Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: NÚI CÓ CÂY, CÂY CÓ CÀNH

Chương 21: NÚI CÓ CÂY, CÂY CÓ CÀNH

Tiểu Yêu trằn trọc suốt đêm không ngủ được.

Đầu tiên nàng nghĩ đến cái ôm giả tạo ban ngày, sau vài hơi thở sâu, Tiểu Yêu buộc mình phải suy nghĩ sâu sắc về tình huống hiện tại mà nàng vẫn chưa hiểu rõ, càng nghĩ đến thì trái tim nàng càng nặng nề

Chuyên Húc không biết có thể đứng vững ở Trung Nguyên hay không, có Đồ Sơn Cảnh và Phong Long ở bên như kiếp trước, anh nhất định giống như cá gặp nước. Đáng tiếc mãi không tìm ra được sự thật về loại độc của ông ngoại, nàng không dám mạo hiểm liên hệ với Trung Nguyên bên dưới tầm mắt của Hiên Viên Thương Lâm lúc này, nàng chỉ có thể lộ ra điểm yếu của mình trước kẻ địch và từ từ cố gắng tìm ra sự thật.

Đến Trung Nguyên, cắt đứt với Hiên Viên, nghênh đón phản quân, lập Hoàng Đế mới.

Tiểu Yêu dường như đã rơi vào một bí ẩn lớn hơn, nhưng ngày hôm đó nàng cố tình tránh chính mình nói nhiều với Đồ Sơn Cảnh, không dám hỏi cặn kẽ.

Không thể ngủ được nữa, nàng mở to mắt và ngơ ngác cho đến tận bình minh.

Lờ mờ sáng, San Hô nghe thấy tiếng động bên trong phòng của Tiểu Yêu, khi bước vào, cô ấy thấy Tiểu Yêu đã ngồi trước gương, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt.

Tiểu Yêu nói với San Hô: "Hãy giúp ta mặc một bộ hồng y."

San Hô hai mắt hơi mở to, trong lễ tế trời của Cao Tân, cả Tuấn Đế và Tiểu Yêu đều cho rằng chiếc áo choàng sa hoa đỏ thêu hoa đào và chim phượng hoàng đen không đẹp, Lan Hoa Điện từ đó chưa bao giờ thêm vào đồ vật màu đỏ. Cô và những cung nữ khác đều đoán rằng Vương Cơ không thích màu đỏ, thậm chí còn rất ghét.

San Hô giúp Tiểu Yêu trang điểm nhẹ nhàng, bộ y phục hồng y này không biết từ khi nào đã có trong rương hành lý từ Cao Tân mang đến, bộ y phục đỏ của Tiểu Yêu đơn giản nhẹ nhàng, chú ý đến vẻ đẹp tao nhã nhưng lại không kém phần rực rỡ. Sau khi chỉnh trang xong, Tiểu Yêu như được bao phủ bởi một lớp sương mù màu đỏ, nàng lặng lẽ ngồi trong sảnh, nhìn ra cửa, giống như tân nương đang chờ đợi tân lang tới đón.

Trời vừa sáng, đã có thể nghe thấy những âm thanh ồn ào và rải rác của người, xe ngựa qua lại phía bên ngoài. Các nha hoàn ra vào chuẩn bị bữa sáng, bước chân vội vã che khuất ánh nắng nhạt nhòa chiếu vào cửa, Tiểu Yêu lặng lẽ nhìn mặt đất ở phía xa, không biết đang nghĩ gì.

"Nếu Vương Cơ là đang đợi ta, lòng Bội sẽ rất vui mừng."

Tiểu Yêu đột nhiên đứng dậy.

Người nam nhân mặc y phục gấm đỏ sậm màu lười biếng tựa vào cửa, vài sợi tóc trên trán tung bay trong gió, khóe mắt hơi cong cong lại tựa như đang cười. Y quay lưng về phía cửa, ánh nắng dường như dát lên người y một vầng sáng màu vàng nhàn nhạt ấm áp, lúc này đây Tiểu Yêu thực sự cảm thấy người nam nhân trước mặt mình vô cùng dịu dàng và vô cùng quyến rũ. Trong lòng nàng không khỏi cũng cảm thấy vui mừng.

"Ta không quen thuộc Hiên Viên Thành, ta buồn chán, ta nghĩ ngươi cũng buồn chán, một mình buồn chán, thà cùng ngươi buồn chán."

Phòng Phong Bội cười: "Vương Cơ muốn Bội đi đâu cùng người? Đến phường ca múa, di dạo quanh thành, hay đến sòng bạc dưới lòng đất?"

Tiểu Yêu nhìn chằm chằm vào mắt y: "Đỉnh Triều Vân, ngươi có dám đi không?"

Sắc mặt người nam nhân hơi thay đổi, nhưng trong nháy mắt lại trở về bộ dạng ngang ngược thản nhiên, “Vương Cơ đã muốn, Bội cũng không dám trái lời.”

Tiểu Yêu thực sự đã đưa y lên Đỉnh Triều Vân.

Hiên Viên vốn định tổ chức một buổi lễ hoành tráng để Tiểu Yêu bái tế mẹ nàng, khi Thương Lâm hỏi nàng muốn bái tế mẹ như thế nào, Tiểu Yêu vờ như không quan tâm gì về quy củ: “Mẹ ta không phải là người thích náo nhiệt và cũng không thích đám đông. Cửu cửu cho phép ta tự mình thờ cúng." Không ngờ, Thương Lâm thật sự lại làm theo lời nàng hủy bỏ buổi lễ mà họ đang chuẩn bị. Mặc dù đó chính xác là những gì Tiểu Yêu muốn, nhưng Tiểu Yêu lại cảm thấy buồn cho mẹ mình vì hoàng gia Hiên Viên.

Hôm nay là ngày "giỗ" của Vương Cơ Hiên Viên.

Có sáu ngôi mộ trên sườn đồi phủ đầy hoa.

“Ngoại trừ Hoàng Đế và Tuấn Đế, tất cả người thân của Chuyên Húc và ta đều ở đây.” Tiểu Yêu quỳ xuống, lần lượt quỳ lạy từng ngôi mộ, không quay lại nhìn Phòng Phong Bội.

“Bà ngoại, cậu cả, mợ cả, cậu hai, cậu tư, mợ tư và mẹ ta đều được chôn ở đây. Nhưng trên thực tế, ở đây ít nhất có ba ngôi mộ không có thi thể. Ta không biết cậu cả ta đã chết như thế nào và bên trong mộ cậu cả có gì. Mợ cả ta là công chúa của Thần Nông quốc, sau khi vương quốc Thần Nông bị diệt, bà đã tự sát trong ngọn lửa, không để lại dù là một mảnh xương, chôn trong mộ là chiếc váy cưới bà mặc khi kết hôn. Không biết cậu hai ta chết như thế nào, chỉ biết là để lại một mảnh nhỏ xương đen thui, mảnh xương đó được chôn trong mộ. Cậu tư, cha của Chuyên Húc, chết cùng với Chúc Dung của Thần Nông và không còn lại một mảnh hài cốt, trong mộ chỉ là một bộ quần áo của ông. Còn mợ tư đã tự sát vào bên trong mộ của cậu tư, trong mộ mẹ ta có một bộ chiến bào của bà.”

Tiểu Yêu quỳ lạy tất cả các nấm mộ sau khi lạy xong vẫn quỳ ở đó không đứng dậy, càng không dám nhìn vẻ mặt của người nam nhân phía sau.

Nàng không rõ trong lòng nàng thầm mong đợi điều gì, nhưng nàng muốn đưa y tới đây.

Tiểu Yêu im lặng nhìn mộ mẹ, nàng biết mẹ mình vẫn còn sống ở sa mạc Xích Thủy, nhưng khi đứng trước những ngôi mộ này, nàng cũng không khỏi đau lòng.

Phòng Phong Bội ở phía sau cười lên một tiếng.

Tiểu Yêu quay người lại, liền nhìn thấy Phòng Phong Bội giơ tay hành lễ với sáu ngôi mộ.

Y không nói gì và bắt đầu dọn dẹp các ngôi mộ, y tự tay mình từ từ loại bỏ những cành khô, lá rụng, cỏ dại và hoa dại trên mỗi ngôi mộ bằng tay không.

Tiểu Yêu nhặt những bông hoa dại mà Phòng Phong Bội đã dọn sạch, ngồi dưới đất đan thành từng chiếc vòng hoa, khi Phòng Phong Bội dọn dẹp xong các ngôi mộ, Tiểu Yêu cũng đã làm xong sáu vòng hoa, đặt mỗi một vòng hoa trước mỗi ngôi mộ.

Sau khi xong việc, Tiểu Yêu im lặng ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, quay lưng về phía những mộ.

Phòng Phong Bội cũng im lặng ngồi xuống cạnh nàng, hai bộ y phục màu đỏ của họ ở cạnh nhau như hòa vào nhau tựa như một nhúm máu đã khô đặc quánh lại, khó thể tách rời.

Sau một lúc lâu im lặng ngồi đó, hai người quay trở lại thành Hiên Viên. Họ sánh đôi cùng nhau đi bộ từng bức quay trở lại phủ sứ thần.

Khi họ sắp bước đến trước cửa phủ, một người đàn ông trung niên đã chặn hai người lại, Tiểu Yêu nhận ra là ông chủ Du, Du Tín của trấn Thanh Thủy, Phòng Phong Bội hiển nhiên cũng đã nhận ra ông ấy.

Phòng Phong Bội tạm biệt họ rồi rời đi.

Tiểu Yêu đưa Du Tín vào bên trong phủ, trong lòng nàng đang nghi hoặc đang chờ hỏi thăm thì nhìn thấy Du Tín lấy ra một chiếc hộp gỗ sơn son thếp vàng, dùng hai tay đưa cho nàng.

Du Tín gỡ bỏ cấm chế trên hộp gỗ rồi đưa tay dâng cho Tiểu Yêu, nàng mở nó ra và nhìn thấy hai đồ vật mà nàng rất quen thuộc nằm bên trong.

Một cái chói lóa rực rỡ, một cái đẹp đẽ nhẹ nhàng, đó là sợi dây chuyền có mặt dây chuyền được làm từ Ngư Đan Đỏ và ngọc bài của tổ chức tình báo.

Tiểu Yêu bật khóc vì vui sướng.

Chuyên Húc và Đồ Sơn Cảnh đã có chỗ đứng vững vàng ở Trung Nguyên, đồng thời cũng tìm được cách đột phá sự ràng buộc của Hiên Viên Thương Lâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com