Chương 6: Những kẻ đến - và kẻ đi
Sau chuyện ở làng Trúc Hạp, tên Huyết Xích Long không còn là tiếng gió trong rừng
Nó thành lời nguyền trên miệng đám lãng khách,thành câu chuyện đêm muộn trong quán rượu
thành mục tiêu của những kẻ cần danh để sống sót giữa thời loạn
Bởi thiên hạ có một luật bất thành văn:
“Nếu ai có thể giết được Huyết Xích Long, tên người đó… sẽ không bao giờ bị quên”
Người đến
Không ngừng
Có kẻ tự xưng hậu nhân kiếm phái Vô Ảnh
Có kẻ mang họ của tướng quân đã bị hắn chém đứt tay
Có kẻ chẳng vì gì cả — chỉ muốn thử cảm giác rút kiếm trước người được đồn là quỷ
Ngày đầu, một kẻ đến dưới gốc cây phong đỏ
Hắn nhìn qua, thấy ánh mắt đầy rượu, không có khí sát
Gật đầu, Không chém
"Không phải thật"
Hôm sau, một thiếu phụ đến
Áo trắng, tay mang kiếm, mắt ươn ướt
“Ngươi giết phu ta”
“Phu ngươi dùng kiếm đâm lưng người bị thương”
“Hắn vẫn là chồng ta”
“Ta không chém vì là chồng ai
Ta chém vì hắn dám đâm”
Nàng khóc
Hắn không nói thêm
Rồi nàng tự rút kiếm, lao đến
Hắn không tránh
Chỉ lách nhẹ một bước, kiếm chưa rút
Khi nàng gục, hắn vẫn chưa nhìn lại
“Lòng có thật, nhưng cách sai
Chết — là kết cho cả hai.”
Từ đó, những kẻ đến... bắt đầu thay đổi
Không chỉ có thù
Có kẻ vì danh
Có kẻ vì thử
Có kẻ vì muốn... bị hắn chém, để được ghi tên trong một truyền thuyết máu
Chúng đến theo nhiều kiểu
☗ Có kẻ đón hắn giữa cầu, mời trà trước khi rút đoản đao
☗ Có kẻ nấp trong núi, dùng cung tẩm độc bắn từ xa
☗ Có kẻ ngậm thuốc nổ, lao vào chỉ để hy sinh cho người thứ hai chém sau
Hắn không hỏi tên
Không hỏi lý do
Chỉ nhìn ánh mắt
Ai thật — hắn gật
Ai giả — hắn chém
Có kẻ dùng cung
Tên bắn từ phía tây, giữa lúc hắn đang đi trong khe núi
Hắn không thấy người, chỉ nghe tiếng cánh tên xé gió như một con côn trùng quỷ gào thét
Hắn nghiêng đầu
Tên sượt qua tóc, ghim vào đá, nổ ra một làn khói tím
Hắn vẫn không rút kiếm
Chỉ đứng yên, thở một hơi dài
“Trò hèn… đáng khinh”
Hắn quay bước
Không giết kẻ nấp
Nhưng từ hôm đó, người ấy... mất ngủ suốt mười đêm
Đến đêm thứ mười một, tự rút kiếm chém mình, để thoát cái cảm giác ánh mắt kia còn đang dõi theo trong bóng tối
Một lần khác, một lão đạo sĩ râu dài đến, tay cầm trượng gỗ, miệng đọc thần chú:
“Ngươi là ma
Ta trừ ma!”
Hắn hỏi:
“Ngươi có thấy ma chưa?”
“Chưa”
“Vậy sao biết ta là ma?”
Lão ấp úng:
“Ngươi... ngươi toàn chém người!”
Hắn im
Rồi nói:
“Ma không có bóng
Ta có”
“Ngươi thấy không?”
Lão run, Không đáp
Hắn bước tới, đặt tay lên chuôi kiếm
Lão sợ quá, vấp chân ngã gục, tự trúng trượng vào cổ
Hắn thở ra, quay đi
“Không đủ can
Chết vì bóng mình”
Có lần hắn ngồi giữa cánh đồng lau, trăng tròn trên đỉnh đầu, rượu cạn, gió lạnh
Một cô gái trẻ đến, không kiếm
Chỉ mang đàn
Ngồi cách hắn hai trượng
Hắn nhìn, Không nói
Nàng gảy ba nốt
Một khúc cổ
Hắn nghe hết, không động tay
Khúc dừng
Nàng nói:
“Ta không đến để giết”
“Ta đến để xem… ngươi còn nghe được tiếng người không”
Hắn im
Một lúc sau mới nói:
“Đàn nàng... buồn
Nhưng lòng nàng không buồn”
“Lòng nàng lo”
Nàng cười.
“Cảm ơn
Ta sẽ không quay lại”
“Nhưng nếu có người đủ tâm, đủ khí...
... ta sẽ kể rằng:
ngươi chưa từng mù hoàn toàn”
Rồi nàng đi
Hắn ngồi lại, lâu hơn mọi đêm
Không rút kiếm
Không chém
Không ngủ
Chỉ ngước nhìn trăng
Một lúc, hắn nói với chính mình:
“Càng nhiều người đến...
... ta càng hiểu:
khi lòng không còn mong sống — thì người ta mới tìm ta để chết”
“Nhưng ta sống...
... không để cho người chết đẹp”
“Ta sống — để những ai đáng sống... không phải chết thay”
Nhưng rồi... có một người đến, không vì thù, không vì danh,
… mà vì nghĩ mình đang làm đúng.
Tên y là Chí Thiên
Chí Thiên vốn là hậu nhân của một dòng võ lâm hiệp đạo
Từ nhỏ đã học “kiếm vì người, đao vì nghĩa”.
Y từng một mình lao vào hang sơn tặc để cứu đứa bé bị bán
Từng liều thân ngăn đoàn lính ác trấn lương thảo dân nghèo
Trong thiên hạ, người ít biết mặt y, nhưng kẻ từng được cứu... gọi là “Thiên Tâm Khai Đạo”
Và một đêm nọ
Chí Thiên nghe chuyện về một kẻ mang danh Tai Hoạ Đoạt Mệnh
tay cầm Huyết Lạnh, đi đến đâu máu đổ đến đó.
Y hỏi:
“Nếu đó là tai hoạ...
Thì chẳng phải phải có người diệt nó sao?”
Không ai đáp
Nên y đi
Một mình
Mang theo hai thanh song đao — do sư phụ truyền lại, rèn bằng thép sao, chỉ giao cho người dám cứu cả thiên hạ mà không cần biết có được ghi danh.
Đêm đó trăng mù
Mây đen như sương lạnh che cả trời
Giữa gốc cây già ở chân đèo Vọng Tuyết, Huyết Xích Long ngồi một mình, tay cầm hồ rượu cạn, mắt khép hờ
Gió thổi nhẹ
Lá lay
Rồi... bóng người xuất hiện
Chí Thiên bước ra từ bóng lau
mắt sáng như lưỡi gươm chưa vấy máu
Không rút đao
Chỉ đứng cách ba trượng, nói rõ từng chữ:
“Ngươi là Huyết Xích Long?”
Hắn không mở mắt
Chỉ đáp:
“Tên đó không do ta đặt. Nhưng người chết vì nó thì nhiều”
Chí Thiên siết đao, thở một hơi:
“Ta không đến vì danh
Không vì thù”
“Ta đến... vì ta nghĩ:
“Trừ ngươi-trừ họa”
Một cơn gió thổi qua
Trăng mờ
Chí Thiên rút song đao
Hai lưỡi sáng như hai đạo nghĩa chém đôi đêm tối
“Ngươi không hỏi ta là ai?”
Hắn mở mắt
Nhìn sâu vào mắt y, rồi gật nhẹ:
“Thấy lòng ngươi không giả”
“Nhưng thật... cũng có thể sai”
Chí Thiên lao tới
Song đao như gió giật
thân pháp như mưa rơi
từng chiêu mang theo nghĩa khí không nghi ngờ, không hối tiếc
Hắn rút kiếm
Huyết Lạnh ngân lên một tiếng trầm — như máu vỡ dưới đáy lòng
Kiếm và đao va chạm
Mỗi đòn của Chí Thiên đều mạnh — chân thật
Hắn đỡ
Không né
Không khinh
Rồi... đến một trảm
Không hoa lệ
Không tuyệt kỹ
Chỉ là một trảm từ linh hồn đã chém quá nhiều lần để không sai nữa
Cả thân lẫn đao...
nát vụn.
Máu bắn lên gốc cây.
Chí Thiên ngã xuống.
Không kêu, Không trách
Ánh mắt y vẫn mở
Không oán
Chỉ một nỗi bất lực khi lý tưởng không thắng được định mệnh
Dưới chân Huyết Xích Long
vũng máu tràn ra dưới Huyết Lạnh
Hắn đứng đó rất lâu
Không nói
Không lau kiếm
Không quay đi
Chỉ lẩm bẩm — như nói với gió:
“Ngươi thật
Nhưng lẽ thật... không thay được số”
“Vì nếu chém để cứu, mà người chẳng cần cứ... thì đao tốt cũng thành sai.”
Rồi hắn bước đi
Gió lặng
Trăng mờ
Bóng hắn tan vào rừng ... để lại trên đất một nấm mồ không tên
và một lời thề không thốt ra:
Từ nay, không chém kẻ vì nghĩa
Nhưng cũng không dừng tay, nếu kiếm đã rút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com