Huyết sắc yêu đồng (hay) Update liên tục - Post by Tbon
Chương sáu mươi tám: Nhị công tử (1)
Khúc Vân Kỳ lui về phía sau một bước nhìn Ti Đồ Triệt từ trên xuống dưới, thấy sắc mặt Ti Đồ Triệt có sự trống rỗng trong mắt Khúc Vân Kỳ xuất hiện một tia thần sắc khác thường, giật hạ khóe miệng, ngữ điệu mang vẻ kinh ngạc hỏi: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, không phải đang bị thương chứ?"
Ti Đồ Triệt nhàn nhạt liếc hắn một cái, xoay người hướng gian phòng đi tới, Khúc Vân Kỳ cũng không thèm để ý, hấp tấp đi theo phía sau, khuôn mặt hưng phấn tiếp tục lải nhải hỏi: "Tại sao không trả lời ta? Ngươi không phải bị thương sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Là ai đả thương ngươi? Người kia bây giờ ở chỗ nào? Ngươi đã giết hắn ta chưa?"
Ti Đồ Triệt dừng bước, xoay người lại hướng phía Khúc Vân Kỳ vẫn đang tiếp tục om sòm, lạnh giọng quát lên: "Câm miệng! Còn dài dòng nữa có tin ta sẽ ném ngươi từ trong Mãn Hương lâu xuống?"
"Thôi đi, xem bộ dạng ngươi bây giờ nửa sống nửa chết, toàn thân chỉ là phù phiếm, ngươi có năng lực ném ta từ nơi này xuống sao?" Khúc Vân Kỳ khinh thường bĩu môi, nhưng cũng không tiếp tục om sòm, hắn lập tức đổi đề tài, vẫn là khuôn mặt hưng phấn tiến tới trước mặt Ti Đồ Triệt nói: "Hỏi qua ngươi một chuyện, ngươi nhất định phải trả lời ta nga! Ngươi có biết một người tên là Ti Đồ Minh?"
"Không biết". Ti Đồ Triệt lạnh lùng trả lời, trong giọng nói mang theo sự không kiềm chế được, ngay sau đó hắn đột nhiên dừng cước bộ, Ti Đồ Minh? Hành động này chỉ là nhất thời, trong nháy mắt hắn lập tức khôi phục bộ dạng ban đầu, hướng Khúc Vân Kỳ không kiềm chế được nói: "Đừng tưởng rằng chỉ cần là họ Ti Đồ thì sẽ có quan hệ với ta, nếu ngươi không có việc gì thì tự giải quyết chuyện của mình đi, không nên tới phiền ta!"
Khúc Vân Kỳ cũng chỉ xem lời của Ti Đồ Triệt như gió thổi bên tai, rất nhanh tiến tới trước mặt hắn, vẻ mặt vẫn không thay đổi nói: "Tư Đồ lão huynh, còn có một chuyện rất trọng yếu ta suýt quên, ta hôm nay gặp được một người tửu lượng so sánh với ta còn tốt hơn, nhưng đáng tiếc bây giờ không biết hắn chạy đi nơi nào, hắn nhân lúc ta quá chén vỗ vỗ cái mông rời đi, thật muốn bây giờ tìm ra hắn, sau đó lại cùng hắn so đấu một phen!"
Cước bộ Ti Đồ Triệt ngừng lại, hắn đang nhớ hôm nay trên người Tịch nhi hình như phảng phất có mùi rượu, vốn hắn không để ý vì mặc dù nàng bình thường không thích uống rượu nhưng thỉnh thoảng uống một chút cũng không có gì kỳ quái. Bây giờ Khúc Vân Kỳ nhắc tới như vậy khiến cho hắn phải để ý, hắn cũng từng bị nàng cho quá chén, cho nên biết tửu lượng của nàng tuyệt đối không phải tầm thường, hoặc nói thẳng nàng căn bản là quái thai.
Ti Đồ Triệt nhẹ nhíu hạ mi, khóe mắt thấy Khúc Vân Kỳ tinh lực tràn đầy liền hỏi: "Ngươi nói người này không phải là Ti Đồ Minh đấy chứ?"
Nghe vậy, Khúc Vân Kỳ gật đầu một cái, khuôn mặt cười cười nói: "Chính là hắn, không nghĩ trên đời này vẫn còn tồn tại người khiến Khúc Vân Kỳ ta quá chén, Tư Đồ huynh ngươi cũng chỉ có thể ngang sức ngang tài nha!" Khúc Vân Kỳ nhìn thoáng qua Ti Đồ Triệt cước bộ có chút phù phiếm, chuyển giọng nói: "Bất quá xem bộ dạng ngươi bây giờ hẳn cũng không thích hợp uống rượu, không cẩn thận mà uống còn ảnh hưởng tới cái mạng nhỏ của ngươi!"
Trên trán Ti Đồ Triệt mơ hồ có gân xanh xuất hiện, lạnh lùng nhìn Khúc Vân Kỳ nói: "Vậy ngươi còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Còn muốn kéo ta cùng ngươi đi uống rượu à?"
"Không cần! Ta chỉ là thấy ngươi cho nên tiến lên đây chào hỏi mà thôi, dù sao cũng là hảo huynh đệ nhiều ngày không gặp phải không? Ta đây không quấy rầy ngươi, hay là đi tìm mỹ nhân nhỉ, hắc hắc! Nếu còn có thể gặp Ti Đồ Minh thì tốt". Vừa nói xong Khúc Vân Kỳ quơ cây quạt hướng lầu dưới đi xuống, hắn cảm thấy thích thú hơn khi được ở đó đùa giỡn với bao nhiêu cô nương.
Thân ảnh Khúc Vân Kỳ đã biến mất ở khúc quanh, Ti Đồ Triệt vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt nhìn về hướng đó như có điều gì suy nghĩ trong mắt hiện lên một tia lo lắng, hắn đang nghĩ tới từng lời của Khúc Vân Kỳ. Khúc Vân Kỳ đã nói nếu có một ngày hắn gặp một người có thể khiến hắn quá chén, tửu lượng so với hắn còn tốt hơn, là nam nhân hắn sẽ phải cùng hắn làm huynh đệ cả đời, là nữ nhân sẽ lấy về nhà để cho nàng làm nương tử của hắn.
Tịch nhi bây giờ đã là nương tử của An Kỳ Lạc, theo lý mà nói không nên lo lắng gì nữa, nhưng Khúc Vân Kỳ sau đó còn nói một câu, đó chính là bất kể nữ tử kia đã lập gia đình hay chưa hắn cũng không quản! Mặc dù An Kỳ Lạc không thể nào để cho Khúc Vân Kỳ cướp Tịch nhi đi, nhưng nếu như hắn có chủ tâm quấy rối cũng không ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì. Hắn rất nhàn rỗi, lúc nhàn rỗi e là sẽ nghĩ cách làm sao đi tìm người khác gây phiền toái khiến cho mình không còn rảnh rỗi đến như vậy.
Sau khi Khúc Vân Kỳ biến mất ở hành lang bên cạnh Ti Đồ Triệt cũng xuất hiện một người khác, chính là Kim Cánh đi xuống giúp hắn chuẩn bị đồ ăn. Nàng ân cần nhìn Ti Đồ Triệt hỏi: "Công tử, nhìn dáng vẻ của người hình như là bị thương, không nên gấp gáp có phải không?"
Ti Đồ Triệt nhẹ gật đầu một cái, hướng gian phòng đi tới, nhàn nhạt nói: "Không cần gấp gáp, tĩnh dưỡng một thời gian ngắn sẽ không sao. Gần đây có chuyện trọng yếu gì không?"
"Chuyện trọng yếu thì không có, nhưng gần đây cứ điểm của Dạ Thánh môn ở Thanh Minh thành tựa hồ có chút dị động, về phần xảy ra chuyện gì thì không rõ ràng lắm, công tử cũng biết, tin tức của Dạ Thánh môn vẫn luôn là tin tức khó thăm dò nhất trong tất cả các loại tin tức". Kim Cánh đi theo phía sau Ti Đồ Triệt, thoáng cái suy tư hồi đáp.
Ti Đồ Triệt nhẹ gật đầu một cái, trên mặt nhìn không ra bất kỳ thái độ gì, lãnh đạm nói: "Tiếp tục dò xét, xem Dạ Thánh môn rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"
"Dạ!"
Ti Đồ Triệt không nhịn được ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nhăn lông mày, chết tiệt, bị tên kia đả thương nặng như vậy, mới chỉ đi vài bước hơi thở đã không yên, khí huyết cuồn cuộn, xem ra phải yên tĩnh nghỉ ngơi một thời gian ngắn mới có thể hoàn toàn phục hồi như cũ.
Khuôn mặt Kim Cánh ân cần nhìn hắn, khẩn trương hỏi: "Công tử không cần gấp gáp sao? Nhìn dáng vẻ của người không giống như không có chuyện gì, hẳn là bị thương rất nặng, bên trong phòng đã chuẩn bị thức ăn, sau khi dùng xong xin mời người nghỉ ngơi một chút!"
Ti Đồ Triệt nhàn nhạt phất phất tay nói: "Biết rồi, nếu như không có chuyện gì khác ngươi lui xuống trước đi, không nên tới quấy rầy ta, nếu có chuyện gì cần nói ta sẽ gọi ngươi !"
"Thuộc hạ cáo lui!"
"Đợi một chút!" Khi Kim Cánh xoay người rời đi, Ti Đồ Triệt đột nhiên lại gọi nàng, chống lại tầm mắt không giải thích được của nàng nói: “Lưu ý động tĩnh gần đây của Khúc Vân Kỳ, có chuyện gì thì báo cáo với ta!"
Kim Cánh sửng sốt một chút, trong mắt có nhàn nhạt nghi ngờ, nhưng không hỏi gì cả, hướng Ti Đồ Triệt cung kính hành lễ nói: "Thuộc hạ sẽ lưu ý!"
Bên trong Dạ Thánh môn, Lam Tịch Nguyệt có chút bất đắc dĩ gục trên người An Kỳ Lạc, nếu như không phải An Kỳ Lạc đích thân ôm chặt nàng làm cho nàng không ngọ nguậy được, nàng nhất định sẽ không an tĩnh nằm ở trên giường như vậy. Nhưng bây giờ tựa hồ cũng không thể coi là nằm ở trên giường, nhiều nhất chỉ có thể coi là gục ở trên người An Kỳ Lạc.
Nàng nhẹ nhàng cử động thân thể, nhìn An Kỳ Lạc khuôn mặt tươi cười nhu hòa nói: "An Kỳ Lạc, buông tay, ta đã không có chuyện gì, không cần phải nghỉ ngơi nữa".
An Kỳ Lạc không để ý nàng, hắn chỉ thích ôm nàng như vậy, hơn nữa hắn không tin nàng không có chuyện gì, nội lực hao tổn nhiều như vậy làm sao có thể phục hồi trong một thời gian ngắn? Ít nhất cũng phải tu dưỡng hai ba ngày. Nghĩ tới đây hắn lại nghĩ tới một sự kiện khác vốn hắn vẫn luôn mong đợi, cúi đầu cằm tựa vào ngực Lam Tịch Nguyệt vẻ mặt không nhịn được cười khúc khích hỏi: “Tịch nhi, nàng còn nhớ một chuyện hay không?”
Lam Tịch Nguyệt không giải thích được nhẹ nhíu hạ mi hỏi: "Chuyện gì?" Có chuyện gì sao, thật giống như không có!
Nghe vậy, An Kỳ Lạc bất mãn nhìn nàng một cái, sau đó nói: "Buổi sáng hôm nay lúc nàng rời giường đã nói ban ngày làm sao có thể là đêm động phòng hoa chúc, cho nên chờ đến tối chắc là được, cho nên..."
Còn chưa đợi hắn nói hết lời, Lam Tịch Nguyệt vội tránh thoát ra ngoài, ngồi trên giường biểu hiện là lãnh thê của hắn nói: "Đừng nói loạn nga, ta cái gì cũng không đáp ứng ngươi".
"Wow, Tịch nhi làm sao có thể nói như vậy?" An Kỳ Lạc từ trên giường ngồi dậy kêu to, đem Lam Tịch Nguyệt bên cạnh ôm vào trong ngực không ngừng liếm, cả khuôn mặt tiếp tục đỏ bừng, tràn đầy ủy khuất nói: "Nương tử, chúng ta thành thân cũng đã nhiều tháng, hơn nữa cùng giường chung gối cũng chừng mấy ngày, nàng chừng nào mới tính toán muốn thân thể của ta đây?"
Chương sáu mươi tám: Nhị công tử (2)
Lam Tịch Nguyệt đưa tay muốn đẩy An Kỳ Lạc ra, nhưng khí lực của hắn quá lớn, hơn nữa còn không ngừng liếm khiến cả người nàng không nhúc nhích nổi, tay chân như nhũn ra, cảm giác hơi thở không yên. Nhất là lúc nghe tới câu nói cuối cùng của hắn nàng đột nhiên cảm giác cả người cũng bốc hỏa, hắn dám dùng lời mập mờ như vậy sao? Mặc dù có thể đích xác là chuyện vô cùng mập mờ nhưng Lam Tịch Nguyệt xấu hổ phát hiện những lời này của An Kỳ Lạc hình như thể hiện hắn đang chờ nàng đi cưng chiều hắn.
Rốt cục nàng đẩy đầu của hắn ra một chút, im lặng nhìn hắn nói: “An Kỳ Lạc, nhờ cậy ngơi không nên tùy tiện nói lung tung có được không?” Nàng cảm giác mỗi lần hắn nói những lời này trong lòng nàng sẽ sinh ra một cảm giác vô cùng cổ quái, một loại cảm giác mà ngay chính nàng cũng không biết là cảm giác gì, có chút tức giận, có chút ngượng ngùng, có chút buồn bực, có chút hớn hở… Dù sao cảm giác cũng rất nhiều, rất phức tạp, nàng không biết thực sự phải hình dung thế nào cho phải.
An Kỳ Lạc có chút ngoài ý muốn nhìn Lam Tịch Nguyệt mặt mơ hồ đỏ ửng, có chút không dám tin chăm chú nhìn nàng một lúc lâu sau đó cười vui vẻ, bộ dạng giống như bị ăn quịt nói: “ Chẳng nhẽ Tịch nhi cho là ta nói lung tung sao? Ta rất chân thành, chúng ta đã thành thân nhiều tháng nhưng lại chưa từng có đêm động phòng hoa chúc!” Sớm biết như vậy sau hôm thành thân đó hắn đã thực hiện rồi! An Kỳ Lạc nghĩ đến đó gương mặt đỏ rừng rực, quang mang trong hai mắt lóe sáng.
Nhìn An Kỳ Lạc tâm hồn lơ lửng trong tưởng tượng Lam Tịch Nguyệt không khỏi cảm thấy tức giận, đưa tay hung hăng bấm ở trên mặt của hắn một cái, thừa dịp hắn bị đau buông tay ra nàng từ trong ngực của hắn tránh thoát ra ngoài, lui về phía sau hắn với khoảng cách lớn nhất có thể, đó cũng chính là vách tường cạnh giường. Nhưng bởi vì nàng giúp Ti Đồ Triệt chữa trị thương thế mà vận công đến kiệt sức, thân thể không có cách nào khôi phục lại trong mấy canh giờ ngắn ngủi như vậy cho nên nàng tựa vào vách tường không nhịn được ho khai vài tiếng, thở hổn hển như hụt hết hơi.
Thấy thế An Kỳ Lạc cũng lập tức phản ứng, tự nhiên không hề đề cập đến đề tài kia với Lam Tịch Nguyệt nữa nhưng lại tiến tới trước mặt nàng, vỗ nhẹ lưng của nàng, khuôn mặt tràn đầy đau lòng, thở dài một tiếng nói: “Tại sao liều mạng như vậy? Ti Đồ Triệt đối với nàng quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến nỗi ngay cả mạng cũng có thể không cần?” Thật ra khi thấy Ti Đồ Triệt xuất hiện, hơn nữa chứng kiến nàng vì cứu hắn mà thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma An Kỳ Lạc đã cảm giác nguy cơ, hắn rất lo lắng Ti Đồ Triệt có giống Duẫn Hữu Phàm hay không, thừa dịp hắn không chú ý sẽ đoạt Tịch nhi đi. Có thể Tịch nhi không nhận ra nhưng cùng là nam nhân hắn có thể phát hiện từ trong ánh mắt của Ti Đồ Triệt, hắn cũng yêu Tịch nhi mặc dù hắn rất giỏi che dấu, mà hết lần này tới lần khác Tịch nhi cũng để ý hắn như vậy, so sánh với Duẫn Hữu Phàm sự quan tâm còn nhiều hơn một chút.
Đây đương nhiên là chuyện khiến cho An Kỳ Lạc cảm thấy vô cùng bất an, cho nên hắn đã nghĩ nếu như bọn họ là phu thê thực sự Tịch nhi có phải sẽ an toàn hơn một chút hay không? Mặc dù không thể ngăn chặn nhưng cũng khiến tình cảm trong lòng Tịch nhi dày thêm một lớp, cũng sẽ quan tâm tới hắn nhiều hơn chăng? Có lẽ làm như vậy có chút ích kỷ nhưng hắn rất sợ Tịch nhi bị người khác cướp đi, ngay cả chính hắn cũng không rõ hắn đối với Tịch nhi rốt cục là không có lòng tin hay là đối với chính hắn không có lòng tin.
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt tựa khẽ trên người An Kỳ Lạc nhàn nhạt nói: “Hắn là sư huynh của ta, cũng là thân nhân duy nhất trong lòng ta, ta dĩ nhiên không muốn thấy hắn gặp chuyện không may”.
"Cho dù làm cho mình gặp phải nguy hiểm cũng không quản sao?"
“Đúng!” Nàng ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt ảm đảm mang theo đau lòng của An Kỳ Lạc nói thẳng: “Kể từ ba năm trước đây, sau khi sư môn bị diệt vong chỉ còn lại hai người chúng ta, mà ở trên đời này ta cũng chỉ có hắn là người thân, ngoại trừ việc báo thù cho những thân nhân đã chết ta còn muốn bảo vệ thật tốt thân nhân duy nhất còn sống này, cho dù là dùng cả tính mạng ta cũng nguyện ý!”
An Kỳ Lạc cảm giác muốn phát điên, đau lòng, hâm mộ, ghen tị, lo lắng… hằng hà vô số cảm giác đồng loạt cuộn lên trong lòng, rốt cuộc Tịch nhi đối với Ti Đồ Triệt là dạng tình cảm gì? Là tình cảm thân thích? Hay còn có loại tình cảm nào khác? Hắn không biết hơn nữa cũng không dám hỏi, hắn sợ nghe phải cái đáp án mà hắn không muốn nghe. Chỉ có thể ôm nàng thật chặt trong ngực, nhắm mắt lại cọ cọ ở khe hở giữa hai người lẩm bẩm nói: “Tịch nhi, nàng có biết hay không, ta thật ghen tỵ Ti Đồ Triệt có thể khiến nàng quan tâm hắn như vậy, cũng thật lo lắng hôm nay lỡ như nàng gặp chuyện không may”.
Lam Tịch Nguyệt an tĩnh vùi mặt trong ngực hắn nhẹ giọng nói: “An Kỳ Lạc, nếu như ta muốn ngươi bận rộn chiếu cố ta, thậm chí bỏ bê cả chuyện của Dạ Thánh môn ngươi có thể giúp ta hay không?”
An Kỳ Lạc sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó khóe miệng cong lên nụ cười thản nhiên, gật đầu cười nói: "Dĩ nhiên giúp, chỉ cần nàng mở miệng."
Nghe vậy, Lam Tịch Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn An Kỳ Lạc nói: "Tốt lắm, ta bây giờ muốn biết tất cả chuyện của Lục vương gia Thanh Tố quốc, muốn biết hắn cùng trưởng công chúa có hiệp nghị hoặc là quy ước gì hay không, vật mà Lục vương gia muốn có từ trong tay trưởng công chúa là vật gì!" Nàng dừng lại một chút, hình như nghĩ tới điều gì, đột nhiên đổi giọng nói: "Những chuyện này trực tiếp đi hỏi Ti Đồ Triệt là được rồi, nhưng ngươi phải giúp ta phái người nghiêm mật giám thị bên trong Lục vương gia phủ cùng tướng quân phủ có được hay không?"
Nếu như là hỏi một chút tin tức tình báo... những chuyện Ti Đồ Triệt biết đến hẳn tương đối nhiều, hơn nữa hắn bây giờ hẳn đã biết một ít chuyện nên không cần lãng phí thời gian, hãy để cho An Kỳ Lạc hỗ trợ chuyện cần thiết hơn.
An Kỳ Lạc rất vui vẻ, mặc dù lúc nghe nàng nói có thể đi hỏi Ti Đồ Triệt không nhịn được có chút ghen tức quay cuồng nhưng hắn vẫn rất vui bởi vì Tịch nhi rốt cục nguyện ý để cho hắn hỗ trợ, hắn cũng rốt cục có thể vì nàng làm chút ít chuyện! An Kỳ Lạc gật đầu cười nói: "Được, ta lập tức đi làm ngay, nàng cứ chờ!"
Sau đó hắn từ trên giường tung mình đứng trên mặt đất, muốn xoay người rời đi nhưng không nhịn được xoay người lại nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: "Nhớ kỹ, nàng bây giờ không thể đi ra ngoài, trước tiên an dưỡng thân thể thật tốt rồi hãy nói, biết không? Về chuyện nàng muốn hỏi Ti Đồ Triệt, cùng lắm thì ta đi tìm hắn hỏi, hoặc là trực tiếp gọi hắn đến đây để hỏi là được."
Hắn bây giờ tựa hồ vô cùng kiêng kỵ Ti Đồ Triệt, trước tiên bỏ qua một bên không đề cập tới chuyện Ti Đồ Triệt nói hắn là Vương gia giận dữ, dù sao ánh mắt của hắn vốn là màu đỏ, sau lưng hắn người khác vẫn liên tục nói còn Ti Đồ Triệt thì trực tiếp đả kích hắn trước mặt. Ánh mắt An Kỳ Lạc phi thường cẩn thận suy nghĩ, riêng chuyện Ti Đồ Triệt là người có khả năng tranh đoạt Tịch nhi nhất cũng đủ để cho hắn phải kiêng kỵ, dù sao sau này nhất định phải cẩn thận không để Ti Đồ Triệt và Tịch nhi có cơ hội ở chung một chỗ. Đột nhiên sau đó An Kỳ Lạc xoay người rời khỏi phòng, trước hết phải thực hiện thỏa đáng lời Tịch nhi dặn dò!
Quả thật Lam Tịch Nguyệt cũng tính toán không muốn đi ra ngoài, trước hết xếp chân ngồi ở trên giường điều tức nội lực, sau đó sẽ nghe lời An Kỳ Lạc nằm xuống nghỉ ngơi. Kế tiếp nàng còn có rất nhiều chuyện muốn làm cho nên lúc không có gì làm như lúc này, thân thể cũng mệt nhọc phải an dưỡng tốt trong mấy ngày, như vậy mới nhanh hồi phục hơn một chút.
Lục vương gia này nếu như xác định được chính xác là Lục hoàng thúc của Lam Tịch Nguyệt, cùng phụ hoàng tuy là huynh đệ không chung mẫu thân nhưng cho đến nay biểu hiện ở trong triều đều rất bình thản, bộ dạng không tranh quyền đoạt thế, vậy mà thật ra trong bóng tối cũng nuôi dưỡng một nhóm tử sỹ tinh nhuệ. Rốt cuộc hắn mưu cầu cái gì bây giờ hẳn chỉ mỗi mình hắn tự biết, điều Lam Tịch Nguyệt muốn biết hắn có quan hệ gì với trưởng công chúa chắc cần phải đi hỏi thăm Ti Đồ Triệt mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com