Chương 17: Nội tình
Có lẽ từng có rất nhiều người phàn nàn về tên của hai anh em nhà này, cho nên Chung Subin còn chưa mở miệng thì Trình Thiên Lý đã rào trước: "Em biết chị định nói gì, cấm không được hé mồm!!"
Chung Subin khoát tay: "Được được."
"Đấy là anh trai song sinh của em." Trình Thiên Lý nói: "Tính cách anh ấy hơi dị, tốt nhất cứ mặc kệ anh ấy, tránh xa ra chút càng tốt."
Trình Nhất Tạ nghe em trai nói vậy cũng không tức giận, chỉ ngẩng lên liếc Trình Thiên Lý một cái vô thưởng vô phạt. Trình Thiên Lý vội cười xòa: "Ha ha, em đùa mà anh."
Cặp song sinh này ăn mặc không giống nhau, kiểu tóc cũng hơi khác, nhưng mặt mũi thì như một khuôn đúc ra, tạm thời Chung Subin vẫn chưa tìm ra điểm khác biệt nào.
Nàng chào tạm biệt Trình Thiên Lý lần nữa rồi trở lên tầng. Lần này Chung Subin hết sức cẩn trọng, sợ cuối con đường lại xuất hiện anh trai sinh ba gì đó.
Dĩ nhiên, anh em sinh ba thì hơi quá. Lần này Chung Subin bình an vô sự đi vào căn phòng Trình Thiên Lý chuẩn bị trước cho mình. Trên cửa phòng còn treo một tấm bảng, viết tên của nàng trên đó, như sợ nàng đi lộn chỗ.
Căn phòng được bài trí rất đẹp, ở giữa phòng là một chiếc giường mềm mại, gần đó để máy tính, vị trí sát cửa sổ đặt chiếc bàn nhỏ, bên trên có đồ ăn vặt và hoa quả.
Chung Subin mở máy tính lên, tìm kiếm những tin tức mà ban nãy Trình Thiên Lý đưa cho mình xem. Lần này nàng tìm thấy một tấm ảnh, mà từ đó nhận ra một điểm bất hợp lý.
Đó là một mẩu tin tức nói về người phụ nữ họ Vương nhảy cầu tự sát, quá trình này được những người qua đường quay lại.
Đoạn video mới được tung lên ít lâu, vẫn chưa bị cắt xén, nên Chung Subin có thể xem hết quá trình từ đầu đến cuối.
Kỳ thực trong số các đồng đội lần trước, Chung Subin chỉ còn nhớ trang phục của Trương Tử Song và Vương Tiêu Y. Bởi đồ họ mặc tương đối đặc biệt, một người mặc đồng phục, một người mặc đồ cosplay.
Video có chất lượng rất tốt. Chung Subin chụp lại khuôn mặt của người phụ nữ, phóng to hết cỡ, nhận thấy nét mặt người này như đang hồ nghi điều gì đó.
Cô gái mặc đồ giống Vương Tiêu Y, lại có khuôn mặt khác hẳn. Vương Tiêu Y mà Chung Subin gặp trong cửa trông rất bình thường, còn cô gái này cực kỳ xinh đẹp.
Sao lại có sự khác biệt này? Chung Subin rất lấy làm lạ, điều khó hiểu nhất là nàng cảm thấy dù dáng vẻ khác nhau, nhưng cô gái này đích thị là Vương Tiêu Y.
Đoạn cuối video, cô gái bỏ qua lời khuyên ngăn của tất cả mọi người, giậm chân, nhảy xuống. Người quay video rất có tâm còn thêm một dòng miêu tả vào video nói rằng đã tìm thấy thi thể, người chết là sinh viên năm nhất trường Đại học XX, đáng lẽ hôm nay tham dự một lễ hội truyện tranh, không hiểu sao đột nhiên mất tích, cuối cùng xuất hiện trên cây cầu ở rất xa so với địa điểm lễ hội. Về nguyên nhân tự sát, trước mắt cảnh sát vẫn đang điều tra...
Chuyện này thật kỳ quái. Bọn Trình Thiên Lý rõ ràng cố ý giấu riêng mẩu tin này. Chung Subin nhíu mày, định tìm kiếm thêm thông tin liên quan. Đáng tiếc là các vụ tai nạn còn lại không có ảnh chụp rõ mặt nạn nhân, chỉ có quần áo là giống với những người đã chết trong cửa.
Chuyện này là sao, Chung Subin nằm xuống giường, chìm vào suy nghĩ. Bọn Trình Thiên Lý đang giấu giếm điều gì...
Từ đó tới sáng, Chung Subin không ngủ thêm được chút nào, sớm tinh mơ hôm sau đã tỉnh giấc.
Hơn sáu giờ, nàng xuống tầng trệt, thấy Trình Thiên Lý ngồi đó, bên cạnh có một chú chó đang nằm. Con chó này có bờ mông tròn lẳn như một ổ sandwich, thuộc giống corgi Wales.
"Ở đây còn nuôi chó à?" Chung Subin lấy làm lạ.
Ai ngờ Trình Thiên Lý lạnh lùng ngẩng lên nhìn nàng một cái, chẳng buồn đáp. Lúc ấy Chung Subin mới nhận ra người này đâu phải Trình Thiên Lý, mà là Trình Nhất Tạ, anh trai của Trình Thiên Lý.
Thôi được, nàng lại sai nữa được chưa, Chung Subin cảm thấy bó tay.
Mùa hè trời mau sáng, khoảng sáu giờ, căn biệt thự đã nhộn nhịp người đi tới đi lui.
Chung Subin nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ ô tô, một lát sau Lee Hyeri đi vào, thấy Chung Subin ngồi ngẩn ra trong phòng khách bèn hỏi: "Em dậy sớm đến vậy à?"
Chung Subin: "Tôi hơi đói."
Lee Hyeri: "Trình Nhất Tạ, em nấu cơm nhé."
Từ hôm qua đến giờ Trình Nhất Tạ đối với ai cũng lạnh nhạt, vậy mà nghe Lee Hyeri nói liền vội đứng bật dậy, đi vào nhà bếp.
Chung Subin nhìn Lee Hyeri khâm phục. Xem ra địa vị của Lee Hyeri trong nhóm này không phải tầm thường. Hyeri ngồi xuống bên cạnh Chung Subin: "Biết được những gì rồi?"
Chung Subin: "Không nhiều. Tại sao các người lại đưa tôi tới đây?"
Lee Hyeri lấy một điếu thuốc từ trong túi áo khoác, vỏ bao Davidoff Gold Slim lộ ra giữa những ngón tay khớp xương thanh thoát. Cô liếc mắt nhìn Chung Subin, nửa đùa nửa nghiêm:
"Không ngại chứ?"
Chung Subin lắc đầu, ra hiệu cứ tự nhiên.
Hyeri cắn nhẹ môi, rút chiếc bật lửa kim loại nhỏ từ túi quần — ánh lửa nhá lên., châm thuốc bằng động tác thuần thục.
"Bởi vì tôi định lần tới sẽ cùng em qua cửa."
Giọng nói vang lên lẫn trong khói thuốc, nhẹ nhưng khiến tim người nghe như thắt lại.
Chung Subin ngẩn ra:
"Vào chung cũng được hả?"
Hyeri nhếch môi, một kiểu cười nửa như hiểu chuyện, nửa như khiêu khích:
"Dĩ nhiên là được. Em nghĩ Hùng Tất và Tiểu Kha tại sao quen nhau? Hai người đó thuộc hàng lão tướng đấy."
Chung Subin ngơ ngác:
"... Khoan đã, Hùng Tất và Tiểu Kha?"
Kết hợp với những gì mình vừa chứng kiến đêm qua — những mảnh rời rạc tưởng chừng vô nghĩa — bỗng chốc xếp lại thành một hình ảnh rõ ràng. Một cái tên thoáng vụt qua trong đầu nàng như tia chớp:
"Jae... Jae Yi?"
Lee Hyeri gật nhẹ, phả ra một vòng khói, khẽ nghiêng đầu như xác nhận điều quá rõ ràng:
"Ừm."
Chung Subin sửng sốt lùi nửa bước:
"Ā, eotteoke!!! Tôi không tin!!"
Lee Hyeri: "Tin hay không thì tùy. Nhưng đừng nói với tôi là em thật sự tưởng tôi là kiểu con gái suốt ngày khóc lóc đợi người đến cứu?"
Chung Subin: "Nhưng sao chị... khác quá."
Lee Hyeri: "Vì lúc đó em không thấy phần này của tôi."
Chung Subin: "..." Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh cô gái hôm qua — từng cái nhíu mày, dáng đứng nép sau cánh cửa, bàn tay run nhẹ khi cầm lấy khăn giấy. Một màn kịch hoàn hảo. "Cô... cô giả vờ chỉ để..."
Lee Hyeri: "Lấy lòng tin. Khơi gợi bản năng bảo vệ. Và... giải trí một chút."
Chung Subin: "...Tôi từng nghĩ chị mềm hơn tôi."
Lee Hyeri: "Tôi chỉ mềm với em. Còn lại, ai chạm vào thì đứt tay."
Chung Subin: "..." Nụ cười của người này quả có vài nét của Yoo Je Yi. Đáng lẽ nàng nên đoán ra từ đầu, làm gì có cô gái nào đặt biệt như vậy, mặc dù khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Thành thực mà nói, nếu nhìn kỹ Lee Hyeri nhan sắc chẳng kém Joo Ye Yi là bao.
"Tại sao chị phải giả tiểu bạch thỏ vậy?" Chung Subin hỏi.
Lee Hyeri: "Sở thích cá nhân."
Bó tay.
Lee Hyeri: "Làm phụ nữ yếu đuối một chút cũng có cái lợi."
Cô cười khẽ: "Ít nhất không ai bắt mình đi khiêng mấy thứ như... gỗ."
Chung Subin: "..." Đúng là thế thật.
"Sau mỗi cánh cửa đều sẽ có đầu mối về cánh cửa tiếp theo." Lee Hyeri hút xong điếu thuốc, bèn dập tắt đốm lửa. "Cửa tiếp theo của em, chính là Con chim nhà Fitcher."
Con chim nhà Fitcher, một câu chuyện cổ tích không vui tí nào, Chung Subin nhíu mày.
Lee Hyeri rút từ trong áo ra một vật, đưa cho Chung Subin: "Đây là manh mối của cánh cửa em vừa rời khỏi."
Chung Subin nhận lấy, trên tay nàng là một mảnh giấy, nội dung bên trên hơi khác với mẩu giấy của nàng: "Một người không vào miếu, hai người không xem giếng, ba người không khiêng cây, một mình đừng tựa lan can."
Vào miếu, xem giếng, khiêng cây, đều trùng hợp với những nhiệm vụ phát sinh trong cánh cửa.
Lúc bấy giờ Chung Subin mới hiểu tại sao hồi đó Joo Je Yi có thể đoán biết trước mọi chuyện.
"Nhưng tại sao chỉ có một mình chị vào đó?" Chung Subin nói.
"Chuyện dài lắm." Lee Hyeri đáp: "Sau này có thời gian sẽ giải thích với em sau. Nói chung mọi người sống trong biệt thự đều như nhau, đều phải vượt cửa, nên sẽ giúp đỡ lẫn nhau."
Đúng lúc này Trình Nhất Tạ mang bữa sáng ra, để lên bàn: "Chị Lee, ăn sáng đi."
Lee Hyeri nói: "Nào, ăn chút gì đi."
Chung Subin gật đầu.
Tay nghề Trình Nhất Tạ không tệ, bữa sáng có cháo, lại thêm hai món xào. Trong lúc ba người đang ăn, những thành viên khác cũng lần lượt xuống tầng. Chung Subin trong thời gian ngắn tiếp nhận quá nhiều thông tin, nhất thời khó mà tiêu hóa hết. Vậy nên suốt bữa sáng nàng chỉ im lặng ăn, không hỏi han gì thêm.
Trình Thiên Lý vừa xuống tầng trệt, để ý thấy Chung Subin đang im lặng, nó liền bày tỏ sự cảm động: "Lâu lắm rồi mới thấy một người mới vững vàng như vậy, mấy người trước không những thuộc dạng mười vạn câu hỏi vì sao, mà còn lồng lộn như chó bị giẫm đuôi..."
Chung Subin: "... Trong biệt thự này còn có người khác nữa à?"
Trình Thiên Lý: "Có hai người nữa, đều đang trong cửa rồi, ai biết họ có ra được không." Nó ăn một miếng cháo anh trai làm, làu bàu than thở: "Thêm một tẹo đường nữa có phải ngon không."
Trình Nhất Tạ nghe vậy lạnh lùng liếc em trai.
Trình Thiên Lý vội làm động tác kéo khóa miệng.
Cặp song sinh này ngộ ghê. Chung Subin đang nghĩ, chợt nghe Trình Thiên Lý nói: "Chắc sang tuần là anh phải vào cửa rồi đấy. Nhưng đừng lo quá, đến khi đó chị Lee sẽ vào cùng, có lẽ không có vấn đề gì đâu."
Chung Subin quay sang Lee Hyeri, lặng lẽ thở dài. Subin thầm nghĩ, thật không thể tưởng tượng Lee Hyeri vào cửa lại trở thành cô gái như vậy. Chung Subin hỏi: "Phải rồi, diện mạo của tôi khi vào cửa sẽ khác so với thực tại đúng không?"
Trình Thiên Lý: "Đúng vậy, vào trong đó em bị dìm vãi."
Trình Nhất Tạ: "Ở ngoài mày cũng có đẹp đẽ gì đâu."
Trình Thiên Lý: "..."
"Vậy ở trong cửa tôi trông như thế nào?" Chung Subin tò mò.
Lee Hyeri đưa nốt miếng cuối cùng lên miệng: "Lần tới vào em tự soi gương là biết."
Đúng, Chung Subin nghĩ, nói thật chí phải.
"Chuẩn bị dần đi." Lee Hyeri cất lời: "Cửa Con chim nhà Fitcher chắc không quá khó, thường lần đầu tiên vào cửa sẽ không khó, chỉ cần lấy được gợi ý thì cứ thế mà triển thôi."
Chung Subin: "Vậy sao lần trước tôi lại thấy khó quá chừng?"
"Bởi vì ở đó có ba người kỳ cựu." Lee Hyeri: "Ngoại trừ tôi, Hùng Tất và Tiểu Kha cũng là hai người kinh nghiệm đầy mình." Cô dùng khăn nhẹ nhàng lau miệng: "Chắc hẳn họ đến từ một tổ chức tương tự chúng ta."
Chung Subin ngẩn ra, không ngờ bên trong chuyện bí ẩn này vẫn còn ẩn giấu nội tình khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com