Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

viii. ngày trước chúng ta đã quen nhau như nào?

tay hanbin đan chặt vào bàn tay to của jaewon, hai người sải bước đều đều trên con đường trải nắng vàng. tháng ba với tiết trời còn se se lạnh, những lời dặn dò cùng những chiếc ôm hôn ngọt ngào từ người mình yêu rơi nhẹ nhàng trên từng gò má ửng hồng. em dựa nhẹ vào người gã, ánh mắt mơ màng nhìn khung cảnh trước mặt, chợt nhận ra rằng vào ngày này từ mấy năm về trước chính là lúc hai người lần đầu quen nhau, hanbin lung lay tay của jaewon khẽ hỏi.

"em còn nhớ ngày xưa chúng ta quen nhau như nào không?"

"có chứ, em nhớ mãi cái ngày mà khi vừa gặp mặt anh đã khóc một trận to trước mặt em.."

nói tới đó bỗng dưng gã bật cười khúc khích, em giận dỗi vỗ vào cánh tay: "này, sao em không chịu quên khúc đó vậy!!"

"sao đâu, anh đáng yêu mà"

..

hồi ấy khi hanbin vừa tốt nghiệp đại học, sau khi cấp được bằng liền tìm kiếm việc làm ở những công ty từ nhỏ tới lớn, liên tục gửi đi CV, nhận nhiều cuộc phỏng vấn nhưng đều trượt. một du học sinh lặn lội tới đây mấy năm mài mòn thanh xuân trên giảng đường rồi thử thách bản thân phải hái được thành quả không phụ sự kỳ vọng của gia đình ở nơi xa. thất vọng rồi tuyệt vọng trôi theo từng ngày, mối tình đơn phương chóng vánh cuối cùng cũng tan nhanh chóng. hanbin thu mình trong phòng uống say rồi gào khóc một trận đã đời, phải mất hơn ba tháng em mới thoát ra khỏi sự tiêu cực ấy mà tiếp tục tìm kiếm công việc.

vẫn giống như lần trước, những công ty có mảng về thiết kế mà thuộc chuyên môn của hanbin đều nhắn tin thông báo rớt tuyển. một phần họ lo sợ vì em người nước ngoài rồi non nớt nên hồ sơ có đẹp đến mấy cũng loại. chán đời, hanbin vứt điện thoại sang một bên đắp chăn đi ngủ thì lúc sau có tiếng chuông tin nhắn vang lên dữ dội, không mong đó là tin trúng tuyển nào nhưng khi bỏ ra xem thì em không thể ngờ được rằng là CV của mình đã được duyệt vào một công ty thời trang có tiếng ở hàn quốc. ngay ngày hôm sau, hanbin sửa sang thật cẩn thận để đến phỏng vấn, khi em đặt chân vào thì thấy có rất nhiều người cũng đang hồi hộp đợi đến lượt gọi vào như em, nhưng vài lúc sau họ đều tiu nghỉu thẫn thờ miệng lẩm bẩm trượt rồi và chủ tịch khó tính quá..

hanbin nuốt nước bọt một cách nặng nề, không biết liệu mình sẽ giống như họ hay không, tay chân run loạn xạ khi tên em được gọi, cố gắng bày ra một khuôn mặt bình tĩnh bước vào, trong phòng có ba người, tính thêm cả em nữa là bốn. người đàn ông tầm tuổi xế chiều, người phụ nữ trung niên và cuối cùng là.. một cậu trai trẻ có mái tóc dài chạm gáy màu bạch kim, oh hanbin khẽ nhìn qua người đó và trong đầu cảm thấy thật kỳ quặc.

"lúc ý khi anh nhìn em, anh kiểu 'sao lại có tên nhìn trông trẻ trâu ngồi đây vậy'. thật luôn đó jaewon à, nhìn em nổi bật nhất luôn"

"vậy sao" - gã khịt khịt mũi, tay mân mê tay em khi cả hai đều đã dừng chân ngồi trên chiếc ghế đá, hanbin chọt ngón tay vào má gã, nói tiếp "nhưng ai mà ngờ tên trẻ trâu ý lại giỏi tới vậy.."

..

"anh được tuyển thẳng"

song jaewon đứng dậy, mỉm cười chỉ tay về phía em. thư ký lim và trợ lý shin bất ngờ tròn mắt nhìn nhau, hanbin cũng sững sờ không kém, muôn vàn câu hỏi chạy xung quanh não không ai trả lời "chuyện quái gì đây?"

"chủ tịch, chúng ta còn chưa bắt đầu phỏng vấn cậu ấy mà..?" - người phụ nữ gạt gạt cặp kính, cô còn chưa kịp lật hồ sơ ra mà đã nhận được lệnh, ánh mắt cầu cứu người đàn ông bên kia.

"anh ấy đạt đủ yêu cầu tiêu chuẩn của tôi rồi, không nói nhiều nữa. chú lim, mai sắp xếp công việc luôn nhé" - nói rồi gã đi thẳng một mạch.

sau đó hanbin mới biết được rằng cái vị quyền lực vô cùng đó chính là chủ tịch trẻ nhất của công ty, vì bố qua đời sớm, lại là con một nên lên chức nắm quyền thừa kế khi vẫn đang là sinh viên. vì hẵn còn thiếu kinh nghiệm trong việc quản lý công việc nên thư ký lim, người theo bố cậu ta suốt bao năm đảm nhận việc dạy dỗ và trau dồi kỹ năng làm chủ trên con đường kinh doanh, thế nhưng ông đã già đến tuổi về hưu nên mới mở ra buổi tuyển chọn thư ký cho gã. ông tin rằng hanbin sẽ làm tốt vai trò và thay thế ông giúp đỡ jaewon. mới đầu em còn lo lắng vì sợ việc khó khăn nhưng mãi mới có người nhận mình nên quyết tâm nghe lời truyền đạt lại từ thư ký lim.

"cậu song là một người rất dễ gần và hiền lành. năng lực cũng đã khá lên sau thời gian rèn giũa rồi. hy vọng anh oh có thể cố gắng hết sức mình giúp đỡ.. à còn nữa, jaewon khá ít bạn bè, thi thoảng hãy tâm sự với cậu ấy chút nhé, để cậu ấy không thấy cô đơn.."

"vâng, tôi hiểu rồi.."

để không phụ lòng chỉ dạy của thư ký lim, ngay ngày hôm sau hanbin đến gặp song jaewon. gõ cửa nhưng không thấy có ai trả lời, em liền nhẹ nhàng đẩy vào thì thấy gã đang nằm úp mặt xuống bàn ngủ ngon lành, bên cạnh còn một đống giấy tờ chưa xem xong, chắc hẳn jaewon đã rất mệt, một mình gống gánh cả khối gia tài trên lưng khi còn trẻ như này thật là quá sức, bất giác hanbin thấy thương thương, mắt ngập nước rồi trào xuống, rơi lên mu bàn tay của gã.

thấy có gì đó nóng nóng chạm vào da, jaewon ngẩng mặt lên thì thấy hanbin mắt ướt nhoè đang sắp xếp gọn giấy tờ giúp gã. em quay ra bắt gặp ánh mắt đang di chuyển về phía mình lên thút thít nói "a, tôi làm cậu tỉnh giấc rồi sao, tôi xin lỗi.."

gã nắm chặt lấy tay em rồi rút khăn giấy, lúng túng vừa hỏi vừa đưa cho hanbin "a-anh.. tự nhiên lại khóc vậy?"

"không có gì, chỉ là.. bụi bay vào mắt thôi"

chính là ngay khoảnh khắc đó, song jaewon đã rơi vào lưới tình của oh hanbin vì con người này khóc thôi mà cũng đáng yêu hết sức, trong lòng bỗng dưng sinh ra cảm giác muốn bảo vệ vô cùng.

..

"nhưng mà tới giờ anh vẫn thắc mắc sao em chưa xem qua hồ sơ của anh mà đã tuyển thẳng rồi vậy?!"

"ừm, chắc là tại thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên đó"

"nghe không hợp lý gì cả!"

"ơ thật mà, anh xinh thế ai mà chả ưng ngay từ lần đầu.."

cơ mà đúng là vậy thật, song jaewon đổ đứ đừ hanbin vì nụ cười tươi sáng trong trẻo khi mới bước vào phòng phỏng vấn, sau đó thấy em khóc mới nhận ra là đã xác nhận là thích thật rồi.

nhưng mà ấn tượng ban đầu của em về jaewon lại không được tốt lắm. quả tóc hầm hố, cộng thêm kiểu nói chuyện hơi trẻ con làm hanbin hơi không thích một tẹo dù có đẹp trai thật đấy. trong một lần ăn trưa cùng nhau, gã có hỏi em thích mẫu người như nào thì hanbin trả lời rằng chỉ cần biết suy nghĩ trưởng thành chín chắn trong mọi thứ mà người đó thể hiện là được.

hôm đó jaewon đã ngồi ngẫm nghĩ rất nhiều. để trở thành mẫu người hanbin thích thì phải làm từ bước nào bây giờ nhỉ? gã ngắm nhìn mình trong gương, mái tóc dài này chắc phải tỉa gọn lại phần gáy đi và màu tóc cũng nên nhuộm về màu trầm hơn thôi nhỉ?

đầu tuần sau đi làm, cả nhân viên trong công ty được một phen bất ngờ. chủ tịch trẻ của họ thay đổi một trăm phần trăm suýt thì không nhận ra, cắt tóc ngắn đi và màu tóc được đổi về thành màu xám đen nhìn trưởng thành hơn hẳn, đến hanbin cũng trầm trồ về điều đó.

"trông em có đẹp trai hẳn ra không anh?"

"ưm, quá xuất sắc luôn ấyyy"

thấy em khen mình hết lời, gã liền ngượng ngùng đỏ mặt gãi gãi gáy. vậy là bước đầu chạm tới trái tim crush được thành công một nửa, tim gã xốn xang loạn nhịp hết cả lên.

rồi một lần phải đi công tác, gã để em đi theo cùng. hanbin hứng khởi lắm nên khi vừa đến nơi, jaewon cảm giác như là đang đi trông trẻ chứ không phải là đi làm việc vì em hết chạy tới quán ăn này đến quán nước nọ, nhưng em vui thì gã cũng vui, ấy vậy từ bao giờ mà jaewon đã luôn thuận theo ý của hanbin. em như nào, gã sẽ như thế.

càng ngày gã luôn thể hiện cái điều đó ra ngoài, người ta nhìn vào là đoán ra ngay song jaewon thích oh hanbin và chính em cũng đã nhận ra khi cả hai đã trở lên thân thiết hơn so với danh nghĩa chủ tịch và thư ký. những cuộc gọi hay những dòng tin nhắn thường xuyên gửi tới, những câu nói có ẩn ý của jaewon em đều rõ hết, hanbin như đang dần đi sâu vào thế giới của gã nhưng bây giờ em vẫn luôn bất an với mối quan hệ như thế này. nói trắng ra là hanbin vẫn còn day dứt lưu về tình đã cũ. dù chỉ là đơn phương nhưng em rất sợ khi đã lỡ sa vào thêm lần nữa rồi lại bị bỏ rơi như cách koga yudai từng làm với em. vậy nên kể từ đó, cho dù jaewon có kêu em làm việc gì cho gã thì em mau chóng hoàn thành rồi rời đi không nán lại trò chuyện thêm như trước. jaewon rủ cùng đi ăn thì liền viện cớ từ chối, em tránh tiếp xúc nhiều với gã để không bị rung động, cứ thế mà tự tách rời khỏi gã một cách lặng lẽ.

..

"anh biết lúc ý em buồn lắm không, tưởng rằng anh ghét em vì điều gì đó mà em chẳng rõ luôn đấy"

"nhưng cũng nhờ đó mà anh xác định được tình cảm của mình với em mà, phải không?"

jaewon mỉm cười, đúng vậy thật. nếu như ngày ấy gã không làm ra chuyện đó, thì sao mà có được em để ôm chặt trong lòng như bây giờ đây.

•••

còn tiếp..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com