Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 6


Thời gian đúng là không nể nang ai cả, thoắt cái là qua một tháng, lại sắp đến đợt đánh giá cuối cùng rồi. Đợt đánh giá này các bài biểu diễn của học viên sẽ được một tổ đánh giá gồm 3 giảng viên đánh giá trực tiếp, trong lúc biểu diễn, tất cả tiết mục sẽ được ghi hình lại. Sau khi các tổ giảng viên nộp danh sách đề cử top 11 cho nhà trường, cả hội đồng đánh giá sẽ cùng xem lại băng ghi hình các tiết mục được đề cử và xem xét kỹ lưỡng để chọn ra 11 tiết mục xuất sắc nhất đại diện cho cả học viện tham gia đêm diễn cuộc thi tổng kết cuối năm. Đây là thời điểm không khí sục sôi và hào hứng nhất, ở góc nào của học viện người ta cũng cảm giác được sự nhiệt huyết căng tràn của tuổi trẻ. Các cô, cậu bạn không tập luyện thì chính là bàn tán sôi nổi các chủ đề xoay quanh cuộc thi và đề tài nóng hổi nhất năm nay chính là một cậu học viên năm nhất của khoa thanh nhạc vừa vào trường đã được các giảng viên đánh giá rất cao cho vị trí top 11. Đề tài thứ hai là việc câu lạc bộ nhạc kịch tiếng tăm đã kết nạp thêm một thành viên không chính thức, còn cho học viên này một vai trong tác phẩm dự thi mà nghe nói học viên này thậm chí không thuộc khoa kịch mà là khoa múa. Bất quá chẳng có một chút thông tin nào về người này cả, cơ bản là một người vô hình bình thường đến không thể bình thường hơn làm người ta tự hỏi có phải câu lạc bộ này ngày càng xuống cấp hay không mà để tùy tiện một người chẳng có năng lực gì như vậy được diễn trong tác phẩm đầu tư dàn dựng kỳ công của mình. Bao nhiều tò mò, hiếu kì cùng tin đồn hành lang trôi nổi tưng bừng làm cho các học viên không muốn bị ảnh hưởng cũng không tự giác bị cuốn vào cái không khí náo nhiệt đó. Nhìn chung khoảng thời gian này chính là khoảng thời gian vừa đáng sợ vừa vui vẻ nhất của tất cả các học viên trong học viện.

.

Lúc này trong phòng tập trung của câu lạc bộ nhạc kịch.

"Daniel, sao vai anh lại to như vậy, em đã sửa áo lại hết 2 lần rồi đó" Daehwi bĩu môi vừa nhìn vừa xoay Daniel vòng vòng trong trang phục biểu diễn có phần chật chội. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, dáng người ông anh này mặc cái gì lên nhìn cũng thật vừa mắt.

"Anh xin lỗi, hình như dạo này tập luyện nhiều quá nên vai lại to ra nữa rồi" Daniel cười khổ nhìn cậu em đang khó chịu cầm thước dây vòng ra sau lưng mình. Cũng không thể trách Daniel được, càng đến gần ngày đánh giá thì cái người nào đó càng stress nặng nề. Mặc dù anh sẽ không trực tiếp đốc thúc hay la mắng cậu như đối với những hội viên trẻ khác nhưng cậu cũng tự giác tập luyện với cường độ cao hơn, hệ quả là chỗ nào cũng nhỏ lại chỉ có mỗi vai là cứ phát triển thêm. Mà nhắc tới người nào đó, từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy anh xuất hiện trong phòng tập trung.

"Hay em cho anh để khỏa thân trên nhé Daniel?" Daehwi vừa đo đạc cẩn thận vừa nói với Daniel. Cũng không phải là không thể nha, nhân vật của Daniel vốn dĩ chỉ là một hình tượng chỉ xuất hiện ở 1/3 cuối vở kịch, không nhất thiết phải có mặc quần áo...

"Nói bậy bạ gì đó? Tất nhiên là không được rồi!" Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Chả là cả sáng hôm nay phải chạy đôn chạy đáo hoàn thành hết đống giấy tờ bổ sung cho Daniel vì thời hạn đăng ký danh sách học viên dự thi đã đóng lại từ lâu nên bây giờ muốn thêm người mới vào phải tốn kha khá công sức. May mắn là người ta cũng nể mặt Minhyun nên mới cho phép anh lách luật như vậy nhưng tính ra là cũng tốn hết cả buổi sáng của anh. Định làm xong xuôi sẽ liền đi báo tin mừng cho cậu, vậy mà vừa đẩy cửa bước vào liền nghe một câu nói chói tai không chịu nổi của Daehwi, Minhyun tức tốc hùng hùng hổ hổ bước tới chỗ tên nhóc to gan dám gieo rắc cái hình ảnh Daniel để trần nửa thân trên biểu diễn vào đầu anh. Phải biết là có nhiều động tác va chạm va chạm giữa Minhyun và Daniel trong tác phẩm lắm nha, xấu hổ quá đi mất.

"Em chỉ nói vậy thôi, anh nhảy dựng lên cái gì chứ, anh Daniel còn không ý kiến gì nữa kia kìa". Lè lưỡi ra trêu Minhyun, Daehwi liền ghi nhanh số đo của Daniel vào sổ tay rồi đe dọa "anh ấy không được to ra nữa, anh mà còn bắt anh Daniel tập quá nhiều để vai to ra nữa thì em sẽ thật sự cho anh ấy ở trần. Lúc đó chỉ có một mình anh là khó chịu thôi đó". Nhấn mạnh hai chữ "khó chịu" trước mặt Minhyun, Daehwi liền ra dấu cho Daniel vào phòng thay đồ thay bộ trang phục đang mặc ra để mình đem đi sửa lại.

Tên nhóc này sao ngày càng lớn mật nhưng Minhyun chẳng biết làm gì hơn ngoài trừng mắt nhìn Daehwi mặc cho ông nhỏ cứ dửng dưng cười tủm tỉm. Một tháng qua có kha khá chuyện xảy ra, mà cái chuyện quan trọng nhất mà người tinh mắt chắc chắn nhận thấy chính là Minhyun có thay đổi không ít mà nguyên nhân của sự thay đổi đó là cái cậu Kang Daniel kia. Thay đổi cái gì, thay đổi thế nào, thay đổi làm sao cũng không ai muốn nhắc đến vì nó rõ ràng như vậy rồi. Chỉ có cái người cao to hay cười hay nói vẫn thành thành thật thật xin nghỉ việc ở tiệm tạp hóa, chỉ để thời gian lên lớp rồi liền dành cả ngày của mình ở câu lạc bộ nhạc kịch mới không nhận ra một chút manh mối nào thôi. Minhyun vừa cảm thấy may mắn vừa cảm thấy khổ sở, đơn thuần như vậy thực sự rất đáng yêu cũng rất đáng ghét nữa huhu.

Từ sau chiến dịch "gương một chiều" thành công tốt đẹp, Minhyun cùng một số lão đại của câu lạc bộ họp bàn xem vai diễn thế nào là phù hợp với Daniel nhất. Cuối cùng cũng xây dựng được một nhân vật mang tính biểu tượng vừa phù hợp với vở kịch vừa phù hợp với việc khai thác khả năng truyền tải cảm xúc của Daniel. Mà nhân vật này chỉ cần một ngày một đêm là Minhyun liền viết xong kịch bản. Được Daniel truyền cảm hứng nhiều đến mức như vậy, Minhyun thật sự có chút ngượng ngùng hệt như thiếu nữ e lệ lạ lẫm khi lần đầu tiên tiếp cận với những cảm xúc khó nói thành lời.

Sau khi hoàn thành kịch bản thì bước tiếp theo là đưa cho diễn viên thôi. Daniel thật sự cũng rất sáng dạ, mặc dù vẫn còn ngại ngùng không dám tiếp xúc với các hội viên nhưng nói gì thì nói, câu lạc bộ nhạc kịch quy tụ hết tinh hoa của khoa kịch và một vài khoa khác nữa mà tinh hoa ở đây chính là độ mặt dày có thể thân thiết với bất kỳ ai trong cùng câu lạc bộ với mình. Nên là dù không tình nguyện, chỉ cần một tuần ở chung với nhau, Daniel đã bị tuần hóa thành linh thú của cả câu lạc bộ luôn rồi. Chính là gặp ai cũng đều cười thật tươi, cũng đều nói chuyện luyên thuyên và thân thiết được hết. Đáng lẽ nhìn một nhà hòa thuận như vậy, hội phó là Minhyun phải thật hạnh phúc mà lau nước mắt chứ không phải cảm thấy có chút khó chịu nha, mà cái một chút đó càng ngày càng có sự tăng tiến dần đều chứ không suy giảm một chút nào hết trơn hết trọi, nhưng đó lại là một câu chuyện khác. Bỏ qua chuyện Minhyun cứ ấm ức không thôi, Daniel ngược lại tiếp thu vai diễn rất nhanh.


"Cậu đã đọc kịch bản rồi chứ?"

"Em đã đọc rồi..."

"Cậu cảm thấy nó như thế nào?"

"Em cảm thấy anh thật sự rất cam đảm, em có lẽ sẽ không thể nào có thể có được sự cam đảm đó như anh"

"... Cậu biết chuyện năm đó sao?"

"Em... là người hâm mộ vẫn luôn dõi theo anh mà"

"Vậy cậu người hâm mộ phải diễn cho thật tốt nha, người hâm mộ số một mà không nhận ra được cảm xúc mà tôi muốn gửi gắm thì người được hâm mộ sẽ bị tổn thương đó"

"A... tất nhiên rồi ạ... haha"


Vậy đó, chỉ đơn giản như vậy liền có thể trôi chảy hoàn thành đúng tiến độ mà Minhyun đã đặt ra, cơ mà hình như chỉ như vậy thôi thì vẫn chưa đủ.


"Này... Cậu làm sao lại có thể thể hiện nó tốt như vậy?"

"Dạ? Ý anh là sao ạ?"

"Daniel, kể cho tôi nghe xem chuyện gì đã tổn thương cậu nhiều đến như vậy? Vì rõ ràng cậu hiểu rõ từng chút một cảm xúc của nhân vật mà ở đây lại là cảm xúc mà tôi từng trải qua"

"..."

"Thôi nào, cậu cũng đã biết bí mất của tôi rồi"

"Của anh không phải là bí mật..."

"Được rồi được rồi, vụ tôi bị chơi một cú đau đớn là câu chuyện hot nhất mùa hè năm đó mà ai cũng biết hết, cậu vừa lòng chưa? Cười cái gì, cậu tin tưởng ở tôi chứ Daniel?"

"... Em sẽ kể cho anh nghe nếu như mình lọt vào top 11, được chứ?"

"Được, móc ngoéo".


Nói về tinh thần tự giác cùng học tập tiến bộ không ngừng nếu Daniel là số hai thì không ai là số một hết. Minhyun mỗi lần nhìn thấy cậu biểu diễn sẽ có một cảm giác thành tựu trào dâng trong lòng mình. Đúng rồi, phải như vậy mới xứng đáng là người của anh... À không phải, cái gì mà người của anh chứ mày điên rồi Minhyun.

Dù sao thì Daniel cũng là một người cứ thích làm cho người ta phải bất ngờ về mình, Minhyun sau một tuần tập luyện thì liền nhận ra cậu không chỉ nhảy rất đẹp mà cư nhiên còn có thể hát được. Tất nhiên không phải là một giọng ca hay điên đảo nhưng cũng là nghe rất được. Chất giọng Daniel không giàu kỹ thuật như học viên được trải qua trường lớp đàng hoàng mà là chất giọng trầm ấm mộc mạc đầy cảm xúc. Ban đầu không định cho vai diễn của Daniel có lời thoại hay phần hát nào vì nhân vật này vốn không phải người mà chỉ là hình ảnh mang tính biểu tượng, lúc này Minhyun liền thuyết phục Sungwoon viết cho Daniel một vài đoạn hát trong cảnh diễn chung với anh. Tất nhiên là ông anh khó tính này sẽ không chấp nhận ngay rồi, nhưng sau một hồi mua chuộc bằng đủ các thể loại sản phẩm chăm sóc da – một sở thích cực quái đản của Sungwoon – thì Minhyun cũng đã thành công trong việc giúp Daniel có cơ hội đem năng khiếu thanh nhạc vốn dĩ cả chủ nhân của nó còn không biết đến được phô bày. Dù chỉ là một đoạn nhỏ thôi, cũng không phải là quá khó thể hiện nhưng ảnh hưởng của nó không nhỏ một chút nào vì nhân vật của Daniel có tác động mạnh mẽ, liên kết trực tiếp với câu chuyện và ý nghĩa của tác phẩm mà.

Mọi chuyện thuận lợi cứ theo ý Minhyun như vậy nhưng ngược lại với sự suôn sẻ bất ngờ đến từ câu lạc bộ, có chuyện khác làm ông hoàng nhạc kịch phải khổ sở suy nghĩ.


"Này, mày có phải lần đầu tiên để ý học viên khác đâu mà sao bây giờ như một thằng dở hơi vậy"

"Im đi Seongwoo, lần này khác với năm đó, căn bản là không so sánh được"

"Khác cái chỗ nào nha? Cũng là một cậu con trai, cũng là một học viên khác khoa, cũng là mày thích người ta trước"

"Vì lần này... lần này là Daniel... AAAAA mày sẽ không hiểu đâu"

"Phải phải tao không hiểu được, từ lúc mày bảo mời Daniel về diễn cho mày là tao đã không hiểu rồi. Nhưng dù sao thì nhìn bọn Woojin, Jihoon với Kuanlin cứ vì chuyện đó mà vui vẻ, ngày nào cũng chăm chỉ tập luyện để cái gì mà "đánh bại được Daniel" thì tao cũng cảm thấy sung sướng. Nhưng mà trong lúc tao đang sung sướng thì không ngờ thằng bạn tao phải chịu đựng nỗi khổ tương tư nhiều như vậy, là tao vô tâm không biết, xin lỗi mày nha huhuhu"


Nghĩ về tên bạn thân này, Seongwoo chỉ cảm thấy ông trời thật rất bất công, cớ gì một thanh niên chỗ nào cũng tốt như vậy lại gặp đủ chuyện trên đời khiến nó không thể nào yêu một ai được nữa. Bây giờ thì tốt rồi, từ đâu lại rớt xuống một cậu trai cứ ngốc nghếch ngốc nghếch mà làm cho ông hoàng mặt lạnh này phải khốn khổ không biết làm sao. Thằng bạn thân, mày phải cố lên nhé. Năm đó tao không thể kéo mày ra được khỏi cái bẫy mà mày giăng ra đó thì bây giờ chính tao lại tình nguyện đẩy mày vào cái bẫy này, cái bẫy làm bằng cún con lông xù và kẹo dẻo ngọt đủ màu.

Năm đó từ sớm Seongwoo đã nhận ra người kia của Minhyun một chút tình cảm đối với anh cũng không có nhưng lần này thì ngược lại... Chỉ sợ là tên bạn thân của hắn cũng quá ngốc để nhận ra, cứ tự mình ôm đầy một bụng khổ sở không biết làm sao để mà đem người ta về nhà. Mặc kệ vậy, Seongwoo cũng hơi đâu đi lo lắng chuyện của bọn thích nhau. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com