Quyển 1 - Chương 1: Mặt quỷ
Nơi này không bình thường.
Phượng Hoàng vừa bước vào nhà vệ sinh của phòng bệnh, trong lòng đã dấy lên cảm giác nguy cơ mơ hồ.
Cô nhạy bén nhận biết được một ánh mắt ác ý, không biết đến từ đâu —— đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô.
Chỉ có điều, trong nhà vệ sinh nhỏ xíu tổng cộng không đến ba mét vuông, quét một vòng khắp xung quanh, đã có thể thấy tất cả mọi thứ, dĩ nhiên không thể giấu người được.
Vì thế, Phượng Hoàng tạm thời thu hồi tầm mắt, tập trung vào cuộc điện thoại vừa bắt máy.
Trong ống nghe truyền tới tiếng của Dứa, vui mừng khôn xiết: "Mẹ ơi, con đến nhà rồi! Tối nay nhiều sao ghê á, con và......"
Tút tút ——
Lời của Dứa còn chưa nói xong, lại biến thành tiếng báo máy lag.
Phượng Hoàng kiên nhẫn chờ đợi khôi phục tín hiệu.
Cô thuận tiện mở vòi nước, dòng nước mát lạnh chảy ra, rửa sạch kẽ ngón tay.
Trong chiếc gương phía trên bồn rửa, phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Nhưng một nốt chu sa đỏ tươi giữa mày, kết hợp với mắt phượng, dù mặt mũi của ốm yếu đến đâu cũng mang theo khí thế với hai ba phần sắc bén.
Nhưng mà thứ bắt mắt nhất trong gương, lại là chiếc đèn tường phía sau cô.
Tuy rằng ánh sáng tối tăm, nhưng lại là nguồn sáng duy nhất trong nhà vệ sinh.
Nhưng đèn tường lại y như tín hiệu vừa nãy, đột nhiên phát ra tiếng tút kỳ lạ ngắt quãng, giống như kết nối kém, bóng đèn cũng bắt đầu vô cớ nhấp nháy, ánh sáng và bóng tối khi tỏ khi mờ phản chiếu một sắc lạnh mơ hồ trong mắt của người trong gương.
Trong lúc bất ngờ không kịp trở tay, đèn tường thình lình tắt, nhà vệ sinh chìm trong bóng tối duỗi tay không thấy được năm ngón.
Mà trong khoảnh khắc trước khi mất đi thị giác, Phượng Hoàng rõ ràng nhìn thấy trong gương, mặt của cô biến hóa vặn vẹo, trở thành một gương mặt khác.
Đó là một mặt quỷ dữ tợn xanh lè.
Hốc mắt cũng không có con ngươi, nhưng đáy mắt trắng hếu lại trào ra huyết lệ.
Hình ảnh chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng lại khiến cô ý thức được nguồn gốc của ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
Gió âm lạnh lẽo lướt nhẹ qua sau gáy của Phượng Hoàng, giống như đầu lưỡi lạnh băng nhớp nháp của loài thú liếm láp qua.
Trong sự im lìm tối tăm, tiếng nước chảy có vẻ càng rõ ràng hơn, rào rào thậm chí còn có tiếng vang, nhưng dòng nước chảy qua lòng bàn tay cô lại dần dần trở nên sền sệt.
Trong không khí nhuốm mùi tanh khiến người ta buồn nôn, y như huyết lệ từ mặt quỷ chảy xuống.
Phượng Hoàng hơi nhíu mày, đang muốn phát tác.
Nhưng di động lại đột nhiên khôi phục tín hiệu vào đúng lúc này, tiếng của Dứa tựa tàu phá băng, phá vỡ sự yên lặng trong căn phòng này: "Mẹ ơi, tại sao mẹ không nói chuyện nữa? Mẹ? Mẹ vẫn đang nghe chứ?"
Cùng lúc đó, đèn tường lại được bật lên, chiếu sáng khoảng không gian nhỏ bé này.
Chỉ trong nháy mắt, vạn vật trở lại bình thường, phản chiếu trong gương vẫn là gương mặt của Phượng Hoàng, nước máy chảy ra trong vòi trong suốt sạch sẽ.
Mười mấy giây dị thường vừa rồi, dường như là ảo giác của cô.
"Mẹ đây." Phượng Hoàng dùng khăn bông lau khô tay, mở cửa đi ra ngoài, "Vừa rồi tín hiệu trong nhà vệ sinh không tốt, Dứa vừa nói gì thế?"
"Oh! Con vừa mới nói, tối nay mẹ ở trong bệnh viện thêm một đêm nữa, ngày mai là có thể về nhà rồi!" Dứa ôm di động, cằn nhằn một cách thành kính, "Mẹ phải ngoan nhé, đừng xem di động đến khuya, bữa sáng cũng phải nhớ ăn......"
Phượng Hoàng ngồi ở mép giường bệnh, ngắm cảnh đêm thành thị được thắp sáng bởi ánh đèn của vạn nhà, lặng lẽ mỉm cười.
Thật sự khó mà tưởng tượng được, đây là lời của một đứa bé năm tuổi nói ra, dường như thân phận mẹ con bị hoán đổi, con trai trưởng thành sớm rầu thúi ruột với người mẹ lơ ma lơ mơ.
Dứa tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư lại nhạy cảm, lập tức cảm nhận được sự xa cách của Phượng Hoàng: "Có phải mẹ lại chê con cằn nhằn không......"
"Không có! Mẹ nhớ kỹ hết rồi, sáng mai nhất định ăn hai bát cháo gạo kê, ăn ba cái bánh bao lớn, được không nào?"
Phượng Hoàng nhanh chóng cứu vớt đề tài, ánh mắt đáng thương vô cùng của Dứa dường như hiện ra trước mắt.
Đứa bé này tướng mạo thanh tú, dưới mái tóc mềm mại là một tròng mắt đen láy.
Nhưng ánh mắt nhìn về phía cô lại luôn tràn ngập sự thận trọng, như thể một chú cún con bị vứt bỏ, đang vô cùng tủi thân lấy lòng chủ nhân.
Cho dù cô không hề am hiểu việc giao tiếp với bạn nhỏ, cũng khó giả vờ sự dịu dàng thuộc về người mẹ, nhưng bất cứ ai nhìn thấy đôi mắt trong veo u buồn như vậy, lòng đều sẽ không tự chủ được mà mềm nhũn thành tào phớ, chỉ muốn xoa xoa đầu cậu nhóc, để cậu nhóc vui vẻ lên.
—— Dứa không phải là con trai ruột của cô.
Thậm chí, cơ thể này cũng không thuộc về cô.
Chỉ có điều, cô còn chưa biết nên nói rõ chuyện này với Dứa như thế nào.
Phượng Hoàng có loại trực giác kỳ quái.
Dứa rất nhanh sẽ phân biệt được cô và nguyên thân không phải là cùng một người —— Có ai sẽ nhận nhầm mẹ chứ? Huống hồ Dứa nhạy cảm với sự thay đổi về cảm xúc của những người khác như thế.
Lời tuy nói thế, nhưng Dứa của giây phút này bởi vì có được lời hứa bảo đảm son sắt của mẹ mà lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Bọn họ lại trò chuyện thêm một lúc, Phượng Hoàng cuối cùng cũng dùng cách của cô dỗ dành được bạn nhỏ, sau khi chúc nhau ngủ ngon, liền cúp máy.
Lúc này vừa tròn 10 giờ, phòng bệnh đúng giờ tắt đèn.
Trong phòng trở nên tối om, chỉ có đèn giường màu vàng sẫm được thắp sáng lờ mờ, vừa vặn chiếu ra một tầng ánh sáng ấm áp mở mịt lên bóng dáng của Phượng Hoàng trên cửa sổ, ngay cả đuôi mắt phượng cũng có vẻ dịu dàng hơn nhiều.
Nhưng mà trong ánh sáng và bóng tối mờ ảo đó, chợt hiện ra một dấu tay máu đã sẫm màu, như thể có người ở ngoài cửa sổ, nương theo cửa kính mà trèo lên.
Phượng Hoàng đã thấy dấu tay kia, sự dịu dàng hiếm có trên mặt hoàn toàn tan biến, lập tức đứng dậy, kéo phắt rèm lại.
Cô đứng bên cửa sổ, bỗng nhiên mở miệng nói với góc phòng bệnh: "Chơi thì chơi, đừng quấy rầy giấc ngủ của ta."
Ngữ khí hơi mang theo ý cảnh cáo kia, giống như là tối hậu thư đối với đứa trẻ nghịch ngợm.
Trong phòng bệnh trống trải dĩ nhiên không có ai đáp lại.
Tuy rằng đây là một phòng bệnh đôi, nhưng giường bên cạnh đã xuất viện từ hai ngày trước, hiện tại chỉ có một mình cô nằm.
Nói xong, cô cởi dép lê, bò lên giường bệnh chui vào chăn, thò một tay ra tắt đèn đầu giường.
Bóng tối trong phòng bệnh càng sâu thêm một tầng, vừa văn phù hợp để ngủ ngon.
Không biết qua bao lâu, Phượng Hoàng bị một hồi tiếng bước chân lê bước đánh thức.
Suy nghĩ của cô vẫn có chút mơ hồ, liền không mở mắt ra, chỉ dùng tai
Nói xong, cô cởi dép, leo lên giường bệnh chui vào chăn, rảnh tay tắt đèn đầu giường.
Dường như có người đang đi dép lê, đi tới đi lui trên chỗ trống của phòng bệnh, bước đi không ngừng.
Tiếng vang lười biếng đặc trưng khi đi dép lê, đặc biệt rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng.
Như thể nhận ra được cô đã tỉnh lại, người đi qua đi lại bỗng nhiên quay hướng, đi từng bước một về phía cô.
Phượng Hoàng vẫn chưa cử động, lẳng lặng lắng nghe người kia cách càng lúc càng gần.
Tiếng bước chân dừng lại, người kia cuối cùng cũng đứng lại bên cạnh đầu giường của cô, rồi sau đó chậm rãi cúi người xuống, áp sát, như thể muốn cẩn thận nhìn rõ, cô rốt cuộc trông như thế nào.
—— Cô thậm chí còn cảm giác được hơi thở lạnh lẽo buốt giá của người kia, giống như gió âm nhớp nháp, phả vào sườn mặt của cô.
Phượng Hoàng đột nhiên mở mắt, nhưng mép giường lại không một bóng người.
Cô chậm rãi ngồi dậy, sờ chai nước suối trên tủ đầu giường, tâm trạng chán ngán uống một ngụm nước.
Trong màn đêm tối tăm mơ hồ, cô chú ý đến bóng đen xuất hiện kỳ quái trên giường bệnh trống bên cạnh.
Giống như một người nằm nghiêng, thân hình que củi y như bộ xương khô, lộ ra một gương mặt màu xanh lè không có đồng tử.
Đột nhiên một cơn gió thổi qua phía sau Phượng Hoàng, là cửa sổ chưa đóng chặt, tấm rèm mỏng bị xốc lên, ánh trăng mát lạnh rọi vào, chiếu sáng giường bệnh kia.
Người que củi nằm thẳng lại biến mất lần nữa, không để lại chút xíu dấu vết nào.
Phượng Hoàng theo bản năng quay đầu lại, đúng lúc đối diện với mặt quỷ đang treo ngược trên cửa kính.
Mặt quỷ nhếch môi nở một nụ cười quái dị, miệng rộng tối om sâu không thấy đáy, mà trong tròng mắt trắng bệch lại lần nữa trào ra huyết lệ, chảy xuống đầy mặt.
Phượng Hoàng cũng cười.
Ngay sau đó, cô liền một một cú đấm vỡ cửa sổ, trong tiếng thủy tinh vỡ nhanh chóng tóm lấy cổ của mặt quỷ, trực tiếp kéo vào.
"Ta đã nói đừng làm phiền giấc ngủ của ta rồi mà, sao lại nghe không hiểu thế?" Cô túm gáy mặt quỷ xách lên như xách gà con, thanh âm đè thấp, lạnh y như suối Phong Đô.
Mặt quỷ trở tay không kịp bị đánh lén, không thể tin được mở to hai mắt, như thể hoàn toàn không thể hiểu nổi.
—— Sao cô ta lại không sợ mình? Sao cô ta lại chạm vào mình được? Sao cô ta lại bắt được mình?
Cho dù nó không có đồng tử, tròng trắng mắt cũng đang run rẩy dữ dội.
Trong lúc nghi hoặc, mặt quỷ cúi đầu liếc nhìn, lập tức phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Người thường có lẽ không nhìn thấy, nhưng nó thân làm một con quỷ già lang thang nhiều năm, dĩ nhiên là đã nhìn rõ mấu chốt của vấn đề —— Trong lòng bàn tay của Phượng Hoàng dường như có khí thể nhàn nhạt đang không ngừng bốc lên.
Mà cô đúng là lấy khí thể làm vật trung gian, thực hiện một hành động vĩ đại "Xách quỷ lên".
Mặt quỷ không hề biết khí thể quái dị kia là thứ gì, nhưng nghĩ lại thì, nếu người phụ nữ này đã có thể chạm vào nó, nói không chừng là cơ hội phản kích hiếm có!
Nó nhân cơ hội quấn lên cánh tay của Phượng Hoàng, tốc độ nhanh như tia chớp, chiếc cổ vốn đã thon dài kéo căng ra như sợi mì chắc khỏe, một cái đầu to treo lủng lẳng trên đó.
Khi khuôn mặt xanh lè đột nhiên áp sát cô, há cái miệng to khát máu, hàm răng sắc nhọn gần như muốn một ngụm cắn đứt đầu cô!
Đó đã là độ cong mà hàm dưới của con người không thể chịu nổi, nhưng mặt quỷ vẫn không ngừng há miệng ngày một to hơn!
Nếu là người bệnh suy nhược, chắc đã sớm bị dọa đến mức sợ hãi hét lên rồi.
Hoảng loạn sợ hãi sẽ dẫn tới thần hồn bất ổn, mặt quỷ có thể xâm nhập từ thất khiếu(*) của người bệnh, tiện đà khống chế cắn nuốt linh hồn sống và nuốt chửng nó.
(*)Thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
Nếu may mắn, một lần đã đoạt xác thành công, cũng không phải chuyện khó.
Nhưng người phụ nữ nhợt nhạt mảnh mai trước mặt này, lại không hề có chút xíu ý tứ sợ hãi nào, xung quanh cơ thể cô nổi lên khí thể màu trắng xanh nhàn nhạt, giống như những đám mây quấn quýt mờ mịt uyển chuyển.
Trông thì cợt nhả, nhưng thất khiếu của cô được bảo vệ đến mức y như thùng sắt, khiến mặt quỷ không có cơ hội xuống tay.
Mặt quỷ cảm thấy người này thật sự quái dị, cúi đầu đối diện với cô, nhưng lại thấy cô thần sắc như thường, thậm chí còn cười khiêu khích với nó.
Không chờ nó suy nghĩ rõ ràng, Phượng Hoàng chỉ cử động hai ngón tay, nhẹ nhàng ấn một cái vào chỗ sau cổ của mặt quỷ, nó liền phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương —— Cả người lại cứng đờ như đóng băng, hoàn toàn không cách nào cựa quậy được nữa.
Làm quỷ nhiều năm, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác bóng đè.
Mặt quỷ đang kinh ngạc cảm thán cách khống chế quỷ của người này vậy mà tuyệt diệu như thế, thì lại thấy cô bình tĩnh giơ tay còn lại lên.
"Đừng đừng đừng......"
Mặt quỷ còn chưa kịp nói rõ chữ đầu tiên, Phượng Hoàng đã vỗ thẳng vào trán nó.
Nó lập tức không còn tri giác.
Trước khi mất đi ý thức, sắc mặt xanh lè của mặt quỷ thậm chí còn sốc đến mức xanh hơn một tông rồi.
Nó quả thực khó có thể tin được, con gà yếu ớt vừa ra khỏi ICU(*) vào ba ngày trước, sao lại đánh cho con quỷ già hoành hành ngang ngược ở bệnh viện Hạc Vũ này mấy chục năm như nó hôn mê chỉ bằng một cái tát?
(*)Chăm sóc tích cực, ICU (Intensive Care Unit), hay còn gọi chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sỹ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân.
Người phụ nữ này cũng tà môn quá rồi đó?
Phượng Hoàng không nghe thấy oán thầm của đồ quỷ này, nhanh nhẹn nhốt nó vào trong chai nước suối trên tủ đầu giường.
Cô quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ tối om, lúc này còn chưa đến bốn giờ sáng, chỉ có mấy ngôi sao thưa thớt sáng lấp lánh.
Thủy tinh vừa nãy bị một cú đấm vỡ cũng đã khôi phục như lúc ban đầu, ngoài phòng bệnh cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân lác đác, có lẽ là tiếng y tá kiểm tra phòng.
Quả nhiên vừa rồi đều là ảo cảnh mà mặt quỷ tạo ra thôi.
Kết thúc việc này, cơn buồn ngủ của Phượng Hoàng cũng biến mất rồi, dứt khoát ngồi khoanh chân trên giường, tay kết ấn, bắt đầu ngồi thiền.
Trong im lặng, chân khí mềm mại ấm áp cuồn cuộn trào dâng trong đan điền của cô, chuyển động mạnh mẽ, chảy khắp cơ thể.
Đây chính là "khí thể đám mây" khiến mặt quỷ kinh ngạc vô cùng nhưng lại chẳng biết đầu cua tai nheo ra sao.
Mặt quỷ mắng cô tà môn, ngược lại cũng không hề nói sai, bởi vì cô mới tới thế giới không quen thuộc này vào nửa tháng trước.
Trước đó, Phượng Hoàng vẫn sống ở thời đại nghìn năm trước.
Khi còn nhỏ, cô vào Khôn đạo với thiên phú dị bẩm.
Y như cái tên cực kỳ kiêu ngạo, từ nhỏ cô đã hoạt bát tinh nghịch, ba ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói.
Sư phụ vốn hy vọng cô có thể thông qua thanh tu luyện dưỡng, mài giũa tính tình trở nên đơn thuần yên tĩnh hơn một chút, nhưng cô lại thình lình luyện ra một thân bản lĩnh thần cơ diệu toán hàng yêu trừ ma trong lúc làm trò nhảy nhót, khiến người ta muốn mắng cô cũng không tìm được lý do.
Trong cùng thế hệ, Phượng Hoàng có tư chất tốt nhất, được sư phụ tạm thời chỉ định làm chưởng môn đời kế tiếp.
Sư phụ ôm ấn giám bùa chú chuẩn bị truyền thụ cho cô, nào ngờ mong chờ đi tới, lưu manh này căn bản không trở lại nữa.
Kể từ sau khi cô xuống núi, liền ngao du đến mức hô mưa gọi gió ở bên ngoài, còn có biệt hiệu "Quỷ Kiến Sầu".
Phượng Hoàng không nghe thấy sư phụ cách khoảng không mắng cô hỗn trướng(*), cô vào lúc đó đang ở trong rừng rậm trên núi, đang đuổi theo chém rẹt rẹt một con quỷ thành vương nhờ cắn nuốt ma quỷ.
(*)混账 - hỗn trướng: mất dạy; đồ khốn; thằng khốn; khốn nạn; vô sỉ; hèn mạt; đồ vô liêm sỉ (lời mắng)
Chỉ thiếu một bước cuối cùng, thì đã có thể bắt được Quỷ Vương làm ác khắp nơi này.
Nhưng bỗng nhiên một luồi ánh sáng trắng dữ dội lóe qua trước mắt cô, sau đó liền rơi vào hôn mê.
Khi lại lần nữa có ý thức, cô đã ở trong thân thể hiện giờ, cận kề cái chết.
Nguyên chủ có cùng tên và ngoại hình với cô, nhưng số phận lại khác một trời một vực —— Sau khi nguyên chủ nhảy sông tự sát bị người ta phát hiện, đưa vào ICU của bệnh viện Hạc Vũ.
Bác sĩ dùng hết toàn lực cứu chữa, nhưng mà linh hồn thức tỉnh, đã đổi thành người khác.
Lần này, Thoán Thiên Hầu(*) Phượng Hoàng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, tuy rằng là bị ép.
(*)窜天猴 - thoán thiên hầu (pháo thiên hầu): loại pháo sử dụng nguyên lý tên lửa, sau khi đốt thuốc súng sẽ phát ra luồng khí từ đuôi làm thân pháo bay lên, có thể bay rất cao, khi bay sẽ có tiếng ồn. Ngoài ra thì cụm từ này còn dùng để hình dung một người nghịch ngợm, tinh quái
Cô ở phòng chăm sóc đặc biệt suốt mười ngày, đau đớn chưa từng trải qua từ khi trưởng thành đến giờ, duy nhất một lần thay nguyên chủ đã ăn đủ.
Vào lúc khó khăn đến mức không mở nổi mắt, cô bắt đầu vận khí theo bản năng, dựa theo phương pháp đã từng tu luyện, thông thiên tiếp địa dẫn khí trở về căn nguyên, để chân khí chạy qua chạy lại khắp cơ thể trị liệu điều dưỡng, đả thông khí mạch toàn thân hấp thu năng lượng, dùng để bù đắp những thiếu hụt do lần tự sát này gây ra cho cơ thể.
Dùng ngồi thiền tĩnh dưỡng kết hợp với trị liệu của bệnh viện, Phượng Hoàng hồi phục vô cùng nhanh.
Sau ba ngày quan sát, cô đã được chuyển vào phòng bệnh bình thường, khiến người ta cảm thán hiệu quả khổng lồ mà khát vọng sống mãnh liệt mang lại.
Lại thêm ba ngày nữa, cô đã không chịu nổi sự buồn chán khi nằm viện, bắt đầu chắp tay sau lưng đi dạo tới lui khắp bệnh viện xem náo nhiệt rồi.
Sự hoạt bát khỏe mạnh chạy đông chạy tây đó, có thể nói là kỳ tích y học.
Chỉ có điều, đối với Phượng Hoàng mà nói, khôi phục linh lực mới là chuyện khó khăn nhất hiện nay.
Thay đổi thân thể, linh lực so với đã từng mười không được một, cho dù ngày ngày ngồi thiền linh tu, phải mất nửa tháng, chân khí mới có khả năng rời khỏi cơ thể.
Nếu không dựa theo tính nết thường ngày của cô, nào có thể để mặt quỷ năm lần bảy lượt nhảy lên mặt, mới ra tay xử lý chứ?
May mà ngày mai đã có thể xuất viện rồi.
Bệnh viện với tư cách là nơi giao hội âm dương, khí tràng hỗn loạn, quả thực không thích hợp để an dưỡng.
Đương nhiên, sắp xếp xuất viện còn có một nguyên nhân, chính là số dư trong thẻ ngân hàng của cô chỉ còn ba chữ số —— vẻn vẹn nửa tháng, cô đã cảm nhận được sức mạnh của "Lò đốt tiền" ICU trứ danh.
Tục ngữ nói, tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền thì chẳng thể làm được gì, Phượng Hoàng muốn điều dưỡng tốt cơ thể suy yếu, cùng với nuôi một bé Dứa năm tuổi, không có thu nhập thì bước đi khó khăn.
Nhưng mà tục ngữ cũng nói, nôn nóng không ăn được đậu phụ nóng.
Cô không hề sốt ruột, bấm đốt ngón tay tính toán, tiền sẽ nhanh chóng tới tìm cô.
Ngày hôm sau, mặt quỷ tỉnh dậy trong hỗn độn, phát hiện quanh thân ẩm ướt bịt kín, thật sự khiến nó khó chịu vô cùng.
Cẩn thận quan sát một phen, nó mới ý thức được mình bị Phượng Hoàng nhốt trong chai nước suối.
Quả thực là vô cùng nhục nhã! Mặt mũi mất hết!
Mặt quỷ tức đến mức môi cũng run run rồi, lập tức áp sát vào thân chai trong suốt, tiến hành công kích nhân thân kịch liệt với Phượng Hoàng bằng ngôn ngữ không hề trùng lặp.
Mà Phượng Hoàng lại như thể không hề nghe thấy.
Lúc này cô đang ngồi ở mép giường, ánh mắt dán chặt di động loay hoay như đối diện với đại địch, sau khi quan sát kỹ càng một lát, mới bật được chức năng chụp ảnh, chụp một bức ảnh bữa sáng không thịnh soạn lắm trước mặt, gửi cho Dứa bằng ứng dụng mạng xã hội.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, cô mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ thoải mái múc một thìa cháo gạo kê đưa vào trong miệng.
Không bao lâu sau, Dứa gửi tới một biểu tượng cảm xúc "Dứa màu cam vui mừng khôn xiết vẫy vẫy que phát sáng bảy sắc cầu vồng", kèm với dòng chữ "Tuyệt vời!" tiến hành dốc sức khen ngợi mẹ.
Trên mặt Phượng Hoàng lộ ra ý cười, sau đó bắt đầu thong thả ung dung gõ chữ: "Thanh màu sắc nào của Dứa cũng đáng yêu."
Mặt quỷ bên cạnh vẫn đang mắng chửi, trên mặt tràn đầy biểu cảm gặp ma.
Người phụ nữ này trông rất trẻ, dáng vẻ mới ngoài đôi mươi, nhưng hành vi cử chỉ lại như thể còn lớn tuổi hơn cả nó.
Đối với việc này, Phượng Hoàng cũng rất vô tội.
Tuy rằng ký ức của nguyên chủ khiến cô nhanh chóng thích ứng được với quy tắc vận hành của cuộc sống hiện đại, nhưng hiểu biết và thói quen là hai chuyện khác nhau.
Cho dù biết rõ cách sử dụng các thiết bị công nghệ cao, nhưng trình độ thuần thục của cô không hề cao, thậm chí ngay cả cách nhập bính âm cũng là học mới, nên tốc độ gõ chữ cũng rất chậm.
Mặt quỷ mắng mệt rồi, đối với nghi hoặc lại thật sự nghĩ không thông, chỉ có thể bám lên thân chai nghỉ ngơi một lát.
Mà Phượng Hoàng như thể bây giờ mới chú ý đến nó vậy, nghiêng đầu liếc nó một cái, hỏi: "Ngừng rồi?"
Mặt quỷ hừ một tiếng, châm chọc nói: "Hóa ra không phải kẻ điếc!"
"Ngươi muốn đoạt xác của ta, ta điên rồi mới cho ngươi sắc mặt tốt." Phượng Hoàng lười biếng búng cái chai một cái, nước tinh khiết bên trong bắt đầu lắc lư, bọt nước bắn lên tung tóe.
Mặt quỷ hét lên một tiếng rồi xông lên, dùng sức chen vào trong nắp chai được vặt chặt, sợ chất lỏng sẽ làm ướt nó.
Phượng Hoàng thấy dáng vẻ chật vật chạy trốn khắp nơi của nó, lại bắt đầu tò mò, hỏi: "Ta thấy ngươi là đột tử ở bệnh viện, lang thang đã lâu, người suy yếu chắc hẳn cũng đã gặp không ít, tại sao bây giờ mới nghĩ muốn đoạt xác? Là muốn rời khỏi bệnh viện?"
Mặt quỷ đang nổi nóng, giễu cợt: "Có liên quan gì tới ngươi?"
Nhưng cô lại bình chân như vại dựa lưng vào chiếc gối phía sau, giả vờ thở dài: "Không nói thì thôi, ta vốn dĩ còn muốn ngươi siêu độ, gặp nhau tức là duyên, có thể khiến ngươi từ đây không lưu luyến ở thế gian, sớm đến địa phủ xếp hàng đầu thai, cũng coi như là một việc công đức của ta."
Mặt quỷ thất nhiên không tin, khuôn mặt màu xanh đang dán trên thân bình, nặn ra một biểu tình khinh bỉ: "Chỉ dựa vào ngươi? Đạo sĩ hòa thượng quỷ sai căn bản đã không quan tâm đến những du hồn ở bệnh viện như chúng ta, người là ai, vậy mà còn có thể khoe khoang khoác lác như vậy, đưa ta đến địa phủ?"
"Ta là ai, có liên quan gì đến ngươi?"
Cùng một lời nói, Phượng Hoàng trả lại nguyên vẹn cho nó.
Chờ khi mặt quỷ lại thở gấp thêm lần nữa, cô lại chuyển chủ đề, lộ ra gương mặt tươi cười: "Nói tóm lại, ta cam đoan có thể đưa ngươi đi, chỉ có điều, không thể giúp ngươi không công mà thôi."
Cảm xúc của mặt quỷ bị cô dẫn dắt y như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc cao lúc thấp không ngừng nghỉ, chỉ có thể thẹn quá hóa giận quay đầu sang chỗ khác, thầm nghĩ người phụ nữ này mặt ngọc tim ma quỷ, quả nhiên là muốn sai khiến nó, còn lấy ra dụ hoặc lớn như vậy để nó cắn câu!
Nhưng, nhưng bây giờ chỉ là nói một câu mà thôi, tóm lại sẽ không chịu thiệt nhỉ?
Nó ngạo kiều(*) mà rầm rì một hồi lâu, do do dự dự nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Vậy...... vậy cô muốn ta làm cái gì?"
(*)傲娇 - Ngạo kiều: Trong tiếng Nhật là Tsundere.Tsundere là kiểu người ngoài mặt tỏ ra cao ngạo, lạnh lùng để che đậy sự xấu hổ, mềm yếu, dễ động lòng và dịu dàng của mình. Có thể gọi là người cứng miệng, thích giả vờ (trong ngoài không đồng nhất)
Lúc này Phượng Hoàng mới chuyển mắt nhìn nó, sắc mặt dửng dưng, ngữ khí cũng nhẹ nhàng: "Việc nhỏ thôi, chờ ngươi tới địa phủ rồi, giúp ta mang một lá thư cho phán quan là được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com