Huyết sắc yêu đồng (Hay) Update liên tục - Post by Tbon
Hàng về, hàng mới về nè
Chương sáu mươi sáu: Bí mật của trưởng công chúa (3)
Khúc Vân Kỳ thống khổ nhíu hạ mi, tay theo bản năng xoa trán thấy đau trầm trọng, sau đó mới chậm rãi mở mắt phát hiện mình đang nằm ở trên giường. Ánh sáng mãnh liệt đập vào mắt để cho hắn không nhịn được nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở ra, nhướng mày làm như nhớ lại chuyện gì.
Đột nhiên hắn từ trên giường nhảy dựng lên, khiến A Giáp đang an tĩnh đứng hầu ở bên cạnh sợ hết hồn, còn tưởng rằng hắn bị làm sao, vội vàng đi ra phía trước tràn đầy ân cần hỏi: "Thiếu gia, người sao rồi?"
Khúc Vân Kỳ nhẹ gõ ngón trỏ ở vị trí huyệt thái dương, cau mày, ánh mắt mang theo chút không xác định hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Ta hình như mơ thấy bị hạ gục, mà người hạ ta hình như là cái tên có chút ẻo lả Ti Đồ Minh, có chuyện này thật hay không?"
A Giáp mím chặt môi, cúi đầu nhìn mặt đất, ấp úng nói: "Thiếu gia, thuộc hạ đã mang người trở về khách điếm, người vừa rồi thật sự đã quá chén với Ti Đồ công tử".
Khúc Vân Kỳ trợn to mắt nhìn hắn, sửng sốt mất một hồi mới kịp phản ứng, thất thanh nói: "Không phải chứ? Ta mà lại bị cái tên ẻo lả kia cho quá chén, ta còn tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng! Tại sao có thể như vậy? Thanh danh cả đời này của ta chẳng lẽ mất ở trong tay một tên ẻo lả sao?" Khóe miệng A Giáp bắt đầu co giật, Vân Kỳ nhảy dựng lên bắt được cánh tay hắn loạng choạng nói: "Người đó đâu? Cái tên Ti Đồ Minh kia bây giờ ở đâu? Không phải là say đến mức còn chưa tỉnh lại đấy chứ?"
Nghe vậy, A Giáp càng thêm chần chờ, trong lòng đang cân nhắc nói hay không nói, nếu nói nhất định sẽ làm cho Thiếu chủ càng thêm bị đả kích, nhưng đây là chủ tử hắn, theo lý mà nói không nói ra hẳn chính là lừa gạt chủ tử. Cho nên cuối cùng, A Giáp lựa chọn kể lại mọi chuyện cho Khúc Vân Kỳ, cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt chủ tử, sau đó nhỏ giọng nói: "Không dám dối gạt Thiếu chủ, Ti Đồ công tử kia sau khi Thiếu chủ ngài say đã rời đi".
Nghe được câu này, Khúc Vân Kỳ không nhảy dựng lên mà còn bình tĩnh đưa tay vuốt tóc, bộ dạng làm như không dám tin, lại như là có chút vui mừng lẩm bẩm nói: "Xem ra Ti Đồ Minh này không chỉ thú vị như vậy, bản lĩnh uống rượu cũng hơn người, đến ta mà cũng bị làm cho say gục xuống!" Hắn ngẩng đầu lên nhìn A Giáp, tiếp tục nói: "Đi, lập tức đi điều tra hết thảy toàn bộ lai lịch của Ti Đồ Minh, tra không ra đừng có trở lại!"
A Giáp có chút ủy khuất nhìn Khúc Vân Kỳ một cái, tra lai lịch cái tên kia vô cùng khó, nhưng vẫn khom người đáp: "Dạ, Thiếu chủ! Thuộc hạ cáo lui!"
Lam Tịch Nguyệt đã đến phủ tướng quân một lúc lâu rồi, nhưng bởi vì hôm nay thủ vệ phủ tướng quân tựa hồ đặc biệt nghiêm chỉnh, bây giờ lại là ban ngày, chỉ cần hơi chút không chú ý sẽ bị phát hiện, hơn nữa nàng mới vừa đi qua phòng Duẫn Hữu Phàm nhưng không thấy thân ảnh của ai, ngay cả bóng dáng Lam Thanh Nguyệt cũng không thấy. Tin tưởng hẳn là Đại tướng quân đã phát giác ra mục tiêu của hai "thích khách" đến ngày hôm qua là Lam Thanh Nguyệt, dĩ nhiên cũng có thể có thêm Duẫn Hữu Phàm, sợ hai thích khách quay lại cho nên đem hai người bọn họ chuyển đến nơi an toàn bí ẩn hơn.
Ở bất kỳ một phủ đệ nào cũng có không ít mật thất... huống chi đường đường là Đại tướng quân phủ, những mật thất đó còn có thể dị thường bí ẩn, người bình thường không phải dễ dàng tìm được. Lam Tịch Nguyệt một mực ngồi nơi đó rất lâu nhưng cũng không thể tìm thấy thân ảnh Duẫn Hữu Phàm, cũng không tìm được mật thất, trong lòng không khỏi có chút bực mình.
Nàng vốn chỉ muốn đến xem Duẫn Hữu Phàm bị đả thương thế nào, không nghĩ tới việc tìm người lại mất nhiều thời giờ như vậy, dứt khoát nên trở về đi thôi, dù sao nếu quả thật có chuyện gì, cho dù nàng đến xem cũng vô ích, cũng không phải nàng muốn ngó lơ người bạn bị nàng đả thương! Chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn hẳn sẽ không có chuyện gì, Duẫn Hữu Phàm hẳn chắc không yếu ớt như vậy, chịu một vết thương nhỏ không đến nỗi sẽ chết a!
Nghĩ tới đây, Lam Tịch Nguyệt tính toán rời phủ tướng quân trở về, chẳng qua nàng mới cử động đã cảm giác từ ngọn cây bên cạnh nhanh chóng hiện lên một thân ảnh, nhanh đến mức làm cho Lam Tịch Nguyệt thiếu chút nữa tưởng mình hoa mắt. Ngay sau đó nàng lên đường đuổi theo bóng người kia, muốn theo đuôi của hắn, xem một chút kia rốt cuộc là ai. Nhìn dáng vẻ của hắn, tuyệt đối không giống thị vệ bên trong phủ tướng quân, hơn nữa công phu cũng rất cao, vậy hắn đến tướng quân phủ làm gì đây?
Không xa không gần theo sát người phía trước, trong khoảng thời gian ngắn nàng không biết hắn định đi đâu, nghĩ mãi mà không rõ mục đích của hắn là gì. Để cho Lam Tịch Nguyệt suy nghĩ những chuyện ngoài ý muốn, hắn chẳng qua vòng vo ở bên trong phủ tướng quân vài vòng, sau đó lắc mình hướng ngọn núi phía sau phủ tướng quân bay vút đi. Lam Tịch Nguyệt do dự một chút, tiềm thức nói cho nàng biết nàng không nên đi theo nữa, nhưng một ... tầng ý thức khác lại khiến cho nàng cảm thấy, nàng có thể từ người này biết thêm được một ít chuyện, cho nên nàng chỉ do dự trong chốc lát rất nhanh sau đó liền đi theo hắn.
Phút chốc thân ảnh người kia xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của nàng, hắn tiến vào phía sau núi sau đó lại vẫn đi quanh co phía trước, chắc đó chính là chỗ hắn muốn tới, nhưng hắn cứ thẳng đường mà đi đến ngã ba rồi lại từ ngã ba trở về lại chỗ cũ.
Lam Tịch nguyệt thần sắc bình tĩnh, nàng vẫn luôn là người rất tỉnh táo, cho dù cảm giác được đối phương hình như có điểm gì là lạ nàng vẫn có thể duy trì sự cảnh giác, sau đó từ từ đi ở phía sau người đó. Có thể người đó không phát hiện ra nàng hoặc đã phát hiện nhưng vẫn không lên tiếng, Lam Tịch Nguyệt vẫn giữ vững bình tĩnh, duy trì trạng thái theo dõi tốt nhất. Không chừng bây giờ người phía trước đã phát hiện ra nàng nhưng hắn còn chưa nói toạc ra, cũng có thể hắn không muốn để nàng biết nàng đã bị phát hiện. muốn tìm nơi nào tốt hơn rồi mới cùng nàng gây sự.
Đến bên cạnh một bờ vực sâu hắn rốt cục cũng dừng lại, yên lặng nhìn vách đá sâu không thấy đáy dưới chân, sau đó lẩm bẩm: “Nếu như ở đây giết người rồi ném xác xuống vách đá chắc không ai hoài nghi đây là vụ án mạng? Có lẽ từ nơi này mà ngã xuống chỉ có tan xương nát thịt, có chăng thi thể còn lại vài mảnh nhỏ, người khác nhất định sẽ cho rằng người này do không cẩn thận bị rơi xuống vách đá mà chết!”
Lam Tịch Nguyệt nghe vậy cũng không có động tĩnh, lẳng lặng đứng ở một chỗ bí mật phía sau hắn, nàng không thể xác định người này có phải đang nói với nàng hay là hắn chẳng qua lầm bầm lầu bầu cũng không chừng. Cho dù thật sự là nói với nàng, cũng phải chờ tới sau khi xác định rõ mới có thể hiện thân, cho nên nàng vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cũng không phát ra tiếng động.
Người kia sau khi nói xong những lời đó trầm mặc, một lúc lâu mới tiếp tục nói: "Ra đi, không nên trốn trốn tránh tránh nữa, ta biết ngươi đã tới".
Đang lúc Lam Tịch Nguyệt còn nghi ngờ, từ bên kia truyền ra thanh âm "sột soạt", thì ra Lam Tịch Nguyệt đã không chú ý nơi này còn có tồn tại một người khác, tất cả lực chú ý nàng đều tập trung vào người áo đen nàng đang theo dõi. Đợi lúc nàng thấy được mặt người khác ấy liền không kiềm chế được kinh ngạc, là trưởng công chúa sao? Nàng tại sao lại ở chỗ này? Đáng ra phải ở bên trong phủ tướng quân chăm sóc cho Duẫn Hữu Phàm chứ?
Trưởng công chúa nhìn bóng lưng hắc y nhân kia, trong mắt xuất hiện một tia ngoan tuyệt, lạnh giọng nói: "Ta chỉ là muốn ngươi giết Lam Thanh Nguyệt, nhưng ngươi tại sao muốn thương tổn cả nhi tử của ta? Hơn nữa, vì sao trước lúc động thủ cũng không thông báo với Bổn công chúa một tiếng để ta còn kịp che chở cho Phàm nhi!"
Hắc y nhân kia hừ lạnh một tiếng nói: "Tối ngày hôm qua ta căn bản ngay cả phủ tướng quân cũng không đi qua, tại sao có thể thương tổn nhi tử của ngươi? Trưởng công chúa nói chuyện với người khác phải cẩn thận một chút, nếu chọc giận ta sẽ rất nguy hiểm!"
Trưởng công chúa khinh thường hừ một tiếng nói: "Chọc giận ngươi có thể sẽ như thế nào? Chẳng lẽ ngươi giết ta như lời vừa nói, sau đó đem đẩy ta từ nơi này rơi xuống, coi như không cẩn thận trượt chân rơi xuống vách đá? Ngươi cũng đừng quên nếu ta chết, đồ mà ngươi muốn cũng đi theo ta luôn!”
Từ chỗ ẩn nấp Lam Tịch Nguyệt cố gắng nhìn sang nhưng không thể thấy hết mặt người áo đen, cũng không thấy rõ nét mặt hắn, nhưng từ ngữ khí của hắn hẳn là cũng không khó khăn đoán ra được thái độ.
Nghe lời nói sau của trưởng công chúa, giọng hắc y nhân rõ ràng hòa hoãn xuống, trong thanh âm còn mang theo một nụ cười lấy lòng, sau đó nói: "Trưởng công chúa nói gì vậy? Ta đương nhiên sẽ không làm như vậy, chỉ là ta quả thật không đến phủ tướng quân, nhi tử của ngươi cũng không phải do ta đả thương, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng tin tưởng ta đây?"
Trưởng công chúa có chút không tín nhiệm nhìn hắn, sau đó hỏi: "Thật không phải ngươi làm?"
"Không phải là ta làm! Cả ngày hôm qua, ngay cả kinh thành cũng không bước vào nửa bước, sáng sớm hôm nay nhận được thư ngươi dùng bồ câu đưa tin mới biết được bên trong phủ tướng quân xảy ra chuyện như vậy, Phàm nhi của ngươi không phải là ta đả thương!" Hắc y nhân kia liên tục bảo đảm nói thương thế của Duẫn Hữu Phàm không phải do hắn gây ra, tiếp sau đó còn nói: "Hơn nữa, người ta muốn giết là Lam Thanh Nguyệt, cùng nhi tử của trưởng công chúa không có có bất kỳ quan hệ gì, ta làm sao phải làm ra chuyện tổn nhân bất lợi kỷ như thế? Đắc tội với trưởng công chúa ngài, ta cũng không có được bất kỳ cái gì tốt nha, ngài nói đúng không?" (tổn nhân bất lợi kỷ: làm hại người thì không có lợi cho bản thân)
"Ngươi biết là tốt rồi!" Trưởng công chúa hình như tin lời của hắn, lẩm bẩm hỏi: "Rốt cuộc là ai chứ? Còn có ai muốn giết Lam Thanh Nguyệt?"
Hắc y nhân kia khẽ phủi hạ khóe miệng, làm sao khẳng định là người đó nhất định tới giết Lam Thanh Nguyệt? Nói không chừng mục tiêu của người ta là nhi tử của ngươi! Chẳng qua những lời này hắn không nói ra miệng, trên tay của nàng còn có đồ hắn cần, ít nhất cho đến khi hắn nhận được đồ này chắc chắn hắn sẽ không phản lại nàng, cũng sẽ không dễ dàng đắc tội với nàng.
Nghĩ như thế nhưng hắn cũng muốn làm cho trưởng công chúa vênh váo tự đắc này biết khiêm tốn một chút, nếu quả thật ép hắn, hắn sẽ hủy thi diệt tích! (tiêu hủy thi thể để mất chứng cớ)Đến lúc đó cho dù hắn còn cần đồ trên tay nàng nhưng nàng lại chết rồi thì cùng lắm thêm chút thời gian tìm kiếm, hắn nhất định có thể tìm ra vật đó trong phủ tướng quân!
Khẽ nghiêng người nhìn hướng phía sau một chút, không biết có phải cảm giác của hắn sai hay không, mới vừa rồi bắt đầu từ khi ở trong vườn hoa phủ tướng quân, phía sau hắn giống như có thêm một đôi mắt, một đôi mắt lạnh như băng, chẳng qua mỗi lần hắn muốn xác nhận một chút thì lại cảm giác đó lại biến mất, dường như chỉ là ảo giác mà thôi. Cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp hiện tượng kỳ quái như vậy, nếu quả thật có người theo dõi, hắn nhất định có thể phát giác, nhưng tại sao hôm nay không có phát hiện ra? Chẳng lẽ thật sự là ảo giác của mình, tự tưởng tượng là có người theo dõi phía sau nhưng thật ra căn bản không có ai?
Hắn vẫn luôn tín nhiệm thực lực của mình, sau khi dò xét nhiều lần mà không có kết quả hắn trực tiếp cho rằng đó chẳng qua là cảm giác sai lầm, có lẽ hắn nên dò xét thêm nhưng tin tưởng chắc sẽ không có kết quả khác. Hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, cho tới bây giờ chưa gặp người nào có đủ khả năng theo dõi hắn mà không bị hắn phát hiện, bây giờ cũng sẽ không ngoại lệ!
Lam Tịch Nguyệt dĩ nhiên không biết ý nghĩ mà người áo đen này đang nghĩ trong lòng, hơn nữa cho dù biết rồi nàng chắc cũng sẽ không có bất kỳ thái độ gì. Nếu không phát hiện được, chỉ có thể nói thực lực của hắn còn chưa đủ giỏi, ngay cả bị người ta theo dõi cũng cho là ảo giác của bản thân. Chẳng lẽ hắn không biết cảm giác sai lầm còn tự cho là ảo giác sẽ rất nguy hiểm sao? Nhất là đối với loại cuộc sống như thế ở trên mũi đao của hắn.
Hai người đứng ở bên vách đá cùng nhau thương lượng hồi lâu, núp ở chỗ bí mật phía sau Lam Tịch Nguyệt nghe được toàn bộ lời bọn họ nói, đợi sau khi hai người đó rời đi, nàng mới từ chỗ bí mật bước ra, lẳng lặng suy tư. Cái đầu tiên nàng nghĩ đến chính là trưởng công chúa tại sao muốn giết Lam Thanh Nguyệt? Cho tới nay, nàng vô cùng yêu mến Lam Thanh Nguyệt, sao đột nhiên muốn giết nàng ta? Còn nữa, người áo đen kia rốt cuộc là ai? Hắn tại sao muốn giết Lam Thanh Nguyệt, đồ vật hắn muốn tìm đang ở trong tay trưởng công chúa là cái gì? Còn có một vài vấn đề bọn họ thương lượng tiếp nữa, thật sự là...
Đứng ở bên vách đá Lam Tịch Nguyệt suy tư một chút, đột nhiên sau đó xoay người hướng phía ngược lại trở về, hôm nay theo tới đây đã biết được một chuyện rất trọng đại, nhưng chuyện này tựa hồ không có quan hệ gì với chính bản thân nàng, nếu như vậy có phải nàng không nên quản? Nhưng trưởng công chúa muốn giết Lam Thanh Nguyệt, chuyện này làm sao có thể? Lam Thanh Nguyệt bây giờ còn chưa thể chết được, giữ lại cái mạng của nàng còn có chỗ dùng, Lam Tịch Nguyệt không thể để trưởng công chúa phá hư kế hoạch của nàng, hơn nữa từ tối ngày hôm qua ở Quý phi điện, sau khi thấy được Tuyết phi, kế hoạch ban đầu của nàng cũng đã cần cải biến một chút.
Nhưng có quan hệ gì đâu? Kế hoạch vốn vẫn nhue thế, chẳng qua biến hóa một chút làm công cụ phụ trợ mà thôi, Lam Thanh Nguyệt bây giờ khẳng định tuyệt đối không thể chết, cho nên nàng không thể để cho trưởng công chúa cùng người áo đen kia giết Lam Thanh Nguyệt!
Đi được nửa đường, đột nhiên từ bên cạnh rừng cây có thanh âm đánh nhau kịch liệt, Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu hướng về chỗ đó nhàn nhạt liếc mắt một cái thấy một bóng người lóe lên qua thân cây, những cái còn lại không rõ ràng lắm. Một lần nữa nàng quay mặt lại, tiếp tục di chuyển cước bộ về phía trước, căn bản nàng không tính toán đến bên kia xem chuyện gì xảy ra. Đánh nhau thì cứ đánh nhau đi, muốn đánh tới khi nào thì cứ đánh, dù sao nàng đối với chuyện này một chút hứng thú cũng không có. Thiên hạ mỗi ngày phát sinh bao nhiêu chuyện tương tự, nếu như mỗi sự kiện đều tò mò, đều muốn đi xem náo nhiệt đến đâu vậy nàng sẽ loay hoay cả ngày không biết bao giờ mới xong đây?
"Ti Đồ Triệt, không nghĩ hôm nay ta gặp ngươi ở chỗ này, đúng là ông trời có mắt, hôm nay ta cho ngươi táng thân trong rừng cây!
Một thanh âm âm lãnh tràn đầy hận ý truyền vào trong lỗ tai Lam Tịch Nguyệt, cước bộ của nàng lập tức dừng lại, tầm mắt lại một lần nữa hướng về phía phát ra thanh âm. Ti Đồ Triệt? Hắn tại sao lại ở chỗ này?
Rất nhanh, một thanh âm khác lại truyền đến tiếp, thanh âm này rất quen thuộc với Lam Tịch Nguyệt: "Quý Uy, ngươi cho rằng chỉ dựa vào ngươi mà có thể giết ta sao? Nếu như Ti Đồ Triệt ta để ngươi dễ dàng giết như vậy làm sao còn sống đến tận bây giờ?"
"Cũng không thể nói như vậy, sẽ có lúc ngươi bị yếu thế, giống như bây giờ ngươi đang bị thương không nhẹ đâu!"
Theo thanh âm nói chuyện vang lên, thanh âm mũi đao đánh nhau cũng không ngừng lại, Lam Tịch Nguyệt sau khi nghe thanh âm của Ti Đồ Triệt theo bản năng hướng chỗ đó mà đi tới. Nếu bây giờ có người đang cùng sư huynh của nàng đánh nhau, hẳn nên tính là cùng nàng có quan hệ sao? Mặc dù vốn không có quan hệ gì, nhưng nghe người nọ nói sư huynh bị thương, nàng thấy rất kỳ quái, hình như đã lâu không thấy bộ dạng bị đả thương của hắn! Hơn nữa cũng đã lâu không gặp, không biết trong khoảng thời gian này hắn chạy đi nơi nào.
Chỉ đi vài bước là có thể thấy hai thân ảnh đang triền đấu chung một chỗ, Lam Tịch Nguyệt đứng sau một đám cỏ nhìn hai người bọn họ, cái ngoài ý muốn của nàng chính là người đang cùng Ti Đồ Triệt triền đấu cũng chính là người áo đen mới vừa rồi bị nàng theo dõi. Quý Uy , mới vừa rồi nghe Ti Đồ Triệt gọi hắn như vậy, nhìn thân thủ của hắn đích xác vô cùng cao, coi như Ti Đồ Triệt không có bị thương cũng chỉ có thể đối phó một lát, bất quá hắn bây giờ bị thương, tựa hồ có chút đánh không lại Quý Uy này!
Chương sáu mươi bảy: Thỉnh thoảng cứu giúp (1)
Quý Uy một đao hung hăng hướng Ti Đồ Triệt chém xuống, Ti Đồ Triệt vội vàng giơ kiếm cản lại. Một đao kia mặc dù hắn đỡ được nhưng lực đánh vào cũng đủ để hắn phải lui về phía sau vài bước. Ti Đồ Triệt đưa tay dùng sức ấn vị trí ở ngực, thở hổn hển, khóe miệng đã xuất hiện một tia máu, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đắc ý cùng may mắn của Quý Uy.
Ti Đồ Triệt hạ xuống nụ cười lạnh nói: "Cho dù ta có bị thương thì loại tiểu nhân như ngươi không phải nói muốn giết là giết được, ta khuyên ngươi hay là sớm thu tay lại, kẻo đến lúc sắp chết hối hận không kịp!"
"Ha ha!" Quý Uy bừa bãi phá lên cười, âm lãnh nhìn Ti Đồ Triệt ngay cả kiếm cũng sắp cầm không nổi, trong mắt tràn đầy khinh bỉ nói: "Ti Đồ Triệt, nếu ngươi không bị thương có lẽ ta sẽ sợ ngươi, nhưng ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn có thể uy hiếp được ta sao? Hiện tại ngươi không còn là một con cọp nha, ngay cả đứng cũng đứng không vững mà còn dám dùng giọng như vậy tới nói chuyện với ta, còn uy hiếp ta, hừ, ngươi cho là Quý Uy ta chịu ngồi không sao? Hôm nay ta sẽ để cho ngươi biết một chút về thực lực của Quý Uy ta, nhất định ta sẽ cho Ti Đồ Triệt ngươi chết không có chỗ chôn!"
Nói xong, hắn đã giơ đao lên cao đến đỉnh đầu, buồn buồn nhìn Ti Đồ Triệt, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể cầm khoái đao hướng Ti Đồ Triệt chém xuống. Mà Ti Đồ Triệt cũng khẽ thở dài, từ từ cầm trong tay lợi kiếm, mũi kiếm chỉ vào mặt đất, tựa như có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi đã cố ý muốn vậy, ta cũng không còn cách nào khác".
Nhìn kiếm phong lóe hàn quang trong tay Ti Đồ Triệt, Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhíu mày, hắn muốn làm gì? Hắn không biết nếu làm như vậy thân thể sẽ tổn thương sao? Chiêu thức đó phải đến lúc thật sự cùng đường mới có thể sử dụng, lực công kích càng lớn thân thể sẽ càng tổn thương nghiêm trọng.
Ở Ti Đồ Triệt vừa mới bắt đầu vận công còn chưa kịp xuất thủ, trong tay Lam Tịch Nguyệt đã bắn ra mấy ngâm châm sở trường hướng Quý Uy kia. Quý Uy đang muốn giơ cao khoái đao chém về phía Ti Đồ Triệt, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có một trận hàn khí thẳng hướng hắn tuôn qua, liền tranh thủ thay đổi hướng đao chỉ nghe "đinh" một tiếng, ngân châm nhằm trúng đao của hắn rụng rơi xuống trên mặt đất.
Ti Đồ Triệt sửng sốt một chút, cúi đầu kinh ngạc nhìn ngân châm bị đánh rơi, trong mắt hiện lên một tia nóng bỏng, chuyển hướng nhìn phía ngân châm bay tới, lại phát hiện cái hướng kia trống rỗng không thấy ai. Mà lúc này, một cái bóng nhanh chóng vây quanh phía sau Quý Uy, Quý Uy cảm giác được sau lưng lạnh lẽo, vội vàng xoay người phòng thủ, rất nhanh hai người liền cùng nhau triền đấu.
Ti Đồ Triệt quay đầu lại lần nữa bắt gặp được thân ảnh vạn bất đắc dĩ luôn khiến hắn tư niệm, khóe miệng hiện ra một nụ cười ấm áp, lại có chút si mê, cũng chỉ có lúc nàng không chú ý tới hắn, hắn mới có thể yên tâm lớn mật dùng ánh mắt như thế nhìn nàng. (Ố ồ, hóa ra bộ sưu tập những cái đuôi của Lam Tịch Nguyệt cũng không mỏng lắm nhỉ, lúc đầu tưởng anh Ti Đồ Triệt cam tâm làm tú bà ở thanh lâu, làm sư huynh tốt của nàng thôi :P)
Chỉ khi tay Lam Tịch Nguyệt khẽ vẫy, Quý Uy lập tức lui ra, thần sắc nghiêm trọng nhìn nàng hỏi: "Ngươi là người phương nào? Vì sao phải xen vào việc của người khác như thế?"
"Xen việc người khác?" Lam Tịch Nguyệt vừa nói vừa chuyển mặt hướng sang Ti Đồ Triệt bên cạnh, Ti Đồ Triệt bị làm cho sợ vội vàng thu hồi ánh mắt nhìn nàng, giả bộ ra vẻ ngó lơ. Lam Tịch Nguyệt cũng chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, sau đó quay lại nhìn Quý Uy, lãnh đạm nói: "Ngươi muốn giết sư huynh của ta, mà ta thì đi ra ngoài cứu hắn, vậy cũng coi là xen vào việc của người khác sao?"
Quý Uy sửng sốt, bộ dạng không dám tin nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: "Không thể nào! Ta cho tới bây giờ cũng không nghe nói qua Ti Đồ Triệt có bất kỳ sư huynh đệ, ngươi muốn cứu hắn cũng không cần lấy cớ như thế!"
Lam Tịch Nguyệt giễu cợt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Ngươi chưa nghe nói qua sao? Chưa nghe qua cũng đúng, ngươi cho rằng ngươi là ai? Còn Ti Đồ Triệt là ai cơ chứ? Chuyện gì của hắn ngươi cũng được biết hay sao?" Năm ngón tay Lam Tịch Nguyệt thành chưởng giơ lên trước ngực, trong năm ngón tay lóe ra năm cái ngân châm, âm lãnh nhìn Quý Uy nói: "Ngươi nên lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình một chút, có một số việc không cần so đo thái quá!"
Vừa nói, năm cái ngân châm trong tay nàng đã hướng những góc khác nhau bắn về phía Quý Uy. Thấy thế, Quý Uy vội vàng giơ đao đỡ, chỉ nghe thanh âm "leng keng" liên tục không dứt, thoáng cái đỡ được bốn cái ngân châm. Cái thứ năm kia so với bốn cái khác chậm hơn một chút, hơn nữa góc độ càng thêm khó đoán, khi hắn tự cho là đỡ được bốn cái kia còn dư lại mỗi một cái chắc sẽ hoàn toàn không khó khăn gì. Nhưng hắn tìm mãi mà không thấy bóng dáng cái ngân châm cuối cùng kia, chờ đến lúc hắn có cảm giác thì ngân châm đã từ dưới đất chui ra, không chút lưu tình bắn vào gót chân của hắn. (Hirameki: Trời ơi là trời, đây là công phu gì mà cao siêu quá đáng vậy, sợ lạnh cả gáy)
Nhất thời, Quý Uy chỉ cảm thấy cả người chấn động, sau đó dĩ nhiên là thân thể có chút không khống chế được co rúm lại, ngân châm đã cắm ngay ngắn trong lòng bàn chân hắn nhưng không xuyên vào đến xương thịt bên trong, một trận u hàn từ lòng bàn chân dâng lên, không ngừng khuếch tán ra toàn thân, so sánh với tứ chi bại liệt còn thống khổ hơn trăm lần.
Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nhìn Quý Uy cả người thống khổ co rúc thành một cục, tay đang đưa lên một nửa đột nhiên dừng lại, mở miệng hỏi: "Quan hệ của ngươi và trưởng công chúa là thế nào? Tại sao muốn giúp trưởng công chúa giết Lam Thanh Nguyệt? Còn nữa ngươi đang tìm thứ gì trên tay nàng?" Bây giờ đang là một cơ hội rất tốt để ép hắn nói rõ ràng quan hệ của hắn và trưởng công chúa, có lẽ đối với nàng cũng sẽ có chút hữu ích.
Quý Uy chấn động, hoảng sợ nhìn nàng nói: "Tại sao ngươi muốn biết những chuyện này?" Hắn cùng trưởng công chúa gặp mặt bí ẩn như vậy, làm sao có thể bị người khác phát hiện? Trừ phi... nghĩ tới cái cảm giác kỳ quái mới vừa rồi ở phủ tướng quân, hơn nữa nhìn công phu của người trước mặt, không khỏi mở to hai mắt nhìn, ấp úng nói: "Chẳng lẽ ngươi theo dõi ta?" Nếu không làm sao có thể xuất hiện đúng lúc ở chỗ này?
Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, chờ câu trả lời của hắn, mắt thấy thần sắc Quý Uy có chút cổ quái nàng khẽ cúi đầu xuống, lúc này, đột nhiên truyền đến thanh âm vội vàng của Ti Đồ Triệt: "Cẩn thận răng hắn có giấu độc!"
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức đưa tay bắt Quý Uy, nhưng có vẻ nàng đã chậm một bước, Quý Uy dĩ nhiên đã cắn nát kịch độc giấu ở kẽ răng, trong nháy mắt nàng nhíu chặt đôi mi thanh tú hỏi: "Hắn rốt cuộc là ai?" Nhân sỹ giang hồ căn bản không có khả năng chịu sỉ nhục giấu độc ở răng, chỉ có tử sỹ mới có thể làm chuyện như vậy, nhưng hắn rõ ràng không phải tử sĩ của trưởng công chúa.
"Hắn là tử sỹ của Lục vương gia, nhưng phần lớn mọi người đều cho rằng hắn là đầu não của một tổ chức sát thủ trên giang hồ, về phần ngươi nói hắn cùng trưởng công chúa có quan hệ gì ta cũng không biết."
Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn hướng Ti Đồ Triệt, lại thấy hắn nói xong những lời này sắc mặt càng trở nên thêm khó coi, thân thể lay động mấy cái, thấy thế Lam Tịch Nguyệt vội vàng hướng hắn chạy tới, vừa lúc đỡ được hắn đang té xuống. Nàng nhẹ chau lông mày, đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã của hắn hỏi: "Chuyện gì xảy ra với ngươi?"
Người có thể đánh Ti Đồ Triệt thành bộ dạng này ở trên giang hồ phi thường hiếm thấy, cũng không biết hắn gặp phải chuyện ly kỳ cổ quái gì mà biến mất trong một thời gian dài, bây giờ hẳn là mạng chỉ còn một nửa!
Ti Đồ Triệt đưa tay vịn vào vai Lam Tịch Nguyệt, sau đó sức nặng cả cơ thể cũng áp đến trên người nàng, thấy Lam Tịch Nguyệt không nhịn được lảo đảo một chút, cười xấu xa không đứng đắn nói: "Cũng không có việc gì, nhưng nếu như chịu một chút vết thương nhỏ mà có thể được tiểu sư muội quan tâm như vậy, coi như cái mạng này có mất cũng đáng giá!"
Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó tàn nhẫn vô tình cực độ nói: "Ta chỉ không muốn làm trái lời sư phụ mới xuất thủ cứu ngươi, không nên nghĩ quá nhiều".
Chương sáu mươi bảy: Thỉnh thoảng cứu giúp (2)
Khuôn mặt Ti Đồ Triệt ủy khuất nhìn nàng, giống như một con chó nhỏ bị chủ nhân tức giận, thấy thái độ Lam Tịch Nguyệt như vậy không nhịn được nổi cả da gà, sau đó liếc mắt nói: "Tiểu sư muội quả nhiên quyết liệt, không biết lúc sinh khí với Vương gia giận dữ hắn không phải là sẽ không chịu đựng được sự lãnh đạm mà co giò chạy trốn sao?” (Hirameki: Sai hoàn toàn, tên Vương gia đó sống lâu trong cái khổ quen mùi khổ rồi, lạnh hơn nữa vẫn chịu tốt. Anh Ti Đồ hạ thấp năng lực anh An Kỳ Lạc quá)
Cho dù cảm giác An Kỳ Lạc sẽ không làm như vậy, nhưng trong lòng Ti Đồ Triệt vẫn không nhịn được lay động, từ sau ngày đến Lâm Nguyệt quốc, nàng thật sự đối với hắn hết sức tốt. Hắn rốt cuộc lớn lên như thế nào? Tại sao có màu sắc ánh mắt như vậy? Chẳng lẽ khi hắn còn ở trong bụng, mẫu thân hắn không cẩn thận ăn phải thứ gì, để cho hài tử còn đang mang trong mình phát sinh biến hóa, cuối cùng ngay cả ánh mắt cũng biến thành màu đỏ? Còn có một việc chính là, hắn phát hiện gọi An Kỳ Lạc là Vương gia giận giữ xem ra vô cùng thuận miệng, ai bảo tên đó... ách, đoạt đi tiểu sư muội của hắn! (Hirameki: Đại khái theo ý hiểu của ta là con người lúc giận giữ mắt thường đỏ lên, Ti Đồ Triệt lấy chi tiết này để gán cho An Kỳ Lạc có mắt màu đỏ bẩm sinh biệt danh là “Vương gia giận dữ”)
Lam Tịch Nguyệt xoay đầu lại nhìn chằm chằm Ti Đồ Triệt, trong đầu trực tiếp đem bốn chữ Vương gia giận dữ quên đi, giật hạ khóe miệng nói: "Ngươi còn có nhiều tinh lực nói chuyện như vậy, có phải ta để một mình ngươi ở nơi này cũng không thành vấn đề?"
Nghe vậy, một cái tay khác của Ti Đồ Triệt vội vàng đặt lên vai của nàng, ôm nàng thật chặt, khuôn mặt vô tội hô: "Không nên a, tiểu sư muội! Ngươi nhẫn tâm đem ta là sư huynh của ngươi ném linh linh ở nơi hoang sơn dã lĩnh này sao? Nếu sói đến đây thì làm sao bây giờ nha? Ta... ta biết sai rồi, An Kỳ Lạc làm sao sẽ chạy trốn chứ? Hắn nhất định yêu ngươi còn không kịp, cho nên tiểu sư muội tha thứ cho sư huynh vô tâm đi, ngàn vạn lần không nên để ta ở nơi này a, ta sợ sẽ…!"
Lam Tịch Nguyệt khóe miệng hung hăng co lại hai cái, nàng tại sao có sư huynh như vậy? Sư phụ thật đáng thương, người xem Ti Đồ Triệt như con mình vậy! Những lời hắn nói sau cùng đó, nói không nên để một mình hắn ở đây lọt vào tai Lam Tịch Nguyệt còn dễ nghe một chút, những lời khác nàng hoàn toàn không thèm quan tâm, thuần túy là hắn loạn ngôn.
Lam Tịch Nguyệt giật cái tay thứ hai Ti Đồ Triệt vừa mới để trên vai nàng xuống, một tay nắm bả vai hắn, tay kia đỡ hông hắn nhẹ nhíu mi, chết tiệt sao nặng như vậy? Nhìn hắn lười biếng dựa hết cả người vào nàng trong mắt Lam Tịch Nguyệt hàn quang chợt lóe, lạnh giọng nói: “Không nên đem hết tất cả sức nặng để vào trên người ta, nếu ngươi thêm chút sức có tin ta sẽ ném ngươi lại nơi này?” (Đáng đời tên lợi dụng haha)
Khuôn mặt Ti Đồ Triệt khổ sở, thân thể không dám dán chặt lấy người Lam Tịch Nguyệt, oán trách nói: "Nhưng ta bị trọng thương, bây giờ không ngã xuống cũng đã rất tốt rồi, tiểu sư muội không thể lại muốn ta tự lực nhiều như vậy, hmm!"
Lam Tịch Nguyệt mặt lạnh, lực đạo trên tay buông lỏng, Ti Đồ Triệt cũng rất tự nhiên bị trượt trên mặt đất trơn, vội vàng dùng cả hai tay ôm Lam Tịch Nguyệt, từ từ đứng thẳng, hành động này đúng là lấy của hắn không ít khí lực. Hữu khí vô lực tựa trên người của nàng, nhẹ ho khan vài tiếng, thở dốc trong chốc lát, sau đó lầm bầm ai oán nói: "Thật ác tâm, thật cứ như vậy buông tay, sao không nói trước một tiếng, cuối cùng chính bản thân ta lại phải dùng thêm sức!"
Lam Tịch Nguyệt một lần nữa đỡ hắn, lần này thấy nhẹ hơn rất nhiều, sau đó hai người đi ra bên ngoài rừng cây. Về phần Ti Đồ Triệt tại sao bị thương, tin tưởng lúc hắn muốn nói dĩ nhiên sẽ nói, bây giờ trước tiên mang hắn đi chữa thương, nếu không để tuyệt diệt hậu nhân của sư phụ quả thật sẽ không tốt.
Hai người trực tiếp đi đến thanh lâu lớn nhất Thanh Minh thành, rất hiển nhiên, nơi đó cũng là địa bàn của Ti Đồ Triệt, hắn tựa hồ vô cùng chung tình với việc mở thanh lâu.(Hờ hờ, thanh lâu của anh ấy cũng thành tập đoàn xuyên quốc gia rồi, có chí kiếm tiền lắm, biết đánh vào dịch vụ đắt đỏ mà rất nhiều người sẵn sàng chi)Không tiến vào từ đại môn vì không muốn làm người khác chú ý, Lam Tịch Nguyệt lôi kéo hắn bay vào gian phòng hắn chuyên dùng trong thanh lâu, nàng không chút lưu tình buông tay ném hắn trên mặt đất, vỗ vỗ tay nói: "Ta đem ngươi tới đây, còn lại một mình ngươi tự lo đi!" Biết hắn sẽ không dễ dàng chết như vậy, cho nên nàng mới phá lệ hạ thủ không lưu tình, coi như nàng đã thiên tân vạn khổ bỏ ra sức lực lớn như vậy mang hắn từ phương xa tới nơi này.
Ti Đồ Triệt gục trên mặt đất, phí sức ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của Lam Tịch Nguyệt, mặt thống khổ nhăn thành mấy đường lẩm bẩm nói: "Tiểu sư muội, ngươi chừng nào mới có thể đối với ta hơi chút ôn nhu đây?"
Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng cúi đầu nhìn về phía hắn, lại phát hiện khóe miệng của hắn chảy ra một tia máu, không khỏi sửng sốt một chút, nàng mới vừa rồi có dùng sức như vậy sao? Nàng ngồi xổm xuống đỡ hắn từ trên mặt đất lên, lau đi vết máu nơi khóe miệng hắn, có chút lo lắng hỏi: "Ngươi không thật sự bị thương nặng như vậy chứ?" Ti Đồ Triệt lộ ra một nụ cười khô khốc, thấy trong mắt Lam Tịch Nguyệt thần sắc lo lắng trong lòng có chút cảm động, nhưng từ trong miệng lại phun ra càng nhiều máu tươi, hắn nhịn đã lâu rồi. Ở dưới con mắt bối rối của Lam Tịch Nguyệt hắn nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Yên tâm đi, còn chưa chết."
Lam Tịch Nguyệt có chút luống cuống, nàng mới vừa rồi mặc dù cũng biết Ti Đồ Triệt bị thương, hơn nữa bị thương hẳn không nhẹ, nhưng làm sao cũng không nghĩ hắn đột nhiên hộc máu không ngừng, mạch đập hỗn loạn, còn có lúc gián đoạn dừng lại. Đưa tay lau chùi miệng hắn loạn xạ, càng ngày càng nhiều máu tươi, trong mắt nàng xuất hiện một tầng hơi nước nhàn nhạt, run giọng nói: "Ti Đồ Triệt, ngươi không thể chết, có biết hay không, ngươi còn không thể chết, sư huynh!"
Ti Đồ Triệt nặng nhọc ho khan vài tiếng, đưa tay bắt được bàn tay nhỏ bé của nàng, cười nói: "Ta dĩ nhiên sẽ không chết, nếu như ta bây giờ chết Tư Đồ gia chẳng phải sẽ tuyệt chủng sao".
Lam Tịch Nguyệt mím chặt môi, lòng nhẹ nhàng rung động, vẻ mặt nàng có chút kích động, đột nhiên nàng xoay người vây quanh phía sau Ti Đồ Triệt, vận công trong lòng bàn tay chống đỡ lưng hắn. Thanh âm tựa hồ vẫn lạnh như băng, nhưng nội dung nói ra một chút cũng không thấy sự lạnh lùng băng giá: "Ta sẽ không để cho ngươi chết, ngươi đã nói ta là thân nhân duy nhất của ngươi, đối với ta mà nói, ngươi cũng là thân nhân duy nhất của ta".
Ti Đồ Triệt nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, ở đáy mắt che giấu một tia khổ sở, hắn rất muốn không phải là thân nhân duy nhất của nàng, nhưng hắn cũng hy vọng nàng có thể để tất cả gánh nặng xuống, sau đó thoải mái mà hưởng thụ cuộc sống của mình. Cho nên, nếu như vậy mà có thể làm cho nàng vui vẻ, có thể làm cho nàng hoàn toàn trút bỏ gánh nặng của cuộc sống, hắn nhất định sẽ cố gắng sắm vai làm một người thân, một ca ca hay là một sư huynh tốt.
Một luồng khí lạnh lẽo mang theo dòng nước ấm từ bàn tay Lam Tịch Nguyệt chảy vào trong cơ thể Ti Đồ Triệt bởi vì bọn họ đang luyện chính là cùng một loại nội công tâm pháp, cho nên đối với Ti Đồ Triệt đang bị thương mà nói, nội lực của Lam Tịch Nguyệt so với người khác có thể giúp thân thể của hắn khôi phục nhanh hơn, hữu hiệu hơn.
Trên trán Lam Tịch Nguyệt toát ra một tầng mồ hôi mịn, sau đó từ từ đọng lại kết thành một tầng băng sương thật mỏng, làm cho cả khuôn mặt nàng nhìn qua giống như bị đóng băng, cũng tăng thêm vài phần thần bí cùng tuyệt trần. Sắc mặt Ti Đồ Triệt cũng chuyển biến tốt hơn một chút, khóe miệng còn lưu lại vết máu cũng được chân khí Lam Tịch Nguyệt truyền tới kết lại thành băng, vết máu màu đỏ kia lộ ra vẻ dị thường tiên diễm.
Cũng không biết qua bao lâu, Ti Đồ Triệt đột nhiên mở mắt, hướng Lam Tịch Nguyệt phía sau khẩn trương, mang theo một chút suy yếu nói: "Đủ rồi, Tịch nhi, nhanh lên dừng lại!"
Thân thể cũng không dám động, chỉ sợ hắn vừa động sẽ khiến Lam Tịch Nguyệt tẩu hỏa nhập ma. Đã rất lâu rồi sao? Chính hắn cũng không rõ ràng lắm, hẳn là sớm có thể ngưng, chẳng qua hắn cũng không biết, chờ cảm giác được nàng tựa hồ có chút vô lực mới giật mình tỉnh lại. Hình như hắn đã bị băng phong thật lâu, sau đó đột nhiên lúc tỉnh lại phát hiện nàng vẫn giúp hắn vận công chữa thương, cứ tiếp tục như vậy, ngay cả thân thể của nàng cũng sẽ chịu không nổi.
Lam Tịch Nguyệt khóe miệng xuất hiện một nụ cười thản nhiên, sau đó mới từ từ vận công thu hồi nội lực trong tay, tỉnh lại là tốt, nàng cũng có thể yên tâm. Thật ra thì mới vừa rồi nàng đã rất sợ, sợ thân nhân duy nhất nàng thừa nhận này cứ như vậy rời nàng đi. Mặc dù cho tới bây giờ bình thường nàng không thể hiện sắc mặt tốt với hắn, thậm chí ngay cả lời dễ nghe một chút cũng không nói, nhưng từ tận đáy lòng, nàng rất quan tâm thân nhân duy nhất này, hắn đã phụng bồi nàng cùng nhau lớn lên, cùng nhau đối mặt với sự kiện sư môn tan biến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com