Chương 6 Lời thề không ngai
Dinh thự Leorion vẫn lặng lẽ như thường ngày, nhưng Tsubaki cảm nhận rõ trong từng nhịp bước, từng hơi thở của nó là mùi toan tính. Những hành lang dài bằng đá cẩm thạch phản chiếu ánh chiều tà như đang lắng nghe những cuộc thì thầm giấu kín.
Các nhánh phụ trong gia tộc vẫn tiếp tục vờn nhau bằng quyền lực — nhẹ nhàng nhưng hiểm độc, và Saru hiểu chỉ một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể khiến toàn bộ Leorion rơi vào hỗn loạn.
Trong căn phòng lớn, nơi ánh hoàng hôn len qua khung kính cao, phản chiếu lên sàn đá những vệt sáng mờ cam, Tsubaki đứng lặng. Đôi tay nhỏ của cô khẽ nắm chặt dải ruy băng hoa trà đỏ, biểu tượng của lòng trung thành và sự kiên định, trong khi Saru và Mai Ravenwood đang trao đổi trước mặt.
“Chúng ta cần con, Tsubaki.”
Giọng Saru vang lên — nghiêm nghị nhưng trầm ấm. “Con sẽ là người giữ nhịp cho Leorion, là người bảo vệ và dẫn dắt tương lai của gia tộc này.”
Mai Ravenwood khẽ mỉm cười, ánh mắt bà mềm mại mà kiên định. “Chúng ta tin con, Tsubaki. Không phải vì huyết thống, mà vì con có thể gánh vác niềm tin và giữ được cân bằng cho tất cả chúng ta.”
Tsubaki ngẩng mặt lên. Đôi mắt đen ánh như hắc diệu thạch bắt sáng trong không gian trầm mặc.
Giọng cô nhẹ, nhưng không hề run:
“Ngài Saru, tôi không mong ngai vàng. Tôi sẽ không ngồi trên chiếc ghế đó. Nhưng tôi sẽ học, sẽ rèn luyện, và sẽ bảo vệ Leorion. Tôi sẽ huấn luyện con của ngài và phu nhân Mai — để họ trở thành người thừa kế xứng đáng. Vai trò của tôi là đồng hành, không phải thay thế.”
Không gian bỗng yên tĩnh đến mức nghe được tiếng gió rít ngoài khung cửa. Saru nhìn cô thật lâu — trong đôi mắt xanh lá hiện lên một thoáng suy tư, rồi hóa thành ánh nhìn nhẹ nhõm. Mai cũng khẽ gật đầu, nụ cười dịu dàng.
Họ đều hiểu: có những người sinh ra không phải để chiếm giữ ngai vàng, mà để giữ cho ngai ấy không đổ.
---
Từ ngày đó, Tsubaki bắt đầu bước vào giai đoạn huấn luyện khắt khe nhất.
Saru trực tiếp dạy cô chiến lược gia tộc — cách nhận biết từng thế lực trong các nhánh phụ, phân tích âm mưu và tìm cách hóa giải trước khi mâu thuẫn kịp bùng nổ.
Cô học cách lắng nghe không chỉ lời nói, mà cả những khoảng lặng giữa các câu.
Buổi sáng, Tsubaki luyện thể lực và phản xạ; buổi chiều, học phòng vệ, chiến thuật, và các kịch bản ứng phó khi bị tấn công hoặc phản bội.
Đêm xuống, âm nhạc lại trở thành nơi cô ẩn náu. Tiếng piano vang lên trong căn phòng lớn — khi nhẹ, khi dồn dập — như một sợi dây vô hình giữ tâm trí cô luôn tỉnh táo.
Trong những buổi họp căng thẳng, đôi khi chỉ cần vài nốt nhạc do cô chơi cũng đủ khiến không khí trong phòng mềm đi, để mọi người lắng nghe nhau thêm một chút.
---
Song song với đó, cô học quản lý tài sản, phân tích đầu tư, và đọc những bản liên minh thương mại. Saru thường bảo:
“Quyền lực thật sự không nằm ở ngai vàng, mà nằm trong khả năng nhìn xa trông rộng — biết khi nào nên tiến, khi nào nên giữ.”
Tsubaki ghi nhớ từng lời.
Những lời gièm pha về “con của kẻ phản bội” vẫn vang quanh cô, như những bóng ma không tan. Nhưng Tsubaki không đáp lại. Cô để âm nhạc và kết quả chứng minh thay cho lời nói. Càng ngày, cô càng hiểu rõ — sự im lặng đúng lúc đôi khi mạnh hơn bất kỳ phản kháng nào.
---
Một buổi chiều, khi ánh nắng nghiêng qua cửa sổ, Saru gọi cô lại.
Bàn tay bà đặt lên vai Tsubaki, vừa nặng vừa ấm.
“Con đã hiểu rõ trách nhiệm của mình chưa?”
Tsubaki cúi đầu, giọng chắc chắn:
“Vâng, ngài Saru. Tôi sẽ bảo vệ, huấn luyện và đồng hành cùng con cháu của ngài. Nhưng ngai vàng là của họ, không phải của tôi.”
Saru nhìn cô hồi lâu, rồi mỉm cười — nụ cười hiếm hoi mà chỉ những người bà thật sự tin mới được thấy. Mai đứng bên cạnh, ánh mắt rạng rỡ niềm tin.
Trong khoảnh khắc ấy, họ không còn là chủ nhân và thuộc hạ — mà là ba linh hồn cùng hướng về một lý tưởng duy nhất: gìn giữ Leorion.
---
Từ hôm đó, Tsubaki bước vào thời kỳ học hỏi không ngừng.
Âm nhạc, chiến lược, kinh doanh, phản xạ, và cả sự điềm tĩnh — tất cả được mài giũa từng ngày.
Cô biết rằng rồi sẽ đến lúc con của Saru và Mai ra đời, và nhiệm vụ của cô sẽ trở nên quan trọng hơn bao giờ hết: bảo vệ, huấn luyện, và đồng hành cùng những người sẽ là tương lai của Leorion gia.
Không phải là người thừa kế,
mà là người giữ cho thừa kế ấy luôn xứng đáng.
---
Ghi chú huấn luyện – Tsubaki Leo Leorion
Ngày thứ 219 trong năm thứ tư tại Leorion.
Tôi không biết từ khi nào mình bắt đầu ghi lại từng ngày như thế này. Có lẽ là khi Saru-sama nói:
“Đừng để tâm trí bị trôi. Nếu không viết lại, con sẽ quên mất lý do vì sao con chiến đấu.”
Hôm nay, tôi đã từ chối ngai vàng.
Khi nói ra, tôi tưởng mình sẽ thấy nhẹ nhõm, nhưng trái tim lại nặng như đá.
Tôi không khao khát quyền lực, nhưng tôi sợ — sợ rằng một ngày nào đó, sự lựa chọn này sẽ khiến tôi đánh mất cơ hội được nhìn thấy Saru-sama tự hào về mình.
Mai-sama bảo rằng họ tin tôi. Tôi không dám hỏi “vì sao”, nhưng tôi muốn tin rằng mình sẽ không làm họ thất vọng.
Tôi hiểu rõ hơn bao giờ hết:
Người đứng phía sau phải vững hơn người đứng trên cao.
Vì chỉ khi nền móng không lung lay, ngai vàng mới không đổ.
Âm nhạc giúp tôi thở.
Từng nốt piano như giữ cho trái tim tôi còn mềm. Tôi sợ mình sẽ trở nên lạnh như bức tường đá trong dinh thự này — nơi mọi âm thanh đều vang lên rồi tan biến mà không ai nghe thấy.
Nhưng hôm nay, Saru-sama đã đặt tay lên vai tôi.
Khoảnh khắc ấy… tôi thấy ấm.
Chỉ cần vậy là đủ để tôi tiếp tục.
Tôi không cần được ghi tên trong lịch sử.
Chỉ cần khi ai đó nhắc đến Leorion, họ sẽ nhớ rằng:
đã từng có một người lặng lẽ giữ cho ngôi nhà này không sụp.
Tôi là Tsubaki Leo Leorion.
Không phải người kế vị.
Mà là người gìn giữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com