Chương 4: Chất độc trong tim
Bánh đây: Rất nhiều chỗ Bánh xem lại có sai sót về câu từ hoặc chính tả do não bộ không phát hiện ra, tự động cho rằng nó đúng, tự sắp xếp theo nghĩa đúng mà não bộ mong muốn do đã đọc quá nhiều. Nên nếu thấy sai sót gì mọi người cmt giúp Bánh để Bánh chỉnh nha. Cảm ơn cảnh sát chính tả nhiều.
------
Khi màn đêm buông xuống Transylvania, Steven trở về ngôi nhà tranh đơn sơ, cơ thể anh mệt mỏi sau một ngày dài tuần tra làng quê.
Anh không chần chừ, quỳ xuống sàn gỗ sần sùi giữa phòng, tay cầm que phấn trắng vẽ nên những biểu tượng cổ xưa – những đường nét rune uốn lượn như mạch máu của thế giới linh hồn, lấp lánh dưới ánh nến leo lét.
Bột phấn vương vãi khắp nơi, trắng xóa như tuyết rơi giữa mùa đông khắc nghiệt, nhưng đây không phải nghi thức cầu may mắn như lúc chiều anh nói với Vân Lăng.
Đây chính xác là vòng tròn bảo vệ, một pháo đài phép thuật đầy quyền năng của dòng tộc pháp sư săn quỷ, với những ký tự Latinh cổ kính xen lẫn biểu tượng thánh giá lồng ghép tinh xảo, nhằm xua đuổi thứ tà vật dơ bẩn đang lảng vảng quanh anh.
Steven, pháp sư mạnh nhất dòng tộc, biết rõ sức mạnh của mình – anh đã tiêu diệt vô số quái vật, từ những con quỷ đại diện cho lòng tham lam đến những bóng ma của sự kiêu ngạo, mỗi con chỉ là một mảnh ghép trong bảy hình thái đại tội. Nhưng thứ đang theo đuổi anh... nó khác biệt, không thể định nghĩa, như một vực thẳm nuốt chửng mọi quy tắc anh từng học.
Anh ngồi giữa vòng tròn, cuốn sách cổ mở rộng trên sàn trước mặt, những trang giấy vàng úa đầy chữ rune và lời nguyền cổ xưa.
Giọng Steven đọc các câu chú thanh tẩy trầm đục vang vọng, tụng niệm hàng giờ không ngừng nghỉ, từng câu chú như sấm rền giữa không khí chật hẹp, thúc đẩy không khí nặng nề rung động, bụi bặm trên xà nhà rơi lả tả.
Mồ hôi lấm tấm trên trán anh, cơ bắp dưới lớp áo pháp sư căng cứng vì tập trung, nhưng sâu thẳm trong lòng, một nỗi sợ hãi riêng tư đang gặm nhấm.
Steven không phải kẻ hoàn hảo – dù cho anh mạnh mẽ, bất bại trước những con quái vật quen thuộc, những thứ đại diện cho tội lỗi đơn giản, dễ dàng bị thánh giá và lửa thiêng thiêu rụi.
Nhưng với thứ đang quan sát anh, anh cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết.
Nó theo đuổi anh một cách vừa đáng sợ vừa mê hoặc, không phải bằng móng vuốt hay nanh vuốt thô bạo, mà bằng sự hiện diện vô hình, lạnh lẽo xen lẫn dục vọng ám ảnh, làm da anh nổi gai ốc mỗi khi nghĩ đến.
Anh chưa từng biết tên nó, chưa nhìn thấy hình dạng rõ ràng – chỉ là cảm giác bị theo dõi, bị xâm nhập từ bên trong, như một thực thể phức tạp hơn bất kỳ quái vật nào anh từng săn.
Những con quỷ kia chỉ đại diện cho một tội ác đơn lẻ, dễ dàng định nghĩa và tiêu diệt; còn thứ này... nó như một bóng ma không hình hài, đầy cảm xúc bị kìm nén làm anh run rẩy vì không biết nó có thể làm gì tiếp theo.
Điều khiến anh bứt rứt hơn cả là một cảm giác mơ hồ, rằng thứ tà vật đang ám lên người mình dường như cómột sự liên kết đặc biệt với chàng trai hay ngồi ở cuối giường trong giấc mơ của anh – một hình bóng quyến rũ khiến anh say đắm, muốn gần gũi hơn cả Vân Lăng, dù da thịt cậu lạnh ngắt và phảng phất mùi hương thiên nhiên xưa cũ pha lẫn hương hoa hồng đen lạ lùng cay nghiệt, hận thù nhưng gợi cảm, rất hợp với khí chất ấy.
Hoàng, vẫn lẩn khuất trong ký ức của Steven như một vị khách không mời, cảm nhận rõ ràng phép thuật đang cố đẩy cậu ra khỏi thế giới này.
Cậu ngáp dài, ngáp đến mức hàm muốn rách quai hàm tinh xảo, sự nhàm chán xen lẫn bực tức dâng trào.
Phép thuật ấy chỉ là trò đùa với cậu – một ma cà rồng bị giáng lời nguyền bất tử thì làm gì có thứ gì tiêu diệt được cậu. Đâu phải Hoàng chưa từng tìm đến cái chết để giải thoát cho bản thân, đâu phải Steven là pháp sư duy nhất đến để giết cậu, cậu đã từng để mặc cho họ muốn làm gì thì làm vì cậu chán cái cảnh này lắm rồi. Nhưng lời nguyền của mụ phù thuỷ kia khủng khiếp đến mức dù cho Hoàng có làm gì cũng không chết được.
Sự cô đơn qua bao thế kỷ, đã học cách chống lại những lời nguyền mạnh hơn thế này nhiều.
Cậu lười biếng nằm nghiêng trên giường, đầu gác lên tay, ánh mắt đỏ thẫm lấp lánh đầy mỉa mai dưới ánh nến, quan sát Steven với nụ cười bí mật.
Làn da trắng nõn của cậu lấp ló qua cổ áo khoét sâu, Hoàng đưa tay gạc sợi dây thánh giá bạc ra, từ từ kéo lấy sợi dây đen đan chéo trước cổ áo của mình xuống, cắn môi như đang suy tính sẽ phá hỏng buổi lễ này bằng hành động gì đây.
Từng hình ảnh với mức độ khiêu dâm khác nhau từ từ tràn vào đầu Hoàng khiến cậu bật cười thích thú, cổ họng nóng lên vì khao khát máu của của Steven.
Steven càng tụng niệm, Hoàng càng cảm thấy sức mạnh của cậu trỗi dậy, không phải để tấn công, mà để nhắc nhở: cậu không phải quái vật đơn giản để săn đuổi. Cậu là thứ gì đó phức tạp hơn, đầy cảm xúc bị dồn nén, và nỗi cô đơn ấy khiến cậu khao khát xâm nhập sâu hơn vào tâm trí pháp sư – không chỉ để sống sót, mà để lấp đầy khoảng trống.
Nhưng cậu vẫn vô hình với Steven, chỉ là một cảm giác theo dõi, một sự hiện diện vừa đáng sợ vừa mê hoặc, khiến pháp sư ấy run rẩy mà không thể gọi tên.
Steven cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết: thứ vô hình đang quan sát anh không còn mờ nhạt như ban sáng làm anh không thể nắm bắt được nó, mà giờ đây, nó đã hiện hữu một cách rõ ràng như một bóng đen đầy đe dọa, lạnh lẽo và tràn ngập dục vọng ám ảnh.
Da anh nổi gai ốc, tim đập nhanh hơn dưới lớp áo, một nỗi sợ hãi nguyên thủy trỗi dậy – không phải sợ chết, mà sợ mất kiểm soát, sợ thứ không thể định nghĩa đang thay đổi anh từ bên trong.
Khi anh tập trung đủ, Steven mở mắt ra và lần đầu tiên, anh thấy rõ mồn một: một thiếu niên đang lười biếng nằm trên giường, đầu gác lên tay, nụ cười bí mật với đôi mắt đỏ thẫm lấp lánh đang nhìn sâu vào mắt anh, làn da trắng nõn khiêu khích dưới cổ áo, sợi thánh giá bạc như một lời chế nhạo trực tiếp vào phép thuật của anh.
Khoảnh khắc ấy, nỗi sợ của Steven bùng nổ – không phải vì thứ ấy yếu đuối, mà vì nó quá mạnh mẽ, quá phức tạp, một thứ tà vật khiến anh nhận ra giới hạn của chính mình, một sự theo dõi vừa đáng sợ vừa mê hoặc mà anh chưa từng chuẩn bị đối mặt, và trớ trêu thay, hình dáng này lại trùng khớp với chàng trai trong những giấc mơ khao khát của anh.
Steven giật mình bật dậy khỏi vòng tròn rune, cuốn sách cổ rơi đánh "bịch" xuống sàn gỗ sần sùi, tiếng động vang vọng trong căn nhà tranh im lìm như một lời cảnh báo từ bóng tối.
Tim anh đập loạn nhịp, một nỗi kinh hoàng xen lẫn phẫn nộ dâng trào từ sâu thẳm, khiến giọng anh vỡ òa thành tiếng thét vang vọng, đầy sức mạnh pháp sư bị khiêu khích:
"Mày là kẻ nào! Sao mày dám hiện hình ở đây!"
Hoàng, vẫn nằm nghiêng trên giường với vẻ lười biếng cố hữu, chợt ngạc nhiên đến mức ngồi thẳng dậy, đôi mắt đỏ thẫm mở to trong khoảnh khắc hiếm hoi.
Tại sao ký ức của Steven lại phát hiện ra cậu rõ ràng đến vậy? Sự hiện diện của cậu trong dòng máu anh lẽ ra phải vô hình, lén lút như một sợi chỉ đen len lỏi qua mạch máu, không để lại dấu vết nào ngoài những giấc mơ mơ hồ.
Nhưng giờ đây, nó trở nên thực tế đến mức khiến cậu rùng mình – tim cậu, thứ nhịp đập phàm nhân mới đánh thức từ máu Steven, đập nhanh hơn, một cảm giác lạ lẫm lan tỏa qua lồng ngực bất tử, như thể cơ thể cậu đang phản ứng với sự bất ngờ này một cách bản năng.
Cậu khẽ nhíu mày, mái tóc ngắn hiện đại – kiểu cắt gọn gàng, hơi rối theo phong cách đương đại, không dài thườn thượt như những bóng ma cổ xưa – khẽ lay động dưới ánh nến, che khuất một phần gương mặt trắng nõn và trong đầu cậu lóe lên hàng loạt suy nghĩ hỗn loạn:
Lẽ ra cậu chỉ là bóng ma trong tiềm thức, không phải thực thể có thể bị nhìn thấy. Phải chăng phép thuật của Steven đã vô tình kéo cậu ra khỏi lớp vỏ vô hình, hay dòng máu anh đang hòa quyện với cậu sâu sắc hơn cậu tưởng?
Steven không giữ nổi bình tĩnh, anh lao tới mép vòng tròn rune, nơi phép thuật vẫn lấp lánh như một bức tường vô hình ngăn cách anh với bóng dáng kia.
Giọng anh đầy phẫn nộ, nắm đấm siết chặt đến mức móng tay cắm sâu vào da thịt, rỉ máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống sàn, hòa lẫn với bột phấn trắng:
"Mày là thứ quái quỷ gì mà dám xâm nhập nơi linh thiêng này? Biến khỏi đây ngay lập tức! Tao sẽ thiêu rụi mày bằng lửa thánh nếu mày không cút đi!"
Mồ hôi lấm tấm trên trán anh, cơ bắp dưới lớp áo pháp sư căng cứng, đôi mắt nâu lóe lên sự cảnh giác của một pháp sư đã quen đối mặt với tử thần, nhưng lần này, nỗi sợ hãi len lỏi sâu hơn, vì thứ trước mặt không phải quái vật thô kệch mà là một hình bóng quen thuộc từ những giấc mơ ám ảnh.
Câu hỏi ấy khiến Hoàng bật cười, tiếng cười trầm đục vang vọng khắp căn nhà tranh, đầy mỉa mai và khiêu khích, như tiếng thì thầm từ vực thẳm vọng lên.
Cậu ngồi dậy chậm rãi, động tác uyển chuyển như một con mèo hoang dã, cổ áo mở rộng để lộ điểm hồng vẫn còn sưng đỏ trên ngực, lấp lánh dưới ánh nến leo lét, và cậu duỗi người một cách lười biếng, để lộ cả xương ứcgợi cảm qua cổ áo khoét sâu:
"Nơi linh thiêng? Một căn nhà tranh tồi tàn với hai trái tim vàng son ngu ngốc của loài người, mà được gọi là linh thiêng ư? Thật nực cười! Ngươi nghĩ những nét vẽ nguệch ngoạc trên sàn và lời lẩm bẩm vô nghĩa của ngươi có thể giữ chân ta sao?"
Ánh mắt cậu lướt qua Steven, đầy chiếm hữu, như đang đánh giá một món đồ chơi mới, và cậu khẽ liếm môi, nếm thử vị mặn của không khí căng thẳng.
Steven gầm gừ, đôi mắt nâu lóe lên sức mạnh pháp sư, anh chỉ thẳng tay vào cậu, rune dưới chân anh bắt đầu rực sáng dữ dội, không khí quanh anh rung động như sắp nổ tung:
"Bất cứ nơi nào có pháp sư hiện diện, nơi đó trở thành thánh địa – đó là quy luật của trật tự, của lẽ phải! Tao đã trừ khử hàng tá thứ như mày và mày cũng sẽ không ngoại lệ. Và mày... tại sao mày lại đeo thánh giá? Mày chẳng phải con người, mày là thứ ô uế nhất trên đời này, một bóng ma không xứng đáng chạm vào biểu tượng của sự tinh khiết!"
Giọng anh lạc đi vì giận dữ, tay kia vô thức siết chặt, như thể đang tìm kiếm sức mạnh từ nó để chống lại sức hút lạ lùng từ hình bóng kia – một sức hút mà anh không muốn thừa nhận, vì nó gợi nhớ đến những giấc mơ nơi anh khao khát chạm vào và hôn lên làn da lạnh giá ấy.
Hoàng nhún vai hờ hững, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve mặt dây thánh giá bạc, như đang trìu mến một món đồ trang sức vô hồn, kim loại lạnh lẽo cọ xát vào làn da trắng nõn, tạo nên hình ảnh trớ trêu đến rợn người.
Giọng cậu nhẹ tênh, nhưng ẩn chứa sự chế nhạo sâu cay, như một lưỡi dao mỏng manh rạch qua không khí: "Chỉ vì nó đẹp thôi. Thế đấy. Nó lấp lánh dưới ánh trăng, lạnh lẽo và bất tử – giống như ta. Ngươi nghĩ ta cần 'quy luật' của ngươi để tồn tại sao? Ta đã lang thang qua hàng thế kỷ trước khi dòng tộc ngươi biết đến phép thuật."
Cậu kéo nhẹ sợi dây, thánh giá lủng lẳng, và ánh mắt cậu khóa chặt vào Steven, đầy ám ảnh, như đang mời gọi anh bước qua ranh giới, khiến không khí giữa họ nặng nề hơn bởi một dòng dục vọng ngầm len lỏi.
Steven cười khẩy, tiếng cười khô khốc, đứt quãng, hòa quyện giữa ghê tởm và cơn giận dữ tột độ, khiến giọng anh vỡ ra như kính vỡ:
"Đẹp? Thứ thiêng liêng ấy không xứng đáng với thứ bẩn thỉu như mày! Mày không có quyền làm vấy bẩn nó bằng sự tồn tại ghê rợn của mày! Tao sẽ giật phăng nó khỏi cổ mày, nghiền nát dưới gót giày và thiêu rụi mọi dấu vết của mày bằng ngọn lửa thánh thần!"
Anh lao về phía trước, muốn giật phăng sợi dây chuyền khỏi cổ Hoàng, muốn nghiền nát nó dưới gót giày, muốn thiêu rụi mọi thứ bằng ngọn lửa thánh thần.
Tay anh run rẩy, lời chú đã sẵn sàng trên môi, phép thuật rune bắt đầu cuồn cuộn quanh anh như một cơn bão sắp bùng nổ, nhưng sâu thẳm, một phần trong anh do dự – vì hình bóng ấy quá quen thuộc, quá cuốn hút, khiến dục vọng chôn sâu bắt đầu trỗi dậy, phản bội lý trí của một pháp sư.
Hoàng lại bật cười, tiếng cười vang vọng trong căn nhà tranh đơn sơ, đầy mị lực và thách thức, như một bản giao hưởng từ địa ngục vọng lên, cuốn lấy không khí nặng nề xung quanh, khiến những ngọn nến leo lét rung rinh theo nhịp điệu ma quái.
Đôi mắt đỏ thẫm của cậu khóa chặt lấy Steven, sâu hun hút như hai vực thẳm máu tươi, dường như muốn xuyên thấu tận linh hồn anh, lột trần mọi lớp vỏ đạo đức mà anh đã dày công xây dựng qua bao năm tháng rèn luyện phép thuật.
Cậu nhẹ nhàng đứng dậy khỏi mép giường gỗ cũ kỹ, động tác chậm rãi, uyển chuyển như một điệu nhảy chết chóc giữa bóng tối và ánh nến leo lét, từng bước chân thu hẹp khoảng cách giữa họ một cách từ tốn, khiến không gian dường như co lại, ngột ngạt hơn.
Hương hoa hồng đen thoang thoảng lan tỏa từ cơ thể cậu, một mùi hương nồng nàn, quyến rũ xen lẫn sự héo úa cổ xưa, như lời thì thầm của những khu vườn bị nguyền rủa, len lỏi vào từng lỗ chân lông của Steven, đánh thức những giác quan mà anh luôn cố gắng chôn vùi.
"Vậy hả? Sẵn đây ta nói luôn."
Hoàng nghiêng đầu nhẹ, môi khẽ cong lên thành một nụ cười bí ẩn, đầy mời gọi, như lời hứa hẹn về những khoái lạc cấm kỵ mà không ai dám chạm đến.
Giọng cậu trầm ấm hẳn đi, như tiếng mật ngọt rót từ từ vào tai, mượt mà và quyến rũ, nhưng lại mang theo sức nặng của hàng thế kỷ cô độc và dục vọng bị kìm nén, một sức nặng khiến không khí rung động nhẹ, như thể lời nói ấy đang chạm vào những sợi dây thần kinh sâu nhất trong cơ thể Steven.
"Con nhỏ kia, con nhỏ người yêu của ngươi, nó không xứng với ngươi đâu Steven."
Cậu dừng lại ngay trước ranh giới vòng tròn rune, đôi mắt đỏ rực lướt qua thân hình vạm vỡ của anh một cách chậm rãi, từ vai rộng xuống ngực săn chắc, rồi dừng lại ở phần bụng dưới, nơi vật nam tính của anh bắt đầu cộmnhẹ, ẩn hiện dưới lớp vải quần pháp sư đã khô cứng sau những giấc mơ ám ảnh gần đây.
Ánh nhìn ấy không phải thô bạo, mà đầy chiếm hữu, như đang đánh giá một báu vật mà cậu đã chờ đợi từ lâu, khiến Steven cảm nhận rõ ràng từng nhịp đập của tim mình bị theo dõi.
"Nó còn không đẹp bằng ta nữa, không thơm bằng ta, không khiến ngươi phát điên như ta, đúng không, ta biết ngươi thích ta."
Hoàng tiếp tục, giọng cậu hạ thấp hơn, gần như thì thầm, nhưng mỗi từ đều như một lưỡi dao sắc bén rạch qua lớp phòng thủ cuối cùng của Steven.
"Ngươi chỉ xứng với ta thôi, Steven à. Chỉ mình ta mới có thể bao trùm ngươi, nhấn chìm ngươi bằng cả thể xác lẫn linh hồn. Ngươi biết mà."
Lời nói ấy như một lưỡi dao nóng bỏng xuyên thẳng qua tim Steven, đánh đổ mọi bức tường lý trí mà anh đã dựng lên, nhưng đồng thời chạm vào nơi sâu thẳm nhất của dục vọng bị đánh thức – một dục vọng mà anh chưa từng thừa nhận, giờ đây trỗi dậy mãnh liệt dưới sức hút của Hoàng.
Steven đứng chết trân giữa vòng tròn rune lấp lánh, những ngọn nến trong căn phòng lập loè như sợ hãi sự căng thẳng của hai kẻ đối đầu nhau, tiếng động ấy vang vọng như một lời nguyền bị phá vỡ trong căn nhà tranh im lìm, nơi ánh nến đỏ dù đang sợ hãi cỡ nào cũng phải phục tùng Hoàng, chiếu lên khuôn mặt tái mét của anh, đôi mắt nâu mở to đầy kinh hoàng và phẫn nộ.
Anh lùi lại một bước, lưng chạm vào bức tường vô hình của vòng tròn rune, tay run rẩy vung lên niệm chú thanh tẩy, giọng vỡ òa đầy giận dữ và tuyệt vọng, như tiếng gầm của một con thú bị dồn vào chân tường:
"Câm miệng đi, đồ quái vật dơ bẩn! Mày nghĩ mày là ai mà dám nói những lời bẩn thỉu ấy? Tao sẽ thiêu rụi mày ngay tại đây, xóa sổ mày khỏi thế gian này!"
Nhưng lời nói ấy vang lên yếu ớt hơn anh mong đợi, phép thuật trên đầu ngón tay chỉ lóe lên tia sáng xanh yếu ớt, run rẩy rồi tan biến như sương khói trước ánh mắt đỏ thẫm đầy mị lực của Hoàng.
Steven cảm nhận rõ ràng sức hút ấy – không phải phép thuật thô bạo, mà là dục vọng bị kìm nén từ chính cơ thể anh, hình ảnh Hoàng cúi xuống nuốt lấy vật nam tính của anh trong ký ức gần đây ùa về sống động, chi tiết đến mức anh có thể cảm nhận được hơi ấm ảo từ lưỡi cậu, bụng dưới anh co thắt đau đớn, mặt đỏ bừng đến mức nóng ran như lửa đốt, mồ hôi túa ra dọc sống lưng, thấm ướt lớp áo pháp sư.
Anh muốn lao tới xé xác cậu ta, móng tay cắm sâu vào da thịt trắng nõn ấy, nhưng chân anh như bị đóng đinh vào sàn, lý trí gào thét "Giết nó đi!".
Trong khi dục vọng thì thầm ngọt ngào "Hãy lao tới đè nó xuống, cắm thẳng con cặc vào nó, để nó nhấn chìm mày...", một cuộc chiến nội tâm khiến anh cắn chặt răng đến rỉ máu, hơi thở nặng nhọc như đang chiến đấu với chính bóng tối trong lòng.
Hoàng chỉ cười khẽ, tiếng cười trầm đục vang vọng như lời mời gọi từ địa ngục, đầy mê hoặc và nguy hiểm để lộ ra hai răng nanh nhọn hoắc, cậu bước gần hơn một bước nữa, không khí nặng nề với hương hoa hồng đen thoang thoảng lan tỏa mạnh mẽ hơn, quấn lấy Steven như một vòng tay vô hình.
Bàn tay thon dài của cậu vươn ra, chạm nhẹ vào không khí trước mặt Steven, như đang vuốt ve da thịt vô hình, ngón tay lướt qua không gian cách anh chỉ vài phân, tạo nên một dòng điện lạnh lẽo lan tỏa qua lớp rune:
"Ngươi giận dữ vì sao, Steven? Vì ta nói sự thật? Hay vì ngươi biết ta đúng? Nhìn ngươi kìa, cơ thể ngươi đang van xin ta, dù miệng ngươi chửi rủa. Hãy thừa nhận đi, Vân Lăng không bao giờ làm ngươi phát điên như ta."
Lời nói ấy như độc dược ngọt ngào, thấm sâu vào từng tế bào, Steven cong người lại, một tiếng rên bất lực bật ra từ cổ họng anh, khàn đặc và đầy nhục nhã, anh quỳ sụp xuống sàn, tay ôm đầu, đấu tranh giữa phẫn nộ sôi sùng sục và khao khát đang trỗi dậy như lửa cháy.
Steven - người mạnh nhất tộc, giờ đây bị một con quái vật khuất phục chỉ bằng lời nói, cơ thể phản bội anh bằng những cơn run rẩy dục vọng, làm anh cảm thấy mình nhỏ bé, dễ vỡ trước sức mạnh cổ xưa của Hoàng.
Hoàng quỳ xuống, bò vào vòng tròn rune bảo vệ Steven mà không làm mờ đi những nét vẽ ma trận trên sàn, điều đó càng chứng tỏ dù cậu không phá huỷ nó thì nó cũng chẳng có tác dụng gì với cậu.
Những đường nét rune lấp lánh dưới ánh nến, vốn từng là pháo đài bất khả xâm phạm, giờ đây chỉ rung động nhẹ như một lớp sương mù vô hại trước sự hiện diện của cậu – không một tia sáng bùng nổ, không một luồng năng lượng đẩy lùi, chỉ là sự im lặng chế giễu.
Steven chết lặng, đôi mắt nâu mở to đầy kinh hoàng, não bộ anh quay cuồng với những câu hỏi không lời.
Tại sao? - Anh là pháp sư mạnh nhất tộc, vòng tròn này đã phong ấn vô số quái vật – từ những con quỷ tham lam nuốt chửng linh hồn đến bóng ma kiêu ngạo tan biến dưới lửa thánh.
Những thứ ấy đều có hình hài, có tội lỗi rõ ràng, dễ dàng bị ràng buộc bởi quy tắc cổ xưa của dòng tộc.
Nhưng kẻ trước mắt... thứ này không phải quái vật thông thường. Nó nằm ngoài mọi định nghĩa, một vực thẳm bất tử mà phép thuật của anh chưa từng chạm đến.
Lẽ nào sức mạnh của nó còn mạnh mẽ hơn cả những nguyền rủa mà tộc anh từng đối mặt – đã biến cậu thành một thực thể vượt qua mọi ràng buộc?
Hay anh đã quá kiêu ngạo, quá bám víu vào kiến thức hạn hẹp, không nhận ra kẽ hở: phép thuật thanh tẩy chỉ hiệu quả với những linh hồn có thể bị "xua đuổi", chứ không phải với một tồn tại đã học cách nuốt chửng chính bóng tối của nó qua hàng thế kỷ cô đơn?
Hoàng nhận ra sự bối rối ấy, nụ cười bí mật trên môi cậu nở rộng, đôi mắt đỏ thẫm lấp lánh mỉa mai khi cậu tiếp cận gần hơn, bàn tay lạnh giá lướt qua những rune trên sàn:
"Ngạc nhiên lắm hả, pháp sư? Những nét vẽ nguệch ngoạc của ngươi chỉ ràng buộc được lũ quái vật ngu ngốc, những thứ đại diện cho tội lỗi đơn giản mà các ngươi hay săn đuổi. Nhưng ta... ta bị nguyền rủa bất tử, một lời nguyền nuốt chửng mọi quy luật của thế gian này. Phép thuật của ngươi yếu thế trước nó, như gió thoảng qua đá tảng. Ngươi chưa từng học cách đối phó với thứ nằm ngoài sách vở cổ xưa của tộc ngươi, phải không? Đó là kẽ hở của ngươi, Steven – sự kiêu ngạo khiến ngươi mù quáng trước những vực thẳm thực sự."
Lời nói ấy như lưỡi dao sắc lẹm rạch qua lớp phòng thủ cuối cùng của Steven, khiến anh run rẩy không chỉ vì sợ hãi, mà vì nhận ra giới hạn của chính mình. Vòng tròn rune, biểu tượng sức mạnh bất diệt của anh, giờ đây chỉ là một trò đùa – và Hoàng, với sự hiện diện mê hoặc xen lẫn chết chóc, đang bước qua nó như bước vào nhà mình.
Động tác uyển chuyển đầy ma mị như một con mèo săn mồi, bàn tay lạnh giá của cậu từ từ ôm lấy Steven, gỡ tay anh ra khỏi đầu với sức mạnh siêu nhiên không thể kháng cự, rồi hôn lên môi anh.
Một nụ hôn dữ dội, đầy chiếm hữu, môi cậu ép chặt lấy môi anh, lưỡi thâm nhập sâu vào khoang miệng, cuốn lấy lưỡi anh trong sự quấn quýt cuồng loạn, vị mặn ngọt của nước bọt hòa quyện với chút máu rỉ từ môi dưới khiến Hoàng thả ra một hơi thoả mãn.
Steven cảm thấy vừa ghê tởm nhưng cũng vừa hấp dẫn, cảm giác quái dị ấy ám lên mình như một lời nguyền địa ngục, anh đẩy mạnh Hoàng ra, tay siết chặt cổ áo cậu, gầm gừ đầy phẫn nộ:
"Cút đi, đồ quái vật khốn kiếp! Đừng chạm vào tao!"
Hoàng cười, nụ cười ma mị giả vờ thản thốt nhưng đầy khiêu khích, đôi mắt đỏ thẫm lấp lánh dục vọng bị kìm nén, lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn lóe sáng dưới ánh nến:
"Ôi, lại còn đẩy ra nữa chứ, ta biết ngươi thích nên đừng có tự dối lòng nữa Steven à."
Lời nói ấy như mật độc rót vào tai, Steven càng thêm run rẩy, côn thịt giật mạnh dưới lớp vải và anh không thể kiểm soát phản ứng cơ thể một cách thô bạo.
Hoàng nhích người tới bằng đầu gối, chống hai tay lên đùi Steven, móng tay sắc nhọn cào nhẹ qua lớp quần pháp sư, ngẩng đầu tìm kiếm môi anh với sự mảnh khảnh bề ngoài nhưng thật chất là sức mạnh khủng khiếp, cơ thể cậu ép sát vào anh, lồng ngực trắng nõn lấp ló trong cổ áo khoét sâu chạm vào ngực vạm vỡ của Steven.
Steven có cảm giác hai đùi của mình như có tảng đá đè lên, không có cơ hội trốn thoát, muốn đẩy ra cũng không xong – sức mạnh ma cà rồng siết chặt như xiềng xích vô hình, anh co giật, hơi thở dồn dập.
Từ trước đến giờ Steven chưa từng hôn ai, nụ hôn đầu tiên lại là với kẻ trước mắt, nhìn gương mặt thiếu niên ấy có phần ngây thơ với làn da tái nhợt mịn màng.
Đôi môi mỏng ấy cong lên mời gọi, khi cậu dùng lưỡi thâm nhập vào khoang miệng anh, cuốn lấy lưỡi anh một cách thống khoái, mút mạnh vị mặn ngọt của anh.
Steven bất giác nghiêng đầu mở to miệng hơn để cậu dẫn dắt, nó làm Steven không thở nổi, đầu óc quay cuồng trong khoái lạc sốc óc xen lẫn kinh hoàng.
Đã vậy, thứ nóng bỏng giữa hai chân cũng phấn khích trồi lên, dựng đứng như đang thu hút sự chú ý của Hoàng rồi bị Hoàng vuốt nhẹ như một con vật có tri giác, nó dường như yêu thích sự gần gũi đó, cạ vào lòng bàn tay cậu, khó lòng vâng lời lý trí anh hoàn toàn, anh rên rỉ bất lực trong nụ hôn ấy, tay đặt lên người Hoàng siết chặt eo cậu, kéo sát hơn dù lý trí gào thét "Dừng lại!".
Hoàng thấy hơi khó khăn với vị trí này, rất mỏi cổ, tư thế ép buộc khiến cậu không thể phô diễn hết quyền lực và sự thống trị của mình.
Đôi mắt đỏ thẫm lóe lên tia sáng lạnh lẽo, cậu dùng sức mạnh siêu nhiên ném Steven lên giường, cơ thể anh văng lên cao rồi rơi xuống tấm nệm trắng tinh với tiếng "phịch" mạnh, đầu óc quay cuồng trong dư chấn.
Ngay lập tức, Hoàng lao lên giường, như một con mãnh thú vồ lấy con mồi, bắt đầu một nụ hôn khác, dữ dội và chiếm hữu hơn. Môi lưỡi giao nhau cuốn hút, tiếng chụt chụt vang vọng trong căn phòng.
Steven ban đầu còn chống cự, tay anh cố gắng đẩy Hoàng ra khi còn ở vòng tròn phép thuật, miệng gầm gừ những lời phản đối vô nghĩa, nhưng cuối cùng con tim đã vượt qua cả lý trí mục nát.
Chẳng cần dục vọng từ dịch kích tình lan tỏa khắp cơ thể, thiêu đốt mọi giác quan, chính con tim anh mới là thứ chất độc khó giải nhất đã khiến anh dần quên đi mọi sự ghê tởm, mọi sự nhục nhã.
Anh nắm lấy mái tóc đen mềm mại của Hoàng, kéo cậu vào nụ hôn sâu hơn, nuốt chửng những tiếng rên rỉ thoảmãn của cậu, biến chúng thành của riêng mình.
Tay Steven cũng không yên phận, anh lướt dọc sống lưng cậu, gỡ bỏ thắt lưng bản to đầy tinh xảo, thứ đẳng cấp chỉ có quý tộc mới được dùng. Rồi luồn tay vào bên trong, miết lên đừng đốt xương và da thịt lạnh lẽo.
Anh lướt tới lồng ngực đang căng lên vì phấn khích của Hoàng, dừng lại ở chỗ núm vú, day đến mức nó sưng đỏ lên, cứng cáp và mời gọi. Anh nhéo nhẹ, chỉ có vậy mà Hoàng đau điếng, cậu khẽ rên lên, đôi mắt đỏ thẫm lóe lên tia phẫn nộ.
Hoàng chống tay lên ngực Steven, đẩy anh ra một cách thô bạo, lui lại thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, cảm giác đau đớn xen lẫn chút khoái cảm lạ lùng lan tỏa.
Cơn giận bao trùm lấy Hoàng, cậu vung tay, một ngọn lửa xanh bùng lên, đốt cháy bộ đồ pháp sư trắng tinh như một lồng giam bảo vệ Steven khỏi nhục dục trần gian và cả mong muốn đơn thuần của Steven ngay trên người anh.
Nhưng ngọn lửa không hề làm tổn thương da thịt anh dù chỉ một chút, bộ quần áo đó biến mất trong giây lát, chỉ còn lại thân hình cường tráng, săn chắc của Steven trần trụi, với nam căn đã cương cứng đến đáng sợ, gân xanh nổi lên giữa sự tím đỏ đầy mời gọi.
Hoàng nhìn nó, khóe môi khẽ nhếch lên thành nụ cười khiêu khích trái tim Steven. Tim anh đập thình thịch vì anh yêu thích nụ cười đó, mê hoặc và dường như nó có sức hút câu dẫn người khác như những con hồ ly tinh mà anh đã từng đọc trong sách cổ.
Cậu vươn tay chạm tay vào nó một cách thành thạo, ngón tay lạnh giá vuốt nhẹ dọc theo chiều dài, rồi đẩy xuống để lộ quy đầu mỏng manh, ngay lập tức nó tiết ra chút dịch đặc nóng hổi, một lời mời gọi không thể chối từ. Hoàng cười hơn, ánh mắt cũng híp lại thành một vầng trăng khuyết, giọng trầm ấm đầy mê hoặc:
"Steven à, của ngươi cứng quá rồi, ngươi muốn làm gì với nó đây?"
Khi Hoàng hỏi câu đó, giọng cậu như tiếng mật ngọt rót vào tai, nhưng lại mang theo sức nặng của hàng thế kỷ cô độc và dục vọng bị kìm nén, hình ảnh Hoàng liếm mút nuốt trọn dương vật của Steven vào khoang miệng ùa về trong tâm trí anh như một cơn lũ dâm đãng, sống động đến mức anh cảm nhận rõ ràng hơi ấm ướt át, mềm mại bao quanh côn thịt mình.
Lưỡi cậu cuốn lấy đầu khấc, mút mạnh đến mức cổ họng siết chặt, nuốt sâu đến tận gốc với âm thanh ướt át dâm mỹ vang vọng trong căn phòng mờ ảo.
Steven rùng mình dữ dội, một cơn run rẩy điện giật lan từ bụng dưới lên toàn thân, ớn lạnh vì đó không phải kí ức của mình nhưng lại xen lẫn khoái cảm tột độ dâng trào.
Anh thở dốc im lặng không nói gì nhưng cũng tràn đầy tò mò cấm kỵ – thứ ký ức không thuộc về anh, không phải của những năm tháng cấm dục, nhưng thực đến đáng sợ, như lời nguyền từ chính con quỷ trước mắt.
Bỗng Steven không thể kìm nén được nữa khi Hoàng cứ tuốt nó lên xuống, đôi mắt đỏ thẫm thì vẫn cứ nhìn vào anh một cách mê hoặc, anh bật ra tiếng ra lệnh, giọng khàn đặc đầy dục vọng bị kìm nén đến tận cùng:
"Mút nó đi."
Sự ra lệnh ấy không làm Hoàng cáu gắt hay phẫn nộ, mà ngược lại, cậu hài lòng đến lạ.
Một nụ cười nửa miệng đầy mị lực nở trên đôi môi sưng đỏ vì hôn Steven, đôi mắt đỏ thẫm lấp lánh thỏa mãn, như thể cậu đã đoán trước được mọi thứ.
Giọng dễ thương như một đứa trẻ sắp được ăn món ngon, nhưng cũng quyến rũ, như tiếng kèn gọi hồn từ địa ngục:
"Được thôi. Ta sẽ khiến ngươi sướng đến phát khóc."
Sau đó Hoàng cúi xuống, một lần nữa thành thạo liếm lên đầu khấc của Steven, lưỡi lạnh giá âu yếm ve vuốt từng đường gân nổi rõ, từng thớ thịt căng cứng, ngậm nó từ từ vào miệng, mút nhẹ rồi đẩy ra vang lên âm thanh "chụt chụt", chơi đùa với cơn khát khao đang thiêu đốt của Steven dường như đã từ bỏ lí trí cuối cùng của mình mỗi cử động là một lời tra tấn ngọt ngào.
Anh đã bị tình dục hun đốt cơ thể, dục vọng bùng nổ thành cơn bão không thể kiểm soát, anh không còn là kẻ săn đuổi lý trí mà là con mồi của khoái cảm.
Anh ấn mạnh đầu Hoàng xuống sâu hơn, dương vật của anh đâm thẳng vào họng cậu đến tận gốc, sâu đến mức miệng cậu kéo căng ra, cảm nhận sự mềm mại ấm nóng bao bọc lấy nó, đồng thời rên một tiếng thỏa mãn dâm đãng.
Tiếng rên vang vọng trong căn phòng mờ ảo, hòa quyện với tiếng nước sóng sánh.
Còn Hoàng thì sắp nghẹt thở, cổ họng siết chặt khó chịu, nước mắt vô thức trào ra khóe mắt, cậu vùng đầu mình ra khỏi tay Steven với một lực mạnh, tức giận quát, giọng khàn khàn đầy phẫn nộ, hơi thở dồn dập:
"Ngươi làm gì vậy? Xém chút xíu nữa rách cổ họng ta luôn rồi!"
Steven nhíu mày, sự lạnh lùng tàn nhẫn chiếm lấy đôi mắt nâu của anh, lóe lên dục vọng thô bạo không thể kiềm chế. Anh gằn giọng, lời nói như lưỡi dao:
"Rách thì sao? Đáng đời thứ như mày lắm. Ngoan ngoãn cúi xuống ngậm nó đi!"
Anh siết gáy cậu, không cho Hoàng thoát, kéo đầu cậu lại gần, dương vật của anh mạnh mẽ, đầy đe dọa và mời gọi, sẵn sàng đâm sâu vào cổ họng cậu lần nữa. Nhưng Hoàng lại nói:
"Không! Mất hứng rồi!"
Hoàng gằn giọng, đôi mắt đỏ thẫm lấp lánh ánh nước giận dữ xen lẫn dục vọng bị khơi dậy nhưng không được thỏa mãn.
Cậu rời khỏi người Steven, động tác đột ngột, dứt khoát như cái cách cậu khêu khích anh trong ký ức do cậu nhồi nhét rồi bỏ đi với lý do mỏi miệng, cơ thể mảnh khảnh lùi lại trên giường, ánh mắt đầy thách thức.
Gân xanh Steven nổi lên trán và cổ, anh không thể chịu đựng được sự trêu ngươi này nữa – cơn dục vọng bị kìm nén từ sự khiêu khích của chàng trai và những hình ảnh dâm đãng nhồi nhét vào đầu óc anh bùng nổ như một quả bom, thiêu đốt mọi lý trí pháp sư từng được rèn luyện.
Với sức mạnh pháp sư cuồn cuộn, anh vòng tay qua eo Hoàng, quật ngã cậu lên giường một cách thô bạo, cơ thể của cậu văng lên tấm nệm với tiếng "phịch" nặng nề, lớp vải lún sâu dưới sức nặng.
Hoàng kinh ngạc, đôi mắt đỏ mở to nằm trên giường chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì tay anh đã xé toạc lớp vải đen mỏng manh của cậu, từng tiếng xé rách vang lên ghê rợn như lời nguyền bị phá vỡ, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng lấp lánh dưới ánh nến xanh, núm vú hồng hào cương cứng mời gọi một cách dâm đãng, như hai viên hồng ngọc đang van xin được chạm đến.
Steven không chần chừ, anh xà xuống hôn, cắn mút từ cổ xuống vùng ngực, lưỡi liếm sạch từng tấc da thịt mịn màng, nếm thử vị mặn ngọt xen lẫn hương hoa hồng đen thoang thoảng, một trải nghiệm khiến anh rùng mình giữa lí trí và khao khát.
Sâu thẳm trong đầu, Steven đã từng rất nhiều lần muốn đè thiếu niên hay ngồi ở cuối giường trong giấc mơ của mình xuống, đuổi Vân Lăng ra khỏi không gian đó, để có thể âu yếm một cách chậm rãi và dịu dàng – vì cậu ta có gương mặt đẹp đến nao lòng, quyến rũ trong bóng đêm với làn da tái nhợt và đôi môi đỏ cong lên mời gọi. Steven không muốn làm gì quá thô bạo, chỉ muốn vuốt ve, hôn nhẹ lên những nốt ruồi nhỏ li ti trên cổ cậu, thì thầm những lời bảo vệ đầy chiếm hữu.
Song Steven đã đánh giá sự kiềm chế của bản thân quá thấp, giờ đây thiếu niên ấy cáu kỉnh vì bị anh sỉ nhục dưới thân mình chứ không còn im lặng quan sát anh nữa.
Anh để cho dục vọng tự dẫn dắt bản năng, hành hạ hai đầu vú của Hoàng một cách thô bạo như thể bờ ngực phẳng của thiếu niên ấy có thể tiết ra sữa hoặc thậm chí là máu – anh ngậm lấy một bên, mút mạnh đến mức núm vú sưng phồng rỉ ra dòng dịch trong suốt mê hoặc lẫn chút máu tanh ngọt, rồi cắn sâu để lại dấu răng đỏửng.
Lưỡi liếm sạch vị mặn ngọt dâm đãng mà anh học được từ Hoàng, nuốt ừng ực như thưởng thức một món ngon cấm kỵ từ địa ngục, trong khi tay kia bóp nắn bên còn lại đến tím tái, vặn xoắn núm vú đến mức nó biến dạng, rỉ máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống ga giường nhung đỏ thẫm.
Hương máu mang mùi hương hoa hồng cổ xưa lạ lẫm nhưng cuốn hút lan tỏa, một mùi vị khiến Steven nuốt khan điên cuồng nóng bỏng trong cổ họng anh, dục vọng bùng nổ dẫn anh thở hắt ra những hơi thở thoả mãn.
Cơ thể ép sát vào Hoàng, con cặc cứng ngắc cọ xát vào đùi cậu với lực mạnh đến mức da thịt đỏ ửng, sẵn sàng xâm nhập để lấp đầy cơn khát điên cuồng này, anh cắn mạnh hơn nữa, hút lấy dòng máu từ núm vú như một con thú đói khát, Hoàng cong người hét, nước mắt trào ra trong khoái lạc đau đớn.
Hoàng cảm nhận rõ ràng từng cái mút thô bạo ấy như một cơn đau xâm chiếm lấy tâm trí xen lẫn sung sướng, núm vú sưng phồng dưới miệng Steven, dịch trong suốt lẫn máu rỉ ra từ vết cắn khiến cậu rùng mình dữ dội.
Một cảm giác lạ lùng sau hàng thế kỷ bất tử không cảm xúc – đau đớn nhưng cuốn hút đến điên dại, như thể cơ thể cậu đang sống dậy dưới sự hành hạ này, hậu huyệt co thắt khao khát dữ dội.
Dục vọng bị đánh thức từ máu Steven làm cậu cong người rên rỉ bất lực, tay siết chặt ga giường đến xé rách, cơ thể run rẩy từ đỉnh đầu đến gót chân vì khoái cảm mãnh liệt lan tỏa từ ngực xuống bụng dưới, nước mắt trào ra nhiều hơn và cả nước bọt vô thức lăn dài trên má trắng nõn, cậu hét lên
"Steven...ta thích quá...", giọng vỡ òa trong hỗn loạn, dương vật của cậu cũng cương cứng, tiết ra dịch trong suốt vì sự tra tấn ngọt ngào này.
Steven ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu lóe lên dục vọng thô bạo, giọng khàn đặc đầy thống trị:
"Mày thích bị hành hạ thế này phải không, đồ quái vật? Giờ thì van xin tao đi, van xin tao lấp đầy mày bằng con cặc này, để tao xé toạc mày ra!"
Hai tay Steven không nhàn rỗi, anh đẩy đùi Hoàng lên, vén cao chân cậu rồi luồn tay tìm kiếm vị trí tư mật chưa bao giờ có ai chạm đến, ngón tay thô ráp lướt qua hậu huyệt cậu, cảm nhận sự co thắt bất chợt, làm cậu rên rỉ vùng vẫy dữ dội, cố đẩy anh ra, rồi tát Steven một cái bốp như trời giáng, má anh đỏ ửng, trên má còn có vết xước rỉ máu do móng vuốt của Hoàng cào trúng sau cú tát vừa rồi.
"Ngươi chạm vào đâu đấy!" Hoàng hét lên, giọng đầy giận dữ và bất lực, vang vọng trong căn phòng tối tăm của lâu đài đổ nát, nơi ánh nến xanh le lói chiếu lên những bức tường khắc rune cổ xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com