An Tâm
Lời hứa hẹn về chuyến đi Việt Nam đã trở thành một ký ức rực rỡ. Đúng như Hyeri đã tin tưởng, khoảng cách địa lý giờ đây chỉ là một con số, và những trò đùa riêng của hai người đã trở thành chất keo vô hình, gắn kết họ một cách bền chặt hơn bao giờ hết.
Vài ngày sau cuộc điện thoại, tour fanmeeting "Welcome to HYERI'S STUDIO" đã thực sự tạo nên một cơn địa chấn tại Thành phố Hồ Chí Minh. Mạng xã hội và các trang tin giải trí châu Á tràn ngập hình ảnh của Hyeri tại Việt Nam
STARNEWS: Lee Hyeri 'thất thủ' trước sự cuồng nhiệt của fan Việt, hứa hẹn sẽ sớm quay trở lại.
Nữ diễn viên hàng đầu đã có những khoảnh khắc không thể quên tại fanmeeting thành phố Hồ Chí Minh. Cô liên tục bày tỏ sự ngạc nhiên và cảm động trước tình cảm nồng nhiệt mà người hâm mộ Việt Nam dành cho mình...
JoongAng Ilbo: Khoảnh khắc Lee Hyeri bật khóc trên sân khấu fanmeeting thành phố Hồ Chí Minh gây bão mạng.
Trước biển lightstick và những banner cổ vũ, Lee Hyeri đã không kìm được nước mắt. Hình ảnh nữ hoàng mạnh mẽ trở nên mềm yếu vì tình yêu của fan đã chạm đến trái tim hàng triệu người...
[FANACCOUNT]
Trời ơi mọi người ơi, hôm nay chị Hyeri xinh xỉu luôn á! Lúc chị ấy nói "Cảm ơn" bằng tiếng Việt, cả hội trường như muốn nổ tung. Tui khóc cạn nước mắt rồi. Mãi yêu chị!!! #HyeriInVietnam
Và giờ đây, "nữ hoàng" ấy đã trở về Seoul.
Trong căn hộ quen thuộc, Hyeri đang gọi video cho Subin trong lúc sắp xếp lại đống hành lý lỉnh kỉnh. Vài món quà lưu niệm từ Việt Nam, trong đó có một chiếc nón lá nhỏ xinh, được đặt ngay ngắn trên bàn.
Trên màn hình, gương mặt Hyeri vẫn còn nét mệt mỏi sau chuyến bay dài nhưng đôi mắt thì sáng rực lên vì hạnh phúc. Nàng hào hứng kể cho người thương nghe về chuyến đi.
"Thật sự đấy, năng lượng của các bạn fan ở Việt Nam không đùa được đâu. Chị chưa bao giờ nghĩ mình lại được yêu thương nhiều đến thế ở một nơi xa như vậy. Chị đã rất, rất cảm động."
Subin ở đầu dây bên kia chăm chú lắng nghe, đôi môi nở một nụ cười ấm áp. Cô có thể thấy niềm hạnh phúc thuần khiết trong mắt Hyeri, và điều đó còn quý giá hơn bất cứ điều gì.
"Em xem fancam rồi," Subin dịu dàng nói. "Thấy chị hạnh phúc như vậy, em cũng vui lây. Chị đã vất vả rồi. Chào mừng chị về nhà."
Câu "Chào mừng chị về nhà" đơn giản đó, lại chính là lời an ủi tuyệt vời nhất. Nữ hoàng trên sân khấu với hàng ngàn người tung hô, trở về đây, cũng chỉ là một người bình thường, cần một chốn bình yên để trở về, và một người ở đó để chào đón.
Hyeri mỉm cười, mọi mệt mỏi như tan biến hết. Bầu không khí vui vẻ, tích cực này là thành quả ngọt ngào nhất cho những nỗ lực không ngừng nghỉ của nàng.
Trở về từ Việt Nam chưa được bao lâu, Hyeri đã lại lao vào guồng quay công việc.
Hôm nay, nàng có một buổi chụp ảnh quảng cáo cho thương hiệu mỹ phẩm cao cấp Hourglass tại một studio sang trọng bậc nhất ở Gangnam.
Vừa bước vào, một cảm giác khác biệt hoàn toàn đã ập đến.
Khác hẳn với cái không khí ẩn chứa âm mưu, đầy rẫy thị phi của cái studio ở ngoại ô Seoul xưa, nơi khởi nguồn cho mọi drama. Không khí ở đây cực kỳ chuyên nghiệp và yên tĩnh. Sàn nhà sạch bóng, ánh đèn được set up hoàn hảo, không một góc tối. Mọi người trong ekip đều tập trung cao độ vào công việc của mình, chỉ trao đổi bằng những câu nói nhỏ nhẹ, hiệu quả. Không có những lời xì xào, không có những ánh mắt soi mói. Chỉ có sự tôn trọng và hiệu suất.
Hyeri nhanh chóng vào chế độ làm việc.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, nhắm mắt lại, để chuyên gia hoàn thiện những bước cuối cùng của lớp makeup trong veo, lấp lánh. Toàn bộ khí chất của nàng thay đổi, từ một người con gái vui vẻ trong cuộc gọi video trở thành một ngôi sao lạnh lùng, xa cách.
Và khi nàng bước ra set chụp, cả không gian như bừng sáng. "Nữ hoàng" đã thực sự lâm trận.
Tách. Tách. Tách.
Thần thái của Hyeri thay đổi liên tục theo mỗi cú bấm máy của nhiếp ảnh gia. Mới một giây trước còn là ánh mắt quyến rũ, bí ẩn của một nữ minh tinh trong đêm tiệc, giây sau đã biến thành vẻ trong trẻo, thanh lịch của một nàng thơ. Nàng hoàn toàn làm chủ không gian, làm chủ ống kính, làm chủ công việc của mình. Một nghệ sĩ chuyên nghiệp đang ở trên đỉnh cao phong độ.
Sau khi hoàn thành concept đầu tiên, Hyeri được nghỉ giải lao 15 phút để thay trang phục và dặm lại lớp trang điểm. Nàng vừa ngồi xuống ghế, thở ra một hơi nhẹ nhõm thì...
Cạch.
Cánh cửa studio khẽ mở.
Subin bước vào.
Cô mặc một bộ đồ đơn giản, áo thun trắng và quần jeans, trên mặt đeo khẩu trang nhưng đôi mắt cười thì không thể giấu được. Và cô không đi tay không. Trên tay cô là một khay giấy lớn, đựng những ly cà phê đá và vài hộp bánh ngọt nhỏ xinh.
Hành động đầu tiên của Subin là cúi đầu chào đạo diễn hình ảnh và nhiếp ảnh gia một cách lễ phép, rồi mang khay đồ ăn đến mời họ và một vài người trong ekip chính.
Không một lời xì xào. Không một ánh mắt tò mò dò xét.
Trái lại, vị đạo diễn hình ảnh, một người nổi tiếng khó tính trong ngành, lại mỉm cười rất thân thiện:
"Ồ, Subin-ssi, cảm ơn em nhé. Em đến ủng hộ Hyeri-ssi à?"
Chuyên gia trang điểm cũng vui vẻ nhận lấy một ly cà phê:
"Cảm ơn em nhiều, Subin. Em thật chu đáo."
Họ chào đón cô, công nhận sự hiện diện của cô như một điều hiển nhiên, một sự ủng hộ đáng quý giữa những người đồng nghiệp. Sự tôn trọng này, nó quý giá hơn ngàn vàng. Nó chứng tỏ rằng thế giới showbiz chuyên nghiệp không có chỗ cho những trò bẩn thỉu, và vị thế của Subin, giờ đây đã khác.
Hyeri ngồi một góc, lặng lẽ chứng kiến tất cả. Gương mặt đang có chút mệt mỏi của nàng bừng sáng lên ngay lập tức. Nụ cười chuyên nghiệp dùng để chụp ảnh đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười thật sự rạng rỡ của hạnh phúc, một nụ cười mà không ống kính nào có thể bắt trọn vẻ đẹp của nó.
Sau khi mời mọi người, em mới tiến về phía Hyeri, đưa cho nàng ly Americano đá mà nàng thích nhất.
"Em đi ngang qua nên vào thăm chị một chút. Thấy chị làm việc vất vả quá," Subin nói, mắt cong lên thành hình trăng khuyết.
Đấy, lại nói dối không chớp mắt luôn. Ai mà tin được cái cớ "đi ngang qua" một studio cao cấp ở giữa Gangnam này cơ chứ!
Hyeri nhận lấy ly cà phê, hơi lạnh từ chiếc ly lan vào lòng bàn tay thật dễ chịu. Nàng nhướng mày, giọng đầy trêu chọc:
"Lại còn nói dối. Em đi cả một quãng đường đến đây chứ 'đi ngang qua' cái gì. Cảm ơn em."
Subin chỉ cười hì hì, không đáp.
Hyeri đưa ly cà phê lên môi, uống một ngụm. Vị cà phê đắng nhẹ, nhưng trong lòng nàng lại ngọt lịm. Ngọt vì sự quan tâm, và ngọt vì sự trưởng thành của cả hai.
Trong không gian chuyên nghiệp và đầy ánh sáng này, họ trao cho nhau một khoảnh khắc riêng tư ngọt ngào. Bóng ma của quá khứ, của sự dè bỉu và những lời đồn đại độc hại tại hậu trường chụp ảnh xưa, đã chính thức bị xua tan bởi sự tôn trọng và bầu không khí lành mạnh của hiện tại.
Sau khi nạp lại năng lượng bằng ly cà phê ngọt ngào, Hyeri nhanh chóng quay lại với công việc. Nàng kéo Subin ra một góc nghỉ ngơi riêng, nơi có một chiếc ghế sofa nhỏ, đủ để cô có thể quan sát mà không làm phiền đến ekip.
Và Subin đã ngồi đó, lặng lẽ trong suốt buổi chiều.
Cô không lướt điện thoại, cũng không đọc sách. Cô chỉ ngồi đó, lặng lẽ quan sát Hyeri. Quan sát cách chị ấy trao đổi với nhiếp ảnh gia về góc chụp. Quan sát cách chị ấy mỉm cười cảm ơn chuyên gia trang điểm khi dặm lại phấn. Và quan sát cách chị ấy tỏa sáng rực rỡ trước ống kính, biến hóa khôn lường trong từng concept.
Trong đầu Subin, những hình ảnh của quá khứ và hiện tại bắt đầu chồng lên nhau.
Khác quá. Mọi thứ đều khác.
Cô nhớ lại cái không khí ngột ngạt ở studio cũ. Nhớ những lời thì thầm, những ánh mắt soi mói, tò mò khi cô mang đồ ăn đến. Nhớ cảm giác lạc lõng, chới với như thể mình là người thừa, một kẻ xâm nhập vào một thế giới không thuộc về mình.
Nhưng ở đây thì khác.
Không có những lời thì thầm, không có những ánh mắt soi mói. Ở đây, chị ấy thực sự là một nữ hoàng, được tất cả mọi người tôn trọng và yêu quý. Và sự hiện diện của mình... cũng được chào đón.
Cô không còn cảm thấy mình là người ngoài cuộc. Cô đang ở trong "thế giới của Hyeri", nhưng cô không cảm thấy nhỏ bé hay tự ti. Ngược lại, cô cảm thấy vô cùng bình yên. Con bé ngồi đó, lặng lẽ quan sát, và trong lòng nó, một nút thắt cuối cùng, một nỗi sợ vô hình cuối cùng đã được gỡ bỏ.
Buổi chụp hình kết thúc thành công tốt đẹp. Tiếng vỗ tay và lời cảm ơn vang lên khắp studio.
Sau khi thay lại bộ đồ thường ngày, trút bỏ lớp trang điểm lộng lẫy, Hyeri đi thẳng về phía Subin, người vẫn đang kiên nhẫn đợi nàng.
Nàng ngồi xuống bên cạnh, tự nhiên nắm lấy bàn tay em.
"Sao em lại nhìn chị chằm chằm cả buổi thế?" Hyeri hỏi, giọng có chút trêu chọc.
Subin mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười thanh thản và bình yên. Cô lắc đầu.
"Không có gì ạ. Chỉ là em thấy, đứng ở đây, nhìn chị làm việc... em cảm thấy rất an tâm."
Một câu nói đơn giản. "An tâm."
Nhưng Hyeri hiểu. Nàng hiểu ý nghĩa sâu xa đằng sau hai chữ đó. Đó không chỉ là sự an tâm khi thấy người mình yêu làm việc tốt. Đó là sự an tâm khi thấy bóng ma của phim trường cũ, của sự thao túng và tổn thương đã thực sự tan biến, được thay thế bằng một hiện tại lành mạnh và đầy tôn trọng. Đó là sự an tâm khi biết rằng, tình yêu của họ đủ mạnh mẽ để tồn tại một cách đường hoàng và được công nhận (dù chỉ là trong giới hạn của những người thân thiết) trong thế giới chuyên nghiệp của nàng.
Nàng không nói gì thêm, chỉ siết nhẹ tay Subin. Một cái siết tay thay cho mọi lời nói, chứa đựng tất cả sự thấu hiểu và tin tưởng.
Dưới ánh đèn rực rỡ của studio, không phải là một cảnh quay trong phim, mà là một khoảnh khắc của đời thực. Cái bóng ma của phim trường cũ đã được thay thế bằng một không khí chuyên nghiệp và đầy tôn trọng. Vết sẹo đã thực sự lành lại.
Giai đoạn "chữa lành" đã chính thức khép lại, nhường chỗ cho một tình yêu vững chãi, sẵn sàng cùng nhau tỏa sáng, không còn chút sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com