lời.
Đã mấy ngày rồi anh ko đi học. Lo lắng quá. Có nên đến nhà anh hỏi thăm ko ta ?
Sáng sớm đến lớp, đã gặp phải chị Nga - bạn cấp 2 của anh Mạnh. Chị đứng ngay trước cửa lớp mình.
- Em chào...
- Em thích Mạnh thật chứ ?
- Em...
- Sao em bỏ mặc cậu ấy ốm ở nhà ko hỏi thăm ?
- Em...
- Em có thể làm vậy với người mình thích à? Chị ko thể tin đc. Nếu em cảm thấy ko thích đc nữa thì thôi đi!
Mắt mình nhòe đi, tai cũng ù... Mình chẳng thể nghe đc chị ấy nói gì nữa. Mình vội vàng lấy xe, đầu óc trống rỗng chỉ có 1 ý nghĩ duy nhất: " Tìm anh" .
Phóng xe nhanh nhất có thể trên đường, nhưng rồi. 1 vài giọt mưa rơi xuống đầu mình, rồi nhiều hơn...
Mưa rào...
Mình có áo mưa trong cốp xe, nhưng cũng chẳng buồn mặc. Từng hạt mưa lạnh toát như các hạt băng nhọn rơi xuống mình...
Cuối cùng cũng đến nhà anh... Nhìn thấy nhà anh, tự dưng mình cười mãn nguyện.
" Kính coongggg " - mình bấm chuông.
Mình chờ gần 5 phút mới thấy 1 bóng dáng gầy gò ra mở cửa. Anh kìa...
- Anh Mạnh! - giọng mình nghẹn lại, như tan vào màn mưa...
- Linh.... - tiếng anh khàn khàn... đúng là anh ốm thật rồi. Thà là mình phải chịu những nỗi đau đó.
Anh cau mày rồi ko nói gì, lẳng lặng mở cửa cho mình rồi kéo mình vào nhà.
- Anh có sao...
- Đừng nói gì cả. -Anh vẫn nói bằng giọng khản đặc ấy.
Mạnh đẩy mình xuống trường kỉ nhà anh rồi đi vào phòng tắm . Một lúc sau anh đi ra với 1 chiếc khăn trên tay. Lặng lẽ lau tóc cho mình... mình thật sự rất cảm động.
Anh lại đi lên tầng, 1 lúc sau mang 1 bộ quần áo xuống.
- Em đi tắm đi rồi đợi hết mưa thì về.
Lúc này mình mới nhìn xuống bộ quần áo đồng phục bị ướt mưa dính chặt vào lớp da thịt thì ngượng ngùng cầm lấy bộ đồ anh đưa che đi. Anh cũng đỏ mặt quay đi. Mình nghe theo lời anh. Tắm xong mình mặc quần áo thì nhận ra là đồ của anh. Áo phông và quần lửng.
Ra ngoài thì chả thấy anh đâu, định lên tiếng gọi thì nghe tiếng anh vọng ra từ bếp.
- Em vào đây đi.
Mon men theo tiếng gọi của anh vào bếp thì thấy 2 đĩa Pasta trên bàn. Còn anh đang quay về phía bồn rửa dọn dẹp.
- Em ăn đi...
Mình cảm động nhìn anh , ngồi xuống bàn thì anh cũng ra ngồi gần mình.
- Em nghe chị Nga bảo, anh bị ốm mấy ngày nay nên...
- Nên em dầm mưa 8 km để đến đây?
- Em...
- Thôi em ăn đi.
Mình cặm cụi ăn, ko biết nên vui nên buồn nữa . Nhưng mà thực sự đồ anh nấu rất ngon.
- Em đừng tốt với anh như vậy nữa.
- Dạ?
Mình ngẩng lên bắt gặp ánh mắt chứa sự nghiêm túc của anh, trong lòng có phần lo lắng
- Anh đã bắt đầu có chút rung động rồi. Anh ko biết mình sẽ đi Sing bao lâu nên ko thể đáp lại tình cảm của em được. Em quên anh đi...
"Em quên anh đi..." . Câu nói này khiến mình cảm thấy thật sự mất hết sự tự tin bấy lâu trong lòng. Anh sợ từ chối thẳng thừng sẽ làm mình tổn thương nên mới từ chối khéo sao ?
Suốt mấy ngày sau mình tránh mặt anh. Ko chào anh, cười với anh, nhờ anh giảng bài. Anh thì cứ cố bắt chuyện mình lại cố lẩn tránh. Được vài hôm anh cũng bỏ cuộc ko cố lại gần mình nữa. Chắc anh chán khi phải nhìn một con bé vừa xấu vừa chảnh này rồi.
Buổi tối trước khi buổi khiêu vũ của trường, mình quyết định hôm nay ăn mặc trang điểm thật xinh để mấy chị cùng lớp của Mạnh thấy hối hận khi đã khinh thường mình. Và cũng để anh nhận ra con bé ngốc nghếch thích anh xinh thế nào.
Người ta bảo " ko có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ ko biết làm đẹp" quả rất đúng. Bằng chứng là người con gái trong gương đây. Khuôn mặt xinh xắn với lớp trang điểm nhẹ cùng với đôi mắt đeo kính áp tròng màu nâu. Khác với đứa trước khuôn mặt kém sắc cùng với chiếc kính cận dày cộp.
Mình thật sự ko tin được nàng "công chúa" trong gương là mình. Chắc nhờ tài trang điểm của cô cùng với khuôn mặt có vài điểm nét mà mình "lột xác".
Mình diện một chiếc váy xèo màu trắng đến đầu gối cùng đôi giày búp bê cùng màu. Màu trắng tinh khôi dễ thương ngây thơ. Rất hợp với tuổi học trò của mình.
- Thiên thần nào đến nhà tôi vậy ?
- Trời ơi cô bé mau đi nhanh lên ko con gái tôi về thấy sẽ sinh ghen tỵ đó.
Bố mẹ cứ buông lời trêu trọc làm mình ngại ghê cơ. Con bố mẹ xinh sẵn rồi chỉ là lâu nay chưa thể hiện ra thôi.
Bố đưa mình đến trường mà mồm cứ thỉnh thoảng lại suýt xoa "con gái xinh thế chắc bố nó đẹp trai lắm nhỉ". Bố có độ ảo tưởng cao thật...
Đến nơi rồi, giờ mà bước vào chắc lũ bạn rơi cằm mất. Ai bảo mình xinh làm gì ? ( con gái giống bố gớm )
Đúng như mình đoán, có rất nhiều người bất ngờ. Ngay cả mấy bà chị hay khinh thường mình cũng bị bất ngờ.
Mình tự tin bước vào trong phòng bỏ ngoài tao những câu đại loại như
- Vịt hóa thiên nga.
- Nghi án có động đến giao kéo.
- Con bé xấu xí theo đuổi Mạnh lớp mình đây á ?
Mấy người ko có việc gì làm sao đi xăm soi người ta. Được ngắm thoải mái đi.
Lúc mình đi ngang qua mấy bà chị xấu tính thì có vênh mặt lên, ngay lập tức bị mấy bà ngáng chân.
Ông trời quả ko phụ lòng người tốt. Ngay lúc đó có một chàng trai galăng đỡ mình tránh khỏi bị tiếp xúc với đất. Mình ngẩng mặt lên nhìn xem vị ân nhân nào đã giúp đỡ thì gặp ngay ánh mắt ngạc nhiên của Mạnh. Mình cũng bất ngờ ko kém. Trước mặt mình là người con trai chững chạc trong bộ vest đen, mát tóc vuốt keo cùng khuôn mặt... vẫn đẹp trai.
Hai bọn mình cứ nhìn nhau mãi mặc cho xung quanh đang xì xào gì đó mình ko nghe rõ lắm. Chắc về mình và anh...
Cuối cùng mình cũng đã tỉnh trước. Anh thì vẫn cứ nhìn mình "đắm đuối" như vậy. Ngại quá đi.....
Và giây phút đó ko hiểu mình nghĩ gì đã dơ tay ra trước nói
- Ko định mời em nhảy ?
Mạnh chợt tỉnh khi nghe câu đó. Thật sự là mình muốn chui xuống dưới đất nhưng mặt vẫn cố tỏ ra bình thường. Anh nhoẻn miệng cười, đưa tay lên nắm chặt tay mình kéo ra sàn khiêu vũ.
Hai tay Mạnh ôm lấy eo mình kéo sát vào người anh. Tay mình trở nên thừa thãi ko biết làm gì đành đưa lên ôm lấy cổ anh.
Nhạc lãng mạn nổi lên khiến cho chúng mình cứ thế nhẹ nhàng đung đưa theo.

I could build a mansion that is higher than the trees
I could have all the gifts I want and never ask please
I could fly to Paris,it's at my beck and call
Why do I live my life alone with nothing at all?
But when I dream, I dream of you
Maybe someday you will come true
But when I dream, I dream of you
Maybe someday you will come true...
*brief strings interlude*
I can be the singer or the clown in every room
I can call up someone to take me to the moon
I can put my makeup on and drive the men insane
I can go to bed alone and never know his name
But when I dream, I dream of you
Maybe someday you will come true
But when I dream, I dream of you
Maybe someday you will come true...
[When I Dream - Carol Kidd]
Khung cảnh lãng mạn, nhạc cũng lãng mạn, rất thích hợp cho việc làm lãng mạn.
Khoẳng khắc hai trái tim cùng chung nhịp đập. Hai đôi môi sắp tìm đến nhau. Điện thoại anh rung lên... Thật hụt hẫng.
Mạnh buông mình ra, rút điện thoại đi chỗ khác nghe cho đỡ ồn. Mình cảm thấy lạc lõng giữa bao người quá.
Lúc sau anh quay lại, trên mặt mang chút buồn. Có chuyện gì sao ?
- Bố anh gọi.
- Bác nói gì ạ ?
- Anh phải ra sân bay đi Singapore đây. Mong em giữ sức khỏe và sẽ đạt được điều mình mong muốn. Tạm biệt !
Tai mình ù đi, chân như mọc rễ cứ thế đứng im như tượng. Anh có biết được rằng điều em mong ước nhất chính là được có anh trong đời ko ?
Ko đc, phải nói lời từ biệt với anh đã chứ. Anh vừa nói sẽ ra sân bay mà. Anh ơi chờ em.
Mình lao nhanh ra ngoài. Anh đã lên taxi rồi.
Mình chạy ra bắt một chiếc taxi đuổi theo anh. Trời ơi ông này đi chậm quá. Đến nơi, mình cuống cuồng xuống xe suýt quên ko trả tiền. May ông taxi gọi lại ko thì lên phường.
Chạy vào trong, bao nhiêu ngươdi tấp nập chen chúc khiến mình mất dấu anh. Anh đâu rồi ? Sao lại chỉ nói vài câu đã đi nhanh như vậy ? Có biết em đau ko ?
Đôi mắt mình nhòe đi càng khó tìm hơn. Anh Mạnh ơi....
Ôi, anh kìa... đang ngồi trên ghế khoanh tay cúi đầu xuống. Đúng anh rồi.
- Anh Mạnh...
Mình gọi to đến mức bao người phải quay ra nhìn. Anh cũng ngẩng lên bất ngờ. Trông mình giờ chắc thảm hại lắm đấy.
Mình chạy đến trước mặt Mạnh thở hổn hển. Mồ hôi và nước mắt vẫn cứ chảy ra. Anh đứng lên nhìn con bé trước mặt mắt lộ vẻ xót xa. Anh ôm mình vào lòng vỗ về .
- Sao em tưởng 4 ngày nữa anh mới đi?
Điều chỉnh được hô hấp mình hỏi
- Ừ, anh muốn đi luôn. Anh sợ nếu ở lại thêm sẽ ko thể đi nữa.
Rồi anh kéo mình ra trước mặt nhìn cho kỹ cái bộ mặt đã theo đuổi anh 3 năm qua.
- Em khóc khiến anh thấy có lỗi lắm. Đừng khóc khi ko có anh ở đây. Anh ko dám thề thốt sẽ quay về và đón nhận tình cảm của em. Đợi được thì đời ko thì đừng nghe ko. Ko nên phí tuổi xuân vì anh.
Mình vẫn rơi nước mắt, nhìn ang gật đầu.
Anh nhìn xuống chân mình. Trong lúc chạy vội mình đã làm rơi một chiếc giày rồi.
- Đừng bao giờ làm rơi giày. - anh ôm lấy mặt mình - Sẽ chẳng có chàng hoảng tử bạch mã thứ hai đâu.
Nói rồi anh hôn lên trán mình một cái rồi buông ra.
- Tạm biệt lần nữa ...
Mình lại đơ vì nụ hôn của anh. Lúc tỉnh thì Mạnh đã kéo vali đi xa rồi. Lại ko nói được câu "tạm biệt" rồi.
Mình dõi theo bóng lưng đang xa dần của anh. Môi bất giác mỉm cười.
Em sẽ đợi anh.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #tinh#đầu