2
Công nhận từ đêm hôm đấy, Tuấn Duy đã thật sự mở lòng mình tìm hiểu về Bảo Khang.
7:33 am
______
"Khang ơi uống cà phê anh mới mua nè"
"Cảm ơn anh..ngon lắm, nhưng lần sau anh bảo người ta cho nhiều sữa hơn nha, em thích uống ngọt"
"Hửm.. được thôi, lần sau của Khang sẽ là cà phê cho nhiều sữa nhé"
11:55 am
_______
"Ủa Khang đi đâu đấy, lại đây ăn cơm với anh này"
"Em tưởng anh thích ở một mình lúc nghĩ ngơi"
"Nhưng giờ anh sẽ cho phép Khang ngồi cùng"
?/?/23
8:22 pm
__________
Dạo này Bảo Khang vui lắm, vì có lẽ cả cậu và Tuấn Duy đang tiến triển khá tốt. Anh khác lúc trước, dù không phải bình thường anh là người vô tâm, nhưng đây là lần đầu anh mua cà phê cho cậu, hơn nữa còn cho cậu ở cạnh vào giờ nghĩ trưa, mà lời nói của anh cũng có phần tình cảm hơn hẳn.
Hay có được dùng từ chắc chắn không nhỉ, khi anh đã đồng ý đến buổi ăn tối riêng tư và đang ngồi đối diện với cậu. Nhà hàng cậu chọn là nơi khá rộng lớn và cũng không kém phần lung linh, sang trọng nằm trong một toà nhà cao tầng. Nơi đây với gam màu chủ đạo là đỏ và trắng vô cùng bắt mắt, thiết kế cũng rất hiện đại, hẳn là anh sẽ thích. Đặc biệt hơn nữa là Bảo Khang đã đặt một phòng cách biệt chỉ có hai người, căn phòng với khung cửa kính to nhìn thẳng ra thành phố hoa lệ sẽ góp phần tạo nên buổi tôi của cậu và Tuấn Duy hôm nay.
Quay lại với hai nhân vật chính, Bảo Khang khoác lên mình bộ vest đen lịch lãm, cà vạt cùng màu. Tóc vuốt keo điển trai, tay đeo đồng hồ bạc sáng bóng và cả mùi nước hoa thơm phức vô cùng đặc trưng. Phải nói rằng so với phong cách rộng rãi, thoãi mái thường ngày thì với bộ vest này cũng hợp với cậu đến lạ thường, khí thế cứ theo đó mà trào dâng và lan toả ra xung quanh, chỉ là không biết trước mặt anh thì có giữ được nữa không thôi. Về phần Tuấn Duy, người đối diện cậu thì diện chiếc sơmi trắng đơn giản phối với quần âu. Mái tóc được vuốt lên phồng phồng, vài cọng rơi xuống trán, có vẻ anh ưa chuộng loại dầu thơm nhẹ nhàng, chủ yếu vẫn là mùi nước giặt phát ra từ quần áo không lẫn đi đâu được. Nhưng một trong những cái làm người ta chú ý đến nhất luôn được anh mang theo mỗi ngày phải kể đến là nụ cười tươi tắn đi kèm với hai lúm đồng tiền kia, hỏi xem có ai mà không ngoái nhìn.
Bắt đầu bữa tối, đương nhiên trước hết luôn là những câu chào và hỏi han, cũng không mất nhiều thời gian mà chỉ tốn 4-5 phút. Không lâu sau đó phục vụ đã lên món khai vị, là soup à l'oignon với sự hoà quyện của thịt bò, hành tây, phô mai và bánh mì. Món soup xem ra còn nóng hổi, nhưng cậu chưa vội ăn, muốn ngắm nhìn người kia thưởng thức trước đã.
"Anh à, nó có ngon không"
Cậu hỏi ngay sau khi anh nuốt một muỗng soup xuống bụng, nhìn biểu hiện từ gương mặt của anh thì có vẻ nó không tệ.
"Ừm, ngon lắm đó Khang, anh thấy món nào có phô mai cũng ngon hết"
Anh vừa cười vừa nói, à, ra là anh rất thích phô mai.
"Em ăn nhanh đi chứ, nó nguội giờ"
Nói xong anh khuấy nhẹ chén soup người kia, rồi đặt chiếc muỗng hướng về phía cậu.
"Em ăn ngay đây"
Lót dạ bằng món khai vị xong, giờ sẽ là món chính. Lần này, ta có món bít tết ăn kèm với khoai tây nghiền, ngoài ra người phục vụ còn mang đến thêm chai rượu vang nữa. Bảo Khang khéo léo cắt miếng thịt còn ửng hồng bên trong thành từng miếng vừa ăn, rồi chan chén nước sốt thơm thơm lên, đẩy nó sang phía đối diện. Tuấn Duy có chút bất ngờ, nhưng liền hiểu ý cảm ơn cậu. Tiếp sau đó, cậu bật nút chai rượu vang, rót ra thứ sóng sánh, thơm nhẹ vào cái ly trước mặt. Rồi hai chiếc ly cùng lúc nâng lên, cùng lúc chạm vào nhau vang lên tiếng 'keng' và rồi từ từ họ có thể cảm nhận được thứ đồ uống hơi cay nồng đó đang dần chui tọt xuống cổ họng. Bít tết, rượu vang và âm nhạc du dương trông thật lãng mạn, nhỉ? À quên, còn có cả người thương nữa.
Trong cái khung cảnh này, cậu định lấy ra hộp nhẫn đã chuẩn bị từ trước để tặng anh, tuy chỉ là chiếc nhẫn bạc đơn thuần nhưng cậu đã chọn lọc rất lâu, vì muốn thứ trang sức ấy không cần quá lấp lánh nhưng phải đủ để anh thấy được tình yêu to lớn mà cậu đặt vào, rồi nghĩ lại, nếu để đến cuối ngày chắc anh sẽ ngạc nhiên hơn ấy nhỉ. Suy ngẫm một lúc thì món tráng miệng cũng được đưa ra nên anh lại đành dấu nhẹm nó vào túi áo vest bên trong, món cuối cùng trong bữa tối chính là panna cotta nhưng được trang trí cầu kì hơn đôi chút. Của cậu là vị chanh dây chua chua, còn của anh là dâu tây ngọt ngào - như anh vậy.
"Giờ chúng ta về nhé anh"
Anh chỉ nhẹ gật đầu đồng ý rồi bước đi, bỗng nhiên Bảo Khang níu lấy cổ tay anh, làm Tuấn Duy khó hiểu quay lại.
"Anh, em biết là việc này có thể làm anh ngại hoặc khó chịu... nhưng anh có thể nắm tay em được không"
Coi thằng nhóc trông to xác kia kìa, nó đang e thẹn, mặt ửng đỏ với câu hỏi của đấy sao, cũng dễ thương phết nên Tuấn Duy mới đồng ý đó nha. Dù không có lời đáp lại, nhưng anh thật sự đá nắm lấy bàn tay cậu, không chút e dè. Cái cách anh vừa nắm chặt tay, vừa từ từ lướt qua chục ánh mắt dòm ngó mà không chút ngần ngại làm cậu vui sướng không thôi, lại lần nữa tim Bảo Khang loạn nhịp rồi.
Thoáng chút là tới bãi đỗ xe, tìm một hồi cũng thấy chiếc của mình, cậu tiến tới mở cửa ghế phụ ra cho anh, nhưng khi quay lại thì thấy anh đang nhìm xa xăm nơi nào đó. Cậu khẽ đến bên cạnh, nhìn theo hướng mắt của anh, hoá ra là một tiệm hoa nho nhỏ phía bên kia đường.
"Anh muốn mua hoa ạ"
"Ừm, anh muốn mua hoa tặng Khang, để cảm ơn em về ngày hôm nay"
Anh xoay đầu nhìn cậu, cười mỉm.
"Dạ.. dạ không cần đâu ạ, anh đồng ý đi là em vui rồi"
"Đâu được, anh muốn tặng Khang mà"
...
"Vậy để em chọn hoa cùng anh nhé"
"Không, anh muốn tự chọn cơ, để xem gu của anh và Khang có hợp nhau không, hì hì"
"Dạ.. vậy cũng được"
Nói rồi, anh tự mình băng qua đường đến cửa hàng hoa. Thông qua cửa kính, cậu có thể thấy anh đang rất tỉ mỉ lựa chọn từng nhành hoa, lâu lâu lại ngước lên hỏi bạn nhân viên, rồi lại cúi xuống cặm cụi. Anh lướt ánh nhìn của mình từ những đoá hoa hồng đỏ rực, sang các bông tulip đủ màu, rồi cứ thế hết cả dàn hoa của người ta. Có vẻ anh cũng lựa được kha khá rồi, liền đưa cho bạn nhân viên nhờ gói hộ. Anh còn cười với bạn ấy nữa chứ, biết là xã giao thôi, nhưng anh ơi thêm chút nữa coi chừng người ta tặng miễn phí bó hoa cho luôn đó.
Sau một hồi, anh cuối cùng cũng bước ra khỏi cửa hàng. Tay anh ôm bó hoa, chậm rãi bước qua đường. Anh lại cười kìa, nhưng lần này không phải với bạn ở trong cửa hàng mà là với cậu, ánh mắt ấy là đang hướng về phía cậu, nụ cười ấy cũng thế. Tới nữa rồi, bệnh đau tim lại tái phát rồi.
RẦMM!!
Khoan đã, là gì vậy, chờ chút đã, thứ gì đang diễn ra thế này.
Mắt cậu nhoè đi, tai ù ù.
Toàn thân cứng đờ.
Trước mắt cậu là gì đây, Tuấn Duy... Tuấn Duy hãy mau đứng dậy đi tiếp đi chứ, hãy mang hoa lại cho anh đi chứ, hay anh mệt hả, sao lại nằm xuống rồi.
Không đúng, tất cả đều không đúng, rõ ràng cái thứ màu đỏ tanh nồng kia đang dần lan rộng trên thân thể ấy kia kìa.
"A..anh Duy, anh Duy"
Giọng nói run rẩy, yếu ớt sau khi cậu đã chịu hoàn hồn lại trước mọi việc.
Nhanh, rất nhanh, đôi chân kia đang lao đến bên anh chẳng suy nghĩ.
Cảnh tượng có lẽ kinh khủng nhất trong cuộc đời Bảo Khang hiện trước mặt, Tuấn Duy nằm bất động dưới con đường bụi bặm, lạnh lẽo. Máu, máu cứ không ngừng tuôn ra ở vùng đầu, sộc lên tận mũi gây choáng váng, tay chân chi chít vết trầy trụa lớn nhỏ, đau lòng hơn nữa, tay anh vẫn ôm chặt bó hoa làm quà tặng cậu.
Bảo Khang quỳ rụp xuống, người người vây quanh anh và cậu, nhưng trước mắt Bảo Khang giờ đây chỉ có một mình Tuấn Duy, cậu đưa tay ôm lấy thân người kia, Bảo Khang đã từng ôm anh nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ chặt đến vậy.
"Cấp cứu... cấp cứu, mau gọi cấp cứu, nhanh lên"
Giọng anh hớt hãi.
"Tuấn Duy ơi.. Tuấn Duy ơi, anh mau tỉnh dậy đi, mở mắt ra đi, không muốn tặng hoa em nữa hả, không muốn cảm ơn em nữa hả"
Giọng anh chua xót.
"Anh ơi, em xin anh, mau tỉnh dậy nhìn em đi"
Giọng anh van xin.
Nước mắt anh rơi, một người đàn ông cứng rắn, mạnh mẽ đã rơi lệ vì một người đàn ông khác. Nó không chịu dừng lại, lã chã xuống áo sơmi người trên tay.
Xe cứu thương đã tới, nhưng anh biết chứ, biết rằng đó chỉ là tia hy vọng cỏn con trước cánh cổng tử thần, vì từ lúc siết chặt anh vào lòng, Bảo Khang nhận ra, Tuấn Duy đã ngưng thở rồi.
Cậu hận bản thân.
Cậu oán trách chính mình.
Tại sao lại để anh đi chứ.
Mà nếu có để anh đi, tại sao lại không đi cùng anh, ít nhất anh cũng sẽ không cô đơn một mình.
Để rồi giờ đây, lời tỏ tình dang dở, hai người hai thế giới.
Nhẫn còn chưa trao, người vội đi mất
Nỗi niềm sâu thẳm, cất lại phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com