Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 150: Vương tử bị chiến sĩ giam rồi

Đây là lần đầu tiên Lâm Mộc chủ động đáp lại cô trong vòng nửa giờ đi chung, trao đổi bình thường với cô. Tưởng Phàm sắp khóc đến nơi, thật không dễ dàng.

"Anh từng nghe qua bản hay hơn bản này sao?"

Tưởng Phàm nhanh chóng bắt lấy đề tài này, thử nói chuyện phiếm, có lẽ đây là cơ hội giảm bớt căng thẳng, bắt đầu mối quan hệ của bọn họ.

Lâm Mộc nở một nụ cười nhẹ, thực nhẹ, xì một chút, liền biến mất, thế nhưng biểu cảm trên mặt lập tức nhu hòa, không hề băng lãnh cứng rắn như cũ.

Y nhớ tới Trần Trạch, đứng ở dưới lầu trong tiểu khu, một khúc Hồng Nhạn gọi tất cả hàng xóm của y ra, bày tư thế bắt đầu diễn xướng. Thực trâu bò.

Khi đó hắn tự tin vô cùng, giọng ca hùng hậu, dù ở trong phòng cũng có thể nghe rõ ràng tiếng ca của hắn, giọng hắn có lực xuyên thấu, thẳng thấu nhân tâm.

"Ừ, anh ta hát rất êm tai."

Đại khái đây là lần đầu tiên Lâm Mộc khích lệ Trần Trạch trước mặt người khác.

Thật ra Trần Trạch không hề thiếu ưu điểm, chỉ là không nói mà thôi. Còn nữa, ông chú khốn kiếp này chính trực không được hai phút đồng hồ liền lập tức trở về bộ dáng khốn kiếp, muốn nói hắn tốt phải suy nghĩ cho kỹ mới được.

"Là bạn của anh sao?"

Ai nha, ai có thể làm cho Lâm Mộc khích lệ như vậy. Tưởng Phàm rất muốn biết.

Lâm Mộc hàm hồ. Bạn bè sao? Bạn bè hôn cắn đụng chạm thân thể đối phương?

Miệng hô 'tôi là người đàn ông của em' sao? Nên định nghĩa như thế nào chứ.

"À."

Tính sao? Không phải đâu, không tính. Câu trả lời vờn trong miệng, hàm hàm hồ hồ.

"Vậy có cơ hội em nhất định phải gặp anh ta, thật muốn nghe anh ta biểu diễn Hồng Nhạn."

"Không cần."

Lâm Mộc theo bản năng phản bác, vì sao phải cho cô gặp Trần Trạch? Anh ta không phải khỉ trong vườn bách thú, cũng không phải gấu trúc quốc bảo, ai cũng có thể xem.

"Không phải anh nói anh ta hát rất êm tai sao?"

"Dễ nghe cùng gặp anh ta là hai việc khác nhau."

Tưởng Phàm nhìn biểu cảm của Lâm Mộc hơi nhu hòa trong nháy mắt lại đông lạnh, băng tuyết tan rã sao lại nhanh chóng hạ nhiệt như vậy, Lâm Mộc thay đổi thất thường, tới tới lui lui không được tự nhiên đòi mạng.

Một chút liền khiến không khí trở nên xấu hổ, Tưởng Phàm không biết tiếp tục đề tài gì.

Không có biện pháp, Tưởng Phàm đành phải vuốt vuốt tóc, sờ sờ bím tóc, nhìn lén Lâm Mộc, người ta đều không phản ứng cô, cảm giác thật không thú vị, thời gian trôi qua thật chậm, rõ ràng là một cuộc lữ hành thực khiến người ta chờ mong, sao lại thành xấu hổ như vậy, người đàn ông khác đều hiến ân cần, Lâm Mộc lại lạnh lùng, người đàn ông khác nói lời ngon tiếng ngọt, Lâm Mộc lại một câu cũng không nói. Làm thế nào giờ, yêu phải một người kiêu ngạo như vậy, thật khó. Con gái người ta đã hạ thấp bản thân chủ động theo đuổi nhưng cũng không thể không cần tôn nghiêm.

Chẳng lẽ thật sự muốn tình yêu thì không cần tôn nghiêm? Tưởng Phàm rối rắm.

Lâm Mộc mím môi, nhìn phía trước không chớp mắt, đánh tay lái, ra khỏi đường cao tốc.

Lại đi năm mươi dặm liền đến công viên núi sâu.

Qua thôn trấn, đến nông thôn, đường có chút không dễ đi. Vốn vùng này không phải khu du lịch cấp quốc gia, chỉ là địa điểm du lịch địa phương, cho nên nói đầu óc cô gái này có vấn đề, không có việc gì rảnh rỗi chạy đến đây xem lông chim. Xem xem dọc theo đường đi có mấy người, hừ.

Không có mấy chiếc xe đi hướng bên kia, loại phụ nữ này, đầu óc có bệnh.

Đường có chút không dễ đi, Lâm Mộc thả chậm tốc độ, ngồi thẳng thân thể lái xe, cảm giác không quá thích hợp, dù nơi này không phải khu du lịch cấp quốc gia, thế nhưng không ít người đến mức không có một chiếc xe đi đường. Càng lái người càng ít, càng tiếp cận công viên cũng chỉ có một chiếc xe của bọn họ.

Còn năm mươi dặm đường, lúc này mới đi chưa đến mười dặm đã không có một bóng người?

Cây cối càng ngày càng nhiều, đường nhỏ biến thành đường bùn đường đất, hai bên đều là cỏ hoang đầy trời, cây cối, xin hỏi nơi như vậy có cảnh trí gì để nhìn? Có gì hấp dẫn người đến chơi?

Lâm Mộc thật sự muốn nổi đóa, ít nhất cô ta cũng chọn khu du lịch nào đánh đi một chút chứ! Bỏ ôn tuyền không đi, chạy đến núi hoang dã ngoại, đầu óc cô gái này thật sự có bệnh!

Trên đường không ai, vừa lúc tăng nhanh tốc độ.

Vừa tăng tốc độ nên y không quá chú ý tình hình giao thông, lúc này, từ rừng cây nhảy ra hai quân nhân mặc chiến phục rằn ri trong tay cầm súng trường đột kích đứng ở giữa đường.

"Dừng xe !"

Đột nhiên toát ra người, Lâm Mộc bị dọa đạp mạnh phanh, đánh tay lái, lốp xe ma sát mạnh với mặt đường toát ra mùi cao su. Thiếu chút nữa y liền đâm phải hai chiến sĩ này. Hiểm hiểm dừng lại, đầu xe ngay phía trước mũi giày chiến sĩ.

Tưởng Phàm va phải cửa kính xe.

Lâm Mộc mau tay nhanh mắt, trước khi Tưởng Phàm kêu thảm thiết một tiếng suýt đụng vào cửa thủy tinh liền giữ chặt cánh tay của cô, kéo cô lại.

Trước sau chỉ vài giây, thiếu chút xảy ra thảm kịch.

Lâm Mộc đập tay lái, sao thế này, sao lại có quân nhân?

Một chiến sĩ dùng súng chỉa vào Lâm Mộc, trên mặt vẽ màu nước căn bản thấy không rõ khuôn mặt vốn có, nhưng hai mắt lại rất sáng.

"Xuống dưới."

Lâm Mộc xuống xe, thấy trên cánh tay bọn họ dán dấu hiệu quân Xanh.

Diễn tập quân sự sao? Diễn tập quân sự ở trong này?

Tưởng Phàm cũng xuống xe, nhìn quân nhân nghiêm túc, còn có họng súng âm trầm, bị dọa lập tức bắt lấy quần áo của Lâm Mộc.

"Anh họ, em sợ."

Lâm Mộc có thế nào cũng là đàn ông, dù y không thích cô em họ này nhưng cũng không thể mặc kệ. Vươn tay ngăn cản một chút, để Tưởng Phàm trốn sau lưng y.

"Diễn tập quân sự sao? Nơi này bị phong tỏa? Chúng tôi có thể rời đi bây giờ được không?"

"Anh là ai, sao anh biết nhiều như vậy? Giơ tay lên đầu, xoay người, chúng tôi muốn kiểm tra !"

Chiến sĩ đầy mặt đề phòng, nếu là người bình thường gặp phải trường hợp này khẳng định sẽ bị dọa phát ngốc, đây không phải chuyện có thể tùy tiện gặp phải. Như cô gái kia mới bình thường. Nhưng mà, người đàn ông này rất trấn định, còn biết đang diễn tập quân sự? Người nào? Gian tế? Phe quân Hồng đối kháng, quân Hồng xâm nhập địa bàn quân Xanh muốn trinh sát địa bàn địa hình sao? Phải đề phòng cao độ, chỉa họng súng ngay vào ngực Lâm Mộc.

Lâm Mộc có chút không còn lời gì để nói, vì cái gì y biết? Bởi vì y lớn lên ở quân khu đại viện, y cũng từng làm binh, rất quen thuộc với chuyện này được chứ? Chẳng lẽ rất quen thuộc cũng bị hoài nghi sao?

Nhưng y hiểu, tuy rằng là diễn tập quân sự, thế nhưng đối với hai quân lại chính là chiến tranh. Người ta như vậy không có gì phải ngạc nhiên, đây là vì tính cảnh giác cao. Diễn tập quân sự yêu cầu tính chân thật, nếu thật sự ở trên chiến trường, bất cứ một người khả nghi nào tới gần, xe khả nghi, đều phải kiểm tra nhiều lần, đặc vụ gian tế phải canh phòng nghiêm ngặt.

Nâng cao hai tay, xoay lưng qua, hai chiến sĩ lục soát người Lâm Mộc từ trên xuống dưới một lần, lại kiểm tra xe một lần.

"Chúng tôi tới du lịch, không biết nơi này diễn tập quân sự. Đây là trong phạm vi diễn tập, chúng tôi lập tức đi, quyết định không đi về phía trước dù chỉ một bước."

Diễn tập quân sự quy mô lớn phải thông báo cho dân chúng trong phạm vi vài ngày để bọn họ rút lui. Quân sự trọng địa, người ngoài không được tới gần.

Đây chính là chiến trường.

Lời này càng làm cho các chiến sĩ cảnh giới. Trong đó có một chiến sĩ mở bộ đàm, trực tiếp thông tri cho tổng bộ quân diễn.

"Tổng bộ tổng bộ, phát hiện người khả nghi tới gần. Xin hỏi xử trí như thế nào."

Trần Trạch đâu cũng không đi, cắm cờ ở tại tổng chỉ huy ngốc. Diễn tập quân sự sao? Đương nhiên sẽ không lập tổng bộ ở khu trú địa, trong phạm vi ba trăm dặm diễn tập quân sự, tổng bộ được thiết lập ở một nơi bí ẩn, tính ẩn nấp rất tốt, cây cối che dấu, không dễ phát hiện.

Tổng bộ cùng đại đội tin tức, ngành hậu cần cùng một chỗ, có trọng binh gác. Đây chính là trung tâm cơ yếu. Bộ tư lệnh không thể để quân địch dọn đi. Đại đội tin tức là quân tiên phong, còn phải dựa vào đám quân nhân động não xuất mũi nhọn đánh thắng chiến dịch, bộ hậu cần lại càng quan trọng hơn, du khố, trang bị, đều ở đây, không thể để ô tô xe tăng toàn quân không có xăng để đi.

Cho nên nơi này có trọng binh gác.

Chức trách chủ yếu của Trần Trạch chính là làm tốt nhiệm vụ của bộ hậu cần. Hắn lắc lư ở bộ tư lệnh tác chiến, nơi nào cũng không đi, cứ ngốc ở nơi này, một hồi nghiên cứu chiến lược chiến thuật với tư lệnh, một hồi nghe tình huống của các liên đội.

Lúc này, có người báo cáo, phát hiện người khả nghi tới gần, đã bị khống chế. Trần Trạch nhướng mày.

"Hỏi thân phận bọn họ một chút."

Tư lệnh có chút kinh ngạc, không thể nào, bọn họ là quân Xanh, đối kháng với bọn họ là quân Hồng, chẳng lẽ bây giờ quân Hồng đã phái gian tế tới sao?

"Các người đang làm gì, tính danh, công tác, địa chỉ."

Họng súng đỉnh Lâm Mộc một chút. Lâm Mộc có chút phát hỏa, y chẳng qua là đi ngang qua, sao lại bị liên lụy vào.

"Lâm Mộc, bác sỹ khoa u bệnh viện Võ Cảnh."

"Cô gái này thì sao."

"Em họ tôi. Tưởng Phàm."

Chiến sĩ lập tức hội báo với tổng bộ.

"Tổng bộ tổng bộ, thân phận người hiềm nghi là, Lâm Mộc, bác sỹ bệnh viện Võ Cảnh."

Tư lệnh vỗ bàn. Ai nha ai nha, sao diễn tập quân sự lại liên lụy Lâm Mộc vào.

"Đây không phải là nước cuốn trôi miếu Long Vương sao? Sao lại bắt được con trai của tổng tham mưu Lâm , mau, thả..."

Tư lệnh vừa muốn nói thả người, Trần Trạch liền đè lại bộ đàm của tư lệnh, không để tư lệnh nói hết lời.

"Tôi đi, trước sau tôi không có việc gì. Chuyện này không thể thả người đơn giản như vậy. Lỡ như, tổng tham mưu Lâm chất vấn chúng ta vì sao bắt giữ Lâm Mộc thì đây sẽ không đơn giản là hiểu lầm nữa. Tôi đi giải thích. Hơn nữa, Lâm Mộc và tôi có quan hệ rất tốt. Tôi cũng nhớ cậu ấy, tôi đi xem xem."

Tư lệnh suy nghĩ một chút, đúng vậy, tổng tham mưu Lâm cùng quân hàm với tổng tư lệnh quân khu, đắc tội không nổi.

Trần Trạch dễ nói chuyện, người ta còn là bạn bè, giải thích một chút là tốt nhất.

"Vậy cậu đi thôi, dù sao không xa, cậu nhanh chóng giải thích rõ ràng hiểu lầm này."

Trần Trạch gật đầu, nghiêm trang, thực nghiêm túc, tư lệnh ủy thác trọng trách, hắn gánh vác sứ mệnh hòa bình, lái xe đi ra ngoài.

Ra trọng địa quân sự có trọng binh gác, ở nơi không có ai nhìn thấy, rốt cuộc Trần Trạch nhịn không được, bộc phát cuồng tiếu khi mưu kế đạt được, vỗ vỗ tay lái, xe vẽ đường chữ s, hắn cười đến xe cũng lắc lư theo.

Này với bộ trưởng bộ hậu cần nghiêm túc vài phút trước chắc chắn là hai người, cười giống bệnh tâm thần lên cơn, lập tức điên rồi.

Thần kinh đáp sai tuyến đi, cười bừa bãi, kiêu ngạo. Vì sao à, không phải là có thể gặp Lâm Mộc sao? Có cần cười thất thố đến như vậy không?

Tay đều chụp đau mới ngừng, Trần Trạch làm càn đắc ý, ha ha ha, hắn thắng, tất cả mọi chuyện đều theo sự sắp đặt của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com