1. Hồn ma ở chung cư Boncheon-dong
• Nhân vật chính: Kurapika Kuruta
_______________________________________________
Câu chuyện dựa trên lời kể của một nhân chứng sống.
✾ ✾ ✾
Đó là vào khoảng 11 giờ khuya.
Kurapika lê cái xác mệt nhoài trở về nhà sau buổi phụ đạo ca đêm. Con đường về nhà vốn quen thuộc, nhưng đêm nay dường như có điều gì đó khác thường: không hề có một bóng người.
Cậu khẽ cau mày. ‘Kỳ lạ thật. Kể từ lúc khu chung cư được nới rộng ra, thì chỗ này đông vui lắm cơ mà?’
Bầu không khí lạnh lẽo khiến cậu cảm thấy hơi sợ hãi, nên cứ thế, cậu chỉ biết cúi gằm và bước đi thật nhanh để về nhà.
Bỗng nhiên, có một cái bóng trải dài trên đường ngay trước mắt cậu, mặc dù trước đó chẳng có ai. Kurapika ngước lên thì thấy một người phụ nữ, nhưng bà ta trông không được bình thường. Bà ta bước đi với dáng vẻ khập khiễng, hình như chân phải của bà ta bị tật.
Bởi vì bà ta đi rất chậm, nên cậu có thể bắt kịp ngay tức khắc. Đến gần, cậu có thể trông thấy người phụ nữ ấy rõ hơn. Bà ta mặc một bộ pyjama hồng cánh sen lấm lem bùn đất, những khớp xương gần như bị bẻ lọi ra đằng sau. Tệ hơn nữa, đầu tóc bà ta bù xù như tổ quạ, lởm chởm khắp mọi phía.
Kurapika đứng lại, trực giác mách bảo cậu không nên lại gần người phụ nữ đó, nhưng cậu cũng không đủ can đảm vượt lên trước bà ta.
Bất ngờ, bà ta quay mặt về phía cậu – nhưng không phải xoay người, mà là cả cái đầu ngoặt lại 180°. Đáng sợ hơn là gương mặt đó bê bết máu, hai hốc mắt đen ngòm như đang nhìn xuyên qua cậu.
Thường thì khi quá bàng hoàng, người ta sẽ không còn thốt nổi thành lời. Và đúng thật vậy… Kurapika lúc này chết trân tại chỗ, không dám nhúc nhích. Mặt cậu cắt không còn một giọt máu, trán tấm mồ hôi. Thần trí cậu bấn loạn khi nghe bà ta cất tiếng, với tông giọng khàn đục nhưng đầy oán hận.
“Con của ta đâu rồi?”
Không hiểu sao cậu cứ đứng ngây người ra đó. Kurapika muốn hét lên, muốn bỏ chạy, nhưng đôi chân như đóng chặt xuống đất. Tim cậu đập điên cuồng, từng hơi thở trở nên khó khăn.
Kurapika nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm, chỉ tay về phía xa.
“Ở đằng kia… kìa.” – Cậu nói, giọng run rẩy. Ngay bây giờ, cậu chỉ muốn bà ta tránh xa mình ra.
Người phụ nữ nhìn theo hướng cậu chỉ, rồi bước đi cà nhắc cùng với âm thanh răng rắc của xương. Bóng dáng vặn vẹo nhỏ dần, khuất xa thật xa rồi cuối cùng biến mất.
Kurapika lúc này mới thở phào, đưa tay vuốt nhẹ ngực để trấn an. Cậu sợ sẽ chạm mặt người phụ nữ đó lần nữa, nên lập tức quay lưng rời đi. Tâm trí cậu lúc này chẳng còn nghĩ điều gì khác ngoài việc tìm một nơi có bóng người.
Vừa đi một hai bước, một tiếng gào thét chói tai bất ngờ vang lên từ đằng xa.
“Con ta không có ở đó!!!”
Kurapika sững người, toàn thân lạnh toát. Tiếng thét đó đập vào tai cậu như muốn xé toạc cả màn đêm. Cậu từ từ quay đầu lại, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt cậu. Người phụ nữ đó đang bò bằng tứ chi, với cơ thể uốn éo như một con nhện, còn cái đầu thì bẻ ngoặt lại.
Bất ngờ, bà ta lao về phía cậu với tốc độ khủng khiếp.
Chưa kịp thốt lên, trước mắt cậu tối sầm lại, đầu óc trống rỗng. Sau đó, cậu chẳng còn nhớ gì nữa.
…
Ngày hôm sau, Kurapika tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang nằm trong một bệnh viện.
Toàn bộ những gì cậu biết thêm là từ một người đàn ông. Lúc đó, anh ta đi ngang qua và tình cờ thấy cậu bất tỉnh giữa đường, nên anh ta đã đưa cậu đến bệnh viện để kiểm tra.
Kurapika cũng nghe một số thông tin về người phụ nữ đáng sợ mà cậu đã gặp vào buổi tối hôm đó.
…
Vào năm 2007, tại chung cư ở Boncheon-dong, Gwna-ak-gu, Seoul, một người phụ nữ họ Cho, 33 tuổi, đã lao ra khỏi ban công, rơi xuống và chết ngay tại chỗ.
Nguyên nhân được cho là bà ta không thể giành quyền nuôi đứa con gái 2 tuổi từ tòa án sau cuộc ly hôn, nên bà ta đã quyết định tự sát.
Kể từ khi vụ án thảm thương đó xảy ra, người ta thường thấy bóng dáng của bà Cho hay lang thang quanh khu chung cư vào mỗi đêm, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Con của ta đâu rồi?”
--- THE END ---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com