Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 1 - Chương 7: Mê cung gương

"Mẹ con là...... chết rồi sao?"

Dứa do dự nhíu mày, cẩn thận từng li từng tí thốt ra từ ngữ xa lạ này, ngay sau đó lại phủ nhận: "Không, không đúng, con không hề nhìn thấy mẹ......"

Thanh âm của cậu nhóc thấp như đang tự lẩm bẩm, sau khi ý thức được nói lộ bí mật, dứt khoát ngậm miệng lại.

Nhưng Phượng Hoàng lại nhìn chằm chằm mắt của nhóc, tiếp tục lời chưa nói xong: "Con không hề nhìn thấy hồn phách của mẹ."

Đồng tử của Dứa run lên, há há miệng, nhưng lại không nói gì.

"Đừng căng thẳng, không có chuyện gì to tát cả." Phượng Hoàng vươn tay xoa xoa đầu cậu nhóc, "Bát tự thuần âm, vốn đã yếu đuối, tuổi còn nhỏ nên mắt Âm Dương chưa đóng kín, có thể nhìn thấy là chuyện bình thường, không cần lo lắng."

Cậu nhóc cắn môi, vẫn có chút do dự: "Đây là chuyện bình thường ạ?"

Cậu nhóc đã từng bởi vì thấy được quỷ linh tinh quái với hình dạng khác nhau mà nảy sinh nghi hoặc, sau khi trao đổi với những người xung quanh, ngoài ý muốn phát hiện ra chỗ đặc biệt của bản thân.

Với lại, người khác có nhiều suy nghĩ chủ quan và sợ hãi với chuyện này, sau mấy lần thăm dò, Dứa đã không nói ra tiếng lòng nữa.

Hiện giờ, cậu nhóc đã giả vờ làm người bình thường nhìn và làm ngơ với ma quỷ, tránh cho những người khác phát hiện chỗ khác thường.

—— Giống như khi đợi Phượng Hoàng ở bệnh viện, cậu nhóc biết rõ xung quanh có rất nhiều kẻ rình mò linh tinh, nhưng đã sớm tập mãi thành quen.

"Đương nhiên." Phượng Hoàng thân là người tu hành, quen thấy kỳ năng dị sĩ, ngữ khí vừa bình thản lại trịnh trọng, "Con phải chấp nhận sự đa dạng của nhân loại."

Có điều những lời Dứa nói vừa rồi, ngược lại đã khiến cô phải suy nghĩ:

"Theo lý thuyết mà nói, hồn phách của ta nhập vào cơ thể này, có thể xác nhận hồn phách của mẹ con đã không còn ở trong cơ thể nữa, nhưng nếu cô ấy đã qua đời rồi, thì hồn phách chắc hẳn sẽ ở gần ở thể, nhưng chúng ta lại chưa từng nhìn thấy cô ấy."

Việc xuyên không, đối với cô mà nói quá đột ngột không kịp trở tay, thời gian đến thế giới mới cũng không lâu, hầu hết thời gian vẫn là trải qua trên giường bệnh, dẫn đến cũng không có suy nghĩ sâu sắc về chuyện của nguyên chủ.

Cô rút một tờ bùa vàng ra, sau khi dùng chân khí bật lửa, giơ lên không trung.

Nhưng mà, lá bùa bốc cháy lại không hề bay lên, ngược lại biến thành thiên thạch, rơi thẳng xuống chỗ cũ.

Chưa đến mặt đất, thì đã cháy rụi gần như không còn gì.

"Quái lạ, vậy mà hoàn toàn không tìm được hồn phách của cô ấy, cũng không cảm ứng được hơi thở, cô ấy có thể đi đâu chứ? Chẳng lẽ cũng xuyên không rồi, vào trong cơ thể ban đầu của mình rồi?"

Phượng Hoàng cau mày, sờ sờ cằm, đảo mắt bắt gặp đôi mắt trợn tròn đến mức lồi ra của Dứa.

Cậu nhóc chưa bao giờ thấy pháp thuật thần kỳ của Phượng Hoàng, lúc này lắp ba lắp bắp mở miệng: "Người, người là ma pháp sư sao ạ?"

Phượng Hoàng suy nghĩ một lát, xoa xoa chóp mũi, miễn cưỡng nói: "Hiểu theo quan niệm của con thì xem như là vậy đi."

Lần này, trong ánh mắt Dứa nhìn về phía Phượng Hoàng, có thêm mấy phần kính nể từ đáy lòng: "Xin hỏi ma pháp sư, người lợi hại như vậy, có thể tìm được mẹ con không ạ?"

"Ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng con phải cho ta một khoảng thời gian. Chuyện này quá mức quỷ dị, ta cần phải sắp xếp rõ ràng từng thứ một."

Cô cũng không hề đảm bảo, để tránh khỏi cho Dứa niềm hy vọng hão huyền: "Chúng ta đều phải kiên nhẫn một chút."

Dứa gật gật đầu, cụp mắt xuống ngồi yên bất động.

Chuyện mẹ ruột chưa rõ sống chết, rõ ràng đã khiến cho cảm xúc của cậu nhóc sa sút, nhưng chuyện đến nước này, cậu nhóc ngoại trừ dựa vào người đã chiếm lấy cơ thể của mẹ ra, hình như không còn cách nào khác.

Phượng Hoàng cũng không ép buộc nhóc, đứa trẻ choai choai nhất thời trong một chốc sẽ khó có thể chấp nhận cũng là chuyện bình thường.

Cô ngồi khoanh chân trên sofa, nghiêm túc sắp xếp lại ký ức gần đây của nguyên chủ, nhưng lại phát hiện một số vấn để không thể tưởng tượng nổi.

Nguyên chủ sinh ra trong một gia đình khá giả, cha mẹ yêu thương, miễn cưỡng có một chút của cải đưa cô đi học nghệ thuật.

Tuy rằng sau khi cô ấy ra mắt, chỉ lăn lộn trong hàng ngũ sao nhỏ tuyến 18, flop đến mức ngay cả người đại diện cũng không có, công ty cũng không cho cô ấy tài nguyên gì cả, nhưng cô ấy lại sống khá tự tại.

Bởi vì không có độ nổi tiếng, cho nên không cần để ý đến việc hết thời, cũng chưa bao giờ tạo dựng hình tượng, cho nên cũng không cần để ý đến nguy cơ "sụp đổ hình tượng".

Thành tích xuất sắc nhất chính là nữ số 3 của "Phong Cẩm Duyên", giành được giải Nữ phụ xuất sắc nhất.

Vốn tưởng rằng đây là bắt đầu con đường ngôi sao huy hoàng, nào biết đã là đỉnh cao rồi.

Đoạt giải không lâu, cô ấy lại chưa kết hôn đã mang thai, lại gặp phải đả kích liên tiếp khi cha mẹ qua đời đột ngột.

Sau khi mất cha mẹ cô ấy khăng khăng sinh đứa bé ra, làm một bà mẹ đơn thân.

Chi phí nuôi một đứa trẻ lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô ấy, tiền tiết kiệm của nguyên chủ nhanh chóng cạn kiệt.

Nhưng cô ấy lại không lựa chọn quay lại giới giải trí, mà là trở thành một gia sư dạy nghệ thuật, từ chối cơ sở nghệ thuật, chỉ nhận việc lẻ tẻ.

Số tiền lương ít ỏi này, lấp đầy bụng là không thành vấn đề, nhưng so với số tiền đã từng kiếm được từ việc đóng phim mà nói, thực sự không đủ nhìn.

Đáng ngờ nhất là, nguyên chủ đã bán căn nhà trước đây, những năm nay mang theo Dứa không ngừng chuyển nhà, căn hộ sống nửa năm hiện tại này, đã là nơi nán lại lâu nhất.

Mà Dứa vẫn còn nhỏ, cũng hoàn toàn không biết nguyên nhân thường xuyên chuyển nhà.

Sự thay đổi xảy ra vào ba tháng trước.

Nguyên chủ vì báo đáp ân tình, đồng ý làm khách mời tập đầu trong chương trình tạp kỹ nào đó, đồng thời, thù lao mà tổ sản xuất trả cũng dày, khiến người ta căn bản không tìm được lý do từ chối.

Cô ấy vốn định làm một người tàng hình trong chương trình, lăn lộn đến khi quá trình kết thúc thì có thể tan làm, nhưng lại bởi vì trò chơi hợp tác mà tăng thêm một số tai tiếng.

—— Chính là tin đồn nhảm mỉa mai do account marketing đăng tải Dư Từ thấy lần trước "Khôi hài! Sao flop Phượng Hoàng vọng tưởng xào CP với đỉnh lưu Lâm Chi bị từ chối, lại nhảy sông coi thường mạng sống!"

Phượng Hoàng đặt một dấu chấm hỏi cho nguyên nhân cái chết của cô ấy.

Không khó để nhìn ra, những năm gần đây nguyên chủ vẫn luôn trốn tránh, dường như là đang tránh bị ai đó tìm được, thậm chí sẵn sàng vì thế mà từ bỏ sự nghiệp diễn xuất vẫn luôn đam mê.

Lần này bị mắng lên tận hot search, coi như là ngoài ý muốn.

Nhưng mà, cô ấy chân trước vừa nổi tiếng, chân sau đã nhảy sông, nhìn kiểu gì cũng bất thường.

"Ọc ọc ——"

Phượng Hoàng còn chưa nghĩ rõ ràng, suy nghĩ đã bị tiếng kêu vang dội phát ra từ bụng của Dứa cắt ngang, vừa ngước mắt lên đã thấy tai của đứa nhỏ đều đỏ hết cả lên rồi: "Xin, xin lỗi......"

"Cái này có gì mà phải xin lỗi, là ta suy nghĩ quá nhập tâm, quên ăn cơm rồi."

Phượng Hoàng vỗ vỗ trán, gạt đầy bụng nghi hoặc sang một bên, quay lại vấn đề quan trọng nhất trước mắt là đặt món gì.

Dứa im lặng một lát, sau khi thức ăn giao đến, rất hiểu chuyện bắt đầu chủ động làm việc, nhân lúc Phượng Hoàng đi rửa tay, cậu nhóc đã nhanh nhẹn dọn xong bát đũa, mở bọc nilon và hộp cơm ra.

Khi Phượng Hoàng đi ra, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cẩn thận từng li từng tí của cậu nhóc.

"Con không cần cố tình lấy lòng ta."

Cô thở dài, day day ấn đường, bất đắc dĩ nói, "Giữa chúng ta là bình đẳng, nếu con bằng lòng, vẫn có thể gọi ta là mẹ —— dù sao ở trước mặt người ngoài con cần phải tiếp tục sử dụng xưng hô này, hoặc là con coi ta như bạn bè......"

Cô dừng lại, không nói lời kế tiếp nữa.

Cảm giác không an toàn hiện giờ của Dứa, không phải là cô nói hai ba câu thì có thể thay đổi.

—— Rõ ràng ở nhà mình, nhưng lại nếm ra tư vị ăn nhờ ở đậu, đây chỉ là cách sinh tồn của cậu nhóc dưới áp lực không biết phải làm thế nào, không còn lựa chọn nào khác.

Vì thế Phượng Hoàng đổi chủ đề: "Buổi chiều nói rồi, cuối tuần chúng ta đến công viên giải trí chơi nhé?"

Dứa siết chặt chiếc thìa hoạt hình: "Nhưng mà vé vào cửa rất đắt......"

"Không sao, hôm nay ta kiếm được tiền rồi, công viên giải trí vẫn đi nổi."

Phượng Hoàng không hề để ý, một giây đã sắp xếp xong hành trình, "Sáng thứ bảy, ta còn phải đến bệnh viện tái khám, xong xuôi rồi lại đến công viên giải trí Ky Cô (thì thầm), hai nơi rất gần nhau, đi bộ cũng chỉ mất 10 phút."

Dứa không phản đối nữa, sau khi ngoan ngoãn gật đầu thì tiếp tục cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Phượng Hoàng cẩn thận nhìn chăm chú cậu nhóc một lát.

Bởi vì đã khóc, hốc mắt của nhóc vẫn còn ửng đỏ, đồng tử ươn ướt, nhưng ngoài mặt lại giả vờ thành dáng vẻ biến nặng thành nhẹ(*).

(*)Gốc là 举重若轻 - cử trọng nhược khinh (biến nặng thành nhẹ): ý nói năng lực mạnh, có thể dễ dàng làm công việc hoặc xử lý vấn đề khó khăn

Cô nhớ tới khi bị ma quỷ vây xem ở bệnh viện, cậu nhóc chính là biểu cảm như bây giờ, cũng không biết bạn nhỏ này lúc một mình đã chịu bao nhiêu khổ sở mà không ai hay biết.

Chân khí màu nhạt từ đầu ngón tay của cô chảy chảy lên người cậu nhóc, từ từ quấn lấy nhóc giống như bong bóng, rồi lại biến mất.

"Có phải rất lợi hại hay không?"

Nhìn biểu cảm kinh ngạc của Dứa, Phượng Hoàng cười cười, "Ma pháp sư làm một lớp bảo vệ cho con đó, yên tâm đi, những tinh linh quỷ quái kia không quấy nhiễu con được nữa đâu, đêm nay có thể ngủ ngon rồi."

Dứa ngơ ngác nhìn cô hồi lâu, một lúc lâu sau cuối cùng cũng nhếch nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười thoáng qua.

-

Tiếp theo, bọn họ bắt đầu ngày tháng tiếp xúc với nhau.

Phượng Hoàng đã quen với việc thức dậy từ khi trời chưa sáng, sau khi luyện công hơn một tiếng, Dứa mới tỉnh ngủ.

Chờ sau khi đưa Dứa lên xe của trường ở cổng khu nhà, cô liền xắn tay áo lên, chuẩn bị bắt tay vào sự nghiệp mới, bước đầu tiên chính là thu thập nguyên vật liệu dùng để gọi hồn cho Phương lão tiên sinh.

Đâu tiên là cô đến chợ bán sỉ thuốc Đông y dạo một vòng, sau khi lựa chọn kỹ lưỡng, chọn ra được một lô dược liệu ưng ý nhất.

Sau khi về nhà, cô xắn tay áo, nghiền dược liệu thành bột, cho thêm mật ong và chân khí hòa thành bùn hương, áp thành hương sợi và hương viên, sau khi hong khô thì cất vào nơi thoáng mát.

Trừ cái này ra, Phượng Hoàng còn học một cách có hệ thống quy trình mua sắm trực tuyến —— Bút mực giấy nghiên được chuyển phát nhanh đến nhà vào hôm sau chính là thành quả học tập khả quan.

Chất lượng thượng thừa, giao hàng nhanh chóng, khiến cô cảm thán sự tiện lợi của thời đại ngày nay, đúng là quá đã.

Về phần mực son, Phượng Hoàng vẫn là tự mình làm lấy.

Cô ngâm bột chu sa vào keo, chuyện này tốn rất nhiều thời gian, hai ba ngày còn chưa thể hoàn thành quy trình sản xuất thủ công phức tạp này.

Bận rộn như vậy, thứ bảy nhanh chóng tới rồi.

Sáng sớm, Phượng Hoàng và Dứa đã vội đến bệnh viện Hạc Vũ để tái khám.

Sau khi kiểm tra tổng quát, bác sĩ điều trị lật xem báo cáo, đã sớm không lấy làm lạ đối với thể chất kỳ tích y học của Phượng Hoàng, phất phất tay để cô rời đi.

Phượng Hoàng nắm tay Dứa xuống tầng, mơ hồ cảm giác được hứng thú của bạn nhỏ đã hơi tăng lên.

Cho dù có trưởng thành sớm đến đâu, nhưng vừa tưởng tượng đến công viên giải trí mong ngóng đã lâu, trong mắt cũng nhuốm đầy ý cười.

Khi đi qua chỗ rẽ cầu thang, Phượng Hoàng đột nhiên nghe thấy có tiếng người đàn ông gọi điện thoại, mang theo chút âm điệu giọng quê hương rất quen tai, bên cạnh còn có tiếng khóc nghẹn ngào của người phụ nữ.

Phượng Hoàng dừng bước, ngoái đầu nhìn, vậy mà là cha mẹ của Tiểu Vũ, chính là cô bé gặp tai nạn giao thông lần trước.

Cha mẹ Tiểu Vũ quay lưng về phía cô, đang liên lạc với nhà tang lễ.

Mà mẹ của Tiểu Vũ ngước mắt lên nhìn thấy Phượng Hoàng, đôi mắt đẫm lệ dường như sinh ra một hy vọng mới, lảo đảo chạy tới: "Đại sư!"

Bà ấy chạy quá gấp, suýt nữa té ngã, Phượng Hoàng nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cánh tay của bà ấy, liền nghe thấy mẹ Tiểu Vũ run rẩy nói: "Rạng sáng hôm nay Tiểu Vũ...... đi rồi......"

Hai chữ này quá khó khăn, lời của bà ấy còn chưa dứt, liền òa khóc, lại muốn quỳ lạy Phượng Hoàng, "Đại sư, có thể để cho tôi gặp mặt con bé thêm một lần không? Chỉ một lần thôi......"

Phượng Hoàng nghi hoặc nhướng mi trái lên.

Cô rõ ràng từng tính, Dương thọ của Tiểu Vũ chưa tận, lần trước cô còn truyền chân khí để gia cố linh hồn cho cô ấy, giờ mới mấy ngày, sao người lại không còn nữa?

Cho dù kiếp nạn của Tiểu Vũ chưa qua, nhưng cũng còn lâu mới đến mức mất mạng.

Chuyện có nghi hoặc, Phượng Hoàng nhất thời trầm ngâm.

Cha của Tiểu Vũ lúc này cũng xông qua, nửa lôi nửa ôm kéo mẹ Tiểu Vũ đi, người đàn ông cao lớn thô kệch đang mắng: "Con mẹ ngu ngốc, người chết như đèn tắt, làm sao còn có thể gặp mặt nữa? Nằm mơ đi!"

Tuy ông ta nói như vậy, nhưng nước mắt lại lăn dài trên mặt.

Chờ hai người rời đi, Phượng Hoàng kéo Dứa vào lối thoát hiểm, nhặt một lá bùa vàng châm lửa rồi ném lên không trung.

Lá bùa vàng kia bốc cháy rơi thẳng xuống, chưa rơi đến đất, đã thành tro bụi.

Lần này, ngay cả Dứa cũng xem hiểu rồi.

—— Tình huống giống với nguyên chủ, hồn phách của Tiểu Vũ vậy mà cũng bặt vô âm tín.

Tình huống cổ quái, khiến Phượng Hoàng hơi nhíu mày.

Dứa kiên nhẫn xem mặt đoán ý, chủ động hỏi: "Mẹ ơi, hôm nay không đến công viên giải trí nữa ạ?"

Phượng Hoàng hoàn hồn, nhìn biểu cảm giả vờ bình tĩnh của Dứa, lập tức cười: "Mẹ chỉ là nhất thời xuất thần, chứ không có đổi ý."

Dứa thầm yên lòng, ngượng ngùng nhếch miệng.

Sau khi hai người ra khỏi bệnh viên không lâu, từ rất xa đã nhìn thấy những trò chơi rực rỡ sắc màu của công viên giải trí Ky Cô.

Trước cổng công viên giải trí rực rỡ sắc màu, các nhân viên mặc trang phục thú bông đang vác những bọc lớn như hũ mật ong, phát kẹo cho các bạn nhỏ đang xếp hàng mua vé.

Một con vịt lớn béo trắng bốc cho Dứa một nắm kẹo trái cây, cậu nhóc nhận lấy bằng cả hai tay, sau đó nghiêm túc nói lời cảm ơn với vịt lớn.

Phượng Hoàng cất hết kẹo vào chiếc balo Dứa khoác sau lưng, chỉ chừa lại hai viên kẹo và chia ngay tại chỗ.

Má của hai người căng tròn, tay trong tay cùng nhau giảo bước vào cổng công viên.

Trong bầu không khí vui tươi này, bất kể là Phượng Hoàng hay là Dứa, tâm trạng đều được thư giãn từ tận đáy lòng.

Trong công viên giải trí, Dứa cuối cùng cũng cởi bỏ chiếc mặt nạ trưởng thành sớm, hứng thú bừng bừng lôi kéo Phượng Hoàng đi khắp nơi, thuộc như lòng bàn tay kể lại câu chuyện đằng sau mỗi một nhân vật hoạt hình trong công viên cổ tích.

Phượng Hoàng với tư cách là người nghe cũng biểu hiện ra hứng thú mười phần, người cổ lỗ sĩ thấy cái gì cũng rất mới mẻ.

Chờ Dứa chơi đủ tàu lượn siêu tốc, con lắc khổng lồ và tháp rơi tự do phiên bản dành cho trẻ em rồi, bạn nhỏ tràn đầy năng lượng cuối cùng cũng có chút mệt mỏi, ôm bình nước nhỏ của nhóc mút ừng ực.

Phượng Hoàng cầm khăn, lau mồ hôi sau gáy cho nhóc, thương lượng nói: "Đói chưa? Chơi thêm một trò nữa, rồi chúng ta đi ăn nhé."

Dứa mút ống hút mềm gật gật đầu, nhìn chung quanh một hồi, chỉ vào một tòa nhà có mái vòm sáng rực: "Đi bóng đèn lớn."

Tòa nhà mái vòm là một mê cung gương, được tạo thành từ gương cường lực.

Người đi vào đó, rất khó phân biệt được mặt gương và hành lang, thỉnh thoảng còn sẽ đụng tường, trái lại rất thú vị, có điều mê cung cũng không lớn, trong vòng mười lăm phút là có thể ra ngoài.

Ở lối vào mê cung, có một cặp tình nhân đang cầm camera quay vlog, vì thế Phượng Hoàng liền đợi một lúc ở phía sau lối đi.

Chời bọn họ quay xong, nữ sinh treo chiếc camera hành động ở trước ngực, khi ngoảnh đầu nhìn lại thì chú ý đến hai mẹ con.

Cô nàng quan sát trên dưới một hồi, dường như đã nhận ra Phượng Hoàng.

Sau đó cô nàng lại cười khinh miệt, quay người kéo bạn trai thì thầm to nhỏ, chốc chốc nhìn lại trong đường nhỏ vào mê cung.

Ánh mắt của bọn họ bỡn cợt, kèm theo tiếng cười khẩy chế nhạo, cùng với những từ ngữ ngắt quãng như "Đồ flop", "Da mặt dày", "Tìm đường chết đáng đời" v.v.

Dứa lập tức nhận thấy được cảm xúc không có ý tốt của đối phương, có chút lo lắng liếc nhìn Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng ngược lại cũng chẳng màng đến việc này, cô lại không phải là thỏi vàng, đâu có thể người gặp người yêu?

Chỉ có điều, cô cũng không muốn tự làm khó mình, nếu đã không ưa nhau, vậy thì cứ né nhau ra.

Bọn họ đứng yên đó một lát, chờ tiếng bước chân của cặp tình nhân kia xa rồi, lúc này mới lần nữa xuất phát.

Nhưng mà vừa vào mê cung, Dứa đã không kiềm chế được rùng mình một cái —— Cậu nhóc lập tức trở nên cảnh giác.

Mê cung giống như một thế giới khác tách biệt hẳn với phần còn lại của thế giới.

Phía sau nhóc là một cánh cổng chỉ có thể vào mà không thể ra, thậm chí có thể cắt đứt ngay lập tức tiếng ồn ào bên ngoài, là hàng trăm hàng nghìn bản thân giống nhau y như đúc.

Một cơn gió lạnh lặng lẽ thổi qua, Dứa rùng mình, giơ cánh tay lên cho Phượng Hoàng xem lông tơ dựng đứng: "Mẹ ơi, điều hòa lạnh quá."

Lời còn chưa dứt, bọn họ liền nghe thấy một tiếng hét thảm thiết trong sự cuồng loạn truyền tới từ đằng trước lối đi.

"Ahhh! Có ma!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com