Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1--->5

Hứa Vị trọng sinh kí - Thiên Khỏa Thụ


Đại Sở , đầu năm nay tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, duy độc, dư nghiệt Kiến Minh tội ác tày trời, tội không thể tha , lệnh cho kéo đến Bắc Khẩu xử chém!


Hôm nay chợ Bắc Khẩu ở kinh thành , hết sức náo nhiệt.


Đồng đảng của Kiến Minh tặc tử sẽ bị vấn trảm vào hôm nay !


Kiến minh dư nghiệt?


Tội ác tày trời?


Hứa vị quỳ gối trên đài vấn trảm , trào phúng cười , bất quá là người


thắng làm vua kẻ thua làm giặc mà thôi.


Từ xưa cho tới bây giờ m tranh đoạt đều là như thế. Ngươi chết ta sống, ngươi thắng ta bại. Đáng thương chính là những kẻ không biết gì , bất quá là cha mình dính quan hệ với đối phương chút ít , đại ca mình lại chỉ là một giáo úy nho nhỏ trong cung , mình thậm chí còn chỉ là một lang trung nho nhỏ ..........

A, thực châm chọc nha. Ngay cả mặt tri phủ kia dọc ngang thế nào mình còn chưa biết ....

Mà, tối trọng yếu nhất là cha hắn đã sớm vì bệnh mà tạ thế vào tháng trước , đại ca hắn đã sớm chết trận nơi sa trường từ năm kia .......

Hứa gia, cũng chỉ còn mình hắn,vậy mà cũng gọi liên luỵ cửu tộc? Chê cười nha!


"Canh giờ đến!"


Hứa Vị chậm rãi ngẩng đầu, trước mắt là bầu trời thanh minh trong vắt.


Hắn cười, như vậy cũng tốt. Có lẽ, có thể tái kiến cha hắn, nương hắn, đại ca hắn.

"Hành hình -"


------------------------------


Hứa Vị mở to hai mắt, nhìn về phía lão nhân đối diện đang cười ngượng ngùng .


"Lão nhân gia, ngươi nói rằng ta có thể trở về tái kiến cha , nương , đại ca ta sao ?" Hứa Vị rất là hưng phấn.

Lão nhân gật đầu, cười tủm tỉm nói ra "Ừ, ngạch, chính là, ngươi phải trở lại thời điểm mới sinh ra , sau đó mới tiếp tục......."


Hứa Vị cười, tươi cười kiền tịnh "Không quan hệ, chỉ cần để cho ta trở về bên cạnh cha , nương cùng đại ca ta là tốt rồi ......." Nhưng vẫn có chút nghi hoặc, thiên hạ sao lại có chuyện tốt từ trên trời rớt xuống như thế ?


Sống lại, một lần nữa bắt đầu.........


Lão nhân cười tủm tỉm nói ra "Ngươi đừng lo lắng, lần này là bởi vì

dòng thác thời không bị phá vỡ , vòng luân hồi bị hỏng một lỗ lớn , cần một

ít người trở về bổ khuyết luân hồi trống rỗng , mà trong số những người này, ngươi lại may mắn được tính vào . Được rồi, mau trở về đi thôi."

Hứa Vị tuy rằng trong lòng có chút không yên, nhưng tâm tư tưởng

niệm người nhà quá mức bức thiết , nghe xong liền đi vào động luân hồi .


Nhìn Hứa Vị đi vào động luân hồi , lão nhân mới chà xát cái trán, nói

thầm

"Hô, hoàn hảo , Hứa Vị này đơn thuần thành thật, ai, Dận Nhưng kia ,

còn có Lí Thừa Kiền kia mới thực sự khó dụ !! Ai, một chút cũng không

thông cảm lão nhân gia ta . Ân, ta xem xem, còn có ai? Cái gì?! Tần cối?!"


.

2-Hứa Vị ba tuổi.

Đại Sở XX năm, Thanh Dương Huyền , phố Long Tĩnh .

Nơi này ở có chưởng quỹ tiểu lâu , lão bản trà điểm , tiểu nhị thư

phòng, cũng có bộ khoái huyện nha.

Đương nhiên, còn ở tiên sinh dạy học.

Nhà số mười ở phố Long Tĩnh , có ba phòng ở , lớn không tính lớn mà

nhỏ cũng không phải nhỏ . Ở nơi này chính là vị tiên sinh dạy học ở phố

Long Tĩnh , họ Hứa, tục danh Chính Nhất. Tuổi chừng ba mươi có hơn , có

nương tử có nhi tử , trong nhà còn có một quản gia , nhất bà vú , một phòng

nô bộc.

Nơi này chính là nhà của Hứa Vị.


Lúc này Hứa Vị ba tuổi, một bánh bao nộn nộn xinh xinh .


Ngồi ở trên bậc thang đại đường, Hứa Vị bánh bao ba tuổi hai tay chống cằm, nhìn ca ca hắn được quản gia bá bá chỉ đạo đứng trung bình tấn.


Tầm mắt lại ngước đến chỗ Trương mụ mụ cùng mẫu thân hắn đang ngồi thêu thùa , mẫu thân hắn đeo một mảnh lụa trắng mỏng , ngồi chuyên chú thêu từng nét .


Các hàng xóm láng giềng đều tung tin vịt nói tướng mạo mẫu thân hắn xấu xí, quanh năm suốt tháng đều phải đeo một cái diện sa, nhưng xấu thì như thế nào? Cha phi thường yêu thương nương, hơn nữa trong nhà cũng không có nữ nhân khác , kiếp trước vốn không có, cho dù mẫu thân đã chết, cha cũng không có thú nữ nhân khác vào cửa .


Có Người lắm chuyện , muốn làm mai mối cho cha nạp thiếp, cha lại cười tủm tỉm nhưng phi thường kiên quyết cự tuyệt .

Khi đó, Hứa Vị bánh bao còn nhớ rõ, đó là sau khi hắn sống lại không bao lâu, vừa mới trong tháng , cha hắn ôm hắn nơi nơi đi khoe.= Tuy rằng kiếp trước kiếp trước không nhớ rõ cha đã lấy lí do gì để cự tuyệt chuyện mai mối nạp thiếp , nhưng khi hắn may mắn đích thân tới hiện trường thì hắn vẫn nhịn không được 囧.


Cha hắn ôm hắn......[ nhìn trời, lão cha nha, ngươi cự tuyệt loại chuyện


này thì cần chi ôm ta nha....]

Nói là muốn hưu vợ nhưng có chuyện xấu hổ .[ Trầm mặc, quay đầu.]

Sau đó, một bộ thập phần khó xử dùng ánh mắt chỉ trích hàm tình[?].......

Xấu hổ thê lương nói thân mình có bệnh không tiện nói ra [?!]

Không dám chậm trễ thanh xuân của tiểu thư nhà người ta và vân

vân..........[ cha, nếu thân ngài có bệnh không tiện nói ra, ta cùng đại ca ở đâu mà tới vậy ?]


Lần đầu tiên, người ta cho là lý do cự tuyệt, không tin.[ trầm mặc, cả ngày ôm nhi tử nơi nơi đi khoe rằng nó giống mình ........ Người ta sẽ tin mới là lạ!]

Lần thứ hai, người ta liền lôi kéo cha hắn đi xem đại phu, cha hắn thế nhưng không cự tuyệt?! Còn rất không phúc hậu đem hắn đưa cho người khác?!


Hắn hết chỗ nói rồi, cha , ngươi không sợ nhi tử của ngươi sẽ bị người ta ôm đi sao?! Hắn hiện tại rốt cục hiểu được vì cái gì mẫu thân luôn hung dữ với cha hắn như thế .........

Sau đó, lão cha hắn thí điên thí điên đi theo người ta, đi theo đại phu vào nội thất, đi ra sau, đại phu trầm mặc khó xử nhìn cha hắn, lập tức đi ra một bên nói thầm, nói cái gì kỳ thật xác thực có, tốt nhất đừng chậm trễ cô nương người ta, vân vân....


Sau lại, Người lắm chuyện cẩn thận cân nhắc một chút, bừng tỉnh đại ngộ, mãnh liệt vỗ đùi, thật sự là thiếu chút nữa liền chậm trễ cô nương nhà người ta!!

Người lắm chuyện nghĩ , Hứa tiên sinh tuấn tú lịch sự, đầy bụng tài hoa, sao lại cưới một cô nương xấu xí thế ?! Thì ra là thế! Thì ra là thế!

Vì thế, sau lại, người nào biết việc này mà nhìn thấy cha hắn , đều khó nén đồng tình, ai, hảo hảo một chủng mã liền bị hủy như vậy......

Cha hắn thế nhưng cũng ra vẻ xấu hổ thê lương, nhưng thật ra những kẻ lắm chuyện này cũng có chút ngượng ngùng, liều mạng nói cái gì xú thê hiền lành nha , kỳ thật, Hứa tiên sinh ngươi thật có phúc a, bla bla a..... .Mà nương hắn tuy nói tướng mạo xấu xí, lại phi thường hiền lành cũng

phi thường có tài , cha hắn tuy rằng là nổi danh xa gần là phu tử của Thanh Dương học viện , nhưng không phải cái chức vị hiển hách quan trọng gì, lương tháng cũng có hạn, mà trong nhà còn có hắn cùng lão ca hắn, còn có

quản gia bà mụ , một phòng nô bộc, vì thế, nương phải cùng Trương mụ mụ

làm chút đồ thêu thủ công để bù vào chi tiêu trong nhà . Mà đồ thêu này phi

thường tinh xảo, hàng xóm láng giềng phi thường khen ngợi, đương nhiên,

nguồn tiêu thụ cũng phi thường hảo.

Nương xác thực rất xấu, kiếp trước hắn rất quá tò mò, nhưng nương hắn

cũng không để cho hắn xem, kiếp này khi mới sinh ra, rốt cục thấy nương ,

ôi bộ dáng ...........


Đích xác, thực xấu.


Trên mặt phải có một đạo vết sẹo thật sâu.


Từng là lang trung, hắn đương nhiên có thể nhìn ra, đó là thương do đao


........


Nếu không có vết thương kia , như vậy , nương chính là một đại mỹ


nhân .......


Vì sao lại bị thương như thế ? Hắn không rõ.


Ca ca thực thích luyện võ.


Dường như từ lúc hiểu chuyện đến giờ , ca ca liền luyện võ không chán, chí nguyện của ca ca chính là làm một tướng quân, chỉ là kiếp trước, ca ca còn chưa thực hiện liền chết trận sa trường ......... .

Đại danh của ca ca tên là Hứa Hạo Nhiên , cha cùng nương đều thực thích gọi ca ca là Hạo Tử. Sau đó, kêu mình là Vị Vị . 囧


Tính tình ca ca nghiêm túc , còn mình sao , có chút ngốc.

Nhưng hắn biết, ở trong lòng cha cùng nương, mình cùng ca ca chính là bảo vật tối trân quý khắp thiên hạ.


Mỗi lần, cha cùng hàng xóm hay bằng hữu nói về mình cùng ca ca, đều vẻ mặt thỏa mãn. Vui tươi hớn hở .


Bất quá, ca ca đích xác thực không chịu thua kém, ngày ngày văn kê khởi vũ theo quản gia bá bá luyện võ , mà hắn, cũng chuẩn bị giơ chân ngăn quơ tay bé đi theo Tuệ Viễn hòa thượng ở Ngọc Hoa tự học tập kì hoàng thuật , hắn thề, thế phải nổi danh - Tẩu Phương lang trung!


Ngạch, đúng vậy.


Hắn cùng cha không có chung nguyện ý , đi theo phụ thân đọc sách làm quan ........

Cho nên, khi nghe đến chí hướng bọn họ, cha hắn vui không nổi .

Hứa Vị còn nhớ rõ, lúc ấy là như vậy ~~~~~~~~~~~~~

Hứa Vị còn nhớ rõ, lúc ấy là như vậy ~~~~~~~~~~~~~

Ca ca vẻ mặt nghiêm túc: Cha, luyện võ có thể cường thân kiện thể, còn

có thể bảo hộ nương cùng đệ đệ, Nhiên nhi không muốn giống cha, chỉ cần hứng hai ngày gió liền phát sốt.........


Mà lý do của hắn là: Cha, Vị nhi phải làm lang trung, lần sau cha phát sốt , Vị nhi là có thể xem bệnh cho cha mà ............

Sau lại nghe nương nói, chuyện này khiến cha hắn oa ở trong lòng nương , khóc cực to .= =


Nhưng , khóc thì có thể làm gì ?!


Hắn cùng ca ca từ thế trước đã bắt đầu ghét đọc sách làm quan, đọc sách không thành vấn đề, nhưng muốn bọn họ đi thi khoa cử làm quan.........


Nhìn trời,vậy bọn họ tình nguyện đi làm hòa thượng!!


Hơn nữa, lão cha nha, sư phó kiếp trước của ta là Tuệ Viễn hòa thượng, kiếp này cũng là sư phó ta , ta cùng hắn nhất định có duyên phận thầy trò!


Nói đến sư phó hắn, người ta sẽ nói ngày là cao tăng, không chỉ đầy bụng thi thư, tinh thông y thuật, nghe nói, toán mệnh chi thuật cũng có chút tinh thông. Kiếp trước Hứa Vị không rõ ràng lắm, nhưng kiếp này, Hứa Vị nhớ rất rõ ràng, sư phó hắn vào lúc hắn đầy tháng thì xuất hiện ở trong nhà hắn , lúc ấy cha cùng nương đều ngây ngẩn cả người. Ngay lúc đó , cha cùng nương đều không biết đó là sư phó.

Sư phó lúc ấy đã hơn sáu mươi tuổi . Ôm hắn, cẩn thận nhìn hắn, lúc ấy hắn nhớ rõ vẻ mặt sư phó rất hoang mang, miệng thì thào không ngừng cái gì "Phượng hoàng niết bàn phục sinh "


Lúc ấy hắn liền mờ mịt , hắn nhiều nhất cũng chỉ là luân hồi trọng sinh ??? Cái gì phượng hoàng?? Sau đó, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, sắc mặt cha hắn xanh mét như thế nào, liền đem hắn thu làm đồ đệ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải thành tục gia đệ tử!


Hiện giờ nhoáng lên một cái, ba năm . Tiếp qua hai năm sẽ đi Ngọc Hoa tự cùng sư phó học y !


Ngồi ở trên bậc thang đại đường, Hứa Vị bánh bao ba tuổi tươi cười.


Trong lòng giơ nắm tay nho nhỏ - hắn nhất định sẽ trở thành Tẩu Phương lang trung xuất sắc nhất!!


3 - Hứa Vị mười tuổi


Đại sở năm XX , Thanh Dương Huyền , Ngọc Hoa tự.


Ngọc Hoa tự ở trên đỉnh Đại Ngọc sơn của Thanh Dương Huyền.


Ngày hôm đó, chân trời vừa mới tờ mờ sáng, tiểu nam hài tầm mười tuổi, lưng đeo một cái sọt trúc , ở giữa rừng núi chạy nhảy . Khuôn mặt tiểu nam hài thanh tú đáng yêu, đôi mắt trong veo kiền tịnh , bên miệng đầy tiếu ý , khi tiểu nam hài mỉm cười, bên miệng có một cái má lúm đồng tiền nhỏ , rất là thảo hỉ. Tiểu nam hài chạy xuyên qua núi rừng , nhìn thấy một ít dược thảo, liền ngồi xổm xuống, cẩn thận phân biệt, có khi còn ngắt một chút cho lên miệng nếm thử , phân biệt xong rồi , để vào trong sọt , lấy bao bố cẩn thận bao lại.


Tiểu nam hài chuyển qua cánh rừng, khi đang muốn đi tiếp , chợt nghe một tiếng kinh hoảng kêu lên "Cứu mạng a!" Tiểu nam hài sửng sốt, vội theo tiếng nhìn lại, hình như ở chỗ huyền nhai ?

Liền vội vội theo tiếng chạy qua . Chuyển qua một ngã rẽ , tiểu nam hài chạy lên đường núi , quả nhiên, là chỗ tương tư nhai ở huyền nhai.

Chỉ thấy ở vách đá tương tư nhai , một tiểu hài tử mặc bố y màu lam cùng tiểu nam hài tuổi tác không cách biệt lắm , đang đứng ở trước mặt một nam nhân đang té trên mặt đất lại còn đổ máu . Mà ở trước mặt bọn họ chính là một con lang phi thường to lớn , con lang màu trắng bích . Khuôn mặt tiểu hài tử mặc dù có chút dơ bẩn, nhưng nhìn ra hẳn cũng rất dễ nhìn , chính là ánh mắt quá mức âm lãnh, trong tay nắm chủy thủ đứng ở trước mặt nam nhân đã ngã xuống đất, vẻ mặt không hề có chút sợ hãi, tương phản còn có chút hờ hững. Nam nhân đang đổ máu kia không chỉ vài lần muốn giãy dụa bò lên,nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể không ngừng kêu cứu.


Tiểu nam hài sửng sốt, liền vội vội cất tiếng "Tiểu Bạch! Không được

đả thương người!"

Con lang kia nhe răng trợn mắt đang muốn xông lên trước , nhưng nghe

thấy thanh âm của tiểu nam hài thì lại ngoan ngoãn dừng lại.

Tiểu hài tử ngẩn ra, nam nhân đang đổ máu kia cũng ngẩn ngơ, chỉ thấy tiểu nam hài nhíu mày đi đến trước mặt con lang .


Nam nhân kia vừa thấy, vội hô "Cẩn thận!"


Tiểu nam hài quay đầu lại cười với nam nhân kia "Không có việc gì!

Nó là Tiểu Bạch , nó sẽ không hại ta." Dứt lời, liền tiến lên, nhấc tay, ở

trong ánh mắt kinh ngạc của nam nhân, ở trong thần sắc kinh ngạc của tiểu

hài tử, đối với con lang màu trắng kia hung hăng vỗ vỗ!


"Nói qua bao nhiêu lần rồi ! Không được tùy ý đả thương người! Ngươi

tái đả thương người, ta sẽ không cho ngươi trái cây để ăn!" Tiểu nam hài trừng mắt giáo huấn .


Mà đầu lang kia lại ở khi tiểu nam hài giáo huấn, ngoan ngoãn phục đầu

nằm úp sấp, không dám ngẩng đầu, chỉ ô ô kêu, tựa hồ rất là ủy khuất.

Tiểu nam hài hừ hừ "Ngươi còn ủy khuất ? Chạy tới phía sau núi cho ta

đi ! Nói cho sư phó, nói có người bị ngươi làm bị thương! Chạy nhanh , để

cho sư huynh ta chuẩn bị thuốc mỡ, còn có bảo nhị sư huynh xuống dưới hỗ

trợ nâng người đi nữa !"


Lang ô ô hai tiếng, liền đứng lên, giống như lấy lòng dùng cái mũi dụi

dụi vào tiểu nam hài, mới xoay người chạy vội đi.

Tiểu nam hài thấy lang chạy đi rồi. Mới xoay người, đối với tiểu hài tử

thân thiết hỏi "Ngươi không sao chứ?"

Tiểu hài tử nhìn chằm chằm tiểu nam hài, chậm rãi lắc đầu "Không có

việc gì." Ngữ khí rất lãnh mạc.


Tiểu nam hài hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng chạy đến bên

người nam nhân đổ máu, ngồi xổm xuống, cởi xuống giỏ trúc trên người, lải

nhải nói ra nói "Tiểu Bạch chính là như vậy, đối người qua đường lần đầu

lên núi luôn rất có cảnh giác, kỳ thật Tiểu Bạch từ khi sinh ra đến bây giờ

chưa có cắn chết ai đâu! Để ta xem xem a. Hoàn hảo, hoàn hảo, chỉ cắn mất

một miếng thịt , không quan trọng không quan trọng, ta ghim kim cầm máu

cho ngươi...... Đợi đến khi lên núi, ta ngao một bát dược, nghỉ ngơi hai ba

ngày khẳng định sẽ vô sự ...... Ha ha......"


Nam nhân vài lần muốn nói chen vào đều không có kết quả, mà tiểu hài

tử kia lại nhìn chằm chằm tiểu nam hài đang lải nhải lại xấu hổ tươi cười,

lạnh lùng nói ra "Ngươi sợ chúng ta tìm lang kia gây phiền toái?"


Tiểu nam hài sửng sốt, có chút mờ mịt "Các ngươi muốn tìm Tiểu Bạch

gây phiền toái??"

Tiểu hài tử lạnh lùng nói ra "Nó làm bị thương người hầu của ta!"


Tiểu nam hài càng thêm mờ mịt , nhức đầu, hoang mang hỏi "Hắn là

người hầu của ngươi? Bất quá, Tiểu Bạch rất lợi hại , các ngươi vẫn đừng

nên đi tìm nó mới tốt ."


Tiểu hài tử nhìn chằm chằm tiểu nam hài sau một lúc lâu, mới đạm mạc

nói ra "Ngươi là đứa ngốc sao? Đều nghe không hiểu lời nói của ta?"


Tiểu nam hài bị kiềm hãm, tiện đà có chút sinh khí nói ra "Ngươi nha ,

tiểu hài tử này có biết nói chuyện hay không?! Ai là đứa ngốc!?"


Tiểu hài tử lạnh lùng quét tiểu nam hài liếc một cái, xoay người, không

nói ra, mà tiểu nam hài cũng hừ hừ, ngồi xổm xuống, tiếp tục băng bó miệng

vết thương cho nam nhân.


Nam nhân xem xét xem xét tiểu nam hài, thấp giọng nói "Ngươi tên là

gì? Công tử...... Hắn chỉ là tâm tình không tốt."


Tiểu nam hài ngẩng đầu nhìn người có bóng dáng quật cường đã xoay

người đứng ở một bên, thần sắc hoãn hoãn, đối nam nhân mỉm cười nói "Ta

gọi là Hứa Vị."


*************


Rất nhanh, trên núi có người tới .

Một hòa thượng rất béo có cái đầu bóng lưỡng , phía sau đi theo thêm

vài hòa thượng.


Hòa thượng đầu bóng lưỡng thật xa đã thấy Hứa Vị, liền hét lên "Tiểu

Vị , ngươi nhanh đem Tiểu Bạch mang đi cho ta! Hỗn đản kia lại ăn vụng

trái cây của ta đó !"


Hứa Vị có chút vô lực vỗ ngực "Lại tới nữa!"


Hòa thượng đầu bóng lưỡng chạy đến trước mặt Hứa Vị, đầu tiên là

chống nạnh trừng mắt kêu lên "Ta cũng không hiểu được ! Tiểu Bạch kia là

lang! Là lang! Lang không ăn thịt, ngược lại thích ăn trái cây! Đây là cái tật

xấu gì! Tiểu Vị ! Ngươi dưỡng nó như thế nào thế !?"


Hứa Vị ngượng ngùng cười, thanh minh nho nhỏ nói "Nó cũng không

phải ta dưỡng ......"

"Nhưng hỗn đản kia chỉ nghe lời mình ngươi ! Ngươi chạy nhanh , lên

núi bắt nó đuổi đi cho ta!"


Hứa Vị vội đáp "Vậy sư huynh, nơi này liền giao cho ngươi !"

Dứt lời, Hứa Vị liền vội vàng chạy lên núi .


Hứa Vị không có quay đầu lại, cho nên Hứa Vị không biết, khi hắn

chạy hướng trên núi, phía sau có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn.


Đợi Hứa Vị rời đi, hòa thượng đầu bóng lưỡng vẫn đang lải nhải không

thôi, nhưng khi thấy nam nhân đối diện cười với hắn , liền ngẩn ra "Đại ca?"

"Nhị đệ, đã lâu không gặp ." Nam nhân đổ máu ha hả nói.


Mà hòa thượng đầu bóng lưỡng kia cũng nhíu mày, nhìn về phía tiểu

hài tử đứng lạnh lùng một bên, thử hỏi "Vị này chẳng lẽ chính là......"


"Ngài ấy chính là chủ nhân của ta, tam công tử."


Hòa thượng đầu bóng lưỡng cũng chấn động, vội cung kính xoay người

hành lễ "Qủa Tử hòa thượng kiến quá tam công tử."


Tiểu hài tử hờ hững gật đầu, nhìn về phía trên núi, hỏi "Tiểu quỷ kia là

ai?"


Hòa thượng đầu bóng lưỡng sửng sốt, lập tức không yên nói "Hắn gọi

là Hứa Vị, là tiểu sư đệ của ta, hắn...... chỉ đi theo sư phó học tập y thuật......"


Trong lòng âm thầm kêu khổ, Tiểu Vị sẽ không ngầm đắc tội người ta chứ ?


Tiểu hài tử đạm mạc quay đầu, nhìn chằm chằm hòa thượng đầu bóng

lưỡng "Ta muốn gặp Tuệ Viễn đại sư ."


Hòa thượng đầu bóng lưỡng cung kính chắp tay "Sư phó đã ở thiện

phòng chờ công tử ba ngày ."


Ánh mắt tiểu hài tử chợt lóe.


***********


Hứa Vị một đường chạy , rốt cục đem Tiểu Bạch từ quả lâm kéo ra ,

đuổi về trên núi.


Lúc sau, vốn định đi hiệu thuốc.


Nhưng hòa thượng đầu bóng lưỡng lại vội vàng chạy đến, đối hắn trừng

mắt "Tiểu Vị, sư phó nói, hôm nay sẽ không cần đi hiệu thuốc , ngươi nhanh

về nhà đi."


Hứa Vị sửng sốt, ngẩng đầu khó hiểu hỏi "Vì cái gì?"


Hòa thượng đầu bóng lưỡng rất không kiên nhẫn phất tay "Ta sao mà

biết! Muốn ngươi trở về thì ngươi trở về đi! Nhiều lời vô nghĩa như vậy làm

cái gì!"


Hứa Vị đành phải gãi đầu, xoay người rời đi Ngọc Hoa tự.


Đợi Hứa Vị ly khai, hòa thượng đầu bóng lưỡng lẩm bẩm nói "Sư phó

cũng thật sự là! Canh giờ này mà còn để Tiểu Vị xuống núi, hôm nay cũng

tối lắm rồi , để làm chi cần bắt Tiểu Vị vội vã đi như vậy ?"


Lúc này, trong thiện phòng Ngọc Hoa tự.


Hòa thượng tầm sáu mươi tuổi , khuôn mặt nghiêm nghị nhìn tiểu hài tử

ngồi đối diện đã tắm rửa sạch sẽ.


Khuôn mặt tiểu hài tử phi thường xinh đẹp, nhưng ánh mắt cũng rất

băng lãnh , vẻ mặt cũng thực hờ hững.


Lão hòa thượng nhìn tiểu hài tử, trong lòng thở dài, đây là Mặc long thiên tử sao? Mới mười tuổi thôi , khí thế bức người, trí tuệ như thế, chính là...... Lại thiếu một chút ......


"Tuệ Viễn đại sư nếu đã đợi Sở Mặc ba ngày, như vậy nhất định biết ý đồ đến đây của Sở Mặc?" Tiểu hài tử rất bình tĩnh hỏi.


Tuệ Viễn cung kính gật đầu nói "Tam hoàng tử đến Ngọc Hoa tự là vì

cầu học mà đến ."


Tiểu hài tử trầm mặc gật đầu, thản nhiên nói "Ta theo quy củ, hoàng tử

qua mười tuổi nhất định phải tìm kiếm lão sư của mình , du học năm năm,

tới ngày sinh thần thì quay trở lại nhận sắc phong hoàng tử ."


Tuệ Viễn cười khổ một tiếng "Mà tam hoàng tử ngài lại lựa chọn bần

tăng?"


Tiểu hài tử nhìn thẳng Tuệ Viễn, nói "Đại sư cứ yên tâm, năm năm này,

Sở Mặc sẽ không còn là tam hoàng tử của Đại Sở, bất quá chỉ là một tiểu hài

tử tên là Mặc . Ta sẽ nghiêm túc đi theo đại sư học tập, cũng thỉnh đại sư dốc

sức truyền thụ ."


Tuệ Viễn thở dài trong lòng, xem ra mình đã không thể tránh . Liền cũng nhìn thẳng Sở Mặc, ngưng trọng nói "Một khi đã như vậy, như vậy bần tăng cũng không chối từ, chính là có một điều , còn thỉnh hoàng tử đáp ứng."


Sở Mặc nhìn chằm chằm Tuệ Viễn, nói "Đại sư thỉnh giảng."

"Năm năm sau, thỉnh tam hoàng tử khi rời đi không được mang đi vật

gì của Ngọc Hoa tự , bao gồm, người."


Sở Mặc sửng sốt, trong lòng có chút khó hiểu, Ngọc Hoa tự này có cái

gì đáng giá để hắn mang đi ? Nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.



*********


Khi Hứa Vị rời đi, Tiểu Bạch sưu một cái liền từ trong núi chạy ra. Hứa Vị hoảng sợ, lập tức trừng mắt "Tiểu Bạch, ngươi muốn hù chết ta

sao?"


Tiểu Bạch nằm úp sấp dưới chân Hứa Vị, có chút vô tội nhìn Hứa Vị.


Hứa Vị ngồi xổm xuống, trạc trạc cái trán Tiểu Bạch "Ngươi muốn đưa

ta xuống núi sao? Tốt lắm, ngươi có thể đưa ta xuống núi, nhưng ngươi

không thể theo ta về nhà nga. Lần trước, ngươi trở về cùng ta liền ăn trộm

một mâm hạnh nhân cao của cha ta, cha ta đến bây giờ vẫn còn sinh khí đó."


Tiểu Bạch chớp mắt, làm nũng cúi đầu liếm liếm mặt Hứa Vị.

Hứa Vị né né , ha hả cười "Được rồi! Ngày mai ta mang một mâm tùng

nhân cao cho ngươi. Thật là, Tiểu Bạch! Ngươi rõ ràng là lang cơ mà , sao

thích ăn điểm tâm như vậy."


Tiểu Bạch vẫy vẫy cái đuôi, thực vui thét dài một tiếng.


Hứa Vị đi đến bên Tiểu Bạch, tươi cười rất sáng lạn "Hảo! Tiểu Bạch,

chúng ta về nhà đi!"


Vì thế, trên sơn đạo của Đại Ngọc sơn , chỉ thấy một bóng màu trắng

không ngừng vọt lên vọt xuống .


Mà nơi Hứa Vị vừa rời đi , lại lóe ra một bóng người, đúng là Sở Mặc.

Sở Mặc lẳng lặng nhìn bóng dáng màu trắng không ngừng xuyên qua

sơn đạo , trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc .


4 - Ngươi là sư huynh của ta?!

Lúc Hứa Vị về đến nhà , trời đã tối mịt .


Nhưng trên đường Long Tĩnh vẫn còn có hàng xóm của Hứa Vị đang vội vã về nhà , nhìn thấy Hứa Vị, có ha hả cười, sờ sờ hắn, hỏi hắn sao về muộn như thế ? Có người cười tủm tỉm đưa cho hắn một khối bánh nướng, có người dặn dò lần sau không được về muộn như thế , nếu gặp người xấu thì làm sao .......


Hứa Vị cười ha hả nhận bánh nướng, mặt mày loan loan, một bên gọi Đỗ gia gia, Trương đại thúc, Tống ca ca, Liễu tẩu tẩu...... Cho đến khi Hứa Vị về tới nhà , Hứa Vị miệng cắn bánh nướng, trong tay ôm một bình dưa muối .


Tiến vào cửa nhà , nghênh diện vội vàng đi tới một nam nhân trung niên gầy gò tầm bốn mươi tuổi , thấy Hứa Vị thì sửng sốt, bước lên phía trước cung kính nói "Tiểu công tử, ngươi sao về muộn như thế ? Lão gia phu nhân còn có đại công tử đều nghĩ rằng có lẽ ngài sẽ ở Ngọc Hoa tự ngủ lại ."


Hứa Vị miệng gặm bánh nướng, có chút mơ hồ không rõ , nói ra nói

"Trung bá, ta bị sư phó đuổi xuống núi ......"


Trung bá sửng sốt, một bên tiếp nhận bình dưa muối mà Hứa Vị đưa qua , một bên nghi hoặc hỏi "Tuệ Viễn đại sư sao lại đem tiểu công tử đuổi xuống núi ?" Nhíu mày, đã trễ thế này, tiểu công tử lại còn nhỏ , nếu trên đường gặp người xấu hay dã thú thì làm sao ?


Hứa Vị một bên hướng bên trong đi đến, một bên nhìn Trung bá nhíu

chặt mày, cười hì hì xoay người nói "Trung bá, ngài đừng nghĩ nhiều. Sư

phó để cho ta xuống núi khẳng định có lý do của hắn, hơn nữa ngài cũng

biết, còn có Tiểu Bạch mà ! Là Tiểu Bạch tiễn ta trở về ......"


Trung bá sửng sốt, theo bản năng khẩn trương hướng ra ngoài nhìn xung quanh "Tiểu công tử, ngài không đem Tiểu Bạch mang về đến đây chứ ?"


Hứa Vị đi thêm mấy bước liền chạy vọt vào nhà chính , hì hì cười nói

"Yên tâm! Yên tâm! Tiểu Bạch đã về núi rồi ."


Trung bá lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mồ hôi trên trán, nghĩ tới mấy ngày hôm trước, Tiểu Bạch kia đột nhiên chạy tới tìm tiểu công tử, kết quả lại ăn mất điểm tâm mà lão gia thích nhất, lão gia giận dữ, cầm cái chổi truy đánh Tiểu Bạch, trong nhà nhất thời gà bay chó sủa một mảnh hỗn độn, cuối cùng vẫn là phu nhân xuất mã , lãnh nghiêm mặt, lắc lắc cái lổ tai lão gia kéo trở về viện , mới kết thúc được .


Trong nhà chính , phụ nhân che diện sa đang dùng cơm, trung niên nam

tử tầm ba mươi tuổi tuy rằng đã không còn trẻ nhưng vẫn có chút anh tuấn,

còn có thiếu niên tuấn tú mười một - mười hai tuổi, đều có chút kinh ngạc

nhìn về phía Hứa Vị.

"Vị Vị , ngươi sao giờ mới về ?" Phụ nhân thân thiết tiến lên, sờ sờ đầu

Hứa Vị "Hay là đã xảy ra chuyện gì?"


Hứa Vị ngửa đầu đối với phụ nhân cười tủm tỉm nói "Nương, ngài đừng

lo lắng, không có việc gì ."


Trung niên nam tử tiến lên, xem xét xem xét bên ngoài, mới trừng mắt

Hứa Vị "Là ngươi một mình chạy về sao ? Con lang kia đâu , không đưa

ngươi trở về à ?!"


Hứa Vị có chút bất đắc dĩ "Cha, là Tiểu Bạch tiễn ta trở về ...... Còn có,

cha, ta một mình cũng có thể trở về !"


"Vị Vị , ngươi nói cái gì vậy!" thiếu niên tuấn tú đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc "Ngươi còn nhỏ, lại không có võ nghệ, có thể nào lại một mình từ trên núi trở về? Nếu không có Tiểu Bạch đưa ngươi, ngươi không thể một mình xuống núi, biết không?"


Hứa Vị trong lòng thầm nghĩ, ta cũng không phải thật sự mười tuổi, nhưng nhìn ba người vẻ mặt khẩn trương nghiêm túc, liền vội gật đầu đáp "Ta biết rồi , cha, nương, đại ca, ta tuyệt đối sẽ không một mình xuống núi !!" Lại nhìn đồ ăn thơm ngon trên bàn , nuốt nuốt nước miếng "Có thể dùng cơm không ? Ta đói bụng......"


Trung niên nam tử cười hắc hắc, một phen đoạt lấy bánh nướng trong

tay Hứa Vị, liếc nhìn Hứa Vị , nói "Ngươi đã ăn bánh nướng mà Trương đại

thúc cho rồi , còn đói?"


Hứa Vị nhìn chằm chằm bánh nướng trong tay trung niên nam tử, đáng

thương hề hề nói ra "Nương, cha đoạt bánh nướng của ta......"


Phụ nhân quay đầu liếc trung niên nam tử một cái, trung niên nam tử ngượng ngùng cười, mang bánh nướng trả lại cho Hứa Vị, ho nhẹ một tiếng nói "Cha là đùa giỡn với ngươi thôi ......"


Hứa Vị trong lòng cười thầm, mặc kệ đời trước hay là đời này , cha đều

sợ nương như vậy...... Vì thế, bốn người một nhà quây quần bên bàn , dùng cơm.


Hứa Vị ngẩng đầu nhìn ca ca im lặng quy củ dùng cơm, còn có nương

luôn cười đùa nói chuyện với cha, Hứa Vị nhịn không được mỉm cười.

Đây là người nhà của hắn.

Đời này, cho dù liều mạng cũng muốn bảo hộ người nhà.

Cha hắn Hứa Chính Nhất, nương hắn Thân Liên Ngọc , ca ca hắn, Hứa

Hạo Nhiên .


**********


Hôm sau, Hứa Vị ở lúc trời tờ mờ sáng liền thức dậy , muốn sớm một chút đi lên núi, nói không chừng là có thể tìm được đóa hoa Lam Ngọc kia. Hứa Vị dùng xong điểm tâm thì đi ra cửa .

Sắc trời còn chưa sáng rõ , nhưng không khí sáng sớm thật sự tốt lắm,

cha hắn mỗi ngày rời giường vào lúc sáng sớm, thích ngẩng lên trời xanh , sau đó hô hấp thật sâu, còn đối hắn nói cái gì "Đây chính là không khí trong

lành hoàn toàn không có ô nhiễm a."

[ Nguyệt : Lau mồ hôi : Không phải anh xuyên không đấy chứ anh Nhất

Nhất =w= ]


Hứa Vị không hiểu cái gì là ô nhiễm hay không ô nhiễm , lão cha hắn thích nói mấy lời khó hiểu , mặc kệ đời trước hay đời này, cha hắn luôn làm rất nhiều chuyện khiến hắn khó hiểu . Nhưng cha hắn nói "Mỗi ngày thức dậy hô hấp thật sâu , có thể trợ giúp thân thể" Từng làm lang trung tha phương , hắn phi thường đồng ý.


Vì thế, Hứa Vị cũng dưỡng thành một thói quen, mỗi sáng sớm hít thở

thật sâu một hơi .


Đi đến giữa sườn núi, đột nhiên bóng trắng nhoáng lên một cái đã ở trước mặt , gục dưới chân Hứa Vị , lấy lại tinh thần, Hứa Vị trừng mắt "Tiểu Bạch! Ngươi nếu không đứng lên, sẽ không cho ngươi ăn điểm tâm!" Phe phẩy cái đuôi , Tiểu Bạch chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn nhảy đến một bên, ngồi chồm hổm lấy lòng , đuôi to vẫy trái vẫy phải .


Hứa Vị thở dài nhận mệnh , cởi xuống túi nhỏ trên người, lấy ra điểm tâm bên trong, phóng tới trước mặt Tiểu Bạch, cũng ngồi xổm xuống, nâng cằm, nhìn Tiểu Bạch vui vẻ ăn điểm tâm do nương hắn tự làm .


Hứa Vị nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, trong lòng thật sự khó hiểu, có lẽ là bởi vì đời trước hắn ở tầm mười tuổi này mới được sư phó thu làm đồ đệ , đời trước hắn cũng không có gặp Tiểu Bạch. Mà đời này, năm tuổi hắn đã lên núi , ngày đầu tiên đi lên đã cứu Tiểu Bạch đang hấp hối trên huyền nhai.

Khi đó, Tiểu Bạch còn rất nhỏ, cũng bất quá là một con mèo lớn mà

thôi .

Năm năm qua, Tiểu Bạch cũng chậm rãi lớn thành cái dạng này

Nói, Tiểu Bạch thật là lang sao? Có lang nào không ăn thịt, thích ăn trái

cây cùng điểm tâm, còn có đôi mắt màu lục không ?


Hứa Vị nhớ tới năm năm trước , lần đầu tiên sư phó thấy Tiểu Bạch

cũng thực kinh ngạc, sau lại nhìn mình, liền cười cười nói đây là thiên ý.

Rốt cuộc...... Là cái thiên ý gì nha?

Sư phó , ngài đừng nói chuyện nửa chừng thế được không ?

Hứa Vị bất đắc dĩ trạc trạc Tiểu Bạch lại gục xuống làm nũng với mình

"Đứng lên, hôm nay không còn điểm tâm ! Mai sẽ lại mang cho ngươi!"

Tiểu Bạch lúc này mới ô ô đứng dậy. Thập phần u oán nhìn chằm chằm

Hứa Vị.


Hứa Vị trừng mắt uy hiếp "Còn như vậy thì về sau cũng không cho

ngươi điểm tâm đâu ."


Tiểu Bạch uể oải cúi đầu, Hứa Vị hừ hừ, tiếp tục lên núi .

Đi tới giữa sườn núi, chỗ huyền nhai, tầm mắt Hứa Vị tùy ý thoáng

nhìn, không khỏi hoảng sợ, bên huyền nhai, tiểu hài tử hôm qua lại đánh một

quyền vào vách đá , tay đều đã đổ máu , mặt lại không chút thay đổi ?!

"Dừng tay!" Hứa Vị vội chạy tới. Một phen giữ chặt tay của tiểu hài tử .

Tiểu hài tử sửng sốt, lập tức nhíu mày, đạm mạc nói ra "Buông tay!"


Hứa Vị nhìn chằm chằm đôi tay đã bị phá da , miệng vết thương đã rất

sâu, còn có hạt cát ở bên trong, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn về

phía tiểu hài tử, tiểu tử này là không biết đau sao

"Tay ngươi đều đã đổ máu mà còn đánh vào tảng đá, ngươi nếu chướng

mắt tay của mình thì cứ chặt bỏ đi , đánh vào tảng đá thì nó cũng đâu có

thương ngươi , ngu ngốc ngu ngốc !!!" Hứa Vị bùm bùm hung hăng mắng!

Vừa mắng , một tay vừa kéo hành lí bên hông của mình , một bàn tay vẫn

gắt gao nắm chặt cổ tay của tiểu hài tử

Xuất ra dược bình mang theo tùy thân, Hứa Vị liền hướng trên tay tiểu

hài tử đổ xuống .


Dược này của Hứa Vị đã bỏ thêm ít dược , tuy rằng đối vết thương

ngoài da rất có hiệu quả, nhưng là...... Rất đau......

Nương của Hứa Vị có đổ dược này cho cha hắn khi cha bị thương vì

chạy tới nhà bếp ăn vụng , kết quả đau đến mực cha hắn kêu như giết heo ,

đương nhiên...... Cái kia cũng có thể là cha hắn cố ý ......

Nhưng Hứa Vị cũng từng tự mình thượng qua dược này , thật sự rất

đau.

Vì thế, khi Hứa Vị thấy tiểu hài tử diện vô biểu tình lúc mình đổ dược ,

không khỏi kinh ngạc.


"Ngươi về sau đừng như vậy ." Hứa Vị ngượng ngùng nói, cảm thấy

mình không nên đổ nhiều dược đến vậy , nhưng làm một đại phu, Hứa Vị tối

chán ghét nhất là người không quý trọng thân thể của mình .

"Luyện công." Tiểu hài tử rất lãnh mạc bỏ lại hai chữ, liền đứng lên. Tầm mắt nhìn về phía một bên , Tiểu Bạch đột ngột cảnh giác lên, cũng không có đến gần "Đó là ngươi dưỡng ?"


Hứa Vị nhìn Tiểu Bạch, kỳ quái Tiểu Bạch sao chạy xa như thế, lắc đầu

nói "Không phải...... Tiểu Bạch không phải ta dưỡng ."


Tiểu hài tử trầm mặc một chút, tầm mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, sau một lúc lâu, liền xoay người lên núi, đi đến một nửa, lại đột ngột quay đầu lại "Ngươi không đi?"


Hứa Vị vuốt đầu Tiểu Bạch đột nhiên cúi thấp xuống cọ vào hắn , nghe thấy tiểu hài tử nói, sửng sốt, lấy lại tinh thần, vội đi theo, đi theo một nửa, đột nhiên trong lòng lúng túng, mình sao nghe lời như thế ? Tiểu hài tử này nói đi là đi?


"Cái kia...... Ngươi là ai?" Hứa Vị có chút quẫn bách hỏi.

Tiểu hài tử dừng chân, diện vô biểu tình nhìn về phía Hứa Vị "Mặc

Tam."

Hứa Vị sửng sốt, tên này quái thật .

"Từ hôm nay trở đi, ta chính là sư huynh ngươi." Tiểu hài tử lại đột

nhiên quay đầu nói với Hứa Vị.


Hứa Vị nghĩ ngợi sau một lúc lâu, lập tức mở to hai mắt "Nếu sư phó

thu ngươi, ta đây mới là sư huynh!"

Tiểu hài tử lạnh lùng nói ra "Ta nói là sư huynh ngươi chính là sư

huynh ngươi!"


Hứa Vị ngẩn ngơ, nhất thời không biết nói gì, này tiểu hài tử sao có thể

như vậy a!?

Tới trên núi rồi , gặp qua Tuệ Viễn sư phó, làm cho Hứa Vị không thể

tưởng được chính là, sư phó lại chỉ vào tiểu hài tử kia, mỉm cười đối hắn nói

"Vị Vị , đến, gặp qua thất sư huynh của ngươi đi......"


5 - Trúc mã [ nhất ]


Trong dược điền Ngọc Hoa tự, Hứa Vị còn đang chăm chú hái dược

thảo.

Hòa thượng đầu bóng lưỡng vội vàng chạy đến, thấy Hứa Vị hái dược

thảo, liền la lớn "Tiểu Vị, sư phó có việc tìm ngươi!"

Hứa Vị ngẩng đầu, nhìn về phía Hòa thượng đầu bóng lưỡng, vội đứng

dậy trả lời "Nhị sư huynh, ta đã biết." Dứt lời, Hứa Vị liền vội ngồi xổm

xuống, thu thập dược thảo.


Hòa thượng đầu bóng lưỡng đi vài bước liền đến trước mặt Hứa Vị ,

chà xát mồ hôi trên trán, không kiên nhẫn nói với Hứa Vị "Ta nói ngươi sao

còn chỉnh lại mấy thứ này chứ ? Đi mau! Đi mau!"

Hứa Vị nhíu mày "Nhị sư huynh, có chuyện gì khẩn cấp vậy a?"

Hòa thượng đầu bóng lưỡng kéo Hứa Vị, nói nhỏ "Còn không phải là vì

Mặc Tam kia !"

Vừa nghe Mặc Tam, Hứa Vị đã nghĩ ngay tới tiểu hài tử có bộ dáng duệ

duệ lãnh lãnh kia, tò mò hỏi "Nhị sư huynh, tiểu hài tử kia rốt cuộc có lai

lịch gì a?"


Hòa thượng đầu bóng lưỡng dừng chút , lập tức cúi đầu trừng mắt với

Hứa Vị "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Tóm lại, sau này hắn chính là thất

sư huynh của ngươi!"

Hứa Vị sửng sốt, lập tức thành mặt khổ qua , không phải chứ ? Thật

đúng là thành sư huynh của hắn sao ?


Tới thiện phòng Tuệ Viễn rồi, tiểu hài tử kia đang chuyên chú sao chép

cái gì đó . Hứa Vị vụng trộm liếc liếc một cái, hình như là kinh thư?

Tuệ Viễn thấy Hứa Vị tiến vào, mỉm cười đối Hứa Vị ngoắc "Vị Vị, lại

đây, sư phó giới thiệu với ngươi một chút." Dứt lời, liền đối với tiểu hài tử

đang chuyên chú sao chép , nói "Tiểu Mặc, lại đây."


Tiểu hài tử, cũng chính là Sở Mặc, ngẩng đầu, mặt vẫn diện vô biểu

tình , buông bút lông trong tay, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Tuệ

Viễn.


Tuệ Viễn mỉm cười nói với Hứa Vị "Vị Vị, hắn chính là Tiểu Mặc, về

sau a, hắn chính là thất sư huynh của ngươi."


Hứa Vị trừng mắt nhìn, nhìn về phía Sở Mặc vẫn diện vô biểu tình như cũ , tuy rằng trong lòng có vài phần không cam nguyện, nhưng vẫn chắp tay nói "Hứa Vị kiến quá thất sư huynh."


Sở Mặc diện vô biểu tình đạm mạc nhìn lướt qua, khẽ gật đầu.

Hứa Vị thấy , trong lòng có chút tức , tiểu hài tử này sao kiêu như thế a ?

Tuệ Viễn thấy thế , chỉ mỉm cười, đối Sở Mặc nói "Thời gian cũng vừa vặn , đi theo nhị sư huynh ngươi ra ngoài luyện võ đi." Lại đối Hứa Vị cười cười nói "Vị Vị lưu lại, sư phó có chuyện muốn nói cùng ngươi ."

Hứa Vị cung kính đáp ứng.


Sở Mặc cũng hướng Tuệ Viễn cung kính hành lễ, mới xoay người đi theo hòa thượng đầu bóng lưỡng rời đi. Khi rời đi , Sở Mặc cố ý như vô tình liếc nhìn Hứa Vị một cái. Hứa Vị không chú ý tới nhưng Tuệ Viễn lại thấy được.


Đợi Sở Mặc cùng hòa thượng đầu bóng lưỡng đều ly khai, Hứa Vị ngửa

đầu tò mò hỏi "Sư phó, Mặc Tam là ai a?"


Tuệ Viễn sờ sờ đầu Hứa Vị, mỉm cười hỏi nói "Vị Vị không tức giận

sao? Hắn nhập môn muộn hơn ngươi mà lại làm sư huynh của ngươi."


Hứa Vị ngây ngô cười, gãi gãi đầu nói "Sư huynh sư đệ đều giống nhau a. Còn không phải đều là đồ đệ sư phó sao?"


Tuệ Viễn khen ngợi gật đầu, trong lòng nghĩ, đứa nhỏ này quả nhiên độ

lượng nhân hậu .

"Vị Vị, sư phó có việc muốn nhờ ngươi." Tuệ Viễn nghiêm túc nói.


Hứa Vị ngẩn ra, vội cũng nghiêm túc nói "Sư phó , ngài nói!"

"Vị Vị, thất sư huynh ngươi nhập môn hơi muộn , ở phương diện y thuật thì cái gì cũng đều không hiểu, ngươi phải giúp hắn nhiều hơn, từ giờ trở đi, mỗi buổi sáng, ngươi sẽ dạy thất sư huynh ngươi về phương diện thảo dược nhé ."

"A?"

"Sao thế ? Không được sao?"

"...... Không phải."

"Ân, sư phó chỉ biết Vị Vị rất hiểu chuyện ."


Tuệ Viễn hòa thượng nhìn mặt Hứa Vị đã thành mặt khổ qua , không

khỏi cười khẽ. Trong lòng cũng nghĩ, Vị Vị độ lượng nhân hậu , có lẽ có thể

làm cho Mặc long thiên tử kia học được một vài thứ ......


*********


Hứa Vị đi ra thiền viện mới nhớ tới từ đầu đến cuối sư phó cũng chưa

nói qua với hắn , tiểu hài tử kia rốt cuộc là ai?


Sư phó đời trước cũng chỉ thu mình hắn làm đồ đệ .


Nhị sư huynh đời trước chính là trừ bỏ sư phó ra , ai còn không sợ , nhưng hiện tại dường như thực kiêng dè tiểu hài tử kia......


Hứa Vị suy nghĩ nửa ngày cũng không có kết quả, nhức đầu, thôi, nếu sư phó không nói, chính là không muốn mình biết , vậy mình vẫn không nên nhiều chuyện .


Nhớ tới đời trước , khiến cả nhà bọn họ nhà tan cửa nát cũng chỉ vì một

lần nhiều chuyện của lão cha ......


Hứa Vị im lặng sau một lúc lâu.


Xoay người , đang muốn đi trở về dược điền, khóe mắt thoáng nhìn cách đó không xa, tiểu hài tử đi theo nhị sư huynh huy kiếm, cũng thật khéo khi hắn vừa nhìn qua lại thấy ngay vết máu trên bàn tay ......


Miệng vết thương...... Rạn nứt ?


Hứa Vị nhìn chằm chằm Sở Mặc diện vô biểu tình gần như tê liệt , thở

dài một hơi . Nhận mệnh đi qua .


Sao có người không thương tiếc thân thể của chính mình như vậy chứ ? Lấy cớ từ hôm nay trở đi phải dạy dược thảo, Hứa Vị lôi kéo Sở Mặc xoay người bước đi.


Tới dược điền rồi, Hứa Vị mới buông tay Sở Mặc ra, ấn hắn ngồi xuống, miệng bắt đầu lải nhải nói "Ta nói ngươi a, ngươi muốn làm cho tay mình bị phế bỏ sao?! Ngươi cho dù muốn chăm chỉ học thì cũng phải để tay mình khỏi rồi mới học a! Ngươi là bổn đản hay là bạch si a?!"

( 2 chữ bổn đản và bạch si đều là ngốc hết )


Hứa Vị một bên cằn nhằn nói liên miên, một bên tùy tay nhổ lên một gốc cây dược thảo trong dược điền , chỉ vào dược thảo đối Sở Mặc vẫn trầm mặc nhìn mình chằm chằm , nói ra nói "Nhìn rõ nha , đây là bách nhật túy, có thể làm cho tay ngươi không đau, nhưng bách nhật túy này nếu dùng quá nhiều, sẽ gặp chuyện không may . Cho nên ......"


Hứa Vị một bên giựt xuống một nửa phiến lá cây , một bên bóp bóp , đem nước cốt ép ra bôi lên trên miệng vết thương của Sở Mặc "Giống như miệng vết thương của ngươi đó , cũng chỉ cần nửa phiến lá cây là tốt rồi ." Bôi xong , Hứa Vị ngẩng đầu đối Sở Mặc cười tủm tỉm nói "Sao thế ? Không đau chứ ?"


Sở Mặc cũng nhìn chằm chằm Hứa Vị, hỏi "Ngươi không sợ ta?"


Hứa Vị sửng sốt, có chút nghi hoặc hỏi lại "Ta vì cái gì phải sợ ngươi?"

Sở Mặc trầm mặc một hồi, mới có chút đờ đẫn nói ra "Bọn họ đều sợ

ta."


Hứa Vị khó hiểu, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Sở Mặc một hồi lâu, tò mò hỏi "Bọn họ vì cái gì sợ ngươi?"


Con mắt phượng của Sở Mặc có chút âm trầm, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Vị, nói ra "Bởi vì ta là Mặc quỷ."


Sở Mặc vừa nói xong, trong lòng liền hối hận !


Hắn không nên nói , nếu người trước mắt cho hắn cảm giác đặc biệt này

cũng giống bên ngoài thì sẽ như thế nào đây ?!


Tay Sở Mặc không khỏi nắm chặt thành quyền.


Nghĩ tới phản ứng mỗi khi cung nhân nhìn thấy hắn , nghĩ ánh mắt chán ghét của mẫu phi, trong lòng hắn sẽ lại dâng lên hận ý, nếu người trước mắt cũng giống như đám cung nhân , như vậy hắn...... Nhất định sẽ giết !


Nhưng ngoài dự kiến của Sở Mặc, Hứa Vị không có sợ hãi chán ghét,chỉ là vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.


Mặc quỷ?


Ở Đại Sở , có vài tiểu hài tử vừa sinh ra đã có dấu hiệu trên người , có tiểu hài tử vừa ra sinh ra đã có một đóa bạch liên trên trán , có tiểu hài tử lại có một đóa hoa mai hồng sắc trên vai , còn có tiểu hài tử vừa ra sinh ra đã có dấu hiệu lam sắc điểu nhi ...... Phàm là dấu hiệu hoa cùng chim chóc, hoặc là một đại biểu khác cho điềm lành , sẽ được gọi chung là Tường Thụy, có một vài hài tử đặc biệt còn có thể tiến cung , nếu là một nữ nhi , tương lai còn có thể thành phi , nếu là nam hài, tương lai có thể làm Đại Quan .


Hứa Vị nhớ rõ, đời trước hình như có nghe nói nếu một hài tử có đóa lam sắc liên hoa trên trán , sau sẽ được phong làm hoàng hậu. Nhưng, có điềm lành hay không thì không ai biết được . Nếu một hài tử sinh ra đã bị mang dấu hiệu màu đen, mặc kệ là hoa hay là thứ khác , hết thảy đều bị coi là bất tường ( không may mắn ) , vừa sinh ra sẽ bị vứt bỏ. Nếu may mắn sống sót , cũng sẽ bị người Sở phỉ nhổ chán ghét, thậm chí còn...... Sát hại.


Hứa Vị đời trước từng hành nghề y khắp nơi , gặp rất nhiều trường hợp

như thế.


Đối Hứa Vị mà nói ...... Đó đều là mê tín! Khụ khụ, thứ mê tín này hắn

chưa dám nói với cha , cha nương hắn ghét nhất những thứ như vậy .


Chỉ bởi vì một dấu hiệu mà bỏ rơi hài tử , đây là chuyện cực ngu xuẩn !


Vì thế, Hứa Vị nhìn chằm chằm Sở Mặc, trừng mắt nhìn, trên mặt cười, tươi cười thực sáng lạn ấm áp. Tay cầm chặt lấy đôi tay băng lãnh đang nắm chặt thành quyền của Sở Mặc, rất thản nhiên nói "Ta không sợ!"


Sở Mặc sửng sốt, lập tức theo bản năng phản cầm tay Hứa Vị.


Hứa Vị không biết rằng chỉ bởi vì ba chữa "Ta không sợ" này , cố sự về

hai trúc mã bắt đầu .

[ Trúc mã - lấy từ câu Thanh mai trúc mã ]


"Tốt lắm, ngươi về sau không thể tự làm mình bị thương như vậy nữa , biết không?" Hứa Vị nghĩ muốn rút tay về , nhưng Sở Mặc lại nắm gắt gao . Hứa Vị sửng sốt, khó hiểu ngẩng đầu hỏi "Làm sao vậy?"


Sở Mặc vẫn như cũ đờ đẫn, nhưng không trả lời, chỉ chậm rãi buông tay

Hứa Vị ra.


Thấp giọng nói "Không có việc gì."


Hứa Vị chớp mắt , tiểu hài tử này thật đúng là thú vị.


Đang muốn đứng dậy, Sở Mặc lại thoáng nhìn thấy bóng trắng chợt lóe mà qua, nhíu mày, đột ngột nói ra "Ta có thể ăn nó không ?"


Hứa Vị ngạc nhiên, xoay người, thấy Tiểu Bạch đột nhiên nhảy ra, đối

với Sở Mặc nhe răng nhếch miệng rú lên .


"Có thể ăn không ?" Sở Mặc quay đầu, thực nghiêm túc hỏi.

Hứa Vị lăng lăng nói ra hỏi "Ngươi sao lại muốn ăn Tiểu Bạch?"


"Nó nom rất ngon miệng ." Sở Mặc ra vẻ suy tư "Giống một khối đậu

hũ trắng ."


Khóe miệng Hứa Vị co rút , vỗ vỗ cái trán, có chút vô lực "Mặc Tam, ngươi đói bụng sao?"


Tiểu Bạch lúc này rú lên càng to hơn , lại không biết là cố kỵ Hứa Vị hay là sợ hãi Sở Mặc, không dám đến gần.


Sở Mặc suy nghĩ một hồi, mới ngẩng đầu đối Hứa Vị nói "Ân, đói bụng."


Hứa Vị không nói gì, dắt tay Sở Mặc, nói "Đi thôi, ta mang ngươi đi ăn đậu hũ trắng ."

"Đậu hũ trắng ở nơi này mà......" Sở Mặc chỉa chỉa Tiểu Bạch còn đang

gào thét.

[ Nguyệt : Bệnh ngu ngơ cũng bị lây hở =w= ]


Khóe miệng Hứa Vị co rút , quay đầu trừng mắt "Đó là Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!Tiểu Bạch là không thể ăn ! Ngươi nếu dám ăn nó, ta sẽ không để yên đâu nha !" Dứt lời Hứa Vị hung hăng hướng Tiểu Bạch còn đang gào thét, nói ra "Còn không đi!?"


Tiểu Bạch ủy khuất ô ô hai tiếng, nhưng vẫn bật người chạy đi .


Sở Mặc có chút tiếc nuối nhìn phương hướng Tiểu Bạch biến mất, thấp

giọng nói "Đậu hũ trắng đi rồi......"

Hứa Vị lại co rút khóe miệng, đành nện bước nhanh hơn , vọt tới trù

phòng .


Lúc này, tại trù phòng không có ai.


Hứa Vị cuốn ống tay áo lên , đứng lên ghế , vừa đúng đứng đến gần cái bàn , tìm cơm thừa , lật lên xuống hai lần , may mắn chính là lúc này ở trù phòng còn có một khối đậu hũ trắng, vì thế làm một chén canh đậu hũ .


Sở Mặc im lặng nhìn Hứa Vị ở trên bàn bận việc, yên lặng ở trong lòng vẽ ra thân ảnh lúc này của Hứa Vị lúc , tay trái phiên phiên , tay phải sát mồ hôi , còn có , một bên bận việc, một bên đối hắn lẩm bà lẩm bẩm "Cơm là phải ăn no nga, nếu muốn thì ăn bánh nướng hay gì đó, không được ăn lung tung , đặc biệt là thứ nào tên Tiểu Bạch"......


Đợi Hứa Vị đem đồ vật bày ở trước mắt hắn , Sở Mặc cầm lấy chiếc đũa , ăn rất nhanh, nhưng cũng không thô lỗ.


Ăn xong, Sở Mặc nhìn Hứa Vị ngồi ở đối diện hắn đang lộ ra tươi cười, rất nghiêm túc nói "Về sau ngươi nấu cơm cho ta ăn nha ."


Hứa Vị sửng sốt "A?"


"Cho tới bây giờ đều không có ai nấu cơm cho ta ăn."


"...... Vậy ngươi ăn cái gì lớn lên ."


"Mặc quỷ chỉ có thể ăn cơm thừa."


"Hảo! Về sau ta nấu cơm cho ngươi ăn."


"Ân...... Thêm một chén nữa đi ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: