Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

--------------------------------------------------
Ngô Ngọc Hưng sinh ra và lớn lên trong một gia đình nhỏ, tại một làng quê đầm ấm, yên bình. Em nhu thuận, lương thiện và xinh đẹp. Nhưng ở thời đại đất nước còn đang phát triển, huống hồ là ở quê, Hưng lại như một thứ sinh vật lạ, thứ vẻ đẹp phi giới tính ấy không được chấp nhận ở nơi làng nhỏ cổ hủ.

Hưng bị ngược đãi, dè bĩu, ghét bỏ. Và rồi, em tự ti, không còn vẻ hoạt bát ngày nào.

Em vốn dĩ rất đẹp, lại vì ánh nhìn xung quanh mà thu mình lại.

Hưng để tóc không quá dài, bình thường khi ra ngoài sẽ cúi thấp đầu xuống, tóc giúp em giảm thiểu những ánh nhìn soi mói xung quanh.

Năm Hưng vừa tròn 24, gia đình bắt đầu hối thúc em tìm một mái ấm. Nhưng tìm đâu đây? Người ta liệu sẽ thật sự yêu rồi cưới em sao? Cái vẻ đẹp yếu đuối này đã không ít lần khiến Hưng bị mấy lão xứ khác dòm ngó. Về cơ bản, cái đẹp của em chỉ không được chấp thuận ở ngôi làng nhỏ, đó vốn không là vấn đề ở vô số nơi khác. Em cũng đã chịu không ít thiệt thòi, từng phải ở lì trong nhà một khoảng thời gian dài. May thay, có lẽ nhờ lối sống thiện lương sẵn có, Hưng vẫn giữ một thân trong trắng, không vướng bụi trần.

Rồi một ngày đẹp trời, khi cái nóng gần 40 độ của mùa hè hạ bớt sau cơn mưa kéo dài hàng giờ liền vừa qua. Từng tia nắng hôm ấy rọi xuống gương mặt mê hồn, làn gió nhẹ thổi qua như xoa dịu em. 

Trưa ấy, mẹ nhờ Hưng ra ngoài mua một ít đồ về làm bữa trưa. Từ chợ đến nhà Hưng khá xa, đạp xe ít nhất nửa tiếng, Hưng vì thế lánh mặt một khoảng thời gian. Nhà Hưng thuộc diện hộ nghèo, bữa trưa chỉ có ít rau, khoai và cá, còn cơm được để cho đứa em gái nhỏ được cưng chiều hết mực ở nhà. 

Khi Hưng dừng trước cửa căn nhà lá xập xệ đã nuôi nấng em lâu nay, vừa hay đụng trúng người đàn ông một thân áo dài lướt qua. Họ khẽ cuối đầu nhìn Hưng thay lời chào rồi lướt nhanh. Hưng trong đầu đã tự nghĩa ra một ngàn câu hỏi vì sao, lòng bỗng dấy lên cỗ bất an. Và khi Hưng bước vào nhà, trước mắt em là cảnh ba mẹ sốt vó dỗ dành cô con gái nhỏ tội nghiệp sướt mướt trong vòng tay họ. 

Hạnh - em Hưng mới 19, tính tình thân thiện, dễ mến, là đứa nhỏ em yêu thương vô điều kiện, nhìn con bé òa lên khóc lòng Hưng quặn lại. Hưng nhẹ nhàng tiến lại vỗ vai đứa nhỏ, ánh mắt vừa thắc mắc vừa đau lòng của Hưng nhìn ba mẹ.

- Ban nảy có người tới nhà ta, họ muốn đưa em gái mày về làm dâu nhà hào phú, còn là hào phú láng giềng. Nhà kia tuy có điều kiện nhưng nổi tiếng hẹp hòi khó chiều. Em mày gả vào nhà nọ chỉ tổ mất mặt. Con bé chỉ mới 19, lòng nào nỡ để nó đi như vậy, ba mẹ mày phải làm sao ??

Mẹ Hưng nén đau thương, kể lại bằng chất giọng quê quen thuộc.

Hưng nín thinh nhìn họ. Gà cùng một mẹ, em đẹp 10 thì đứa nhỏ kia cũng 8. Từ nhỏ con bé đã được nhiều thằng trong làng mến, chuyện được kẻ giàu hỏi cưới cũng là lẻ thường. Nhưng lúc 19 tuổi, trẻ người non dạ, lỡ vô tư nói một câu lại khiến người ta không vừa lòng, đuổi đi. Nhục nhã không để đâu cho hết, càng không dám vác mặt về nhà, chỉ có thể trách con bé quá đỗi kiều diễm.

Rồi bỗng ba Hưng ngước lên nhìn cậu con trai ông đã tự tay nuôi suốt 24 năm nay, gương mặt ông khó đoán chăm chú nhìn Hưng. Hưng thật sự rất lương thiện, cũng rất xinh đẹp, hơn cả đứa em gái. Nếu gả đi, có thể bớt được một kiếp nạn. Hưng bắt lấy ánh nhìn ông, em nghĩ mình hiểu ánh mắt ấy của ông.

- Hay mày đi thay em mày đi Hưng. Con bé còn nhỏ, không đủ chính chắn như mày. Mày thương em nó thì đi thay em, may ra giúp con bé, nha Hưng ?

Mỗi lời ông nói ra như một nhát dao đâm vào trái tim nhỏ của Hưng. Cô em nhỏ và mẹ có chút sửng sốt nhìn em, rồi cũng như người ba già, ánh mắt mong đợi hướng phía em.

Và rõ ràng, đó là một câu khẳng định.

Họ thật sự muốn làm chuyện tày trời này, và Hưng biết, dù có nói gì đi nữa, trừ phi mắc bệnh nan y, em vẫn sẽ bị bán đi cho nhà hào phú kia.

Hưng từ nhỏ chịu nhiều uất ức vốn đã quen, vẫn phải đau đớn nhìn họ một lòng muốn em đi thay đứa con gái nhỏ. Em còn thấy được trong mắt họ sự hối lỗi, trong mắt em gái anh một chút không nỡ, và em biết, mình bị bỏ rơi thật rồi.

Hưng câm lặng một khoảng lâu. Trong căn nhà nhỏ chỉ còn những tiếng thút thít từ dư âm còn xót lại.

Cậu trai 24 tuổi, chịu khổ từ bé, có lẻ từ nay còn phải khổ thật dài, hoặc cả đời

--------------------------------------

Hưng hôm nay thật lộng lẫy, thật kiều diễm, thật xinh đẹp. Em khoác trên người bộ đồ bào thêu hoa đỏ tươi, như màu máu vậy. Đầu đội mũ ngũ phượng đỏ, khăn voan đỏ che kín cả mặt, che cả mái tóc ngắn cụt lủn của thằng trai trẻ vừa tới tuổi lấy vợ. Một ngày một đêm bay thẳng qua Hàn Quốc, nơi xa lạ nhất trong cả cuộc đời em. Nhà kia tuy giàu nhưng đứa con trai nổi tiếng khó tính khó chiều. Hắn đã nói không muốn tổ chức đám cưới long trọng vì cảm thấy phiền, nhà hắn sợ hắn sẽ tức giận rồi làm bậy nên cũng đành gật đầu đồng ý. Hắn chính là một thiên tài, từ năm 18 tuổi đã tự biết tìm đường mở doanh nghiệp, chủ một công ty nổi tiếng, tiền lời ra ra vào vào cũng không ít. Hắn vốn đã có điều kiện, còn thêm cái công ty kia, giàu càng thêm giàu. Dần dần hắn trở thành kẻ có tiếng nói nhất nhà, cùng với cậu em trai thua một tuổi làm ăn lớn. Hai anh em chẳng ai kém ai, đều là thiên tài, đều được biết bao cô gái ngưỡng mộ. Lấy em Hưng có lẻ là để tìm con nối dõi.

Hưng nhẹ nhàng bước vào căn phòng rộng lớn, ánh đèn lấp ló, thật mập mờ, ám muội. Em từ khi biết mình bị gả đi, đã tranh thủ chút thời gian học một ít vốn tiếng nước ngoài. Đầu óc em vốn thông minh, trong 3 tháng nhà hào môn kia cho thời gian chuẩn bị đã học được tiếng Hàn cơ bản, họ gửi sách cho Hưng và em cứ theo đó ngoan ngoãn học, chốc lại phụ giúp gia đình ít chuyện vặt. Ba mẹ em nhìn đứa con trai mà xót xa, nhưng biết làm gì đây? Họ cũng đã rất bất lực.

Cạch một tiếng, căn phòng mở ra. Hưng biết đã đến lúc rồi. Ba mẹ em ở nhà chắc đã bỏ sang nơi khác, giờ chỉ cần tên kia vén khăn voan, em sẽ bị phát hiện, còn có thể sẽ bị đánh chết.

Nhưng chuyện không như em nghĩ. Hắn chỉ đơn giản ngồi xuống cạnh em, vén nhẹ khăn voan lên. Gương mặt xinh đẹp ấy xuất hiện, mái đầu của thằng con trai cũng không thể che hoàn toàn vẻ đẹp ấy, trong tình cảnh mà Hưng không thể cuối đầu xuống, vì em biết, hắn chắc chắn sẽ khó chịu nắm đầu em lôi lên. Hưng nhìn vào mắt hắn, có chút bỡ ngỡ. Hắn không phải là tên công tử bột vẻ ngoài ngông cuồng, hắn rất đẹp, vẻ đẹp trưởng thành. Vẻ ngoài già đời của hắn làm em không khỏi hoang mang, tên này thật sự nhỏ hơn em 2 tuổi ?

- Không ngờ nhà kia dám làm vậy. Nhưng tôi không quan tâm, nhiệm vụ của anh là nhận đại một đứa con nuôi lớn rồi coi nó như con mình, mỗi bữa đều chuẩn bị đồ ăn, chúng tôi không quen ăn mấy món của đám dân nghèo, nấu nướng chú ý không quá nhạt không quá mặn, mỗi bữa đều chuẩn bị, không cần biết anh em tôi có về hay không, giả bộ làm vợ hiền dâu thảo khi gặp họ hàng. Đây là nhà riêng của tôi và em tôi, bọn tôi đều rất bận, tốt nhất đừng làm phiền, yên phận làm dâu ngoan đi. Cuối cùng, cải thiện vốn tiếng Hàn của anh càng nhanh càng tốt. Đơn giản vậy thôi. Bây giờ tôi có việc, tối sẽ không về, không cần chuẩn bị. 

Hắn nói liền mạch, có lẻ đã biết thông tin của em từ trước, là anh của người hắn muốn cưới.

Em kinh ngạc nhìn tên vừa bắn một loạt thứ tiếng lạ, nửa hiểu nửa không, chỉ biết gật đầu theo từng lời hắn nói. Hắn sau đó không ngoảnh đầu, một đường đi thẳng khỏi phòng. Em ngơ ngác "Ủa hết rồi hả?? Tôi còn tưởng phải đánh đập mắng nhiếc như trong phim??" Lúc em còn đang hoang mang, lại có giọng nói khác vọng vào " Anh kia mau đi nấu cơm đi, tôi đói rồi" và kéo dài giọng. Chắc là đứa em trong lời đồn của tên kia??

Em dùng vốn tiếng ít ỏi, dạ vâng một tiếng thật to rồi phóng vào nhà vệ sinh, thay ra bộ đồ nóng nực kia bằng cái áo thun quần dài rộng thênh mà em nghĩ là ổn. Em một thân mang bộ dạng "quê mùa" ra ngoài. Hưng thật sự rất ốm, cả người lọt thỏm trong bộ đồ rộng. Em nhìn tên vừa kêu mình, mắt cáo , mặt nhỏ, môi đầy, anh cũng đẹp thật, như hắn vậy. Nó nhìn cậu trai nhỏ bước ra mà thở dài, thật sự cũng hơi khó tin rằng người "chị dâu" trong lòng mình lại là tên con trai hơn nó 3 tuổi. Nhưng không phải anh ta quá xinh trong hình thù của một thằng con trai sao? Mắt to tròn, lấp lánh như chứa ngàn vì sao, cánh mũi nhỏ cao vừa phải, và đôi môi đầy đặn, muốn hôn. Nó vỗ cái bốp vào mặt mình. Hưng thấy hơi hoảng, ủa mắc gì nhìn người ta 5 phút đồng hồ rồi tự vả mình ? 

Không lẻ mình kinh tởm đến vậy ? 

Hưng không khỏi buồn rầu, đầu lại cuối thấp hơn một chút.

- Tôi tên Song Jaewon, là em của Koo Bon Hyuk, chồng anh. Anh mau xuống nấu đồ ăn đi, tôi đói rồi.

Nó tự giới thiệu, một lần nữa lặp lại yêu cầu.

Hưng ngơ ngác nhìn người vừa nói, người gì mà vừa đẹp tên còn hay vậy?? Nhưng còn đang chưa biết nói gì, lại bị tiếng hỏi tên của anh mà giật mình, hốt hoảng tới mức bắn luôn tiếng mẹ đẻ, giới thiệu đầy đủ họ tên quê quán tuổi tác sở thích, tới khi bị ánh nhìn khó hiểu của tên kia chọc ngoáy mới tỉnh, cố gắng tìm trong mớ tiếng Hàn anh học được 3 tháng qua đáp lại người ta đàng hoàng.

- Xin chào, tôi là Ngô Ngọc Hưng, hơn cậu 3 tuổi, mong được giúp đỡ. 

Đó là tất cả những gì Hưng có thể nói, vài câu tiếng Hàn cơ bản nhất, trong tình huống kì lạ nhất? Nó nhìn Hưng, trong đầu vang lên câu hỏi sao giọng nói thằng con trai có thể đáng yêu vậy, hack à? Rồi nó vả mặt mình một cái nữa. Điên rồi hay sao mà khen giọng thằng con trai đáng yêu ?? Hưng hoảng lần 2. Ủa thằng này bị gì ấy, thích tự ngược à?? Hai ánh mắt vô tình chạm nhau, Bùm, Jaewon tưởng nó mới chết đi sống lại. Tim đập thùm thụp như đấm vào mặt nó rằng mày là gay con ạ. Không, tao thẳng, gay cái***. Hưng ngơ ngác nhìn Jaewon một hồi lâu, hoàn toàn không load được tình hình.

Jaewon giờ mới để ý tên Hưng, ngơ ngác hỏi lại, đọc mấy lẫn vẫn không được. Lần đầu tiên trong đời Jaewon thấy đống chữ mình nhồi vào đầu lúc nhỏ vô dụng vl. Và Jaewon thấy không ổn, Jaewon yêu cầu Hưng đổi tên đi, đổi tên cho người ta dễ đọc. Hưng không chịu, Hưng nói đây là tên ba mẹ đặt cho em, Hưng không bỏ. Nên là Jaewon lại nhẹ giọng khuyên, hay em tự đặt thêm cho mình một cái tên nữa, cốt để dễ gọi nhau thôi, cũng đâu phải là bỏ đi tên Huing gì đó. Jaewon thành công thao túng tâm lí Hưng.

- Hay đặt là Hanbin nha ? Ở nhà mọi người hay gọi tôi là Hưng Bin.

Ừ duyệt. Tên rất đẹp, rất ý nghĩa, rất hay, đặc biệt rất dễ gọi. Jaewon nghĩ tới đây là ổn áp rồi. Chợt nhớ tới cái bụng vẫn chưa được lấp đầy, không tự chủ đánh trống báo động mấy cái, vô tình tiếng hơi lớn, đủ để Hưng- phải gọi là Hanbin, nghe thấy. Jaewon tự thấy mình nhục đến chết đi sống lại, nên tự đào cái hố chui xuống, nhưng nghĩ là nghĩ, làm gì có chuyện thực hành. Hanbin chỉ phì cười, lập tức nhờ Jaewon dẫn tới bếp nấu ăn, dù phát âm vẫn còn không rõ lắm nhưng chung quy vẫn nghe được, giọng còn dễ thương vậy mà a.

Sau đó, Jaewon biết thêm ít thông tin về Hanbin, phát hiện em thật có rất nhiều điểm tốt, thành công trở thành người bạn đầu tiên của em tại đất Hàn. Tối đó còn cùng Hanbin chung chăn chung gối, sáng dậy vẫn ôm người ta chặt cứng.

Hôm đó Koo Bon Hyuk không về; có hai người đã trải qua buổi tối vui vẻ cùng nhau.

Cũng trong tối hôm đó, có kẻ ở nơi khác, tận hưởng loại khoái cảm hoang dại nhất, vì gương mặt kiều diễm của em mà càng hăng hái, luận động không ngừng, vừa làm vừa nhớ. 

--------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com