chap 11
Trôi qua một năm yêu thầm, So Junghwan vẫn không biết làm sao để có thể nói chuyện với Kim Doyoung.
Đúng vậy, qua một năm, tình cảm thăng cấp lên đến yêu từ lúc nào, đến anh cũng không nhận thức được, chỉ biết mù mờ nhìn bản thân mỗi ngày đều phải đi ngang khu thư viện ngắm Doyoung một lần mới yên lòng.
Tâm tư chộn rộn bao lâu nay bắt đầu muốn phá kén chui ra, nhưng anh điên cuồng giữ nó lại, không dám để nó lộng hành, tất cả chỉ vì sự kiện phát sinh trước sảnh tầng trệt của trường cách đây ba ngày.
Mỗi người trong khoa Y làm hẳn một buổi tỏ tình công khai với Doyoung ngay lúc cậu ra về. Trông thấy vẻ mặt sửng sờ của cậu, không hiểu sao Junghwan cảm thấy cô gái gan dạ kia số sẽ rất thảm, vì trông cậu không có vẻ gì là hào hứng muốn đáp lại.
Mặc dù đứng trên hành lang nhìn xuống, không trông rõ tình hình, nhưng anh vẫn có thể trông thấy nét mặt cậu rõ mồn một, tự trấn an với lòng liên tục.
Quả nhiên, Doyoung không những không chấp nhận, thậm chí còn công khai nói với chị gái kia rằng mình không muốn yêu đương vào lúc này, sau đó cúi đầu xin lỗi thật thấp bằng sự chân thành nhất rồi quay người đi ra cổng, để lại hai người bạn Takata Mashiho và Hamada Asahi cuống quýt chạy theo sau, không dám nhìn lại tình cảnh kia.
May mắn là sau đó, chị gái kia đi du học nên không ở lại lâu, có lẽ cũng vì vậy mới dám tỏ tình công khai như thế. Nếu không, ngày nào đến trường cũng bị miệng lưỡi thâm độc châm chọc, chắc chắn kiểu gì cũng sinh ra uất hận đầy đầu.
Còn Doyoung trước giờ đã khó tiếp cận, sau màn từ chối long trọng hoành tráng đó càng khiến mọi người kêu than nhiều hơn. Có người nản lòng thoái trí, nhưng số lượng kiên trì vẫn rất nhiều. Mặc cho nỗ lực xua đuổi nhằm giúp thế giới bớt đau thương từ hai cậu bạn Asahi và Mashiho, Kim Doyoung vẫn sở hữu một hàng dài những anh chị em bạn bè muốn bày tỏ với cậu.
Từ đó Junghwan phát hiện ra, cậu chuyển sang đi xe buýt từ rất sớm, tầm bảy giờ bảy rưỡi sáng, nhưng vẫn đi về đúng năm giờ ba mươi chiều, có lẽ muốn tránh phiền phức nhiều tí nào hay tí đấy.
Tiếp tục một năm yêu thầm nữa, So Junghwan đã bước vào năm cuối, được làm chính thức ở công ty thực tập từ năm ngoái, còn Kim Doyoung đã bắt đầu lên năm ba, cũng chuẩn bị tinh thần đối mặt với việc học căng thẳng.
So Junghwan sau hai năm quan sát, cuối cùng cũng quyết định tấn công.
Thế là, Park Jihoon vinh dự được biết đến sự tồn tại của Kim Doyoung với danh nghĩa crush của So Junghwan lần đầu tiên, vì anh muốn hắn giúp mình thay đổi ít nhiều ngoại hình đi kiếm tình yêu đời mình.
Nhìn khuôn miệng không thể ngậm lại của Jihoon, Junghwan nhíu mày. "Làm sao?"
"So Junghwan, tớ biết bao lâu nay tớ giục cậu đi tìm người yêu là không đúng, nhưng mà...." Hắn cảm thấy câu chữ như nghẹn lại ngang họng, khó khăn lắm mới thốt lên được, "....cậu cũng đừng vì thế mà nói dối tớ chứ?"
Nếu ánh mắt có thể giết người, Park Jihoon chắc chắn đã không còn toàn mạng cho đến bây giờ!!
Hắn uống một ngụm nước, đập đập lên ngực, giơ tay xin hàng. "Được được, tớ tin, tớ tin rồi."
Danh tiếng sắt đá của Kim Doyoung vang xa cỡ nào, có ai mà không biết đâu? Sống trong trường này đến năm thứ ba, số người yêu thầm cậu ngày càng dài, còn số người muốn bày tỏ đã thành công biến về con số không từ lâu.
Chung quy cũng phải cảm ơn công sức khốn đốn của Mashiho và Asahi rất nhiều.
Jihoon chép miệng. "Khá đấy, được thằng bé Kim Junkyu chịu quen với đứa bạn Takata Mashiho của cậu nhóc đó, giờ đến cậu muốn hái nốt đoá hoa còn lại trong đám ba bông hoa rồi hả? Cái này về sau mà nhắc lại chắc rúng động mất, quá sức huyền thoại luôn!"
Một người đẹp trai nhỏ tuổi được chào đón nhưng mang tâm tình sắt đá, một người đẹp trai khác lớn tuổi cũng được thầm thương trộm nhớ nhưng chỉ vì quá khép kín mà không ai có thể tiếp cận. Thử hỏi xem họ mà kết hợp với nhau thì sẽ thế nào?
Một cú nổ, với sức công phá không đùa được.
Park Jihoon lần này được So Junghwan chứng nhận khả năng của mình trong việc chuyển biến con người luộm thuộm như anh lột xác thành công, đã đẹp trai rạng ngời lại còn đổi tóc và cách ăn mặc, làm các chị em ngày nào cũng nổ bài viết trong forum trường như điên, mỗi lần xuất hiện lại làm một loạt người ngất.
Vì không còn quản lý trang forum nên tất nhiên đương sự cũng chẳng hay chuyện, mà nếu có biết anh cũng không buồn quan tâm.
Trong đầu So Junghwan từ sau năm hai chỉ còn hình bóng Kim Doyoung là vững vàng nhất, còn lại không đáng để vào mắt.
Jihoon nhìn các chị em gái cứ nhìn qua đây trầm trồ mà liếc mắt nhìn lại thằng bạn của mình, không nhịn được thở dài một tiếng.
Trước đây Junghwan còn luộm thuộm thì hắn mới chiếm thế thượng phong về vẻ ngoài. Giờ tên này muốn đổi đời đi cưa cẩm con người ta, hắn gần như mất bóng không còn tí sức áp đảo nào.
Được cái mình là bạn nó, ít ra còn thơm ké được tí miếng.
Lần đầu tiên hai người nói chuyện, So Junghwan đều đồng ý đó là do tình cờ.
Lần thứ hai xuất hiện trước mặt cậu, là do anh biết được chuyện câu lạc bộ sẽ họp thông qua cái mồm ông ổng của thằng bạn, quyết định lên trường ôm cây đợi thỏ chờ cơ hội.
Ai ngờ, anh không chỉ có được cơ hội cùng đi cùng về, mà còn có cơ hội xuống tận nơi sửa máy tính lần nữa.
Jihoon thừa biết tâm tư thằng bạn, lúc đón anh ngoài cửa phòng họp đã nở nụ cười cực kỳ thiếu đấm. Junghwan cả quá trình sửa máy cứ thấp thỏm sợ hắn bày trò, thế nhưng cuối cùng cũng không có gì khác thường xảy ra.
Nhìn Doyoung dõi theo mình đến tận khi ra ngoài, chỉ bấy nhiêu đó thôi đủ khiến Junghwan mở pháo hoa ăn mừng trong lòng.
Lần thứ ba chạm mặt trên xe buýt, thực ra Junghwan không hề ngủ.
Anh giỏi nhất là giả ngủ, vậy nên cũng đã vô số lần biết được Doyoung đang lén quan sát mình.
Mỗi lần tập trung vào cái gì đó, cậu sẽ nghiêng nghiêng đầu nhìn cực kỳ chú tâm, giống như lần đầu mải nhìn anh, đến khi anh cử động mới hốt hoảng quay đi, làm tâm tư Junghwan chộn rộn mãi không thôi.
Đáng yêu không chịu được, muốn hôn một cái.
Hơn hai năm yêu thầm đã khiến anh chịu đối mặt với suy nghĩ thật tâm từ trong đáy lòng, cảm thấy hoá ra làm vậy cũng không tệ.
Lúc cậu đột nhiên đứng dậy đi theo ngay sau lưng, anh cũng bị giật mình. Cuối cùng vì không dám đứng gần nên lén trốn đi mất, kết quả lại đau lòng nhìn cậu lên xe tiếp tục di chuyển.
Tuy thừa biết cậu đi đâu, anh vẫn cảm thấy khó chịu không thôi.
Lần thứ tư tiếp xúc trực diện, khi ấy Junghwan chưa bao giờ biết ơn công trường ồn ào kia đến thế.
Ôm được người trong lòng, nhìn gần vào đôi mắt sáng trong veo đó, được kề sát mặt với sự đáng yêu đó, So Junghwan quả thực muốn buông bỏ tất cả mà tấn công luôn.
Nhưng anh vẫn lựa chọn chờ đợi.
Thời cơ chưa đủ, anh không thể tiến quân, nếu không cậu sẽ bị dọa cho chạy mất, thế thì công sức bao lâu nay của anh thành đổ sông đổ biển ngay lập tức.
Hai người cuối cùng cũng quang minh chính đại làm quen, mỗi ngày gặp nhau trên xe, nếu được thì cùng nhau ăn sáng rồi lên trường, còn không thì đành tạm biệt ở trạm xe trước cổng, đến chiều đi về gặp lại.
Kim Doyoung tiếc năm, So Junghwan tiếc mười.
Kim Doyoung say mê giọng người ta năm, So Junghwan cũng chìm đắm giọng đối phương mười.
Kim Doyoung mới yêu thầm người ta bốn tháng, So Junghwan đã phải kìm nén hơn hai năm.
Nhưng anh không lo, vì anh biết cậu đang dần ỷ lại vào anh.
Lần hai người gặp nhau trên xe để đến chỗ anh làm, Junghwan nhớ đến buổi nói chuyện của mọi người ở câu lạc bộ Phát thanh kia, bèn nhắn tin nhờ Jihoon đi hỏi thăm tình hình. Sau đó là cả một phân đoạn dài anh lợi dụng cơ hội tiếp xúc gần với cậu nhóc, nhưng trong lòng vừa lo lắng vừa rối bời.
"Cầu trời người đó là mình..."
Người Doyoung vừa mềm vừa ấm, có điều hơi gầy, khung xương sống của cậu như muốn lộ hết qua lớp áo. Junghwan vừa ôm vừa lim dim, nghĩ bụng sau này sẽ gọi điện lại cho mẹ hỏi xin một khoá học nấu ăn, dù tay nghề của anh hoàn toàn có thể thừa sức mở tiệm cũng không thành vấn đề.
Thích một người, lúc nào cũng muốn cho họ những điều tốt đẹp nhất.
Khoảnh khắc anh nghe được chất giọng ông ổng của cậu bé Mashiho qua tin nhắn thoại, Junghwan chưa bao giờ thấy cuộc đời nhẹ bẫng và tươi đẹp đến thế. Ánh mắt anh nhìn mọi thứ cũng nhẹ nhàng trìu mến hơn, đặc biệt là khi nhìn Doyoung trong bộ dạng ngái ngủ ngước mắt lên chỗ anh, trong hốc mắt hơi đỏ ửng lên như vừa khóc xong.
Nó làm anh nhớ đến giấc mộng xuân ngày xưa của mình.
Nụ hôn trên ghế sofa hoàn toàn là do bộc phát ngoài kế hoạch, nhưng anh không muốn đợi thêm nữa, hay nói cách khác, anh không đợi nổi nữa. Khi được hôn lên đôi môi mềm khiến mình nhung nhớ và khao khát đến phát điên đó, cảm xúc của anh dâng trào, bùng nổ, cuối cùng vỡ vụn, rơi thành từng mảnh lấp lánh xinh đẹp xung quanh trái tim anh.
Đợi em lâu rồi, mà để em phải đợi, cũng lâu rồi.
Nghe thấy tiếng nức nở nhè nhẹ dưới thân, Junghwan muốn dừng lại mà không được. Anh chỉ sợ bây giờ mà dứt ra, mọi thứ sẽ tan biến như một giấc mơ.
Kim Doyoung vùi mặt vào cổ, ôm chặt anh mà khóc lóc, nói năng lộn xộn, lại còn vấp váp lung tung, nhưng nội dung chính vẫn là, em thích anh nhiều lắm.
So Junghwan vòng tay bao bọc lấy người cậu, cảm nhận sự bình yên trong lòng, nhẹ giọng thủ thỉ đáp lại.
Còn anh yêu em nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com