Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: TÌM CÁCH ĐỂ BẢO VỆ THẾ GIỚI

Chương 44: TÌM CÁCH ĐỂ BẢO VỆ THẾ GIỚI

Hiên Viên Thương Lâm khống chế quái thú, phá hủy núi Phong Cư Ngọc Môn, dẫn dòng nước đen có sương mù của Ngu Uyên vào sông Tề, sông Tề nối liền với dòng sông phía đông Xích Thủy của Trung Nguyên, phía nam của thành Tây Lăng của Hiên Viên, Bạch Hổ ở phía bắc Cao Tân, nước đen chảy qua đâu, vạn vật khô héo, nạn đói hoành hành.

Sứ giả của Chuyên Húc là Ngu Cương và các thủy linh sư khác đến chặn dòng nước đen cùng sương mù đen ở khúc quanh của dòng sông bên ngoài thành Tây Lăng, tuy nhiên, núi Ngọc Môn đã xuyên thủng và nước đen Ngu Uyên chảy về phía đông không ngừng.  Nhân tộc, thần tộc đều cảm nhận sức mạnh hùng vĩ và khôn lường.

Thành Tây Lăng

Chuyên Húc lo lắng cầm cuốn bản đồ Nhược Thủy bộ tộc gửi tới, vẻ mặt u ám: “Dùng nước chặn chỉ có thể làm chậm dòng nước đen, nhưng không thể cắt đứt hoàn toàn dòng chảy về phía đông. Trong vòng chưa đầy một tháng nữa, nội địa Trung Nguyên sẽ gặp nguy hiểm, nhất định phải nghĩ ra biện pháp khác.”

Căn phòng yên tĩnh đến mức không ai nói gì ngoại trừ Chuyên Húc. Bởi vì Ngu Uyên đáng sợ như thế nào, cái tên này trong đầu mọi người đều coi như là tử vong, nhưng bây giờ, bọn họ làm sao có thể chống lại sự uy hiếp này? Đồ Sơn Cảnh cũng cụp mắt xuống, trầm ngâm suy nghĩ.

Sự im lặng bị phá vỡ bởi một tiếng đại kêu vang, con đại bàng lông trắng mào vàng, to lớn từ trên trời sà xuống, dễ dàng vẫy cánh, vượt qua sự ngăn chặn của binh lính, sau đó biến thành một quả cầu lông trắng và đáp xuống cửa sổ

Tiểu Yêu bị sốc, ngạc nhiên và nghi ngờ.

“Là con đại bàng lông trắng vương miện vàng của Cửu Mệnh Tương Liễu!” Quân lính kêu lên.

Tuy rằng Tương Liễu không đi cùng, nhưng dù là Mao Cầu hay bất kỳ binh sĩ nào của Thần Nông quân thì sự xuất hiện của nó ở đây lúc này cũng không thể coi thường.

Quả cầu lông màu trắng tuy nhìn mềm mại tròn trịa nhưng lại đứng ngạo nghễ nhìn mọi người trong phòng

Đôi mắt nhỏ của nó xoay tròn, nó bay về phía Tiểu Yêu, móng vuốt nhỏ cầm một lá thư, ném lá thư về phía Tiểu Yêu, sau đó quay về đứng trên cửa sổ nhịp chân.

Chuyên Húc sợ lá thư có vấn đề nên dùng linh lực không chút do dự cầm lá thư vào tay, cẩn thận kiểm tra, xác định vô hại rồi mới mở ra.

Con đại bàng nhỏ kêu lên với Chuyên Húc, như thể đang chế nhạo anh.

Sau khi đọc xong lá thư, Chuyên Húc đưa bức thư cho Đồ Sơn Cảnh với vẻ mặt trang trọng.

Đồ Sơn Cảnh cầm lấy đọc kỹ, trong mắt thoáng qua hiện lên một tia ý cười nhẹ nhõm rồi biến mất.

"Thư của Tương Liễu nói cái gì?" Tiểu Yêu bất an, cho dù nghĩ nát óc cũng không đoán được Tương Liễu đang làm gì. Thần Nông quân và Hiên Viên bị chia cắt bởi một trận chiến đẫm máu. Chiến đấu và hận thù quốc gia, lúc này Hiên Viên đang gặp nguy hiểm, Thần Nông muốn làm gì?

"Cộng Công tướng quân mời ta đến Thanh Thủy Trấn thương lượng việc tai họa của Ngu Uyên." Chuyên Húc nhẹ thở dài, vẻ mặt âm trầm nhìn Đồ Sơn Cảnh, "Cảnh, ngươi nghĩ thế nào?"

Ngoại trừ Đồ Sơn Cảnh và Chuyên Húc, mọi người đều nghi ngờ mình nghe nhầm, họ ngập ngừng nhìn những người xung quanh, thấy những người này cũng có vẻ mặt kinh ngạc giống mình, họ hiểu rằng mình đã nghe nhầm, đó là lời mời của Cộng Công?

Phong Long đột nhiên đứng dậy: "Chúng ta không được đi. Lúc này nội bộ có ngoại loạn, đi Thanh Thủy trấn chẳng khác nào tìm chết!"

Tiểu Yêu im lặng, dường như đang suy nghĩ sâu xa.

Tuy nhiên Đồ Sơn Cảnh lại có vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy, anh nhìn Chuyên Húc, nghiêm túc nói: “Cảnh nghĩ rằng điện hạ nên đi, người nên nhanh chóng tới đó thôi.”

Phong Long đập bàn, tức giận nói: "Cảnh, huynh điên à? Đó là Quân Thần Nông, Quân Thần Nông có thù hận quốc gia với Hiên Viên. Ngươi để Hoàng tôn Hiên Viên và cháu trai của Hoàng Đế đi tìm Cộng Công sao? Là ngươi không sợ Cộng Công và Cửu Mệnh Tương Liễu vì khôi phục Thần Nông quốc mà xé xác Chuyên Húc thành từng mảnh sao? thất vương Hiên Viên Ngọc Dương bất tài và bất lực, huống chi là ba đứa con trai yếu đuối của Ngọc Dương. Kể từ khi Hiên Viên Thương Lâm qua đời, người kế vị Hiên Viên ngai vàng đã rõ ràng, lúc này Chuyên Húc đích thân gặp mặt với tướng quân Cộng Công của quân Thần Nông, chẳng phải là con đường chết sao?"

"Phong Long, ngươi cẩn thận lời nói." Đồ Sơn Cảnh ôn nhu khuyên nhủ, thanh âm trong trẻo như gió mát thổi qua, như mưa phùn rơi nhẹ vào đóa hoa sen mới nở bình yên đến lạ, khiến Phong Long cảm thấy trong lòng mình đã nhẹ nhõm và tinh thần rõ ràng, mọi nghi ngờ đều biến mất.

Phong Long dường như đột nhiên bừng tỉnh, lắc đầu và cười cay đắng, “Trên thế giới mọi người đều có thể nói về quân Thần Nông như vậy, nhưng chỉ có ta, hậu duệ của Thần Nông là không thể. Đó là lỗi sai của ta. Người khác hoặc khen ngợi tính cách cao thượng và kiên cường của Cộng Công, hoặc họ coi thường ông, nhưng chúng ta là con cháu trực hệ của Thần Nông, biết cách thích nghi và hiểu biết về thế sự, nhưng chúng ta sao lại không biết được rằng Tướng quân Cộng Công không chỉ để duy trì sự liêm chính mà còn mang đến cho chúng ta, những người đã quy hàng một sự trung thành một sự tưởng nhớ về một vương quốc tồn tại ẩn sâu trong lòng."

Phong Long đưa tay cho Chuyên Húc: "Phong Long sẵn sàng đi cùng với điện hạ và bảo vệ điện hạ cho đến chết."

"Quân Diệc, chuẩn bị ngựa!"

Tiểu Yêu run rẩy, như đang chìm đắm trong suy nghĩ sâu xa, chợt tỉnh táo lại: "Ca ca! Không! Hãy cân nhắc kỹ lại, sau khi cân nhắc kỹ lại mới đưa ra quyết định cũng chưa muộn!"

Chuyên Húc vỗ vỗ tay Tiểu Yêu, cười nói: “Tình hình hiện tại không thể chờ được. Cộng Công tướng quân cũng là người có tâm thiên hạ, sẽ không thêm nhục vào thương. Tiểu Yêu yên tâm chờ đợi ta trở về.”

“Vương Cơ, sao người không đi cùng điện hạ và Cảnh.” Đồ Sơn Cảnh đột nhiên ngắt lời, nhìn chằm chằm Tiểu Yêu, tựa hồ đang động viên.

"Được, ta đi cùng các huynh!" Tiểu Yêu không biết tại sao lại vui vẻ đồng ý, nhưng thấy Chuyên Húc mở miệng định nói gì đó, vội vàng ngắt lời anh: "Hoặc là huynh đưa ta đi cùng, hoặc là ta đi một mình, huynh không thể ngăn cản ta".

Chuyên Húc mỉm cười cay đắng.

Đồ Sơn Cảnh lông mày giãn ra, nhẹ nhàng mỉm cười, "Xem như chúng ta trịnh trọng mời ngươi đi cùng, xin cứ thoải mái đi cùng chúng ta."

Phong Long bất lực lắc đầu thở dài: "Điên rồi, chúng ta đều điên rồi!"

Chuyên Húc cười đùa: "Phong Long, ngươi phải ở lại đây bảo vệ an toàn cho sông Tề, chúng ta không thể để dòng nước đen nuốt chửng nó trước khi trở về!"

Phong Long sau khi nghe thấy điều này, anh ta nằm gục trên bàn gỗ như bất lực, giả vờ rầu rĩ.

Có lẽ hình dáng quả cầu lông quá dễ thương, hoặc có lẽ không ai có ý định tránh né điều cấm kỵ, đã lâu không có ai để ý đến nó đang đứng bên cửa sổ chờ đợi đáp án. Mao Cầu dường như đang tức giận và phát ra một tiếng kêu chói tai, nó thực sự đã bay tới mổ vào người Tiểu Yêu.

Trong lúc nhất thời không thể trốn thoát khỏi Mao Cầu, Tiểu Yêu cảm thấy đỉnh đầu đau nhói, sau đó chiếc trâm cài tóc bằng gỗ rơi ra, mái tóc đen như dải ngân hà rơi xuống lưng nàng.

Và ngay khi thành công, Mao Cầu giống như một mũi tên bay ra khỏi cửa sổ, nhưng nó không bay đi nhanh chóng mà vòng ra ngoài cửa sổ, kêu lên vài tiếng khiêu khích trước khi trở về hình dạng thật và lao vút đi.

Tiểu Yêu che đỉnh đầu, cau mày đau đớn, một lúc sau mới buông tay ra, chỉ thấy một chùm tóc đen rơi xuống đất!

Chuyên Húc nở nụ cười hiếm thấy, nói: "Con chim này hình như có ác cảm với ngươi?"

Phong Long đã ở trên bàn cười rộ lên, ngay cả Đồ Sơn Cảnh cũng nhếch lên khóe môi.

Bầu không khí buồn tẻ ban đầu trở nên sôi động hơn nhờ tiếng ồn ào của con đại bàng trắng.

“Các ngươi đi sớm về sớm!” Phong Long nắm tay đánh một quyền thật nhẹ nhàng Chuyên Húc, khóe mắt hơi đỏ lên.

Chuyên Húc nhìn Phong Long, Đồ Sơn Cảnh nhìn Chuyên Húc, lúc này bọn họ đều đang suy nghĩ giống nhau. Ba gương mặt nam nhân trẻ trung thể hiện sự khao khát, dũng cảm và kiên trì bằng mọi giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com