Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 1 - Chương 2: Thời đại nào rồi, còn có người viết thư

"Thời đại nào rồi, còn có người viết thư......"

Mặt quỷ khẩy khẩy vỏ nhựa lẩm bà lẩm bẩm, hồi lâu sau mới phản ứng lại, "Gì? Mang cho phán quan?"

Phượng Hoàng coi thường dáng vẻ bối rối sợ sệt của nói, lành lạnh nói: "Không viết thư, vậy thì ngươi cho ta số di động của phán quan?"

Mặt quỷ quan sát cô từ trên xuống dưới, dường như không tin việc cô muốn lại đơn giản như vậy.

Có thể thấy dáng vẻ vừa ung dung thản nhiên lại điềm tĩnh của cô, không có chút chột dạ nào, ngược lại là mặt quỷ lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.

Tuy rằng lòng có nghi ngờ, nhưng làm sứ giả hồi tin mà thôi, ngược lại cũng không phải việc khó gì, về phần cô có thực sự có năng lực siêu độ cho nó hay không —— Thôi vậy, suy tính cái này cũng vô dụng, nó cũng không đánh lại cô.

Nghĩ đến đây, mặt quỷ lập tức từ chìm vào bi thương, nghĩ nó tác oai tác quái đã lâu, hiện giờ lại bị một con nhóc nắm thóp.

Phượng Hoàng đang phỏng đoán nó đã nghiện lại còn ngại, chắc hẳn là gật đầu rồi, vì thế rút ra một tờ giấy, bắt đầu lưu loát viết thư.

—— Phán quan của địa phủ phụ trách quản lý luân hồi sinh tử và khen thưởng trừng phạt, chuyện cô vô duyên vô cớ xuyên không, hỏi phán quan chắc hẳn là không sai.

Một hồi lâu sau, cô viết xong thư đặt bút xuống, dùng chân ký niêm phong tờ giấy lại, tiện tay nhét vào trong túi áo, lại hỏi: "Gần đây có chỗ nào bán giấy bùa không?"

"Tìm thử đi, gần bệnh viện có rất nhiều đồ mai táng và tôn giáo." Mặt quỷ chán nảy quay một vòng trong chai, cũng không để ý nhiều.

Dù sao nó không đi được, nhiều năm vòng đi vòng lại như vậy cũng không rời khỏi bệnh viện được, nếu không cũng không đến nỗi tốn công phí sức lựa chọn đoạt xác.

Đoạt xác cũng chính là mượn thân thể người khác hoàn dương, cũng không phải là việc dễ dàng.

Không đoạt được thì ngược lại cũng thôi đi, xui xẻo nhất chính là thân thể đoạt đến tay rồi, nhưng lại không kết hợp được với hồn phách, cơ thể quá mạnh, nó khó có thể khống chế, cơ thể vừa quá mạnh lại vừa khó có thể chịu đựng năng lượng của hồn phách, một giây thôi thì đã phải tan rã rồi.

Phượng Hoàng lại mở nắp chai, thần sắc nhàn nhạt nói: "Dẫn đường."

Bỗng được tự do, mặt quỷ thấy thế ngẩn ngơ, ngay sau đó vui mừng khôn xiết, hệt như một làn khói vọt khỏi bình nước, lập tức trốn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng còn chưa chạy được một mét, đã bị kéo lại một cách thô bạo.

Nó đột nhiên ăn đau, cúi đầu liếc nhìn, một sợi dây dài nhàn nhạt tựa như sương mù quấn quanh eo, chính là thứ mà đêm qua nó không biết là cái gì.

Mà một đầu khác của sợi dây dài kia, đang nằm trong tay Phượng Hoàng, khi tay cô nắm chặt thành quyền, sợi dây quanh eo nó cũng càng lúc càng chặt.

Chân khí thoát thân, phân tán thành khí, tích tụ thành hình.

Tuy rằng không bằng pháp khí hung dữ sắc bén, nhưng vẫn dư dả để đối phó với một cô hồn dã quỷ.

Phượng Hoàng và nói liếc nhìn nhau, nhướng mày trái.

Mặt quỷ thầm rùng mình, lập tức cảm giác nguy cơ tứ phía, mặc niệm hảo hán không chịu thiệt trước mắt, ỉu xìu trở lại.

Nó tự giác mất mặt, còn chép miệng tìm bậc thang xuống cho mình: "Haizz, ở trong chai ngây ngốc đến mức thật khó chịu, ướt át khiến tôi phát ốm rồi, phải duỗi người một chút."

Phượng Hoàng không tiếp lời của nó, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh, mặt quỷ chỉ có thể bị ép lơ lửng ở bên cạnh cô, như thể con diều bị cô túm lấy.

Người thường quả thực không nhìn thấy được cảnh tượng kịch tính này, nhưng đây là bệnh viện, cất giấu bao nhiêu cô hồn dã quỷ chứ?

Trong đó có không ít quỷ ma từng bị mặt quỷ bắt nạt, giờ đều đang ở trong góc chỉ chỉ trỏ trỏ, nhỏ giọng cười nhạo nó.

Mà mặt quỷ chỉ có thể hung ác trừng lại, cứu vãn một chút xíu tôn nghiêm bấp bênh.

Phượng Hoàng chào hỏi với y tá, rời khỏi khu nội trú.

Bọn họ dạo tới dạo lui đi xuống tầng, đến đại sảnh tầng một của bệnh viện Hạc Vũ.

Cô đang muốn đi đến chỗ cổng, nhưng lại nghe thấy tiếng huyên náo phía trước. Hình như là xe cứu thương chở người bị thương tới, bảo vệ đang xua đuổi đám đông nhường đường.

Mặt quỷ bay cao liếc nhìn một cái, chậc chậc nói: "Tai bay vạ gió nha!"

Đó là một cô gái trẻ xảy ra tai nạn giao thông, cả người là máu, hôn mê bất tỉnh, các y tá trực tiếp đẩy xe cáng chạy vào phòng cấp cứu, bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên đi theo khóc sướt mướt, hình như là người nhà của người bị thương.

Nhưng trong mắt Phượng Hoàng và mặt quỷ, lại có thêm một người.

—— Cô gái bởi vì thương thế quá nặng mà hồn lìa khỏi xác, lúc này đang mơ màng bay theo sau.

Cô ấy dường như không biết tại sao lại có hai bản thân, một người đang nằm trên xe cáng, một người trôi nổi ở không trung.

Mặt quỷ liếc một cái, cả quỷ đều đã trở nên hưng phấn!

Đây lại là một cơ hội quá tốt để đoạt xác á, cô gái ngốc nghếch này không biết chút nào về nguy hiểm của việc hồn lìa khỏi xác.

Nếu nó có thể thừa cơ chiếm thân thể chưa hết dương thọ kia, dĩ nhiên có thể thoát khỏi tòa lao ngục bệnh viện Hạc Vũ này, sống lại một lần.

Nghĩ xong, mặt quỷ liền lao nhanh về phía cô gái kia như hổ đói vồ mồi!

Nhưng mà vừa mới cử động, sợi dây như đám mây quanh eo kia lại siết chặt lấy nó, vậy mà lại không động đậy được!

Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn xe cáng biến mất ở cuối hành lang, ngoặt vào phòng cấp cứu.

Mặt quỷ thầm hận không thôi, cắn răng sử dụng các loại năng lực, muốn thoát khỏi sợi dây tà môn kia.

Nhưng trong lúc nó đang vùng vẫy bằng mọi cách, sợi dây quanh eo không chỉ không đứt, vậy mà lại còn tách ra thành một sợi khác, nhanh chóng leo lên, buộc chặt quanh cổ nó!

Phượng Hoàng vừa giơ tay, mặt quỷ đã bị tóm lại, vừa lăn vừa bò bị giam trong tầm tay của cô.

"Ngươi thật đúng là không chết tà tâm, đã nói sẽ đưa ngươi đi, sao còn muốn làm việc xấu?" Cô nở nụ cười như có như không liếc nhìn mặt quỷ một cái.

Nó không phục trợn mắt nhìn chằm chằm, nhưng cô lại túm chặt sợi dây trong tay, dắt nó đi về phía phòng phẫu thuật.

Mà lần này, cô không giống đang thả diều nữa, ngược lại giống như đang dắt chó.

Dưới ánh mắt chế nhạo trêu ghẹo của chúng quỷ ở trong góc, mặt quỷ tuyệt vọng nghĩ rằng, cô tốt nhất là có thể thực hiện lời hứa, nếu không thì điệu bộ bị làm nhục ngày hôm nay, sau này nó nên lăn lộn thế nào ở bệnh viện Hạc Vũ hả?

Ngoài cửa phòng cấp cứu, đèn "Đang phẫu thuật" đã sáng lên.

Người nhà của người bị thương đang ngồi gục xuống ở cửa, chính là người phụ nữ trung tiên đi cùng xe cứu thương kia, đang ôm mặt khóc thút thít.

Mà hồn phách của cô gái tuy có chút chậm chạp, nhưng thấy thế vẫn theo bản nặng chậm rãi bay về phía trước, muốn chạm vào ôm lấy mẹ mình giống như trước.

Nhưng tay của cô ấy, lại lần nữa xuyên qua hư không.

Rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng mẹ lại không nhìn thấy con gái, con gái cũng không chạm được vào mẹ.

Nhưng ứng với câu mẹ con liền tâm kia, người phụ nữ trung niên đang trong hốt hoảng bỗng nhiên phúc chí tâm linh(*), bà ấy đột nhiên đứng lên, nhìn ngó xung quanh tìm kiếm, đè nén nỗi đau hỏi: "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ là con sao? Có phải con đang ở bên cạnh mẹ không?"

(*)福至心灵 - phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

Nếu như có thể cảm giác được sự tồn tại của con gái......

Người phụ nữ trung niên dường như đã ý thức được điều gì đó, một lần nữa ngã ngồi trên ghế, nước mắt kìm nén sâu trong hốc mắt trào ra, như thể không có điểm dừng.

Phượng Hoàng ở cách phòng cấp cứu không xa yên lặng nhìn một lát, rồi sau đó vươn ngón tay ra búng nhẹ một cái.

Trong chớp mắt, hồn phách của cô gái kia giống như đã được triệu hồi, dừng ở trước mặt cô.

"Hồn phách tốt nhất không được rời khỏi cơ thể, nếu không dễ dàng bị chiếm đoạt đó." Thanh âm của Phượng Hoàng cực kỳ nhẹ, dường như không muốn quấy nhiễu hồn phách lạc đường.

Rồi sau đó cô duỗi ngón trỏ tay phải ra, chấm một cái ở giữa mày của hồn phách cô gái.

Cô gái chỉ cảm thấy suy nghĩ chậm chạp bị đình trệ trong giây lát, mọi thứ đảo lộn, cô ấy dường như bị một sức mạnh không xác định kéo vào phòng cấp cứu.

Dưới ánh đèn phẫu thuật nóng rực sáng tỏ, hồn phách nhẹ tênh cùng thân thể nặng nề một lần nữa bắt đầu hợp nhất.

Ý thức rơi vào vực sâu, trong ký ức mơ hồ được đưa trở lại cơ thể, chỉ còn lại một nốt chu sa đỏ tươi ở giữa mày người phụ nữ.

Mặt quỷ thờ ơ quan sát toàn bộ quá trình đã bị sốc đến rớt cằm rồi, lại có thêm nhận thức mới với linh lực khó lường của Phượng Hoàng.

Thời đại này, người tu hành có thể gọi hồn củng cố hồn đã có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí vạn dặm cũng không nhất định có thể chọn được một.

Nó nhìn nhìn Phượng Hoàng, lại nhìn nhìn phòng cấp cứu, theo bản năng duỗi tay túm túm sợi dây quanh cổ, khó có thể tin được nói: "Cô là Bồ Tát hạ phàm hả? Đặc biệt tới để làm việc tốt?"

"Sao có thể? Luật pháp không thi hành vô ích, bác sĩ không chủ động gõ cửa, ta chỉ độ người có duyên." Phượng Hoàng điềm nhiên như không vỗ vỗ tay, quay đầu lại nhìn về phía cổng bệnh viện, "Đi, đi mua giấy bùa."

Mặt quỷ nghe vậy, chấp nhận sâu sắc.

Người này trông có vẻ tính tình không phải là rất tốt, nếu không sao có thể nhốt nó trong chai nước?

Nhưng mà nó nghĩ đến thủ đoạn tiện tay một chút liền có thể tụ hồn của cô, không hiểu sao có chút nghĩ mà sợ, tư tưởng giác ngộ lập tức tăng cao không ít.

—— Nó nhiều lần mạo phạm Phượng Hoàng nhưng lại không có hồn phi phách tán, là bởi vì cô lương thiện sao?

Không phải, là bởi vì lá thư kia rất quan trọng.

Cho dù không có nó, cô vẫn có thể tìm một quỷ ma khác bằng lòng truyền tin cho cô.

Nếu như cô đã lợi hại như vậy, thì nói không chừng thật sự có thể siêu độ nó rồi?

Sau khi ý nghĩ này nảy ra, mặt quỷ lập tức cảm thấy tương lai đáng mong chờ.

Hehehe cười xoa xoa tay, nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Phượng Hoàng, trên khuôn mặt khủng bố xanh lè đều lộ ra ba phần thật thà chất phác.

Lần này, nó đi qua chúng quỷ bệnh viện cũng không cảm thấy mất mặt nữa, thậm chí mặt dày khi bay bên cạnh cô, còn khá có phần hương phấn kiêu căng ngạo mạn:

"Nào nào nào, tôi dẫn đường cho ngài ha, nhiều năm như vậy tuy rằng chưa từng ra ngoài, nhưng gần đây đã mở cửa hàng gì thì tôi đều nghe ngóng kỹ rồi!"

Mặt quỷ dưới sự giúp đỡ của Phượng Hoàng, lần đầu tiên bước ra khỏi bệnh viện sau khi chết, rất là tinh thần sảng khoái!

Vì thế nó giống như một hướng dẫn viên du lịch nhiệt tình, dắt cô đến một con phố nhỏ gần bệnh viện Hạc Vũ, nơi hầu hết là các cửa hàng bán đồ tang lễ, tôn giáo, hiến tế.

Bọn họ tùy tiện đi vào một cửa tiệm nhỏ, chủ tiệm hờ hững nằm liệt trên ghế ngủ gật.

Phượng Hoàng dạo quanh tiệm một vòng, tìm đủ giấy lụa mực son, pháp ấn sáu mặt bằng gỗ đào và hương ngắn dễ mang theo và các vật phẩm khác trên kệ để hàng, rồi sau đó đi đến trước quầy thu ngân, móc di động ra chuẩn bị trả tiền.

"Ấn cái này, rồi ấn tiếp cái này...... Ôi trời rốt cuộc cô có biết không thế? Quét mã QR cho ông ấy á!"

Sự tôn kính của mặt quỷ đối với Phượng Hoàng chỉ kéo dài được mười phút, sau đó bị đánh bại bởi vẻ lề mề của cô.

Nó thật sự không nhìn nổi dáng vẻ chậm rì rì của cô, hận không thể cướp lấy di động thao tác hộ cô.

Phượng Hoàng thấy dáng vẻ tùy tiện trêu một chút là có thể phát điên của nó, thực sự quá buồn cười, cố ý suy nghĩ nửa ngày trời, cuối cùng cũng thanh toán trong ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép(*) của nó, mới xách theo túi nilon giá rẻ mà chủ tiệm cho ra khỏi cửa hàng.

(*)恨铁不成钢: chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ý là ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.)

Vì để tránh tai mắt của người khác, một người một quỷ vòng đường tìm một ngõ cụt đến cả chuột cũng không tới.

Phượng Hoàng lấy đồ trong túi ra, đầu bút lông chấm một ít mực đen, trải tờ giấy màu vàng ra liền bắt đầu rồng bay phượng múa mà vẽ phù.

Mặt quỷ ngồi xổm ở bên cạnh quan sát cẩn thận từng li từng tí, cả quỷ là sự ngoan ngoãn trước nay chưa từng có.

Nó lại nhìn thấy những đám mây mù mịt lượn lờ quanh người Phượng Hoàng.

Trong hoàn cảnh đặc biệt yên tĩnh này, cô dường như được lấp đầy bởi một tầng ánh sáng trong suốt.

Mà thứ cô cầm trong tay rõ ràng chỉ là một cây bút lông kém chất lượng giá ba tệ, mực nước cũng là bình thường đến cực điểm.

Nhưng nét vẽ mạnh mẽ viết ra lại có ánh sáng vàng nhanh chóng chảy qua, cho dù là mực khô cũng có vẻ tươi sáng trơn bóng.

Phượng Hoàng vẽ liền ba tấm phù, lẩm bẩm niệm chú truyền vào phù đảm(*), rồi sau đó lại lấy pháp ấn chấm chu sa đóng lên.

(*)符膽 (Giản thể là: 符胆) - Phù đảm: Là đảm hay là lá gan của bùa, đây là phần tinh hoa của bùa, là sanh hồn hay linh hồn của bùa, lá bùa có linh hay không là ở phần này. Khi vẽ phù đảm thì mỗi một nét sẽ niệm một câu như sau: Nhất bút khai thiên môn – Nhị bút sát quỷ binh – Tam bút khai địa phủ – Tứ bút sát quỷ tốt .

Mặt quỷ thấy cô có vẻ cũng khá ra gì và này nọ, sự sùng kính mới vừa rồi biến mắt hầu như không còn lại khơi đống tro tàn, bắt đầu chậm chạp bùng lên.

Mãi đến khi cô lấy ba cây hương ngắn từ trong hộp hương nhỏ ra, mặt quỷ mới muộn màng nhận ra mà kêu lên: "Ôi trời, sao lại quên mua bật lửa rồi?!"

Phượng Hoàng không lên tiếng, chỉ búng tay một cái, chân khí đầu ngón tay bùng lên ở đầu ngón tay liền thắp được đầu hương.

Ngọn lửa kia lặng lẽ cháy, rồi lại dần dần tắt đi, biến thành một đốm lửa nhỏ đo đỏ.

Đốm lửa nhỏ tựa như một hy vọng xa xôi, đang nhắc nhở mặt quỷ, sự việc nó đã từng cảm thấy xa xôi đến mức không thể với tới, hiện tại lại là dễ như trở bàn tay.

Mặt quỷ diện đơ ra một lúc, lang thang mấy chục năm, lúc nào cũng mơ ước được bắt đầu lại lần nữa.

Mà giờ phút này khi thực sự sắp tới, nó lại có chút không biết làm thế nào.

Phượng Hoàng rút lá thư kia từ trong túi quần ra, đưa cho mặt quỷ: "Nhớ rõ nhiệm vụ giao cho ngươi."

Mặt quỷ hoàn hồn, liên tục gật đầu, trước khi trịnh trọng nhận lấy lá thư kia, còn phủi phủ tro bụi không hề tồn tại trên người.

Đó đều là thói quen lúc nó còn sống, đột nhiên nhặt lên, ngay cả bản thân nó cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Phượng Hoàng không có nói thêm lời vô nghĩa nữa, tay phải giơ thanh kiếm đang kẹp bùa chú lên lẩm bẩm, lá bùa vàng nhanh chóng đã tự bốc cháy.

Cô ném phù chú đang cháy lên đỉnh đầu của mặt quỷ, tro phù rải rác rơi trên người nó, giống như đang giội một trận tuyết đầu hè, thân quỷ vốn dĩ đã có xu hướng hư vô dần dần trở nên trong suốt.

Chờ lá bùa cháy hết hẳn, mặt quỷ cũng không còn tăm hơi, chỉ còn lại một tiếng "Cảm ơn" nghẹn ngào trong không khí.

Trong hẻm nhỏ trống trải chỉ còn lại một mình Phượng Hoàng, cô thu dọn đồ đạc vương vãi trên đất trong làn khói hương lượn lờ còn sót lại.

Khi đứng dậy, cô hơi nghiêng đầu nhìn về phía đầu ngõ phía sau, không để ý lắm nói: "Đi ra đi, theo cả đường rồi, giấu đầu giấu não thì nói chuyện kiểu gì?"

Lời còn chưa dứt, chỗ đầu ngõ đã truyền tới một ít động tĩnh.

Sau đó một cặp vợ chồng từ phía sau bức tường đi ra, quần áo không tầm thường, dáng vẻ chỉnh tề, nhưng biểu cảm của hai người lại y như làm việc xấu bị vạch trần, thậm chí có chút ngại ngùng và không được tự nhiên.

Người đàn ông chủ động đáp lời: "Xin lỗi, chúng tôi không hề cố ý rình trộm, vốn dĩ là muốn chờ sau khi ngài ra ngoài rồi mới tiến lên làm quen."

"Tôi tên là Phương Tư Niên, vị này là vợ của tôi, Dư Từ. Cô ấy từ nhỏ đã yếu đuối, bát tự nhẹ, luôn có thể nhìn thấy một số...... người quá cố, vừa nãy khi chúng tôi vào bệnh viện, đúng lúc đụng phải cô gái được đưa từ xe cứu thương vào phòng cấp cứu kia, thì cũng đã nhìn thấy màn thể hiện sức mạnh ngay sau đó của ngài."

Phượng Hoàng nghe vậy, nhìn về phía Dư Từ.

Dư Từ trông khoảng hai sáu hai bảy tuổi, mặt mày dịu dàng, ánh mắt linh động, quả thực là mắt âm dương trời sinh.

"Cũng không biết tại sao, bình thường tôi không nhìn thấy những cái này, nhưng vừa nãy lại có thể nhìn thấy ngài ở trong ngõ nhỏ......"

Từ Phương Niên nói tới, cũng cảm thấy không giống bình thường, trước kia anh ta nghe vợ nhắc mãi đến việc huyền học, cũng chỉ là nghe xong rồi thôi, hôm nay lần đầu tiên thấy, người nho nhã như anh ấy cũng khá giật mình.

Phượng Hoàng chỉ vào ba cây hương ngắn được cắm trong đất: "Yên tâm, chờ hương cháy hết, anh sẽ không nhìn thấy nữa."

"Thì ra là thế." Phương Tư Niên bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói sang chuyện khác, "Hôm nay tôi "theo dõi" đại sư một hồi, là có một chuyện muốn nhờ."

Phượng Hoàng gật gật đầu nói: "Nói ra nghe thử."

"Mười năm trước cha tôi bởi vì xuất huyết não mà nằm liệt giường, hôn mê bất tỉnh, thuốc thang vô hiệu......"

"Nếu chỉ là như thế, chúng tôi cũng đành nhận thua, ở nhà chăm sóc đàng hoàng là được. Nhưng mà, mười năm qua, người trong nhà thường xuyên mơ thế ông ấy đang khóc, cầu cứu, như thể đang bị nhốt ở nơi nào đó khó có thể thoát ra được."

"Vốn dĩ chúng tôi cho rằng, đây là người thân bởi vì quá đau buồn, mà ảnh hưởng tới tiềm thức, muốn tìm một lý do cho việc ông ấy đột nhiên ngã xuống. Nhưng sau đó lại phát hiện, không chỉ là những người có quan hệ huyết thống trực hệ như tôi cùng mẹ và em trai, mà ngay cả Dư Từ sau khi kết hôn với tôi, cũng sẽ thỉnh thoảng mơ thấy."

"Việc này quấy nhiễu chúng tôi đã lâu, thực sự không có manh mối gì, vẫn mong đại sư có thể giải thích nghi hoặc."

Phượng Hoàng ngạc nhiên nói: "Bại liệt mười năm, chẳng lẽ mấy người chưa từng tìm người tới xem?"

"Dĩ nhiên từng tìm." Phương Tư Niên cười khổ lắc đầu, "Hoặc là không tìm ra nguyên nhân, hoặc là cố làm ra vẻ thần bí một hồi, hoặc là sau khi biết chút gì đó lại giữ kín như bưng, làm thế nào cũng không chịu chữa trị tiếp...... Nếu không sao chúng tôi có thể lỗ mãng, quấy nhiễu đến ngài như vậy."

Dư Từ cũng bổ sung thêm: "Trong nhiều năm qua, chuyện này đã trở thành tâm bệnh lớn nhất của mẹ chồng, cách đây vài ngày, bà ấy thậm chí đã liên lạc với một chương trình trực tuyến chuyên sưu tầm những câu chuyện dị thường, tên là "Kỳ kỳ quái quái", không biết ngài có từng xem qua chưa, lưu lượng cũng không tệ lắm, xem xem có thể tìm được kỳ tài dị năng nào hay không, chỉ cần có một cơ hội, chúng tôi đều muốn thử."

Phượng Hoàng nghe vậy trầm ngâm một lát, không có trực tiếp đồng ý, chỉ nói: "Chuyện này tôi còn phải tận mắt thấy tình trạng của người bệnh, mới đưa ra phán đoán được."

Phương Tư Niên thấy cô bằng lòng đi bước đầu tiên, đã thở phào nhẹ nhõm rồi: "Vậy khi nào ngài rảnh, tới nhà ngồi một chút ạ?"

Dư Từ cũng vui vẻ ra mặt, đôi mắt dịu dàng cong thành vầng trăng: "Chọn ngày chi bằng đụng ngày, hôm nay đại sư có việc gì khác không ạ?"

"Không vội, hai người tới bệnh viện, chung quy là có chuyện cần làm nhỉ?" Phượng Hoàng nhìn về phía Dư Từ, trong mắt chiếu ra một tia sáng kỳ dị màu xanh da trời, đảo qua đảo lại, ánh mắt cuối cùng rơi vào cái bụng phẳng lì của cô ấy, "Hóa ra là việc vui có thêm thành viên, vậy tôi phải nói một tiếng chúc mừng trước rồi...... Không cần lo lắng, đây là một bé cưng ngoan ngoãn."

Trong ánh mắt hơi có chút kinh ngạc của hai vợ chồng, Phượng Hoàng nở nụ cười: "Chờ hai người xong việc, thì tới phòng bệnh số 309 tìm tôi là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com