chap 16
CHAP 16: ĐÙA THÔI!
Hiện tại nỗi lo sợ lớn nhất của Vương Nguyên khi mỗi sáng đến trường học chính là phải chạm mặt với Vương Tuấn Khải. Chính vì thế mà cậu ngày ngày đến trường đều tìm đủ mọi cách tránh né Vương Tuấn Khải, lỡ có nhìn thấy cũng nhanh chóng tìm đường khác để đi, tâm trạng vô cùng căng thẳng.
Có điều mỗi khi nghĩ tới cái loại chuyện kia... Cậu đã bàn chải đánh răng cùng nước súc miệng để vệ sinh đến ê cả răng lẫn đầu lưỡi nhưng vẫn không thể làm tan được mùi vị của tên ác bá kia cứ ám ảnh cậu mãi không xóa đi được. Cậu nghĩ sắp phát điên rồi a!!!
Thiên Tỷ ngồi bên cạnh mở tập ôn lại bài học trước giờ vào lớp, vô tình liếc mắt sang Vương Nguyên, nhìn vẻ mặt vừa khổ sở vừa ấm ức của thiếu niên kia, cậu chỉ khẽ lắc đầu 1 cái rồi tiếp tục xem bài. Ayya lớp trưởng Vương, cậu bị không bị ai nhắm trúng lại bị ngay Vương lão đại ngay từ thời còn học mẫu giáo đã nổi danh bá đạo thích thứ gì liền tìm cách chiếm cho bằng được, chẳng qua đội thêm lốt đứa trẻ ngoan ngoãn biết nghe lời trong mắt người lớn lại thông minh học giỏi, cộng thêm bộ dạng vô cùng anh tuấn khôi ngô khiến cho cái sự bá đạo kia càng thêm phần nguy hiểm, bạn học bị anh ta ức hiếp có đi báo với lão sư cũng vô ích, lão sư chỉ tin anh ta thôi nha.
Dù là anh trai cậu nhưng có đôi khi chính cậu cũng cảm thấy anh ta thật lưu manh mặt dày vô sỉ. Bất quá con người này lại có quá nhiều ưu điểm khiến người khác dễ bị hào quang của những ưu điểm ấy che lấp đi khiến không cách nào nhìn ra được cái bản chất xấu xa bên trong của Vương Tuấn Khải. Vì thế lớp trưởng Vương a, không ai có thể giúp được cậu đâu nên dù cậu có ý nghĩ tìm người cứu giúp cũng vô ích thôi, cậu tự bảo trọng tốt ~
- Tiểu Nguyên! Tiểu Thiên Thiên! Báo cho 2 cậu 1 tin vui đây! - Lưu Chí Hoành vừa đến lớp đã lao đến choàng 2 cánh tay vào vai Vương Nguyên và Thiên Tỷ. Bộ dạng cậu nhóc cực kỳ phấn khích, nét mặt rạng rỡ như vừa thắng giải lớn của trò bốc thăm trúng thưởng.
- Được rồi, được rồi, bỏ tay ra đi. - Vương Nguyên gỡ tay Lưu Chí Hoành ra rồi giữ âm điệu nhàn nhạt nói - Nhìn cậu hớn hở thế này, chắc không phải là lại cua được nữ sinh nào nữa chứ?
Thiên Tỷ mặt thoáng sa sầm lại, tiểu tử ngốc này dám chạy ra ngoài tìm nữ sinh kết giao thì cậu sẽ giáo huấn cậu ta 1 trận. Thử nói đúng xem.
Lưu Chí Hoành khoát tay
- Làm gì có chuyện đó, tớ vui chuyện khác cơ.
Thiên Tỷ lên tiếng hỏi
- Cậu rốt cuộc là phấn khích như thế vì chuyện gì?
- Là cái này!!! Tén ten! - Lưu Chí Hoành rút từ trong balô đưa ra 1 tấm áp phích có chữ "TF Gia tộc" đặc biệt khoa trương, ở dưới là dòng chữ in đậm "Tổ chức chiêu sinh"
Cả Vương Nguyên lẫn Thiên Tỷ hoàn toàn không hiểu đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào tấm áp phích
- Cái này là gì? - Vương Nguyên rốt cuộc nhịn không được thắc mắc mà mở miệng hỏi.
Vũ Hạo đột nhiên nhảy vào cầm lấy tấm áp phích ngạc nhiên nói
- A! Lưu Chí Hoành, cậu mà cũng đăng ký tham gia cuộc thi tuyển chọn này à?
Lưu Chí Hoành giật lấy tấm áp phích lại trề môi 1 cái với Thiên Vũ Hạo
- Cậu đừng có mà đánh giá thấp tài năng của tớ, nói cho cậu biết, tớ đã lọt qua vòng sơ tuyển trên mạng rồi đấy.
- Cậu đi thi khi nào sao tớ không biết thế? - Thiên Tỷ nhíu mày nhìn tiểu tử ngốc hỏi.
Lưu Chí Hoành vì vừa nhận được tin trúng tuyển liền hào hứng kể lại.
- Lúc tớ lượn weibo thấy mọi người thi nhau share hình ảnh về cuộc tuyển chọn thành viên vào TF gia tộc của công ty giải trí TF, có cả mẫu đăng ký kèm theo, chỉ cần điền 1 vài thông tin kèm theo hình ảnh cá nhân là có thể gửi đi.
- Thế là cậu đã đăng ký?
- Chính thế, vậy mà lại được chọn để vào vòng tuyển chọn trực tiếp a - Lưu Chí Hoành không giấu được vẻ hào hứng trên mặt - Có điều Vương Nguyên, Thiên Tỷ a, 2 cậu cũng đừng quá ghen tỵ với tớ.
Thiên Tỷ làm ra vẻ không quan tâm.
Vương Nguyên hứ nhẹ 1 tiếng. Ai thèm ghen tỵ với cậu.
- Vì tớ cũng đã đăng ký dùm 2 cậu và cả nam thần luôn rồi - Lưu Chí Hoành sung sướng nói - Tất cả chúng ta đều vào vòng trong nha!!! Vui quá vui quá đi mất!!
- CÁI GÌ?!! - Vương Nguyên và Thiên Tỷ cùng nhau trợn mắt nhìn Lưu Chí Hoành quát lớn.
- Tớ làm rất tốt phải không? - Tiểu tử ngốc híp mắt lại nhe răng cười, 2 tay giơ sang 2 bên làm hình chữ V.
- PHI! Ai cần cậu thừa hơi?!!
Lưu Chí Hoành mặt xịu xuống làm ra vẻ uỷ khuất. Rốt cuộc là cậu đâu có làm sai chỗ nào đâu a, nếu được vào TF Gia tộc không biết chừng sau này sẽ nổi tiếng, sẽ được nhiều nữ sinh yêu thích kia mà, mấy người này phải cảm ơn cậu mới đúng chứ T.T
..........Giờ ra chơi.........
- Lớp trưởng Vương, sao cậu không xuống thư viện làm bài tập cho yên tĩnh? Trên lớp ồn thế này làm sao tập trung được. - Thiên Tỷ nhìn sang Vương Nguyên đang cắm đầu cố gắng tập trung làm bài thỉnh thoảng còn đưa 2 tay lên bịt tai lại để suy nghĩ, trông thực khổ sở. Tuy nhiên cậu hỏi thế thôi chứ thừa biết lớp trưởng Vương là đang có ý muốn tránh mặt lão đại nhà cậu. Khải ca a, anh rốt cuộc đã làm gì khiến lớp trưởng Vương hận đến nỗi không muốn nhìn thấy anh nữa thế?
- Tớ nói này Tiểu Nguyên, cậu sao phải tự ngược mình như thế làm gì? Có nam thần bên cạnh chỉ cần nói 1 tiếng là có thể giải xong bài tập a - Lưu Chí Hoành thật không thể hiểu nổi Tiểu Nguyên nha, rõ ràng vốn là người dễ chịu dịu dàng thân thiện, thế nhưng với nam thần lại cứ cãi nhau rồi giận dỗi liên tục, có hôm còn đánh nhau nữa. Dù cậu không rõ chuyện gì xảy ra giữa 2 người nhưng mà nam thần là đúng rồi vì anh ấy là nam thần mà ~
Vương Nguyên phải tập trung làm bài tập toán giữa tiếng ồn trong lớp đã rất đau đầu rồi lại còn bị hai người kia làm phiền khiến cậu vô cùng bực bội
- Hai cậu cứ mặc tớ! Chuyện của tớ không đến phiên hai cậu quản! - Thực ra cậu còn muốn quát lên rằng 2 người kia chẳng hiểu gì hết, Vương Tuấn Khải không phải là nam thần gì cả mà chính là 1 tên ác bá, 1 kẻ vô cùng lưu manh, biến thái. Cậu mà ở cùng 1 chỗ với hắn ta kiểu gì cũng sẽ bị hắn lợi dụng sàm sỡ, vậy thà ngồi trên lớp cho an toàn còn hơn.
- Hết cách rồi, chuyện của lớp trưởng Vương đúng là không tới lượt chúng ta quản a - Thiên Tỷ quay sang Lưu Chí Hoành nhún vai 1 cái rồi khoác vai tiểu tử ngốc cười nói - Cứ để kẻ đeo chuông tự đến tháo chuông thì tốt hơn. Cậu đói không? Chúng ta xuống canteen
- Tớ đói nhưng tớ không có tiền a ~ - Lưu Chí Hoành cúi đầu rầu rĩ, đến tiền điện tháng này cũng chưa đóng, anh Vũ Kiệt bảo dù sao cũng vẫn chưa bị cắt điện, còn bảo cậu cố chờ tới cuối tháng mama ở Mỹ sẽ gửi tiền về. Chính vì thế từ đây tới cuối tháng cậu 1 đồng cũng không có, vô cùng thảm thương.
- Tớ mời cậu.
- Không được, cứ để cậu mời hoài tớ ngại lắm.
- Vậy xem như cậu nợ tớ là được rồi. Tiểu Hoành a, cậu việc gì phải nghĩ nhiều như thế chứ. - Thiên Tỷ cứ thế kéo Lưu Chí Hoành đi, thực ra cậu cũng không định cho không tiểu tử ngốc này đâu mà, là để đảm bảo về sau có làm gì quá phận cũng dễ dàng hơn thôi ~
- Vậy... tớ sẽ trả cậu sau ha - Lưu Chí Hoành nghĩ đến những món ăn ngon liền không chống lại được cám dỗ mà nuốt nước bọt cái ực. À mà Thiên Tỷ vừa gọi cậu là gì đó? Mà thôi bỏ đi, lúc này ăn mới là việc quan trọng nhất ~
Ayya, Lưu Chí Hoành a ~ sau này nếu cậu biết cậu bị người ta dùng đồ ăn vừa làm mồi câu vừa nhân tiện vỗ béo rồi từng bước ăn luôn cậu thì có lẽ lúc này cậu đã không bị dụ rồi nha ~
..........10 phút sau..........
Vương Nguyên làm bài tập được 1 lúc thì cảm thấy trong người không thoải mái lắm, thế là cậu nhóc tạm gấp tập lại rời khỏi lớp để đi vệ sinh.
Giải quyết xong khi trở lại lớp thì đột nhiên lại bị người nào đó ôm lấy từ sau lưng rồi cứ thế bị kéo vào góc khuất chỗ cầu thang lúc cậu còn chưa kịp phản ứng
- A... - Vương Nguyên giật mình định kêu lên thì miệng bị tay kẻ đấy bịt lại. Cậu ngước mắt lên nhìn sau đấy cảm thấy tức giận vô cùng, biết ngay là anh ta mà.
Vương Tuấn Khải tay ôm chặt lấy Vương Nguyên, cúi đầu xuống, cằm tựa vào vai cậu nhóc, thấp giọng nói nhỏ
- Được rồi Tiểu Nguyên Tử, đừng giận nữa, là anh sai được chưa? Lẽ ra anh không nên lỗ mãng như thế. - Hơn cả tuần này bị thiếu niên này trốn tránh khiến cậu thực sự cảm thấy rất khổ sở a. Ôm cơ thể mềm mại mang mùi hương dịu nhẹ của thiếu niên trong tay làm cậu càng trở nên mê muội, vòng tay càng ôm chặt hơn.
- Anh mau bỏ tôi ra, tôi la lên đó - Vương Nguyên nghiến răng, cái tên xấu xa này lúc nào cũng tìm cách ăn đậu hủ cậu.
Vương Tuấn Khải vùi mặt vào cổ Vương Nguyên cười khẽ 1 tiếng
- Em nói giống như dân nữ nhà lành bị cưỡng bức ấy, anh chưa làm gì em hết nha
Chẳng lẽ đợi đến lúc bị anh "làm gì" mới kêu? Vương Nguyên bực tức giãy giụa
- Mau bỏ tôi ra!
Vương Tuấn Khải làm như không nghe thấy thanh âm bất mãn mà vòng tay thêm siết chặt cơ thể gầy yếu mềm mại của thiếu niên kia.
- Ôm em thật dễ chịu.
- Biến thái! Anh... còn tiếp tục... tôi la lên đó. - Vương Nguyên trừng mắt lên nhìn cố gắng làm ra vẻ mặt thật đáng sợ.
- Được rồi được rồi, nhìn em như sắp bị anh cưỡng bức đến nơi ấy - Vương Tuấn Khải cười khục khục rồi buông tay ra.
Vương Nguyên lập tức lùi ra giữ 1 khoảng cách an toàn với tên biến thái kia, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
- Vương Tuấn Khải! Anh còn tiếp tục trêu chọc tôi nữa, tôi sẽ báo cáo với lão sư thật đấy! Anh đừng tưởng tôi không dám.
- Anh không nghĩ là em không dám. - Vương Tuấn Khải bình thản nói - Anh chỉ sợ là không ai tin em thôi. Em cứ nghĩ kỹ đi, họ sẽ tin anh nhiều hơn hay tin em nhiều hơn?
Vương Nguyên cắn môi, cái tên biến thái xấu xa này lại được ông trời ưu ái quá nhiều, không chỉ ngoại hình đã vượt trội mà cái gì cũng ưu tú, lại vô cùng được lòng các lão sư với bạn học, nếu không thế đã không chỉ mới chuyển đến đã được cả lớp đồng loạt bầu làm lớp trưởng, ngay lập tức còn trở thành hội trưởng học sinh, được các lão sư hết lời tán dương ca ngợi, anh ta đề xuất cái gì cũng được tán thành, ai cũng nghe lời anh ta. Mọi người hoàn toàn không biết bản chất Vương Tuấn Khải là 1 tên lưu manh biến thái a!! Thật tức chết!
Vương Tuấn Khải nhìn biểu tình trên khuôn mặt thiếu niên mà mỉm cười
- Em nghĩ có thể tránh được anh sao? Đừng quên anh là hội trưởng học sinh, thỉnh thoảng lợi dụng chức vụ 1 chút để bắt em phải đến gặp anh cũng không sao.
Trước mắt Vương Nguyên chính là 1 tên ác quỷ với 2 chiếc ranh nanh, người này tuyệt đối chính là ác quỷ.
- Trong trường... mà anh dám... - Cậu không dám tin được lại có kẻ trắng trợn như thế a!
- Vậy em nói thử xem anh có dám không? - Vương Tuấn Khải duy trì nụ cười gian manh lộ 2 chiếc răng khểnh tinh quái đến chói mắt.
- Vương Tuấn Khải, rốt cuộc anh là muốn gì a? - Vương Nguyên nắm chặt lòng bàn tay phẫn uất kêu lên - Nếu anh có thích thì đi mà tìm nữ sinh ấy, đừng đem tôi ra xem như nữ sinh mà trêu đùa. Chúng ta đều là nam sinh a, anh đối với tôi như thế không phải là rất kỳ quặc sao?
- Anh biết em là nam sinh, không cần lúc nào cũng nhắc nhở anh như thế. - Vương Tuấn Khải đút hai tay vào túi nghiêm túc nhìn thiếu niên kia - Anh chính là thích em, anh mặc kệ em là nam sinh hay nữ sinh.
Vương Nguyên mím môi tròn mắt lên. Vương Tuấn Khải nhìn biểu tình trên gương mặt của thiếu niên kia, cảm thấy có chút bất lực, cười khổ
- Được rồi, được rồi. Trêu chọc em như thế là đủ rồi. Anh đùa thôi. - Tay dài vươn ra xoa đầu thiếu niên kia khiến tóc cậu nhóc rối tung lên.
- Huh? - Vương Nguyên ngây ngốc nhìn Vương Tuấn Khải chẳng hiểu nổi người kia đang nói gì.
- Anh nói là anh đùa thôi. - Thoáng chốc liền khôi phục vẻ mặt tinh quái - Em nghĩ anh thích em thật đấy à? Sao có thể được. Người vừa thích giận dữ vô cớ, vừa ngang bướng, kiêu ngạo, tính xấu vô kể, 1 chút cũng không đáng yêu, người như em sao anh có thể thích được chứ?
- Đùa....đùa á?
Đột nhiên Vương Tuấn Khải đưa mặt đến kề sát mặt Vương Nguyên giở giọng cợt nhã
- Em không nghĩ là anh thích em thật đấy chứ?
Hai tai thiếu niên đột nhiên đỏ lên trong nháy mắt khiến nhiệt độ cơ thể người nào đó cũng theo đấy mà nóng lên dù bề ngoài hết sức kiềm chế. Vương Nguyên liền đưa tay đẩy Vương Tuấn Khải ra
- Anh nói là anh đang đùa tôi? Anh... tại sao...?
- Khuôn mặt của em khi bị trêu chọc thực sự rất thú vị. Có điều khiến em lo lắng như thế là đủ rồi. Xem như chúng ta huề vụ lần trước em vô cớ đánh anh.
BỐP!!!
Vương Nguyên không hề khách khí đá 1 cái vào chân Vương Tuấn Khải khiến người kia phải khuỵu chân xuống, mặt nhăn nhó vì đau. Vương Nguyên lớn tiếng mắng
- Đồ thù dai, nhỏ mọn. Chuyện đó tôi đã xin lỗi còn không đủ sao mà anh còn trả đũa tôi bằng loại chuyện này. Hại tôi...
Đột nhiên không nói nữa, chỉ hừ 1 tiếng rồi hậm hực quay lưng đi. Chỉ bị đánh có 1 cái thôi mà con người này lại để bụng đến tận bây giờ, khiến cậu cả tuần nay lúc nào cũng cảm thấy lo lắng muốn chết. Trêu đùa? Đúng là cách đùa của kẻ biến thái.
Vương Tuấn Khải vẫn duy trì nụ cười trên môi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng thiếu niên kia nữa. Cậu tự cười mình thật ngốc, cái lý do này cũng có thể nghĩ ra, tình cảm thật lòng của cậu lại trở thành 1 trò đùa dùng để trả đũa. Cười cả thiếu niên kia thật ngốc, lý do như thế cũng tin được ngay, hoàn toàn không hề tin tưởng tình cảm của cậu là thật. Mà thôi, thật cũng được, giả cũng được, chỉ cần thiếu niên kia không trốn tránh cậu nữa là được rồi. Không gấp gáp nữa, cố gắng kiềm chế lại 1 chút. Đằng nào thì... thiếu niên ngốc kia cũng không chạy đi đâu được ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com