Khi cả dekabase vẫn còn đắm chìm trong sự tĩnh lặng của bình minh, thì tại phòng bảo trì lúc này lại thỉnh thoảng vang lên tiếng cạch cạch của bàn phím cùng với tiếng ngáp dài. Và chủ nhân tiếng ngáp đó không ai khác chính là Swan, hôm nay vì muốn nghiên cứu cho xong về công nghệ nơi đây nên Swan đã dậy từ rất sớm. Mà nói đúng hơn là cô không ngủ được nên phải dậy sớm. Sau kiếp nạn nhầm phòng thì cả đêm hôm qua cô cứ trằn trọc, lăn qua lăn lại mãi mà vẫn không vào giấc được. Cứ nhắm mắt lại là trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của tên Husky đó. Haiz, đúng là xấu hổ chết mất, tự nhiên vào nhầm phòng của người ta còn đánh người ta nữa chứ. Trời ơi, chuyện này mà bị lan truyền ra ngoài chắc cô phải tìm một cái lỗ nào đó chui xuống mất. Mà nghĩ lại một chút, tuy hôm qua có phần hoảng nhưng cô đã kịp nhìn thấy.... body của tên đó, cũng khá săn chắc đó còn có cả ...múi nữa, trông cũng... ĐƯỢC phết. Nghĩ đến đây, bất giác mặt cô đỏ ửng lên, cô lấy tay vỗ vỗ vào má mình xua tan đi những suy nghĩ đang "phát sáng" trong đầu : "Tiểu Bảo à Tiểu Bảo, không được nghĩ, không được nghĩ".
Nhận thấy đầu óc không thể tập trung vào công việc được nữa, Swan khẽ cất máy tính, rời khỏi phòng bảo trì. Có lẽ bây giờ cô cần một chút cà phê để tỉnh táo trở lại, nghĩ vậy cô liền đi thẳng vào nhà bếp. Trong lúc chờ nước sôi, cô chợt nhớ đến các dekaranger, có lẽ cô cũng nên pha cho họ một ít, thế là cô lấy trong tủ ra thêm 6 chiếc cốc khác, nhưng rồi như nhớ đến điều gì đó cô lại lấy thêm một chiếc cốc nữa và đặt tất cả vào khay. Một lát sau, những cốc cà phê thơm lừng đã hoàn thành, Swan chậm rãi bưng khay cà phê vào dekaroom. Càng đến gần phòng họp những âm thanh náo nhiệt vọng ra càng thu hút sự chú ý của Swan, mới sáng sớm mà đã ồn ào như vậy rồi, đúng là tuổi trẻ giàu năng lượng.
- Mọi người đến uống cà phê nào - Swan vừa nói vừa bước vào phòng
Cả đám nhí nhố chạy lại vây quanh cô, từng người lấy một chiếc cốc cho riêng mình và thưởng thức. Swan khẽ đặt một chiếc cốc lên bàn chỉ huy và lại chỗ bàn họp nhâm nhi phần cà phê của mình. Umeko vừa uống vừa tán thưởng
- Đúng là cà phê của Swan- san lúc nào cũng ngon nhất.
- Cháu thấy vậy à? Cô thì thấy nó thiếu thiếu gì đó - Swan nhấp ngụm cà phê rồi nói
- Không đâu, Swan- san. Cà phê của cô ngon số 1 luôn đấy - Ban tiếp lời
- Đồ ngốc, cậu đang nịnh Swan- san phải không? - Hoji nhìn Ban nói
- Làm gì có chứ. Không phải cậu cũng nghĩ giống tớ sao, aibo?
Ban vừa nói vừa chạy đến choàng tay qua vai của người aibo " yêu quý" thì liền bị người ấy hất ra, trừng mắt nói:
- Đừng có gọi tôi là aibo
Mọi người nhìn 2 người họ mà phì cười, dường như họ đã quá quen với đều đó. Riêng Swan thì thấy cặp aibo này khá thú vị, một bên hay nhây, bên kia thì hay quạo, chỉ cần sáp lại một chút thôi là sẽ cãi nhau. Tuy ngoài mặt như vậy nhưng thật ra họ luôn quan tâm nhau. Haiz, đúng là thương nhau lắm đấm nhau đau mà. Một lúc sau, Swan chợt đưa mắt nhìn phía bàn chỉ huy, cô bỗng nhớ ra gì đó
- Mà mấy đứa có thấy Doggie đâu không?
- Nhắc mới nhớ sáng giờ chúng cháu cũng không thấy Boss đâu cả - Jasmine nói
- Kì lạ, bình thường Boss lúc nào cũng có mặt ở dekaroom trước chúng ta mà, sau nay ông ấy vẫn chưa tới nhỉ? - Sen đặt tay lên cằm suy nghĩ
Câu nói của Sen khiến cho Swan trở nên lo lắng, sao Kruger đến giờ vẫn chưa tới? Rồi cô nhớ đến tối qua trong lúc hoảng loạn cô đã tung một cước thật mạnh vào ngực Kruger, đã vậy còn dùng gối đánh người ta liên tục nữa chứ. Không lẽ anh ấy bị thương rồi xỉu trong phòng rồi ư ? Nghĩ vậy Swan liền đi hướng ra cửa, cô muốn xem tình trạng Kruger thế nào. Nhưng vừa đi được ba bước bỗng cánh cửa trước mặt cô mở ra, một dáng người cao lớn khoác trên mình bộ quân phục xuất hiện, thấy cô đứng trước mặt người đó cất tiếng hỏi:
- Sao thế, Swan?
- À, À không, tại tôi thấy anh đến trễ quá cho nên....
- Đúng rồi, Boss. Sao nay sếp đến trễ vậy? - Ban nhanh nhảu hỏi
- À, cũng không có gì. Chỉ là tối qua tôi ngủ không được nên dậy hơi trễ thôi
Kruger vừa nói vừa tiến lại bàn chỉ huy, chậm rãi ngồi xuống và nâng ly cà phê lên uống.
- Boss nhắc tối qua mới nhớ. Tối qua trong lúc tớ đang ngủ say thì bị tiếng hét của ai đó làm cho giật mình - Jasmine nhìn mọi người nói
- Đúng vậy, tớ cũng có nghe thấy âm thanh đó, còn nghe được gì mà biến thái nữa chứ - Umeko tiếp lời
- KHỤ KHỤ KHỤ KHỤ
Chợt tiếng ho của hai người nào đó vang lên khiến cho các dekaranger ngạc nhiên chuyển hướng nhìn về phía họ mà không hiểu chuyện gì. Ban thắc mắc:
- Boss, Swan- san. Hai người sao vậy?
Cả hai khẽ đưa mắt nhìn nhau rồi ngay lập tức vờ nhìn sang hướng khác. Trước những con mắt đang tròn xoe khó hiểu nhìn mình, Swan lấp bấp giải thích:
- Không... Không có gì. Chỉ là cà phê... hơi ngọt nên tôi bị ...bị sặc
Mọi hướng nhìn lúc này chuyển sang Kruger, anh ngập ngừng:
- À thì... Cà phê... nóng quá
- Không phải chứ? Nãy giờ cà phê để gần 30p rồi đó Sếp. Sao còn nóng được?
Kruger bối rối, không biết phải trả lời như nào, anh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh của mình:
- Chuyện... Chuyện đó không quan trọng. Bây giờ cũng đã đến lúc các cô cậu nên đi tuần tra rồi đó
Nghe vậy cả nhóm liền nhanh chóng rời khỏi dekaroom để thực hiện nhiệm vụ. Trong phòng lúc này chỉ còn Kruger và Swan im lặng ngồi đó. Bầu không khí có phần trở nên ngột ngạt, chợt Swan đứng dậy khẽ nói:
- Tôi... Cũng đi làm việc đây
Kruger gật đầu, khẽ đưa mắt nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn kia ra khỏi cửa, anh từ từ nhấp ngụm cà phê và thì thầm:
- Cà phê nguội thật.
*Khoảng vài tiếng sau, Swan cuối cùng cũng nghiên cứu xong các loại công nghệ nơi đây, cô từ từ ngã lưng tựa vào ghế, lơ đãng nhìn lên trần nhà. Hình như tối hôm qua do quá hoảng nên cô đã quên xin lỗi Kruger, tự nhiên nghĩ lại cô thấy cắn rứt lương tâm ghê. Thiệt tình chắc giờ phải quay lại dekaroom để xin lỗi người ta mới được, dù gì cũng là lỗi của cô. Nghĩ vậy cô liền ngồi dậy rời khỏi phòng bảo trì, một lúc sau cô dừng chân trước cửa dekaroom hồi lâu rồi chậm rãi bước vào. Lúc này trong phòng chỉ có mình Kruger ở đó, anh ấy đang ngồi trên ghế bàn họp, quay lưng lại phía cô. Swan chậm rãi tiến lại gần, khẽ nói:
- Doggie nè... Chuyện hồi tối, anh cho tôi xin lỗi nha. Thật sự tôi không cố ý vào phòng của anh đâu mà là do tôi bị lạc đường.
Swan lẵng lặng hồi lâu, vẫn không thấy đối phương hồi âm. Rồi xong kiểu này chắc Kruger đang rất giận cô đây mà, còn không thèm trả lời cô nữa
- Tôi biết bây giờ anh đang rất giận tôi. Nhưng mà tôi biết sai rồi, tôi cũng không cố tình đánh anh đâu, tại lúc đó tôi sợ quá. Và còn....
Nói đến đây Swan trở nên ngập ngừng, mặt cô bắt đầu xuất hiện vài vết đỏ, chợt một giọng nói trầm ấm vang lên :
- Còn chuyện gì nữa ?
Kruger khẽ lên tiếng, nhưng vẫn không quay lại nhìn cô. Swan trở nên ngượng ngùng khi Kruger hỏi như vậy, cô lấp bấp:
- Tôi...Tôi...Không...Không cố ý nhìn...nhìn...cơ...cơ...thể anh đâu
Lời nói vừa buông ra khỏi miệng, Swan liền cảm thấy người mình nóng ran, khuôn mặt cô giờ đây đỏ lên như quả cà chua. Thật sự bây giờ cô chỉ muốn kiếm một cái lỗ nào đó để mà chui xuống hoặc là có phép thuật để tẩy não Kruger cho anh ta quên hết mọi chuyện. Chợt anh ta lại lên tiếng khiến cho Swan càng run sợ đến sắp phát khóc
- Thấy rồi sao? Nên làm gì đây?
Swan khóc ròng trong lòng, nên làm gì là nên làm gì đây? Trời ơi, cô cũng đâu có cố ý nhìn đâu chứ, tất cả đều tại cái chứng mù đường lâu năm mà ra. Nghe giọng điệu đó của anh ta, chắc là đang muốn cô chịu trách nhiệm đây mà. Kiểu này xong rồi, đời cô coi như tiêu. Thôi kệ, chỉ là chịu trách nhiệm thôi mà, cô là Tiểu Bảo đầu đội trời chân đạp đất, trước nay chưa từng ngán ai thế sao phải sợ chứ. Swan cố trấn an bản thân nhìn về người đang ngồi trước mặt:
- Nếu anh muốn tôi chịu trách nhiệm thì cũng được thôi. Cùng lắm... Tôi...tôi sẽ giao bản thân cho anh tùy ý giải quyết
Vừa nói xong Kruger cũng vừa quay lại nhìn thì thấy Swan đang đứng đó vẻ mặt trông rất kì lạ
- Cô sao thế, Swan? Cô không khoẻ à?
- Anh đừng trêu tôi nữa, anh đã nghe tôi nói hết rồi còn gì
Kruger tròn xoe mắt, không hiểu chuyện gì xảy ra
- Hả? Nghe gì chứ?
- Rõ ràng nãy anh còn trả lời tôi nữa mà, anh định đùa tới khi nào đây?
- Tôi không hiểu cô nói gì luôn, Swan. Nãy giờ tôi nói chuyện điện thoại với một người bạn mà
Vừa nói Kruger vừa lấy từ trong tai ra một cặp tai nghe và đặt nó lên bàn. Nhìn thấy cặp tai nghe nằm vỏn vẹn trên bàn,hai tai Swan chợt lùng bùng cả lên, người cô nóng hừng hực như đang có một ngọn lửa đang bùng lên dữ dội. Thì ra nãy giờ những lời xin lỗi của cô tên Husky này đều ko nghe thấy, đã vậy hắn còn làm cô run sợ đến sắp ngất ở đây luôn, từ trước tới nay chưa có kẻ nào dám làm Tiểu Bảo cô phải sợ hãi nhưng hôm nay tên Husky này lại dám làm điều đó, thật đáng ghét mà. Mối thù này cô không thể bỏ qua được. Kruger không biết người trước mặt mình đang sắp bùng nổ, anh chậm rãi tiến lại gần Swan
- Mà cô ổn không vậy, Swan? Mặt cô sao đỏ dữ vậy?
- Ờ, ổn, ổn lắmmm . Ha..Haha
Swan gượng cười, rồi đưa ánh mắt hình viên đạn hình Kruger, cô nắm chặt tay lại , đá một cú thật mạnh vào chân Kruger khiến anh ôm chân kêu lên:
- Aaah... Swan... Sao cô...lại... Ui...Chân tôi...
- Cho chừa, tên đáng ghét nhà anh.
Swan hét lên rồi vụt đi mất để lại Kruger vừa ôm chân đau đớn vừa không hiểu chuyện gì xảy ra, anh lê từng bước đi theo bóng dáng nhỏ nhắn đó mà gọi trong vô vọng
- Đợi... Đợi tôi với... Swan. Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com