Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10.

- Tay của anh còn đau không?

- Hết rồi, mấy ngày nữa là tháo băng được. - Junghwan trả lời cậu, gắp cho cậu một miếng xúc xích vào chén.

- Anh nhớ là vệ sinh bằng nước muối với thuốc sát khuẩn mỗi ngày đó nha. - Cậu gắp miếng xúc xích bỏ vào miệng.

- Ừm, tôi biết rồi.

Jeongwoo ngồi nhìn nguyên một màn này mà trợn trắng mắt. Tiểu phẩm gì đây? Người đàn ông thành đạt và cô vợ nhỏ hiểu chuyện hả? Khó chấp nhận!

- E hèm. Anh So còn làm công việc gì khác ngoài làm vệ sĩ riêng không? Ý là trừ việc nấu nướng với lái xe ra á. - Jeongwoo mở lời với hắn.

- Không có. Đây là công việc full-time của tôi.

- À... Vậy chắc anh ít có thời gian đi hẹn hò lắm ha?

- Tôi không có đang hẹn hò.

- Ồ? - Jeongwoo lập tức thấy hứng thú. - Vậy hình mẫu lý tưởng của anh là gì?

Doyoung cũng bị câu hỏi này thu hút. Bên ngoài cậu giả vờ như đang tập trung nhai thức ăn, trong lòng thì lặng lẽ nghe ngóng. Cậu cũng muốn biết vệ sĩ So thích kiểu người gì.

- Ừm... Một người thật thà lương thiện, hết mình với công việc. Có thể hơi ngốc nghếch trong chuyện tình cảm nhưng khi yêu thì tuyệt đối chân thành.

- ... Gì chán òm vậy? Tưởng anh sẽ nói là mặt xinh dáng đẹp chứ.

Doyoung, người vẫn đang giả vờ không quan tâm, nghe hắn nói, bắt đầu đem so sánh những tiêu chuẩn đó với bản thân mình.

Cậu không nhận mình là người tốt bụng nhất, nhưng sẽ luôn giúp đỡ người khác trong khả năng của mình. Sự nghiệp cũng được cậu đặt lên hàng đầu. Còn chuyện tình cảm... Khoan! Mắc cái gì đi so sánh? Có ai hỏi cậu đâu?

Doyoung bị suy nghĩ của mình doạ cho mất hồn, lại vùi đầu vào ăn cơm. Mấy câu hỏi đáp lắt léo sauđó của Jeongwoo và vệ sĩ So cậu cũng không nghe thấy.

Ăn xong cơm tối, Jeongwoo cuối cùng cũng quyết định làm người tử tế, xung phong đi rửa chén. Junghwan cũng không hề khách sáo, ném cho nhóc đôi găng tay cao su rồi đi ra ngoài.

- Vệ sĩ So, hôm nay anh đã rửa vết thương chưa? - Doyoung bỗng nhiên hỏi.

- R-... Tôi chưa.

- ... Vậy có cần tôi giúp không? Tay trái không thuận chắc cũng khó nhỉ?

- Vậy cậu giúp tôi nhé.

Hắn ngồi xuống sofa, lấy ra hộp đồ sơ cứu đưa cho cậu. Doyoung mở băng gạc ra, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể. Vết thương dần lộ ra, mũi khâu kéo dài từ dưới cổ tay đến hơn nửa cánh tay.

- Sao anh nói là vết thương nhỏ mà? - Cậu cau mày, trong lòng khó chịu.

- Không đau. - Hắn nhỏ giọng đáp.

Doyoung thấm thuốc sát trùng rồi bôi lên, cẩn thận để không đau hắn. Sau khi đã băng bó kỹ lưỡng rồi, cậu mới yên tâm bỏ xuống.

Jeongwoo rửa chén xong từ nãy giờ, đứng lấp ló trong bếp cả buổi không biết nên lúc nào thì đi ra. Thấy hai người không nói gì nữa, nhóc mới đi tới ngồi xuống.

- Anh So này, anh cũng biết đàn guitar hả? - Jeongwoo chỉ vào cây đàn nằm cạnh cửa sổ.

- Ừm, có biết một chút.

- Anh cho em mượn xem nha? - Nhóc hí hửng.

Được Junghwan đồng ý, nhóc đi tới cầm cây đàn về chỗ ngồi.

- Anh đàn được không? - Jeongwoo hỏi hắn.

- Ê, người ta còn bị thương nha. - Doyoung phản đối.

- Tôi không sao, vẫn đàn được.

Junghwan nhận lấy cây đàn từ Jeongwoo, đặt lên đùi mình.

- Cậu hát?

- Ok anh!

- Cậu hát bài gì?

- Hmm.... Can't take my eyes off you. Anh biết bài đó không?

Vậy là như chưa từng có ác cảm với nhau, Junghwan ngồi đệm đàn cho Jeongwoo hát. Khung cảnh lúc này hoà hợp đến kì lạ.

"...Pardon the way that I stare
There's nothin' else to compare
The sight of you leaves me weak
There are no words left to speak
But if you feel like I feel
Please let me know that it's real
You're just too good to be true
Can't take my eyes off of you..."

Tiếng guitar trầm lắng, hoà lẫn với giọng hát ngọt ngào trong trẻo. Giai điệu của bản tình ca bất hủ vang vọng trong căn nhà nhỏ, Doyoung ngồi nghe đến say sưa.

"...Oh, pretty baby
Don't bring me down, I pray
Oh, pretty baby
Now that I've found you, stay
Oh, pretty baby
Trust in me when I say
Oh, pretty baby..."

Bài hát đã kết thúc từ lâu, nhưng tâm trí cậu còn mắc kẹt lại ở đâu đó. Ngón tay thon dài của hắn gảy trên dây đàn, tóc đen hơi dài rũ xuống sườn mặt nam tính.

- Cậu hát hay thật. - Hắn nói.

- Tất nhiên! Anh Doyoung thích nghe em hát nhất mà, phải không anh? - Jeongwoo tự hào đáp lại.

Sao cái thằng nhóc này cứ mở miệng là không khí lạnh lẽo vậy ta?

- Hả? Ừ, em hát hay mà... Vệ sĩ So đánh đàn cũng hay nữa.

Doyoung liếc sang vệ sĩ So, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình chăm chú.

- Thôi, không làm phiền anh nữa. Bọn tôi về nhà đây.

Cậu nói rồi xách theo Jeongwoo ra về. Nhóc Jeongwoo cảm thấy quậy chưa đã, còn choàng vai bá cổ cậu, cố tình nói lớn.

- Anh! Tối nay em ngủ với anh nha?

-----

Liked by baove.mandu and 322,983 others
doyoung.k

-----

- Em tính ngủ ở đây thật luôn hả?

Doyoung đứng chống nạnh, khó tin nhìn Jeongwoo đang nằm chiếm hết hai phần ba chiếc giường của mình.

- Úng ậy (đúng vậy). - Jeongwoo úp mặt trên gối, lười biếng trả lời.

- Haiz... Vậy thì xích vô trong nhanh lên.

Jeongwoo ngoan ngoãn lùi vào trong, chờ Doyoung vừa nằm xuống thì dùng chăn bọc kín người cậu lại. (1)

- Á!! Ỏ a (bỏ ra). - Doyoung vùng vẫy.

- Nhớ anh quá ò, hihi. - Jeongwoo càng ôm chặt hơn.

Tới lúc Doyoung tưởng mình sắp tắt thở rồi, nhóc mới chịu buông ra. Cậu thẳng chân đạp Jeongwoo văng ra mép giường, làm nhóc kêu oai oái.

Hai người giằng co một hồi lâu mới chịu nằm im. Phòng ngủ im ắng, chỉ còn tiếng thở đều đều của Doyoung.

- Dạo này anh có yêu đương gì chưa? - Jeongwoo đột nhiên hỏi.

- Hửm?

- Trúng hay hụt, tôi chắc là bạn không hụt?

- Không có, làm gì có thời gian đâu.

Jeongwoo xốc chăn dậy, xoay người nằm nghiêng, tay chống cằm nhìn cậu.

- Thật? - Nhóc hỏi lại lần nữa.

- Sao tự nhiên điều tra anh vậy? Tính méc mẹ anh hả? - Doyoung phì cười.

- ... Lần cuối anh tiếp xúc thân mật với ai khác ngoài em là khi nào?

- Làm gì c-

Doyoung đang định chối thì im bặt. Mới cách đây hai ngày cậu còn dán lên người vệ sĩ So, buổi tối còn bắt người ta ngủ chung giường với mình. Nhưng mà như vậy có tính không nhỉ?

- Sao? Sao im rồi? Vậy là có rồi chứ gì.

Jeongwoo giả vờ trùm chăn giận dỗi làm cho Doyoung dở khóc dở cười. Cậu lột cái chăn ra, búng một cái đau điếng vào trán tên nhóc ngang ngược. Jeongwoo xoa cái trán đau, lầm bầm với cậu.

- Mau khai đi thì sẽ nhận được sự khoan hồng của pháp luật.

- Không có mà, cả ngày anh có gặp gỡ ai đâu.

- ... Vậy còn vệ sĩ So?

Tự nhiên bị nói trúng tim đen làm trong lòng Doyoung nhảy dựng. Cậu tỏ ra bình tĩnh, giả vờ như không hiểu gì.

- Vệ sĩ So thì sao?

- Anh thấy ảnh thế nào?

- Hmm, ảnh là người tốt. Rất có trách nhiệm trong công việc và cũng đáng tin cậy nữa. - Cậu nói ra nhận xét thật lòng của mình.

- Hết rồi hả? Còn gì nữa không? - Nhóc nằm sát lại, ánh mắt thăm dò.

- Còn gì nữa đâu? Thôi ngủ dùm đi.

Doyoung bị hỏi cung, tự nhiên cũng thấy bực ngang. Cậu đẩy Jeongwoo ra xa, trùm chăn ra hiệu không muốn nói chuyện nữa.

-----

[Vệ sĩ So - Cậu Kim]

Cậu Kim
anh ngủ chưa?

Vệ sĩ So
Tôi đây
Cậu lại không ngủ được hả

Cậu Kim
không phải
tôi muốn cảm ơn anh

Vệ sĩ So
Vì cái gì?

Cậu Kim
vì nhiều thứ mà
hôm nay đau tay mà anh vẫn nấu cho tôi nè
còn chuyện cho tôi ngủ nhờ
và chuyện tên trộm nữa

Vệ sĩ So
Là việc tôi nên làm thôi
Cậu đừng khách sáo nữa

Cậu Kim
à...

Vệ sĩ So
Jeongwoo ngủ rồi à?

Cậu Kim
ừm
ngủ say rồi

Vệ sĩ So

Vậy cậu cũng ngủ sớm đi

Cậu Kim
tôi biết rồi
còn có
à thôi không có gì đâu
ngủ ngon nhé

-----

(1) Giống vầy nè mọi người ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com