Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương VI:Bóng Tối Của Bình Minh

-----------
Dưới ánh trăng mờ ảo, Y Thâm lặng lẽ bước vào thư phòng rộng lớn. Gian phòng mang vẻ đẹp cổ kính, từng kệ sách gỗ lim được chạm khắc tinh xảo, sắp xếp ngăn nắp, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt của giấy cũ. Tiểu Hà theo thói quen muốn đi theo hầu hạ, nhưng Y Thâm khẽ lắc đầu, giọng nói nhẹ như gió thoảng:

-"Ta muốn yên tĩnh một mình. Ngươi lui xuống đi."

Tiểu Hà thoáng ngập ngừng, nhưng rồi cũng cúi đầu, cung kính rời đi. Cô hiểu, từ ngày Y Thâm trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tống, cô luôn mang theo nỗi buồn không thể giãi bày, như một người lạc lối giữa dòng đời.

Y Thâm chậm rãi lướt tay qua từng gáy sách. Đầu ngón tay cô mơn trớn những ký tự cũ kỹ, tựa như đang chạm vào một thế giới khác - thế giới của yên bình và tĩnh lặng mà cô khát khao. Đến khi tay cô dừng lại ở quyển Tiên Hạ Phong Lưu, lòng bỗng gợn sóng.

Đó là một cuốn sách kể về một lão nhân bí ẩn trên đỉnh Cửu Vân Sơn, người có thể nhìn thấu quá khứ, tiên đoán tương lai, thấu hiểu lòng người chỉ qua một ánh mắt. Trong sách, chàng trai nhân vật chính, vì quá mệt mỏi và bế tắc, đã không ngại đường xa lên núi cầu kiến lão nhân. Điều kỳ lạ là, mọi lời lão nói đều chuẩn xác, từng câu từng chữ như cắt sâu vào tim chàng.

Y Thâm đọc đến trang cuối cùng, lòng nặng trĩu. Cô buông cuốn sách xuống, ánh mắt vô thức hướng ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng như một dải lụa bạc, nhẹ nhàng vắt ngang khung trời tĩnh mịch.

-"Liệu... có ai trên thế gian này có thể nhìn thấu vận mệnh của ta? Có ai biết rằng ta không thuộc về thế giới này, rằng linh hồn ta đã rời khỏi thân xác ở thời hiện đại để bị cuốn vào nơi xa lạ này?"

Y Thâm lẩm bẩm, giọng nghẹn ngào. Cô không muốn làm thiếu phu nhân nhà họ Tống, không muốn sống trong danh phận xa hoa nhưng cô độc. Cô chỉ muốn trở về, về với Tử Luân của cô, về với những ngày tháng bình dị nơi khu chung cư cũ kỹ.
Bên ngoài, gió đêm thổi qua tán cây, mang theo tiếng xào xạc như lời thì thầm của số phận. Có lẽ, câu trả lời cho Y Thâm vẫn còn nằm ở nơi nào đó, chờ cô tìm thấy... hoặc có lẽ, cô sẽ mãi mãi là một linh hồn lạc lối trong thế giới này.
Y Thâm đã thiếp đi trên chiếc bàn gỗ lạnh lẽo, gò má tựa lên cánh tay, hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng như một đứa trẻ mệt nhoài sau ngày dài. Ngoài cửa sổ, ánh trăng lặng lẽ rọi qua song cửa, hắt lên gương mặt cô một tầng sáng mong manh, đẹp như bức họa thủy mặc chưa kịp khô mực.

Bốn canh giờ trôi qua, đêm đã sâu, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trước cửa thư phòng. Cánh cửa gỗ khẽ kêu cót két khi bị đẩy ra. Một bóng người cao lớn xuất hiện, mang theo hơi lạnh của gió đêm xen lẫn mùi hương nhàn nhạt của gỗ đàn hương.

Là Giai Minh.

Chàng không vội lên tiếng, chỉ lặng lẽ tiến lại gần, ánh mắt vô thức dừng trên dáng người nhỏ nhắn đang cuộn mình trên bàn. Gương mặt Y Thâm dưới ánh nến mờ ảo càng thêm phần u buồn. Đôi lông mày khẽ chau lại như đang mơ thấy điều gì chẳng lành. Mái tóc đen óng mềm mại buông lơi, vài lọn tóc rơi xuống má, khiến cô trông mong manh đến lạ.

Giai Minh khẽ thở dài. Chàng cởi khuê bào trên người, nhẹ nhàng đắp lên bờ vai mảnh dẻ của cô. Động tác chậm rãi, cẩn thận, như sợ chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể đánh thức giấc ngủ mong manh ấy.

Đứng bên cạnh cô một lúc lâu, Giai Minh không khỏi bối rối. Có điều gì đó trong lòng chàng dường như vừa được khơi dậy, lạ lẫm mà cũng quen thuộc đến khó tả. Rõ ràng người trước mặt là thê tử của chàng, nhưng sao lại mang theo cảm giác xa cách, như thể cô thuộc về một thế giới nào khác, chẳng thể chạm tới?

Cuối cùng, chàng lặng lẽ bước đến bên ghế gỗ cạnh cửa sổ, châm nến, cầm một cuốn sách lên đọc, nhưng ánh mắt lại không thể tập trung vào từng con chữ. Trong khi đó, ngọn lửa than trong lò sưởi nhỏ dần bùng lên, tỏa ra hơi ấm dịu dàng, xua tan cái lạnh của đêm khuya.

Giai Minh ngồi yên lặng dưới ánh nến leo lắt, thi thoảng lại liếc nhìn về phía Y Thâm. Chàng không muốn đánh thức cô, cũng không muốn bế cô về khuê phòng, sợ rằng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này sẽ tan biến ngay khi cô mở mắt.
Vậy nên, chàng cứ ngồi đó, lặng lẽ bên cạnh, như một kẻ canh giữ giấc mộng của người con gái mà chính mình cũng chẳng rõ là yêu hay chỉ đơn thuần là trách nhiệm.
Y Thâm khẽ cựa mình dưới lớp khuê bào ấm áp, hàng mi dài rung nhẹ như cánh bướm, dường như đang lạc trong một giấc mơ vô định. Hơi ấm lò than lan tỏa, khiến cơn mơ cũng trở nên dịu dàng hơn. Cô không hề hay biết rằng, cách đó vài bước chân, Giai Minh vẫn lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, cuốn sách trên tay mở ra nhưng chưa lật thêm trang nào.

Ánh nến lập lòe hắt bóng chàng lên vách tường, kéo dài và chập chờn theo từng làn gió nhẹ. Giai Minh lặng lẽ ngắm nhìn Y Thâm, ánh mắt vốn lạnh lùng thường ngày nay lại pha lẫn chút trầm tư khó tả. Từ khi thành thân đến giờ, chàng luôn giữ một khoảng cách nhất định với cô, không phải vì ghét bỏ, mà bởi cảm giác xa lạ từ chính nội tâm của người con gái này.

Lần đầu gặp mặt, cô là đại tiểu thư nhà họ Cố - dung nhan đoan trang, cử chỉ nhã nhặn, nhưng ánh mắt lại như phủ một màn sương mù, không có lấy một tia vui vẻ hay mong chờ của một tân nương ngày thành thân. Chàng từng cho rằng cô chỉ là buồn bã vì phải gả cho một người chưa từng quen biết, nhưng qua từng ngày, Giai Minh dần nhận ra, ánh mắt ấy ẩn chứa một nỗi cô đơn sâu thẳm, như thể cô thuộc về một nơi nào khác, một thời không nào khác, chẳng phải thế giới này.

Bỗng, một làn gió nhẹ thổi qua khe cửa, khiến ngọn nến chập chờn suýt tắt. Giai Minh đứng dậy, bước đến khép hờ cánh cửa sổ. Đúng lúc ấy, Y Thâm cũng khẽ tỉnh giấc. Cô mở mắt, nhìn thấy tấm khuê bào đắp trên người, rồi quay đầu, bắt gặp dáng lưng cao lớn của Giai Minh bên song cửa.

-"Chàng... chưa ngủ sao?"Giọng cô khẽ khàng, mang theo chút ngái ngủ và hoang mang.

Giai Minh quay lại, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như mọi khi, nhưng giọng nói lại mềm hơn:

-"Trời lạnh, nàng ngủ trên bàn như vậy dễ nhiễm phong hàn. Ta không muốn đánh thức nên đành ở lại canh chừng."

Y Thâm ngồi dậy, kéo chặt khuê bào quanh người, cảm giác ấm áp từ lớp vải lụa mềm mại khiến trái tim cô bỗng chùng xuống. Ở thế giới hiện đại, cô chưa từng trải qua khoảnh khắc tĩnh lặng và dịu dàng như thế này. Nhưng đây cũng không phải là nơi cô thuộc về.

-"Đa tạ..."Cô khẽ nói, ánh mắt lại vô thức hướng ra cửa sổ, nơi ánh trăng vẫn lặng lẽ treo cao trên bầu trời tĩnh mịch.

Nhận thấy tâm trạng của Y Thâm, Giai Minh chần chừ một lúc rồi lên tiếng: -"Nàng... có điều gì khúc mắc trong lòng sao?"

Y Thâm giật mình, quay sang nhìn chàng. Giây phút đó, cô nhận ra trong đôi mắt vốn luôn lạnh lùng của người đàn ông này, giờ đây lại có chút ấm áp và chân thành. Cổ họng nghẹn lại, cô muốn nói rằng mình không thuộc về nơi này, rằng trái tim cô vẫn hướng về thế giới cũ, về Tử Luân, nhưng lý trí buộc cô phải nuốt hết những lời đó vào trong.

-"Không có gì... chỉ là ta hơi mệt mỏi thôi."Cô miễn cưỡng nở nụ cười nhợt nhạt.

Giai Minh im lặng hồi lâu, rồi khẽ gật đầu.-"Nếu mệt thì về phòng nghỉ ngơi. Đừng để bản thân quá sức."

Nói rồi, chàng quay người, nhấc lò than lên, để lại cho Y Thâm một không gian yên tĩnh. Nhưng trước khi bước qua ngưỡng cửa, giọng nói trầm thấp của chàng lại vang lên:

-"Nếu có điều gì khó nói... ta vẫn sẵn sàng lắng nghe."

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, chỉ còn lại Y Thâm ngồi lặng giữa ánh nến mờ nhạt. Trái tim cô bỗng dưng thắt lại. Trong thế giới xa lạ này, có lẽ cô không hoàn toàn cô đơn như mình vẫn nghĩ.

Nhưng dù thế nào đi nữa, nỗi nhớ nhà, nhớ Tử Luân vẫn không cách nào xoa dịu. Cô chậm rãi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, lặng nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, thầm hỏi: Liệu có ngày nào ta có thể trở về? Hay đây chính là số phận mới mà ta buộc phải chấp nhận?

Ánh trăng vẫn lạnh lẽo như thế, chẳng cho cô một câu trả lời.
Kinh thành lúc rạng sáng.

Khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi lên những mái ngói cong cong của Tống Phủ, Giai Minh đã rời phủ để vào triều. Y Thâm đứng lặng bên khung cửa sổ, ánh mắt mông lung nhìn theo bóng dáng chàng dần khuất xa. Cảm giác trống rỗng len lỏi trong lòng, như thể cô là một người lạc lõng giữa thế gian này, không biết nên bám víu vào điều gì.

-"Tiểu Hà." Y Thâm khẽ gọi.

Tiểu Hà nhanh chóng chạy đến, cung kính cúi đầu: -"Chủ tử có gì phân phó?"

-"Ta muốn xuống phố dạo chợ, tâm trạng không tốt, cần ra ngoài để khuây khỏa một chút."

Nghe vậy, Tiểu Hà không giấu được niềm vui. Từ ngày về Tống phủ đến nay, đây là lần đầu tiên thiếu phu nhân chủ động muốn ra ngoài. Cô vội vàng huy động các nô tì chuẩn bị y phục, trang điểm cho Y Thâm. Hôm nay, nàng khoác lên mình bộ váy lụa màu lam nhạt, thêu hoa mai tinh xảo, mái tóc dài búi cao nhưng vẫn buông lơi vài lọn, gương mặt thanh thoát dưới lớp trang điểm nhẹ càng thêm phần kiều diễm.

Khi cả hai cùng xuống phố, khung cảnh kinh thành rộn ràng, tấp nập như một bức tranh sống động. Những quầy hàng chen chúc, tiếng rao bán, tiếng cười nói vang lên khắp nơi. Mùi bánh nướng, hương trà ấm thoảng qua từng làn gió sớm. Thế nhưng, giữa khung cảnh náo nhiệt ấy, lòng Y Thâm vẫn mang một nỗi niềm không thể nói thành lời.

Nàng đến chợ không phải vì muốn mua sắm hay ngắm cảnh, mà là để tìm một bóng dáng quen thuộc - Tử Luân. Ở thế giới hiện đại, anh là người mà cô yêu thương nhất, là người đã hứa sẽ nắm tay cô đi đến cuối con đường. Nhưng giờ đây, cô đã chết, linh hồn xuyên qua không gian và thời gian, bị mắc kẹt ở thế giới này.

Bước chân Y Thâm vô thức dẫn cô đến cuối con phố, nơi có một quầy hàng thịt lớn mà Tử Luân ở thế giới này vẫn thường đứng bán. Nhưng hôm nay, quầy hàng im lìm, cửa đóng then cài.

-"Chủ tử..." Tiểu Hà nhìn vẻ mặt thoáng buồn của Y Thâm, trong lòng thầm đoán có lẽ nàng thèm thịt ở quầy này nhưng tiếc là không mua được. Cô nhanh nhẹn kéo tay Y Thâm, mỉm cười tươi tắn: -"Thiếu phu nhân, phía trước có một gian hàng bói toán rất nổi tiếng, người ta nói thầy bói ở đó đoán vận mệnh như thần. Hay là chúng ta thử xem?"

Y Thâm thoáng chần chừ, nhưng rồi cũng gật đầu. Nếu không thể gặp Tử Luân, có lẽ một chút tò mò về vận mệnh cũng đủ khiến cô quên đi nỗi buồn hiện tại.

Gian hàng bói toán

Gian hàng bói toán nằm ở góc chợ, được che bằng tấm vải đỏ thẫm, phía trên treo một tấm biển gỗ khắc ba chữ "Diệu Toán Các" đầy bí ẩn. Người đứng xem chen chúc đông đúc, đa phần là nữ nhân, ai cũng tò mò về tương lai của mình.

Khi Y Thâm và Tiểu Hà chen qua hàng người để tiến vào trong, nàng bất ngờ dừng bước.

Trước mặt cô không phải một thầy bói già nua, râu tóc bạc phơ như trong tưởng tượng, mà là một chàng trai trẻ, dáng người cao gầy, vận y phục trắng đơn giản nhưng thanh thoát, ngũ quan sắc nét, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu lòng người.

-"Muốn xem vận mệnh sao?" Chàng trai khẽ mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên gương mặt thoáng kinh ngạc của Y Thâm.

Nàng ngồi xuống ghế đối diện, chậm rãi đặt tay lên bàn, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
-"Chỉ là tò mò mà thôi."

Ban đầu, Y Thâm chỉ hỏi vài câu vòng vo về sức khỏe, tài vận. Chàng trai trả lời rành mạch, thậm chí đoán trúng cả việc nàng từng bị mất ngủ triền miên, tâm tư bất an và hay mơ thấy những giấc mộng kỳ lạ.

Lòng cô dần dâng lên một nỗi bất an mơ hồ. Sau một hồi chần chừ, cuối cùng Y Thâm cũng hỏi thẳng:

-"Ngươi... có thể xem được rằng ta không thuộc về thế giới này không?"

Chàng trai thoáng sững sờ, ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.

-"Không cần xem. Ngay từ khi cô bước vào, ta đã biết."

Y Thâm siết chặt góc áo, giọng nói khẽ run:
-"Vậy... ta có thể trở về không? Quay lại thế giới trước kia của ta?"

Chàng trai không vội trả lời. Hắn cầm lên một đồng tiền cổ, xoay nhẹ trên đầu ngón tay rồi buông xuống. Đồng tiền lăn một vòng, rồi nằm im lìm với mặt khắc chữ "Khóa" ngửa lên.

-"Không thể."

Câu trả lời ngắn gọn ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim Y Thâm.

-"Cái gì? Tại sao?"

Chàng trai nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói chậm rãi, từng chữ như khắc sâu vào tâm trí:

-"Bởi vì ở thế giới thực, cô đã chết. Linh hồn của cô bị khóa chặt vào mẫu áo cưới giấy bị rơi khỏi chiếc xe bán tải ở đêm hôm đó. Khi chiếc xe bán tải lao đến, cô ngã xuống, máu thấm ướt bản áo cưới giấy. Điều kỳ lạ là trên tấm giấy ấy, vết máu loang lổ dần kết thành những nét chữ, như thể ai đó đã viết nên số phận của cô từ trước."

Y Thâm tái mặt, ký ức về khoảnh khắc bi thảm đó ùa về như thác lũ. Chiếc xe bán tải, tiếng còi chói tai,và bóng áo cưới đỏ rực trong ánh hoàng hôn tàn lụi...

-"Những chữ đó viết gì?" Cô gần như nghẹn thở.

Chàng trai nhặt đồng tiền cổ lên, xoay nhẹ giữa các ngón tay, giọng nói như vọng về từ nơi xa xăm:

-"Một khi máu nhuộm áo cưới, linh hồn sẽ bị phong ấn, mãi mãi không thể trở về."

Nước mắt Y Thâm trào ra, rơi xuống mặt bàn gỗ lạnh ngắt. Cô ngồi bất động, toàn thân như bị rút cạn sức lực. Mãi mãi không thể trở về... Cô thực sự đã chết ở thế giới kia, và nơi này sẽ là thực tại duy nhất của cô từ nay về sau.

-"Ta... ta thực sự không còn con đường nào sao?" Giọng cô nghẹn ngào, như một lời van xin tuyệt vọng.

Chàng trai nhìn cô thật lâu, cuối cùng khẽ thở dài:
"Không có con đường trở về. Nhưng... cô vẫn có thể chọn cách sống tiếp, ở thế giới này, với một khởi đầu mới."
Y Thâm ngồi lặng đi, bên tai chỉ còn tiếng ồn ào xa xăm của phố chợ. Cô đã luôn hy vọng, luôn chờ đợi một phép màu. Nhưng giờ đây, sự thật phũ phàng như một bức tường vô hình, chặn đứng mọi hy vọng của cô.

Tiểu Hà thấy chủ tử sắc mặt trắng bệch, vội vàng bước lên, lo lắng hỏi:
-Thiếu phu nhân, người không sao chứ? Chúng ta... chúng ta về phủ thôi?"

Y Thâm không trả lời. Cô đứng dậy, lảo đảo bước ra khỏi gian hàng, ánh mắt trống rỗng như kẻ vừa đánh mất linh hồn.

Dưới bầu trời xanh thẳm của kinh thành, giữa dòng người tấp nập, Y Thâm chợt nhận ra - con đường trở về đã hoàn toàn khép lại. Và có lẽ, điều duy nhất cô có thể làm là học cách sống tiếp, dù trái tim vẫn mãi hướng về nơi không còn thuộc về cô nữa.

Áo cưới giấy... máu... và số phận bị khóa chặt.

Đôi mắt cô dần khép lại, giấu đi giọt lệ chua xót cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com