Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

*

Tựa như một câu chuyện cổ tích mà ta từng được ba mẹ kể thật nhiều lần, chuyện tình của Jaewon và Hanbin đẹp lắm, là giản dị, là chân thành, là mộc mạc, là bình yên của cuộc sống đầy vội vã. Dẫu có đôi khi một cái hôn phớt qua gò má, một câu thì thầm "em yêu anh" cũng trở nên xa xỉ và chắc rằng không biết bao nhiêu lần hai người vì vài chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau, hay vì một người khác mà khiến không khí giữa cả hai trở nên nặng nề đi. Cuộc sống của ta chẳng giản đơn như ta muốn, với những muộn phiền và mệt mỏi đè lên đôi vai nặng trĩu, nhưng sau khi chật vật trong cái phồn thị sầm uất ấy, ta vẫn yêu, ta vẫn âm thầm lặng lẽ đặt người vào một góc con tim, lặng lẽ yêu người bằng tất thảy con tim này có thể.

Hanbin luôn xuất hiện trước mặt mọi người như một đóa hướng dương, tươi sáng và thật nhiều năng lượng tích cực. Jaewon hay Hwarang lại chưa một li một khắc rời mắt khỏi đóa hướng dương kia, cũng chẳng bao giờ đổi ánh mắt thâm tình kia cho người khác, một lòng một dạ hướng về phía Hanbin.

Trong một đêm nọ khi đang nằm gọn trong lòng Jaewon, anh vô thức thốt lên rằng:

"Chúng ta cứ mãi hạnh phúc như thế này thì tốt biết mấy Jaewonie nhỉ?"

Song Jaewon ngập ngừng suy nghĩ một lúc, đã làm cái nghề này rồi, nói rằng bọn họ không sợ bị người ngoài phát hiện là nói dối. Thế mà từ trước đến nay cả hai hạnh phúc đến nỗi vô tình quên cả điều ấy đi, và rồi đối mặt với câu hỏi của anh, cậu chẳng biết đáp lời làm sao mới phải.

"Ta cứ cố gắng đến khi mà ta chẳng thể cố gắng nữa đi thôi, sẽ không sao đâu, Hanbinie của em à."

Cả hai vô tình đều trả cho đối phương một khoảng không im ắng, trả cho nhau đôi ba phút để suy nghĩ về những điểm đến tiếp theo.

"Anh kể Jaewon nghe..." Và rồi Hanbin bắt đầu lên tiếng, Song Jaewon cũng theo mạch cảm xúc từ thanh âm nhẹ nhàng bên tai.

"Ngày anh còn bé, mẹ đã từng bảo rằng anh chỉ cần làm những điều anh thích, chẳng cần phải suy phải nghĩ xem ai đó nghĩ gì về anh đâu, điều đó thật vô nghĩa và nếu cứ tập trung vào những người đó thì anh sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc được như cái cách mà anh muốn."

Hanbin dừng lại một chút, hướng mắt lên nhìn người kia, thấy em mỉm cười, lại hạ mặt xuống hôn nhẹ lên môi anh.

"Nhưng Jaewon ạ, anh nhận ra rằng anh chẳng thể hoàn toàn để ngoài tai lời người ngoài khi làm cái nghề này đâu, đôi khi anh cứ vì đôi ba lời ác ý mà suy nghĩ mãi thôi."

Nghe đến đây, Jaewon lại hôn anh một lần nữa, sau đó vẫn chờ anh nói tiếp.

"Anh đã từng có một khoảng thời gian rất chật vật, cuộc sống đối với anh như một nhà tù và anh là tù nhân trong cái cuộc sống mệt mỏi này. Anh cũng từng có lúc đánh mất phương hướng, anh chẳng biết bản thân nên làm như thế nào, cũng chẳng dám mạo hiểm vì thật nhiều rủi ro. Thế mà lúc đó Jaewon lại khiến anh có cái nhìn thay đổi về cuộc sống này nhiều lắm, vì thế anh chẳng bao giờ muốn đánh mất Jaewon khỏi cuộc đời mình đâu."

Jaewon lại hôn anh, vẫn là một cái hôn thật dịu dàng trên đôi môi, sau đó cũng bắt đầu nói.

"Anh biết không, em cũng đã từng như thế, em chẳng biết nên tiếp tục cuộc sống này như thế nào cả, và rồi Hanbinie bước vào cuộc đời em như một tia sáng soi rọi cuộc đời đầy tăm tối của em, em đã từng rất ngưỡng mộ anh, vì lúc nào anh cũng như hướng dương rực rỡ cả, anh luôn luôn toả sáng và thật nhiều năng lượng. Thế mà sau này khi ta ngày một gần gũi, em mới nhận ra rằng anh cũng có thật nhiều điểm yếu mềm chẳng bao giờ lộ ra, em đã thấy thật may mắn làm sao khi anh có thể mở lòng với em, chia sẻ cho em những điều buồn tủi trong cuộc sống."

Hanbin mỉm cười, lấy tay mình bao lấy tay Jaewon.

"Em từng rất nhiều lần sợ rằng chuyện chúng mình sẽ phải kết thúc, nhưng tận sâu trong đáy lòng của mình, em chưa từng muốn mình đánh mất anh. Em cũng có nhiều nỗi sợ, nhưng đôi lúc khi mệt mỏi đến mức muốn buông tay, em lại nghĩ rằng "à, mình đã có thể nỗ lực như thế để Hanbinie sẵn sàng mở lòng với mình, thêm một chút khó khăn thì liệu có là gì?" vì thế, em đã luôn cố gắng hết sức mình có thể, chẳng thể để chúng ta phải rời xa."

Lần này, Hanbin vô thức siết lấy tay em thật chặt, như thể sợ sẽ phải buông tay em.

"Vì thế cho nên, Hanbinie hứa với em rằng ta sẽ cùng nhau cố gắng, không bao giờ để ta phải chia lìa cả nhé?"

"Anh hứa!"

-

Thế mà Jaewon chẳng ngờ được rằng, Hanbin chỉ hứa chứ không giữ lời, lại vội vàng bỏ Song Jaewon mà đi.

Ngày hôm đó thật sự rất tồi tệ, tưởng chừng như cả thế giới của hắn như đã sụp đổ, thế mà Song Jaewon chẳng ngờ được rằng, thứ mà hắn sắp phải đối mặt còn tồi tệ hơn bội phần.

Hắn nhớ rằng hôm đó mở mắt ra là hàng ngàn cuộc gọi nhỡ từ quản lý và công ty, lại thấy thông báo mình cùng Hanbin trở thành chủ đề thảo luận nóng.

Có một nhà báo đã chụp lại vài khoảnh khắc thân mật của bọn họ và tung lên mạng xã hội, chà, hai thành viên của nhóm nhạc đang lên và thu về chẳng ít danh tiếng thì chỉ đôi ba bức ảnh cũng đủ khuynh đảo mạng xã hội cả một thời gian rồi.

Ấy thế mà mọi chuyện tệ hơn cả hai nghĩ rất nhiều, người ngoài không ngừng buông lời chửi rủa, người hâm mộ cũng dần rời đi, có một số người hâm mộ Jaewon không ngừng buông lời trách mắng Hanbin, rằng chính anh đã phá huỷ sự nghiệp của hắn, rằng cả hai chẳng hề tương xứng, rằng anh chỉ là gánh nặng cho hắn mà thôi.

Song Jaewon không thể hiểu vì sao, những người từng yêu thương họ nhiều đến thế, chỉ vì chuyện cả hai hẹn hò mà sẵn sàng buông lời chỉ trích. Họ nói rằng thứ tình cảm của họ thật đáng kinh tởm làm sao, nói rằng cái thứ đấy mà cũng gọi là tình yêu à. Còn ra vẻ ớn lạnh với mấy cái khoảnh khắc thân mật của bọn họ trong vài bức ảnh kia.

Song Jaewon đọc được một bình luận rằng:

"Hwarang và Hanbin của chúng mình chỉ cần hạnh phúc là được mà, yêu người mà cậu muốn yêu, hạnh phúc như cái cách cậu ước cùng với người. Mọi thứ đâu đáng chỉ trích đến thế đâu. Lẽ nào chỉ vì họ là con trai, lại vô tình thích một người con trai khác là họ sai sao ? Chắc rằng khoảng thời gian này sẽ rất khó khăn nhưng hai cậu phải thật cố gắng nhé ! Chúng mình vẫn ở đây, vẫn ủng hộ và yêu cả hai rất nhiều."

Nhưng đôi ba dòng phản ứng tích cực đấy vẫn chẳng so lại được cái đống tiêu cực đầy rẫy kia.

"Ôi thôi cái loại này mà cũng đáng debut làm idol à ?"

"Vcl cái thằng Hanbin đấy hồi iland đã rõ bất tài vô dụng đcđ rồi, được vote toàn là do dân Việt Nam vote cho thôi. Giờ lòi ra vụ này cũng đẹp mặt bọn ổ rác Đông Nam Á nhỉ?"

"Đây là những thứ mà bọn Trung Quốc nhận được khi cố bám trụ ở Hàn Quốc này, cười chết mất"

"Gay chết tiệt, cút khỏi giới giải trí cho sạch đất đê."

"Từng thích hai bạn lắm nhưng giờ thì say bye nhé"

Hàng tỉ phản ứng tiêu cực như một mớ hỗn độn, công ty đến cuối cùng cũng phải tổ chức họp báo.

Nội dung buổi họp báo chỉ đơn giản thông báo rằng chuyện hẹn hò kia của cả hai là thật và mong rằng mọi người sẽ ủng hộ cả hai.

Hôm nay Hanbin đi làm chẳng còn cười tươi và tương tác với người hâm mộ như mọi hôm, Jaewon nhìn anh thế này lòng cũng nặng trĩu. Đang mải mê suy nghĩ thì từ đâu một xô máu động vật tạt thẳng vào người của Hanbin, một mùi máu hôi tanh xốc lên từ người anh, Jaewon lo lắng lấy áo mình khoác lên vai anh sau đó mới hỏi.

"Anh ổn không thế ? Hay em bảo quản lý ghé vào cửa hàng quần áo mua đồ cho anh đã nhé?"

"Không sao, anh ổn mà, để mấy đứa về nhà trễ lại chết mất."

Hanbin lắc đầu sau đó cười tươi ra vẻ mình ổn.

Sau sự cố đấy vệ sĩ cũng chặt hơn, Song Jaewon cũng để ý kĩ đến anh hơn, chỉ có Hanbin một mực cúi gập đầu xuống phía dưới, tựa như sợ ánh đèn từ máy ảnh đang là hàng ngàn đôi mắt soi xét mình.

Từ một nguồn năng lượng tích cực vô tận, lại trở thành thế này, nói xem con người có thể đáng sợ đến mức nào?

Và rồi Hanbinie của hắn biến mất, Song Jaewon như con sói mất phương hướng, hắn chênh vênh giữa đại dương mênh mông, chẳng biết nên đi tiếp hay quay đầu vì xung quanh hắn đều là nước. Song Jaewon từng nói rằng, Hanbin đối với hắn tựa ánh mặt trời, không có anh thì cuộc đời hắn còn đâu là ánh sáng đây ?

Song Jaewon mặc kệ bản thân cũng chẳng khá khẩm là bao, hắn cứ đi tìm Hanbin mãi, Seoul mùa này lạnh lắm, còn có cả mưa rồi tuyết dày nữa, Hanbinie của hắn ốm mất thôi.

Ngày hôm ấy người ta thấy một Song Jaewon tìm kiếm Hanbin điên cuồng, và cứ tìm mãi, tìm đến cả khi hắn như muốn ngất đi vẫn vực đôi chân mình đi tìm tiếp. Có lúc Song Jaewon thật sự đã ngã xuống, hắn vẫn chống cự đứng dậy tiếp tục tìm, người ta nói Song Jaewon cố chấp, nhưng có mấy ai có thể bình thường khi người mình yêu biến mất đâu đúng không ?

Bởi thế ngay cả khi Song Jaewon đã ngất trên nền tuyết lạnh băng, hắn vẫn mỉm cười, lại thầm nghĩ rằng Hanbinie của hắn sẽ sớm tìm thấy hắn rồi mang hắn về nhà thôi, sau đó sẽ lại dẩu môi chê trách hắn không biết chăm sóc bản thân mình, sau đó cả hai sẽ cùng nhau thưởng thức cacao ấm và lại kể nhau nghe những câu chuyện như thường ngày,...

-

Quản lý tìm thấy Song Jaewon đã là ba mươi phút sau đó, người hắn đã lạnh như băng. Sau khi đem Jaewon về nhà và vùi hắn vào chăn ấm rồi thay chế độ máy sưởi một chút thì cũng sớm rời đi, vì sau khi tin tức hẹn hò của Jaewon và Hanbin bị khui ra thì chị cũng chẳng rảnh rỗi gì cho cam.

Jaewon cứ như thế mà triền miên trong giấc mơ, hắn mơ thấy Hanbinie của hắn ôm hắn thật chặt, anh hôn hắn một lúc lâu sau đó hắn lại thấy anh khóc, Song Jaewon đem tay mình bao lấy khuôn mặt anh mà lau nước mắt, Hanbin càng khóc to hơn, còn bảo với hắn rằng cả hai sắp phải chia xa rồi, bảo rằng anh xin lỗi, anh vẫn sẽ bên cạnh em nhưng bằng một cách khác, bảo rằng anh thật ích kỷ khi không giữ lời hứa với em, và cứ như thế, trong giấc mơ kia hắn thấy Hanbinie của hắn gục trên vai hắn khóc một hồi lâu.

Khi hắn tỉnh giấc, hắn mở điện thoại và hiện đầu bảng tin là một dòng chữ in đậm to tướng "Phát hiện thi thể nam thần tượng trẻ Hanbin dưới chân cầu Banpo". Song Jaewon thấy bên tai ù đi, hắn thấy cả thế giới của mình thật sự sụp đổ ngay trước mắt và hắn thấy, con tim mình tựa như vỡ tan thành trăm mảnh. Hắn nhấp vào bài viết đó, để lại một dòng bình luận ngắn ngủn:

"Tôi dùng cả một đời để tìm kiếm anh ấy, các bạn lấy tư cách gì mà lại cướp anh ấy đi?"

-

Bẵng đi một thời gian sau đó, người ta chẳng còn thấy Jaewon xuất hiện nữa, hắn chấm dứt hợp đồng với công ty, cũng đồng thời ra thông báo giải nghệ.

Ngày hôm ấy là tròn một trăm ngày sau khi người ta tìm thấy thi thể của Hanbin, hắn mặc một bộ vest, cầm một bó diên vĩ tím đến cùng một hộp nhẫn cầu hôn thật đẹp.

Hắn rời khỏi nhà và đến nghĩa trang nơi chôn cất Hanbin.

Dừng chân trước ngôi mộ người thương, Song Jaewon đặt xuống đó bó hoa diên vĩ tím người kia thích, lại lôi từ túi áo ra đôi nhẫn đính ước kia, dùng một tông giọng thật nhẹ nhàng, hắn nói:

"Hanbinie đồng ý lấy em nha? Chúng ta sẽ chẳng ở nơi này nữa, chúng ta sẽ cùng nhau đến một nơi khác, nơi mà chúng ta được chấp thuận và ta sẽ tổ chức hôn lễ và sống thật hạnh phúc anh nhé?"

Nói rồi hắn đặt một chiếc nhẫn lên phiến đá, một chiếc đeo lên ngón áp út của bản thân.

Hắn mỉm cười đắng ngắt giọng nói có phần rung lên so với câu hồi nãy nói:

"Xem như đời này em đã cưới được anh rồi."

Hắn lặng thinh đi một lúc, sau đó nghĩ ngợi một lúc lại nói tiếp:

"Xin lỗi vì chẳng thể hoàn thành được lời hứa với anh, nhưng cuộc sống này thật mệt mỏi, anh à em chờ anh về nhà đến bây giờ đã một trăm ngày rồi đấy, em muốn mỗi khi đi làm về bé sẽ ra ôm em, hỏi về ngày của em như thế nào."

"Hay đôi lúc bé sẽ nấu vài món em thích ăn, sau đó cười thật tươi khi em khen ngon."

"Đã từng có một em bé ngoan vậy mà, ta cũng từng hạnh phúc đến thế."

...

"Bé à, em nhớ anh lắm..."

"Em nhớ anh rất nhiều, anh biết không?"

"Nếu kiếp này ta chẳng thể gặp nhau nữa, chi bằng ta sẽ gặp nhau ở kiếp sau, được không anh?"

"Ở kiếp sau, đừng trở thành một thần tượng nữa nhé, ta sẽ chọn một công việc khác và sống một cách thật bình dị. À ở kiếp sau ta cũng không nên sống ở Hàn Quốc này nữa, con người ở đây cũng thật đáng sợ lắm."

Hắn lẳng lặng lấy từ trong túi áo ra một con dao nhỏ, đặt con dao vào cổ tay mình nơi mạch máu ấm nóng vẫn đang chảy theo vòng tuần hoàn vốn có. Cứ như thế Song Jaewon cũng ra đi, để đôi tay nhuốm đầy máu tươi tưới đẫm lên ngôi mộ của người mà hắn yêu nhất.

Ngày hôm sau người ta lại thấy trên các tờ báo thông tin về cựu nghệ sĩ trẻ tự tử bên mộ người thương, tiếc thay một chuyện tình đẹp lại có một cái kết thật bi đát vì hai chữ "miệng đời".

Và khi mà cả hai đã cùng nhau mất đi, người ta bỗng dưng lại yêu lấy họ thật nhiều.

Người ta tiếc nuối một chuyện tình đậm sâu với cái kết đẫm nước mắt, người ta xót thương cả hai nghệ sĩ trẻ tài năng đã từng vì sân khấu, vì khán giả mà mặc kệ bản thân luyện tập. Người ta lại thấy thật buồn làm sao cho một Song Jaewon si tình đến thế và người ta cũng thật đau lòng cho một Hanbin yêu Song Jaewon nhiều đến vậy lại chẳng thể vượt qua nổi dư luận tàn khốc.

Thế mà người ta đâu biết, chỉ vì đôi ba cái hối hận muộn màng đổi thành sự thương hại của họ lại cướp đi hai sinh mạng, cướp đi cả một mối tình dang dở, cướp đi cả thế giới của một vài người còn sống hay không ? Vì dù nếu ngay cái khoảnh khắc ấy người ta mới biết xót xa thì sự thật cũng chẳng thể thay đổi được gì nữa.

Và cứ như thế, Song Jaewon nói lời tạm biệt với đoá hướng dương em yêu nhất, chính em cũng nói lời vĩnh biệt với thế gian chỉ toàn đớn đau này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com