Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

|Em Trai| 8.

"Chậc."

Em tặc lưỡi, ánh mắt ghét bỏ đảo nhanh nhìn quả bóng nảy màu vàng, đen đang yên vị trên tay lão. Bàn tay nhỏ bé xinh đẹp vụt nhanh về phía quả bóng với mong muốn đoạt lấy. Hiện giờ vang lên trong tâm trí của Kuro chỉ có hai từ "Cướp nó!"

Chỉ trong chưa đầy một giây, lão Netero đã hoảng hồn mà thu tay về phía khác, khuôn mặt dù không đổi nhưng tim đã sớm muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Quả thực thằng bé này là Quái Vật! Lão cho hay.

Kuro chỉ kịp sượt cái ngón út qua quả bóng, nhưng bằng tốc độ còn hơn cả âm thanh, cạnh móng tay tưởng như vô hại và bình thường lại trực tiếp làm nổ luôn quả bóng trên tay lão Netero. Khiến cả hai đứa Gon và Killua đều ngớ người nhìn. 

Lão Netero thì khá ngạc nhiên trước việc này, mặc dù lão biết tốc độ của Kuro rất nhanh, vì dù sao Niệm của thằng bé của khá thiên về tốc độ, nhưng lão lại không ngờ nó còn vượt qua cả sức tưởng tượng của lão.

Trái bóng này được làm bằng chất liệu đặc biệt, có thể chịu được những vật hàng tấn mà vẫn nguyên vẹn, nhưng chỉ cần một cái sượt móng tay của Kuro thôi là đã đủ khiến nó phát nổ rồi.

Nếu lúc đó lão không dồn hết sự tập trung và tâm trí vào mắt để quan sát, có lẽ đến sự hiện diện của Kuro lão cũng chẳng thể biết được.

:"Thằng bé này, quả thực đúng như lời tiên tri..."

— "Kẻ khiến cả thế giới điên cuồng này có thể hủy diệt."

"Thần Tử!" —

Còn về phần của Kuro, em chỉ tặc lưỡi một cái, khuôn mặt lộ rõ vẻ chán ghét và khó chịu. Em ghét bản thân bị lếp vế trước người khác, nhất là với kẻ mà em rất không ưa.

Kuro vuốt mái tóc bồng bềnh đang rung động theo từng nhịp thở của em, lúc nào dùng đến cái thứ sức mạnh chết tiệt đó, cả cơ thể em lại đau nhức dữ dội, giống như đang bị hàng nghìn mũi giáo sắc nhọn đâm xuyên vậy.

Điều hòa lại nhịp thở của bản thân, Kuro quay lại nhìn ba cái con người kia, hai trẻ một già, một đứa thì vẫn ngỡ ngàng nhìn, một đứa thì mắt lấp lánh như nhìn thấy idol, khung nền phía sau còn là một dàn pháo giấy với ngôi sao đang rực rỡ tỏa sáng. Aida, cái ánh sáng rực rỡ này cũng quá là chói đi. Còn một ông nội thì cười bí hiểm với đôi mắt phúc hậu nhìn.

Kuro cảm thấy hơi nhức cái đầu.

Em đi lại lấy áo khoác của mình, song, Gon ngạc nhiên hỏi.

"Anh định đi đâu vậy? vẫn còn đang chơi mà?"

Em nhìn Gon, /phù phù/ mấy tiếng rồi nói.

"Về cơ bản, anh đã nhận ra sự cách biệt to lớn của anh với lão già ấy. Nên anh không muốn mất thời gian để chơi tiếp." Phải, một sự cách biệt vô cùng lớn, về thứ tốc độ đáng nguyền ấy.

Lão Netero chỉ cười, nhanh chóng thay quả bóng mới.

"Nào Gon, cậu lên luôn đi."

Gon liền đáp lại, cậu đứng lên, nhìn em mà nói.

"Nếu anh đã nói vậy thì em cũng không có ý kiến, nhưng theo em nghĩ, anh không nên dễ dàng từ bỏ như vậy, Kuro. Nếu tiếp tục chiến đấu, nhỡ đâu thành công lại mỉm cười thì sao!"

Nói rồi, Gon chạy lại chỗ lão Netero để chơi, còn em chỉ đứng đó nhìn cánh cửa. Không nên dễ dàng từ bỏ sao? Nói hay thật đấy, Gon. Kuro tự bật cười giễu cợt.

Đôi mắt màu Amethyst đột ngột trở lên vô cùng thê lương và bất lực.

:"Nếu ngay từ đầu đã biết không có hi vọng, vậy nên cố gắng để làm gì...?"

Đôi mắt nhuốm một màu u buồn và nặng nề đến mức khiến trái tim của Killua như bị bóp nghẹt. Cậu nhìn chàng trai với vóc dáng nhỏ bé kia, trong lòng không hiểu sao lại dấy lên một cỗ cảm xúc đau lòng và chua xót đến kì lạ.

Nhận thấy Killua đang nhìn mình, em quay sang mỉm cười, che giấu đi nỗi tâm sự cô độc sâu trong đáy đôi đá quý thô sạn. Kuro nhẹ nhàng vỗ lên mái tóc bồng bềnh của Killua hai cái, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài. Để lại là một Tiểu Miêu với khuôn mặt đỏ hồng. 

:"Anh ta! Quá là yêu nghiệt rồi đi!!"

...

Kuro lặng lẽ bước đi vô định trên hành lang dài của phi thuyền, bên trái là bầu trời đêm u tối với những ngôi sao sáng đang rực rỡ. Nhìn bầu trời này, nó lại làm cậu nhớ tới gia đình và những đồng tộc. Hồi xưa, khi mà vẫn còn được sống với gia đình, đêm nào mọi người cũng đều tập trung ở gốc cây cổ thụ chính giữa làng mà ngắm sao.

Cảnh rất đẹp, trăng thực sự rất tròn và sáng, nhưng thứ khiến em trân quý hơn hết thảy, thứ khiến em cảm thấy bản thân mình vẫn còn tình cảm con người, vẫn giống một con người thật thụ, chính là khoảnh khắc hạnh phúc mà yên bình này.

...Em rất nhớ mọi người.

Khóe mắt đột ngột cảm thấy cay xè, Kuro chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế, an tĩnh mà ngắm nhìn bầu trời với mặt trăng tròn vành vạch rực rỡ, nhưng cũng vô cùng giản dị và thân quý trong cái khoảng lặng quý giá này.

Em tựa đầu vào cửa kính, nhìn từng cộm mây nhợt nhạt màu xanh kia chậm rãi băng qua trước mắt, nhìn từng ngọn núi đồ sộ trùng điệp đang được khoác lên một lớp áo choàng vừa lạ lẫm nhưng cũng thật quen thuộc, nhìn mặt trăng sáng đang tỏa ra thứ ánh sáng bạc mê hoặc kia, nhìn về phía cái chân trời mờ nhạt đang ngự trị đằng sau những dãy núi.

Khung cảnh trần trụi hiện lên trong đôi Amethyst nặng nề.

Em thiếp đi trong không gian cô độc được bao trùm bởi bóng tối vĩnh hằng, một không gian nằm trong khoảng lặng nhẹ nhàng của thế giới điên cuồng nhưng cũng thật nhẹ nhàng này.

...

w.1067.

- Sắp đến Chặng 3~ Kuro chuẩn bị lên sàn!

Tiểu kịch trường:

Kuro sau khi quay xong: "Nii-san~"

Kurapika đang được các chị stylist trang điểm gần đó liền thấy tiểu bảo bối của mình ủ rũ chạy lại, vui vẻ dang tay đón em vào lòng.

"Hửm? Bảo bảo có chuyện gì không vui?"

"Nii-san~ Bảo bảo nhớ anh~" Kuro nũng nịu nói, còn dụi đầu vào lòng của Kurapika tìm kiếm hơi ấm, thực giống một chú mèo nhỏ.

Kurapika chớp mắt, sau đó bật cười nhẹ, anh xoa đầu của Kuro, giọng khẽ khàng âm ấm nói.

"Anh cũng nhớ Bảo bảo nhiều lắm."

"Hưm~" Vẻ mặt rất chi là hưởng thụ và thỏa mãn.

Q: "..."

Tất cả mọi người trong trường: "..."

Có thôi đi không thì bảo! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com