Quyển 1 - Chương 4: Con ma bé tí, không cần gióng trống khua chiêng
Lời này của Phượng Hoàng, không lọt tai chút nào, phân lượng cũng quá nặng nề, sắc mặt của người nhà họ Phương có mặt ở đây đều lập tức có chút khó coi.
Phóng viên ngoại cảnh kia nghe xong, cũng nhíu nhíu mày.
Cô ta nhìn mặt đoán ý, ngữ khí nhẹ nhàng điều tiết bầu không khí: "Có phải nói quá nghiêm trọng rồi không? Nếu thực sự có vấn đề lớn, Phương lão tiên sinh đâu có thể cầm cự đến tận bây giờ chứ? Đây cũng không phải là ngày một ngày hai, mà là ròng rã suốt mười năm đấy!"
Ngụ ý là, nếu thật sự có chuyện lớn, Phương lão tiên sinh đã sớm chầu trời rồi, còn đợi được đến khi cô khoa tay múa chân ở đây à?
Chất vấn này ngược lại cũng có lý.
Mẹ Phương nhớ lại một lát, khẳng định: "Cũng phải, ông nhà tôi chỉ từng tỉnh mấy lần trong giai đoạn đầu bị bại liệt. Sau đó chính là ngủ say nhiều năm, tuy không có bất cứ dấu hiệu chuyển biến tốt nào, nhưng cũng không có chuyển biến xấu hơn. Ở một mức độ nào đó mà nói, tình trạng của ông ấy vô cùng ổn định."
Phượng Hoàng không chút hoang mang, khẽ cười nói: "Vậy tại sao, mọi người đều sẽ nằm mơ thấy cảnh ông ấy đang cầu cứu chứ? Quan hệ huyết thống trực hệ thì cũng thôi đi, ngay cả Dư Từ cũng......"
Cô đảo mắt, tầm mắt tiếp xúc với Dư Từ, hai mắt sáng rực quyến rũ rung động lòng người.
Dư Từ giống như bạn nhỏ lên lớp bị giáo viên điểm danh, "Ah" một tiếng ngắn gọn, nhanh chóng gật gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi và Tư Niên kết hôn hai năm, nhưng đã mơ thấy cha chồng tám lần rồi. Năm đầu tiên hai lần, năm nay đã có sáu lần rồi."
"Khi bọn họ kết hôn, Phương lão tiên sinh đã ngủ say nhiều năm. Khách quan mà nói, Dư Từ không có bất cứ cơ sở tình cảm gì với ông ấy, số lần mơ thấy ông ấy cầu cứu, lại dần dần thường xuyên hơn, chẳng lẽ không đủ chứng minh tính nghiêm trọng của vấn đề à?"
Phượng Hoàng nhướng mày trái, ngữ khí chắc nịch: "Ông ấy rất sốt ruột, muốn sớm ngày thoát khỏi cảnh khốn cùng."
Phóng viên nghe vậy lập tức phản bác: "Xin cô đừng có bắn tiếng đe dọa!"
Cô ta nghiêm mặt nói: "Trước kia tôi đã theo mấy kỳ chương trình, phát hiện một quy luật, càng là người gần đất xa trời, thì càng không có sức lực giãy giụa. Phương lão tiên sinh hiện tại tình trạng ổn định, còn lâu mới đến mức độ là nỏ mạnh hết đà, thậm chí còn có sức lực phát tín hiệu cầu cứu, sao có thể "đã nằm trong nguy cơ thập tử nhất sinh" như cô nói chứ?"
Đối mặt với lời lẽ đầy hùng hồn của phóng viên, Phượng Hoàng còn chưa kịp nói chuyện, trái lại là Dư Từ như thể ngửi được điều gì đó bất ổn, tranh mở miệng trước:
"Thế gian to lớn, quy luật của cô chưa chắc đã là chân lý, không cần thiết nói chắc chắn như thế. Tôi ngược lại cảm thấy, cô cứ luôn ngăn cản Phượng Hoàng chẩn trị, mỗi lần cô ấy nói cái gì, cô đều muốn nhảy ra phản đối đầu tiên?"
Phóng viên nghe xong, dường như buồn cười lắc lắc đầu: "Cô Phương đúng là hiểu lầm lòng tốt của tôi rồi, tôi chẳng qua là tìm ra lỗ hổng trong lời nói của Phượng Hoàng, tiến hành chất vấn mà thôi."
Cô ta chỉ chỉ camera vẫn đang ghi hình: "Đây là đang ghi hình chương trình, mà nghề nghiệp của tôi là phóng viên, làm rõ chân tướng sự việc là nằm trong phạm vi công việc của tôi. Nếu như cô Phương vô cùng tín nhiệm Phượng Hoàng, không muốn tìm tòi nghiên cứu bất cứ chi tiết nào, mơ màng hồ đồ để cô ta —— làm phép, vậy chúng tôi cũng không cần thiết tiếp tục ngây ngốc ở đây, kết thúc công việc về nhà thôi."
Dư Từ vô cớ bị chụp mũ, suýt nữa tức không thở nổi: "Cô nói chuyện có phần quá mức bất công! Tín nhiệm Phượng Hoàng chính là mơ màng hồ đồ để cô ấy làm phép? Rõ ràng là cô không hề có căn cứ một mực chắc chắn lời nói và hành động của cô ấy không thỏa đáng, sao còn cắn ngược lại tôi?"
Phương Tư Niên nhanh chóng kéo Dư Từ lại, khẽ vuốt lưng cho cô ấy: "Đừng tức giận, không đáng đâu."
Thần sắc anh ta nghiêm túc, quay đầu lại nói với phóng viên: "Cô chất vấn Phượng Hoàng là hợp với lẽ thường, vợ tôi chất vấn cô, cũng là bình thường."
"Còn nữa, khi chúng tôi về, nghe mẹ nói, sau khi cô xem qua tình trạng của ba tôi, chủ động đề xuất muốn bắc cầu giật dây. Tôi có thể hiểu rằng, tổ chương trình đây trước khi chương trình còn chưa phát sóng, thì đã chuẩn bị sẵn cần "giới thiệu" vị đại sư nào với mẹ tôi hay không?"
Lời này vừa nói ra, tính nghiêm trọng của sự việc càng tăng lên mấy cấp bậc.
PD cáo già nhanh chóng tiến lên cứu vãn tình thế nguy hiểm: "Ngài Phương, nói quá lời rồi nói quá lời rồi! Chúng tôi tuyệt đối không có ý này."
Anh ta xoa xoa tay, cẩn thận giải thích với Phương Tư Niên: "Chúng tôi làm "Kỳ Kỳ Quái Quái" đã rất nhiều năm rồi, quả thực gặp không ít chuyện lạ, cũng có thể hiểu được sự sốt ruột của mọi người, nhưng chúng tôi dù sao cũng là đang làm chương trình, để ý nhất dĩ nhiên là thước phim đẹp."
Dứt lời, anh ta quay đầu lại vỗ vỗ bả vai của phóng viên: "Cô bé này ấy à Tuổi còn trẻ, vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, vẫn là thời điểm tràn đầy nhiệt huyết mà, thấy Phượng Hoàng thiên phú dị bẩm, câu hỏi khó tránh khỏi sẽ nhiều hơn, nhưng tuyệt đối không có ý xấu!"
Anh ta nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với phóng viên, lại cười xòa nói với Phương Tư Niên: "Ngài Phương và cô Phương đều nghĩ quá nhiều rồi!"
PD vốn muốn bảo cô ta chịu thua, chuyện này cũng để nó qua.
Nhưng phóng viên quả thực "Tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết" như PD nói, tự cảm thấy không làm gì sai, sao có thể khom lưng cúi đầu thờ quyền quý? Trên mặt cô ta mang theo hai ba phần không phục, cắn môi nửa ngày cũng chưa mở miệng.
Không khí trong phòng bệnh nhất thời rơi vào giằng co.
Khoảnh khắc tiếp theo, chỉ nghe một tiếng búng tay, mọi người trong phòng vô thức nghiêng đầu, ánh mắt liền bị thu hút bởi một ngọn lửa sáng ngời.
Là Phượng Hoàng.
Thân làm trung tâm đề tài, nhưng từ đầu đến cuối cô lại không hề tham dự góp lời tranh cãi, mà là quay người lục lọi trong chiếc túi cô mang theo một hồi, móc một hộp hương nhỏ ra.
Cô rút ra ba cây hương ngắn, búng tay một cái, ngọn lửa đột nhiên bùng lên, thong thả châm đầu hương.
Sau khi lửa tắt, làn khói lượn lờ vòng vòng bay lên, dễ như trở bàn tay phá tan bầu không khí phẫn nộ vừa rồi.
Đám người vây xem không hiểu sao lại trở nên yên tĩnh, nhạy cảm như Dư Từ lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Cô ấy nhìn bốn xung quanh, có loại cảm giác không nói rõ được, như thể "trường vực" khắp căn phòng đã có một số thay đổi mà mắt thường khó phân biệt được.
(*)场域 - trường vực: một cấu hình quan hệ có một trọng lực cụ thể, được áp dụng lên tất cả các đối tượng và tác nhân đi vào trường vực.
Phượng Hoàng không hề nói chuyện, mà giơ cây hương ngắn đến ngang mày, sau khi ba lạy về phía Đông, lại đi quanh giường bệnh của Phương lão tiên sinh một vòng.
Phóng viên thấy thế, hai mắt đều mở to hơn một vòng.
Vừa rồi bọn họ cãi nhau như vậy, cũng không biết đã dùng đi dùng lại từ "chất vấn" bao nhiêu lần, Phượng Hoàng thì ngược lại, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người bệnh nhân.
—— Hóa ra cô ta nói nhiều như vậy, Phượng Hoàng đều coi như gió thoảng bên tai? Dáng vẻ cao cao tại thượng của người này, đúng là khiến cô ta khó chịu.
Phượng Hoàng đi đến đầu giường bệnh, nói một tiếng "Đắc tội".
Chỉ thấy cô một tay thắp hương, một tay khác nhẹ nhàng đặt trên trán Phương lão tiên sinh.
—— Chỉ với cái chạm nhẹ này, Phương lão tiên sinh đang lẳng lặng ngủ say lại như thể bị bỏng, đột nhiên giật mình.
"Cô đang làm gì đấy!" Phóng viên không thể tin nổi gào to một tiếng.
Sau ống kính, ánh mắt của PD cũng thẳng rồi, nhanh chóng liếc nhìn máy quay, chắc chắn mọi thứ đều đã được ghi lại.
Ngay cả Dư Từ vẫn luôn đứng bên cạnh Phượng Hoàng cũng vô thức bịt miệng lại, mẹ Phương chờ ở một bên kìm lòng không đậu hoảng sợ kêu lên, lùi lại hai bước, Phương Tư Niên vội vàng tiến lên đỡ mẹ, sợ sẽ xảy ra bất trắc gì đó.
Phượng Hoàng ngoảnh mặt làm ngơ.
Cô nín thở tập trung rũ mắt quan sát, chân khí tựa như mây mù mờ mịt bốc hơi từ giữa ngón tay thon dài, hòa vào làn khói nhẹ của hương ngắn, đổ vào thất khiếu của Phương lão tiên sinh như dòng suối.
Tiếp theo, phản ứng của Phương lão tiên sinh càng lớn hơn, cả người run rẩy dữ dội như lên cơn co giật.
Dáng vẻ kinh sợ kia, giống như con cá không cam chịu số phận sau khi mắc cạn, ông ấy ra sức giãy giụa, miệng há to thở dốc kịch liệt, đau khổ tột độ, ngay cả gân xanh trên trán và mua bàn tay cũng cực kỳ dữ tợn.
"Lão Phương! Lão Phương!" Mẹ Phương hất tay con trai ra, nhào lên phía trước, nhưng thấy Phương lão tiên sinh bị giày vò giống như con thú bị mắc kẹt, lại không dám vươn tay chạm vào ông ấy.
Lòng bà như dao cắt, sốt ruột đến mức nước mắt cũng sắp rơi xuống: "Đây là đang làm gì vậy? Sao ông ấy lại có thể như vậy chứ?"
Tay Phượng Hoàng vẫn vững vàng cố định ở giữa trán của Phương lão tiên sinh, không nhúc nhích tí nào, giống như đang ấn chặt con cá lớn đang muốn thoát khỏi lòng bàn tay của cô.
Cô bình tĩnh ngước mắt, lại nhìn về phía Phương Tư Niên: "Chăm sóc tốt cho mẹ anh."
Phương Tư Niên lên tiếng đáp lại, vô thức làm theo, lại lần nữa tiến lên trấn an người mẹ đang đau lòng tuyệt vọng: "Mẹ, chúng ta cứ tin cô ấy một lần......"
Anh và Dư Từ đã nhìn thấy hai chuyện mà Phượng Hoàng làm ở bệnh viện —— Cứu Tiểu Vũ không hề quen biết, lại siêu độ cho mặt quỷ lăm le hại cô.
Người như thế, cho dù không so được với lòng dạ Bồ Tát, cũng tuyệt đối không thể nào muốn hại tính mạng của cha, cái này đối với cô mà nói không có bất kỳ ích lợi gì.
"Cô dừng tay! Ông ấy là một bệnh nhân, bị cô giày vò tệ hơn thì phải làm sao!"
Phóng viên bị Phượng Hoàng bơ nhiều lần, đã vô cùng không vui, lúc này thấy cô không biết làm cái quái gì, vậy mà làm cho một người bại liệt như thể lên cơn động kinh, đã nhận định cô tuyệt đối không phải người lương thiện, dứt khoát xông lên ngăn cản, "Có phải cô dùng điện giật không hả?! Đúng là tâm địa ác độc!"
Lời của cô ta còn chưa dứt, thậm chí tay còn chưa kịp chạm tới cánh tay của Phượng Hoàng ——
Lại thấy Phượng Hoàng nhanh tay lẹ mắt dùng ngón cái chấm chu sa đỏ tươi, quệt thẳng lên chỗ ấn đường của Phương lão tiên sinh ——
Đau khổ giãy giụa của ông ấy, cuối cùng cũng kết thúc.
Trong thân thể bởi vì bệnh tật mà gầy gò không chịu nổi kia của Phương lão tiên sinh, vậy mà không dưng có một con quái vật mặt xanh nanh vàng thoát ra.
Thân thể của con quái vật kia nửa trong suốt, cả người mang theo chất lỏng sền sệt không rõ màu sẫm, mà nói như thể bị thủ đoạn của Phượng Hoàng ép đến mức hoảng sợ không thôi, vội vàng chạy trốn về phía cửa sổ đang hé mở!
Phượng Hoàng nhanh chóng nâng tay, chân khí trắng như sương mù cuồn cuộn tuôn ra, tranh thủ vây lấy con quái vật sắp sửa ẩn vào hư vô, nhẹ nhàng kéo một cái, liền túm trở lại.
Cô quay đầu lại, nói với Dư Từ đang mắt chữ O mồm chữ A: "Lấy vật chứa tới cho tôi."
Dư Từ sửng sốt, lại có chút nói lắp: "Cần cần cần vật chứa gì?"
"Sao cũng được, con ma bé tí, không cần gióng trống khua chiêng." Dáng vẻ của Phượng Hoàng vẫn bình tĩnh không vội, sợ Dư Từ nghe không hiểu, vẫn là đổi một cách nói cụ thể hơn: "Lấy cái chai tới là được."
Dư Từ đáp một tiếng, sau khi ra khỏi phòng thì nhanh chóng quay lại, trong tay cầm một chai nước khoáng nho nhỏ: "Cái này được không? Mua lúc sáng trước khi đến bệnh viện, tôi vừa vặn uống hết rồi."
Phượng Hoàng nhận lấy, hai ba lần mới thu con ma đang gào thét kia vào được trong bình.
Con ma kia ở trong bình cũng không thành thật, nhe răng trợn mắt đấu đá lung tung muốn đập vỡ chai thoát ra.
Phượng Hoàng dùng chân khí vẽ bùa vào khoảng không, vỗ lên thân chai, cái chai bỗng chốc trở nên im ắng.
Đến tận lúc này, mọi thứ đều khôi phục như lúc ban đầu.
Phương lão tiên sinh vẫn bình yên nằm trên giường bệnh, mặt mày khoan thai, như thể một màn giật gân vừa rồi chưa từng xảy ra.
So ra thì, mẹ Phương dường như mới là người thật sự chịu tội. Nỗi sợ hãi qua đi, chân bà mềm nhũn liền ngã phịch xuống ghế Thái Sư, giờ mới phát giác sau lưng lại là mồ hôi lạnh ròng ròng.
(*)太师椅 - ghế Thái Sư
Bà vỗ ngực, cuối cùng cũng thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm.
Nhưng vừa nghĩ đến con quái vật giương nanh múa vuốt kia, vậy mà lại được ép ra từ trong cơ thể của Phương lão tiên sinh, thì không khỏi nghĩ mà sợ, bắt đầu vuốt ve bồ đề, liên tục niệm Phật.
Phóng viên kia lúc này mới hoàn hồn, tự mình lẩm bẩm: "Đây lại là ảo giác gì vậy......"
Cô ta khó có thể tin được.
Nhưng vừa rồi bởi vì muốn ngăn cản, cô ta là người cách Phượng Hoàng gần nhất, dĩ nhiên là đã thấy rõ rành rành —— thật sự có một con ma mặt đầy hung hãn, đã bị Phượng Hoàng thu lại —— Bây giờ vẫn còn đang mơ mơ màng màng ở trong chai nước khoáng nửa trong mờ đấy.
"Phương lão tiên sinh rơi mất hai hồn, cơ thể giống như là một chai nước trống rỗng hơn một nửa, dĩ nhiên sẽ có tà khí ác linh tới tu hú chiếm tổ. Tôi loại bỏ ác quỷ, tương tự như việc đỏ bỏ và rửa sạch chai nước, để nhường lại chỗ trống, nghênh đón hồn chưa trở về."
Động tác của Phượng Hoàng chưa dừng lại, chỉ dành chút thời gian nói hai ba câu, cố gắng hết sức dùng phép so sánh đơn giản để giải thích tiền căn hậu quả của việc ma quỷ, sau đó lại chuyển sự chú ý lên người Phương lão tiên sinh.
Cô rót chân khí ấm áp vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu ông ấy, một tay khác theo mạch cơ thể của ông ấy, điểm mấy huyệt vị, chẳng bao lâu sau, đã thấy trên người ông ấy bắt đầu hơi hơi nóng lên, thậm chí có chút mồ hôi ẩm ướt.
Phóng viên còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Phượng Hoàng lại như thế có năng lực biết trước, ngoảnh đầu lại liếc nhìn cô ta một cái.
Cái liếc mắt đó tràn đầy ý vị cảnh cáo, sắc bén uy nghiêm, buộc cô ta phải ngậm miệng.
Xung quanh im lặng, không có ai tiếp tục lên tiếng quấy rầy nữa.
Hồi lâu sau, Phương lão tiên sinh bắt đầu đổ mồ hôi, cả người dường như có chút xao động bất an.
Phượng Hoàng dùng kiếm chỉ(*) viết bùa trên người ông ấy, cuối cùng điểm vào ấn đường của ông ấy, một tầng chân khí mỏng manh kia dường như đã bao bọc lấy cơ thể của ông ấy, hình thành một lớp bảo vệ sáng trong suốt.
(*)剑指 - kiếm chỉ: động tác ngón trỏ và ngón giữa chập vào nhau, nhìn giống như mũi kiếm
Lúc này hương ngắn đã cháy hết, lớp bảo vệ cũng biến mất theo, thứ mà mọi người nhìn thấy chỉ có Phương lão tiên sinh đang nằm ngửa.
Bụi trần lắng đọng(*), mọi thứ dường như đã quay lại giây phút bọn họ vừa mới tiến vào căn phòng này.
(*)Trần ai lạc định 尘埃落定 (Bụi trần lắng đọng): trần ai: bụi; bụi đều rơi xuống đến đất; chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả
Nhưng chính vào lúc này, Phương lão tiên sinh trên giường bệnh, mí mắt đột nhiên khẽ động đậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com