chap 10
So Junghwan tỉnh dậy giữa đêm, mồ hôi toát ra đầy đầu, hô hấp có phần nặng nhọc.
Đây đã là lần mộng xuân thứ ba kể từ sau ngày hội chào tân sinh viên một tháng trước.
Junghwan lấy một cốc nước rồi đứng ngoài phòng khách, tâm trạng càng lúc càng rối rắm.
Anh vẫn gặp được Doyoung suốt quãng đường đi đi về về trên xe buýt. Đều đặn mỗi năm giờ ba mươi xe sẽ ghé trạm trước cổng trường đại học, và cũng đều đặn mỗi ngày được thấy cậu bước lên chuyến xe ấy, đi hết ba mươi phút thì về đến trạm gần nhà.
Doyoung là người khá sạch sẽ. Anh để ý cậu hay rửa tay bằng một chai rửa tay khô mỗi lần xuống xe. Cậu cũng thường đeo khẩu trang, vậy nên Junghwan vẫn không hiểu vì sao anh vẫn có thể nhận ra cậu giữa đám đông chật chội kia.
Nhớ đến Park Jihoon chỉ cần một cái liếc mắt có thể nhận ra Choi Hyunsuk giữa dòng người đông đúc trong một hội chợ họ từng đi vào hè năm nhất, hắn đã nói rằng.
"Chỉ cần cậu thích một người đủ lâu, cho dù có đứng đâu đi nữa, trong mắt cậu cũng chỉ có người ấy là nổi bật nhất thôi, những người còn lại đều bị lu mờ hết."
Giống như ống kính chụp ảnh vậy, chỉ cần chọn đúng tiệm cận và chỉ số ISO, lập tức sẽ tập trung lấy nét được vào chủ thể muốn chụp, những thứ xung quanh sẽ trở nên mờ ảo.
Junghwan vốc một vốc nước hất lên mặt, vuốt ngược mái tóc, nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, không ngừng tự hỏi một câu duy nhất.
Anh thích một cậu nhóc anh mới gặp được một tháng thôi sao??
Thế nhưng, xúc cảm trong mơ quả thực vô cùng tốt, vô cùng chân thật....
Cũng khiến anh vô cùng thoải mái.
Cảm thấy còn nghĩ nữa chắc sẽ phát điên, anh lại hất nước lên mặt, lắc lắc đầu, chán nản ngồi vào bàn đi decode chương trình mình đang làm dở mấy tuần nay.
So Junghwan thực sự xác nhận với bản thân rằng mình đã thích cậu bé kia vào một tháng kế tiếp.
Chiều hôm sau, con máy tính của Hyunsuk bị virus giữa cuộc họp, đành để các bạn sinh viên trong câu lạc bộ tự thảo luận chạy, còn anh gọi người yêu lên nhờ xem giúp.
Virus thì không thuộc sở trường của Jihoon, nên hắn gọi Junghwan đến tiếp chiêu thay mình.
Junghwan lúc này đang chuẩn bị dọn đồ đi về thì nhìn thấy Jihoon gọi tới, đảo mắt một vòng mới chịu nhấn nghe.
"Có ở trường không?"
"Có."
"Tầng mười, phòng mười lăm. Bồ yêu của tớ đang họp thì gặp virus, xuống xem hộ với. Tớ cũng đang dưới này."
Lúc xuống đến nơi, Junghwan muốn đứng hình khi nhìn thấy Doyoung ngồi ở một góc bàn thảo luận với hai người bạn của mình. Anh chần chừ một lúc rồi quyết định không đi vào, gọi cho Jihoon bảo hắn cầm máy ra ngoài này.
"Dô, bạn hiền, xem hộ phát." Jihoon nhanh chóng nhảy chân sáo đưa máy ra cho, mặt nom hớn hở không chịu được. "Sao không vào trong ngồi?"
Anh lắc đầu. "Làm nhanh còn về."
"Gì vội thế, ở lại đợi bồ với tớ tí!!" Jihoon mè nheo. "Còn nửa tiếng nữa họp xong rồi mà!"
Junghwan không thèm kiêng nể tặng Jihoon một cái lườm. Hắn cũng không thèm sợ hãi, vẫn hấp háy mắt nài nỉ anh ở lại cùng.
Năm phút sau, hai người rủ nhau xuống tiệm cafe trong khu canteen trường ngồi đợi Choi Hyunsuk xong việc.
Jihoon liếc nhìn thằng bạn một hồi, chuyển sang chế độ ngắm nghía săm soi, cuối cùng chép miệng một cái.
"Này."
Junghwan không buồn ngẩng lên, chỉ liếc mắt.
"Ê, coi thường nhau quá thể nha! Ngồi dậy đàng hoàng anh hỏi chuyện xem nào."
Không biết hắn định bày trò gì nhưng Junghwan vẫn ngồi dậy, chống tay lên cằm.
Jihoon nhìn một hồi rồi gật gù. "Giống, rất giống đấy.
Anh nhàn nhạt mở miệng. "Cậu dở hơi đủ chưa?"
Jihoon không buồn chú ý đến câu châm chọc của Junghwan, chỉ sảng khoái vươn qua vỗ vai anh. "Thằng bạn tôi, cuối cùng cũng có ngày tương tư người ta rồi."
Nhận thấy sắc mặt Junghwan có phần khó coi, hắn cười khoái trí. "Khai nhanh còn được khoan hồng. Dạo này để ý em nào trong trường hả?"
Quyết tâm không thể buông bỏ vào lúc nước sôi lửa bỏng thế này, Jihoon kéo ghế lại gần, dụ dỗ đứa bạn phải mở miệng.
"Nào, kể tớ nghe, người ấy thế nào?"
Trong đầu Junghwan chạy qua một loạt hình ảnh tưởng tượng khó nói, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nhả một câu. "Năm nhất, con trai."
Thân nhau đủ lâu nên khi nói hai từ cuối cùng, Junghwan không hề lo lắng.
Jihoon nghe thấy cũng chỉ gật gù, bỗng hét toáng lên.
"Cái gì?? Năm nhất???"
Đùa mấy thằng im ỉm đúng là lúc nào cũng là nguy hiểm nhất thật...
"Cậu với Choi Hyunsuk mà không yêu nhau từ năm nhất??" Junghwan lườm hắn.
"Khác nhé, bọn này cùng tuổi, còn cậu là lớn hơn người ta đó. À không, cũng chỉ hơn một năm, được rồi không sao." Hắn vuốt ngực trấn ăn, cầm ly cafe hút một hơi, xắn tay áo tiếp tục hỏi.
"Ngành nào?"
Junghwan chưa kịp nói, đã thấy Choi Hyunsuk nhảy bổ lên người tên bạn thân.
"Em xong rồi này."
Junghwan sực nhớ ra chuyện gì, vội vàng hấp tấp đeo balo phóng đi mất, bỏ lại cả đôi đứng ngơ ngác nhìn theo. Jihoon chép miệng, thôi chút trả tiền cafe giùm nó vậy.
Trông thấy Doyoung đang đợi xếp hàng lên xe buýt, trái tim Junghwan đập như đánh lô tô nãy giờ mới dám thả lỏng ra chút. Dù lên xe sau cậu, anh lại bị xô đẩy một hồi chuyển thành đứng sau cậu.
Tóc Doyoung có mùi bạc hà thoang thoảng, quần áo cậu cũng có một mùi rất dễ chịu mà quên thuộc. Junghwan nhanh chóng nhận ra mùi này giống với mùi nước xả vải nhà mình, lần đầu cảm thấy biết ơn mẹ khi đã mua loại nước xả đó.
Suốt quãng đường ba mươi phút, người anh cứ nóng bừng rồi lại nôn nao. Nhìn vào con người đáng yêu trước mặt mà không cách nào chạm vào, Junghwan mới nhận ra anh không thể chối bỏ cảm xúc của mình nữa.
So Junghwan thích Kim Doyoung thật rồi.
Một tháng sau, Junghwan muốn nhờ Jihoon dùng quan hệ xin lại đoạn video Doyoung hát hôm chào tân sinh viên, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, cuối cùng đành dùng đến chiêu thức hạ sách nhất.
Đi hack máy của chủ câu lạc bộ Truyền thông và Sự kiện.
Đây là hai câu lạc bộ chuyên quản lý hoạt động trong trường, đương nhiên đón tân sinh viên cũng là một trong số đó. Mỗi lần làm hoạt động sẽ luôn ghi hình lại và phát trực tiếp, không hiểu sao sau đó lại xóa phát trực tiếp đi, nên hầu như không mấy ai xem lại được các chương trình cũ của trường.
Junghwan xin lỗi giảng viên trong đầu mấy vạn lần mới mở máy lên, đăng nhập phần mềm chuẩn bị thao tác. Sau một lúc đi thăm dò bên Sự kiện mà không thấy gì, anh yên lặng chuyển hướng sang Truyền thông.
Qua nửa tiếng đi gom bằng sạch ảnh và video của Doyoung ngày chào tân sinh viên, anh ngạc nhiên nhận ra máy chủ bên Truyền thông còn lưu rất nhiều thông tin về cậu, quyết định hốt luôn cả thể.
Hoá ra Doyoung từng hoạt động trong câu lạc bộ này một thời gian, bài đăng cậu đóng góp cho họ cũng có nhiều. Cuối cùng chỉ vì một vài hiểu lầm nhỏ mà cậu không còn cảm thấy hào hứng ở lại, cuối cùng chọn quyết định dứt áo ra đi.
Junghwan đọc xong nội dung trò chuyện giữa những người đứng đầu câu lạc bộ, chân mày yên lặng nhấc lên, nhẹ nhàng nhấn nút lưu lại hết thông tin cùng ảnh, video và bài đăng Doyoung đã đóng góp vào một ổ cứng riêng, sau đó thông thả xoá sạch toàn bộ những gì mình vừa lấy, để lại trong máy chủ một bãi chiến trường toàn virus hàng giả trong cực kỳ bừa bộn, tất nhiên không hề gây hại cho máy chủ, cuối cùng ung dung xoá sạch dấu vết của bản thân, yên tĩnh rời khỏi hiện trường.
Doyoungie yêu dấu của anh, không thể bị những con người hẹp hòi kia nói xấu được!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com