Chương 13: Đùa bỡn
Chương 13: Đùa bỡn
Editor: JeffmaterXXX
Ứng Sơ Nghiêu thực sự bị mảnh đất tam giác đầy lông của con gái làm chấn động, không nghĩ tới làn da trên người nàng trắng tinh tinh tế, bóng loáng như tơ lụa, nơi riêng tư lại mọc ra nhiếu âm mao nồng đậm lại đen nhánh như thế, bờ mu vun đầy bên trên là một cánh rừng rậm màu đen, thậm chí đem toàn bộ mảnh đất tam giác bao trùm, thoạt nhìn phá lệ...... Sắc tình.
Thu hồi suy nghĩ hỗn độn, Ứng Sơ Nghiêu thay đổi một cây tăm bông mới, dính nước sát trùng, cẩn thận bôi lên những vết xước thật nhỏ.
"Ô...... A!"
Có thể là đụng chạm đến chỗ mẫn cảm của nàng, cơ thể Ứng Vô Hà run rẩy lợi hại hơn, hai đùi theo bản năng khép lại.
"Bảo bảo."
Ứng Sơ Nghiêu bất đắc dĩ gọi nàng, chóp mũi bỗng nhiên ngửi được một mùi vị tanh vị ngọt như có như không, từ giữa chân truyền tới.
Không phải mới tắm xong rồi sao? Sao lại có ái muội hơi thở như vậy, chẳng lẽ là......
Con bé động tình chảy nước?
Đôi mắt màu đen tựa hồ cất giấu một ngọn lửa, đang ẩn ẩn mà thiêu đốt.
"Bảo bảo, đem chân mở ra, bằng không làm sao xử lý miệng vết thương?"
Cánh tay Ứng Vô Hà che đậy đôi mắt, căn bản ngượng ngùng mở ra, vừa rối vừa xấu hổ nói: "Vậy không cần để ý nó đi!"
"Không được, nếu bị nhiễm trung thối rữa thì làm sao bây giờ?"
Ngữ khí Ứng Sơ Nghiêu thực nhẹ, lại nói gần như đe doạ.
Ứng Vô Hà thân mình cứng đờ, nghĩ đến nơi riêng tư của mình có khả năng thối rữa, tức khắc bị dọa ngốc, cũng bất chấp cảm thấy xấu hổ, từng chút đem hai chân mở ra.
Bởi vì nàng sốt ruột, hai cái đùi kéo ra độ cung cũng rất lớn, nguyên bản hai cánh âm môi khép kín, nháy mắt bị mở lớn ra, lộ ra bên trong phần thịt non phấn nộn cùng tiểu âm đế tinh xảo.
Ánh mắt Ứng Sơ Nghiêu như đứng hình tại chỗ, rốt cuộc không dứt khỏi cái nhục động quyến dụ kia.
Đây là con gái hắn, bảo bối từ tinh trùng hắn tạo thành, hắn cho rằng mình là người hiểu rõ nàng nhất trên đời, nhưng hôm nay Ứng Sơ Nghiêu mới phát hiện, hắn đối với thân thể của nàng, hiểu biết rất ít.
Nguyên lai con gái hắn lại cất giấu một bí mật xinh đẹp như vậy.
Nhưng tưởng tượng đến nếu hắn tối hôm qua không đem nàng bắt trở về, nàng liền phải đem kho báu mỹ lệ như thế hiến cho nam sinh khác, Ứng Sơ Nghiêu sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Một ngọn lửa vô danh trong lòng hắn bùng lên, nhanh chóng cháy lan ra đồng cỏ.
Nhân mang theo cảm xúc, động tác trên tay liền mạnh mẽ thêm vài phần, tăm bông lướt qua môi âm hộ, làm nữ hài rên rĩ, "Ba ba!"
Một tiếng kêu rên, làm Ứng Sơ Nghiêu nháy mắt tỉnh lại.
"Làm sao vậy?" Hắn hỏi.
"Người bôi nhẹ chút, đau quá a!!"
Nam nhân lúc này mới phóng nhẹ động tác, tiêu độc vết thương xong, hắn thay đổi tăm bông bắt đầu giúp nàng bôi thuốc mỡ.
Thuốc mỡ màu trắng không có bất luận tính kích thích gì, mở ra bôi một chút, rất nhanh tiêu trừ cảm giác nóng rát đau đớn trên miệng vết thương, khuôn mặt nhỏ của Ứng Vô Hà rốt cuộc không còn nhăn thành một đoàn, mà thoải mái nhẹ giọng hừ hừ.
Tăm bông xúc cảm nhẹ nhàng, giống một cọng lông vũ ở giữa hai chân nàng gãi ngứa.
Vì cơn đau trước bởi tương đối mãnh liệt, Ứng Vô Hà không chú ý tới, hiện tại không còn đau nữa, lại cảm giác ngứa ngáy.
Ứng Vô Hà nhịn không được muốn né tránh.
"Ân...... Ngứa." Giọng nàng kiều mềm nhu hòa.
"Đừng nhúc nhích, phía trên còn chưa bôi xong."
Tăm bông ấn lên mép thịt mềm mại, họa một vòng nhỏ, giống như đang xoa nắn môi âm hộ, thỉnh thoảng rà lên khe bức, có thể nhìn thấy bên trong nhanh chóng ẩm ướt.
"A......" Ứng Vô Hà tiếng kêu thay đổi, âm cuối cao hơn, tựa hồ bị trêu đùa thoải mái.
Cảm giác tao ngứa râm ran từ khe hở mu thịt truyền đến, nhanh chóng lan tràn đến toàn thân, khoái cảm như vậy, có chút tương tự với cảm giác khi Ứng Vô Hà ngẫu nhiên tự an ủi, nhưng cảm giác có thể khó nhịn một ít, tựa như đang gảy ngứa, mà lại gảy không đến chỗ ngứa nhất.
Đùi nhẹ nhàng run rẩy, eo mông Ứng Vô Hà nhịn không được vặn vẹo.
Thấy dáng vẻ này của con gái, Ứng Sơ Nghiêu có chút ác liệt biết còn cố hỏi, "Bảo bảo, làm sao vậy?"
"Ba ba." Ứng Vô Hà nuốt nuốt nước miếng, gương mặt ửng đỏ, "Khó chịu......"
"Nơi nào khó chịu? Miệng vết thương không thoải mái sao?"
Ứng Vô Hà không biết trả lời, nàng tổng không thể nói là tăm bông trên tay hắn làm cho nàng rất khó chịu, khe thịt căng mọng cùng âm đế dần dần nhô lên, lại rất muốn tăm bông cà mạnh thêm một chút, đặc biệt muốn.
Dù sao nhìn cũng nhìn rồi, cũng bị tăm bông chạm vào môi âm hộ, dù bị tăm bông cọ xát lên âm đế, hẳn là không tính cái gì đi?
Trong đầu Ứng Vô Hà đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên, một cây tăm bông mới, liền nhẹ nhàng cọ xát lên âm đế căng mọng.
Khoái cảm mãnh liệt, đột nhiên không kịp phòng bị làm chân tâm Ứng Vô Hà như tạc vỡ.
"A......Ưm"
☀Truyện được đăng bởi Reine☀
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com