15. Loạn
"Nếu con không thấy tờ báo này, bố định giấu con cả đời đúng không? Con đã hỏi bố rất nhiều lần, rằng người có thông tin gì về vụ tai nạn đó không, người chỉ một mực nói lo cho con. Bố à, làm ơn... con xin người."
Niềm tin của Hwang Yunseong trong mười tám năm qua chưa khi nào dễ lung lay như vậy. Tưởng như mọi chuyện đang dần tốt lên nhưng tuyệt nhiên chẳng dễ dàng. Phải chăng do ông trời không muốn anh được hạnh phúc. Từ tấm bé, Yunseong đã chẳng có được hơi ấm từ người mẹ quá cố, bố thì hàng ngày đổ hết tâm trí vào công việc. Thời gian đầu, Hwang Minhyun không biết phải đối diện với con trai như nào. Y muốn trốn tránh sự thật, người vợ y yêu thương nhất qua đời ngay trên bàn mổ khi sinh ra Yunseong. Nhìn con trai, Minhyun chẳng khi nào hết đau lòng. Cho tới khi Yunseong gặp tai nạn, hai bố con chưa có một buổi đi chơi riêng như bao gia đình khác, cả căn nhà luôn chìm trong ảm đạm, người Yunseong thân nhất trong nhà lại là bác quản gia, nghe hợm hĩnh làm sao. Rồi ánh sáng đời Yunseong xuất hiện, anh ngỡ tưởng ấy là món quà đáng giá nhất anh từng nhận, một em bé tên Kang Minhee. Niềm vui chẳng được bao lâu, tai nạn diễn ra. Phần não bộ hư tổn, cơn vật lộn với bệnh viện, dây nối, ống thở, trị liệu tâm lí, các cơn ác mộng dai dẳng, vân vân và mây mây. Khuyết thiếu trong ký ức cộng thêm sự chăm sóc của Minhyun khiến Yunseong nghĩ, có lẽ quá khứ chẳng quan trọng đến thế khi hiện tại và tương lai có bố ở bên. Nhưng một lần nữa, Yunseong bị thương, bị đả thương bởi chính những sự việc trong quá khứ. Nhớ ra được em bé thì sao chứ, khi mà sự thật về vụ tai nạn năm đấy khủng khiếp đến nhường này. Nó có thể phá hủy tất cả, mọi thứ mà anh đang có hiện tại.
Minhyun cố gắng che giấu là để không phải nhìn thấy cảnh tượng lúc này. Con trai y khóc nức nở, hơi thở gấp gáp, ánh mắt dần nhuốm màu tuyệt vọng, liên tục nắm chặt tay để kiềm chế niềm vỡ òa trong trái tim non nớt. Y biết con trai khó chấp nhận được, chuyển trường, tạo dựng ký ức mới, tránh nhắc về Kang Minhee là tất cả những điều y có thể làm. Nhưng rồi mọi thứ cũng không giữ được quá lâu, sự thật vẫn là sự thật.
"Được rồi. Ta sẽ nói hết tất cả những điều ta biết. Nhưng xin con hãy nhớ, mọi thứ ta làm đều là vì con."
"Người nói đi.."
"Năm đó theo ta điều tra, chiếc xe tải liên hoàn đâm ba chiếc xe gồm hai xe con và một taxi. Chiếc taxi ấy chở con. Chiếc xe con màu đỏ phía trước xe taxi là của một người phụ nữ. Chiếc xe trên cùng màu bạc trực diện xe tải, bị thiệt hại nghiêm trọng nhất. Ta còn nhớ khi ra hiện trường, cả chiếc xe bị vỡ vụn, phần đầu bị méo mó hoàn toàn, máu trải cả một đoạn đường. Trong xe có hai bố con, tên bố là Kang Seokhoon, cậu bé ngồi ghế bên cạnh ... là Kang Mini, anh trai sinh đôi của Minhee."
"... Không thể nào... Không..."
"Đúng thế, đêm định mệnh đó, con đi gặp Minhee rồi trở về, xảy ra tai nạn với bố và anh trai của thằng bé. Nhưng con may mắn hơn, có thể hồi phục như hôm nay. Bố của Minhee tử vong tại chỗ, còn Mini... Mini ở trên giường bệnh trùng thời điểm con vào viện, nhưng chỉ cầm cự được một tháng."
"...Một tháng... Khoan đã, bố từng nói con hôn mê trong một tháng đúng chứ?"
"Ừ... Tất cả đều trùng hợp một cách đáng sợ. Ngày con tỉnh dậy, ngày ta hạnh phúc bởi không phải mất đi con trai thì cũng là lúc, con trai của một người khác phải ra đi."
"Minhee... Minhee... Làm sao bây giờ người ơi? Em ấy..."
"Ta rất tiếc. Trong lúc con hồi phục ta đã điều tra tất cả nhưng lại giấu con, vì ta hiểu con sẽ sốc như thế này. Hẳn giờ đang rối bời lắm, con trai của ta."
Đống hỗn loạn này, rốt cuộc do cái gì móc nối vậy. Sợi dây kết nối giữa anh và em sao lại nghiệt ngã như này. Em đến với anh vì tình yêu, vậy mà anh chẳng thể cho em yêu thương lâu dài. Em phải chịu đau khổ hơn một năm qua, em ơi em mệt lắm nhỉ. Hai người thân yêu qua đời, người em trao tim lại quên đi em và thản nhiên sống cuộc đời không có em. Khi em ấy khóc, tôi đang bay nhảy với hai cậu bạn thân mới. Khi em đau đớn tới cùng cực, tôi lại hưởng thụ tình yêu nơi bố. Khi em lặng người nhớ đến một tên đáng ghét như tôi, thì Hwang Yunseong đang chìm đắm vào một khởi đầu mới. Trời ơi, tại sao lại dày vò chúng tôi đến như này. Sau này sao tôi có thể nhìn thẳng mặt em ấy mà thốt câu yêu thương được nữa. Em ấy cần tôi thời khắc ấy, cần một bờ vai, cần cái ôm và những khoảng lặng bên nhau để vơi đi thương tâm.
Duyên có đẹp tới đâu, sự thật chẳng thể phủ nhận được, đây là mối nghiệt duyên.
--
Về đến nhà, Minhee đưa mẹ lọ tương ớt rồi hấp tấp chạy về phòng. Khi ăn tối, món ngon em yêu thích nhất ở kia, em chẳng buồn động đũa. Em đang sợ lắm, cái giọng nói rờn rợn đó. Em không thể nhớ được mình đã nghe được lúc nào, chỉ biết thời khắc tên ấy lướt ngang, hơi thở nghèn nghẹn đi qua phần gáy trắng nõn, cả cơ thể căng cứng, não bộ tạm ngừng hoạt động.
Những gì thuộc về quá khứ, Minhee đã chẳng còn nhớ rõ được nữa, phần lớn là do biến cố năm đó. Em từ một đứa trẻ xinh đẹp, tươi cười, là ánh sáng nhỏ của mọi người dần khép mình lại, lìa xa thế giới. Tưởng như cố không nhớ, hướng về tương lai thì những thứ xấu xa, nhơ nhuốc nhất sẽ biến mất. Nhưng mấy thứ bẩn tưởi thường chẳng dại gì mà rời xa con người. Chúng bám chặt, dằn vặt tâm trí con người tới phát điên.
Giọng nói đó khiến em lần nữa tò mò đoạn ký ức đã quên. Nhưng không, lần tò mò này em chẳng muốn khám phá, ngược lại em sợ hãi. Em sợ mở chiếc hộp này ra, em sẽ chết mất.
Chuông điện thoại bất ngờ vang lên giữa căn phòng vắng lặng. Em khẽ chuyển động, lười nhác muốn tắt máy bởi tâm trí rối bời. Nhìn thấy tên hiển thị, em khóc. Hay quá, những khi em yếu lòng nhất, lúc em muốn biến mất khỏi thế giới, người này như thiên thần dẫn lối em trở về hiện thực, yêu thương em không điểm dừng. Người ấy, là tất cả của em.
"Minhee à, em ngủ chưa?"
Em chẳng nói gì, chỉ cắn môi kìm chặt tiếng khóc nấc. Đầu dây bên kia chẳng bỏ qua mấy âm thanh nghẹn ngào, đôi mắt nai vừa đỏ hoe lại lập tức rơi lệ. Yunseong không biết vì sao em khóc, anh hoảng hốt lắm. Anh muốn hỏi vì sao, ai làm em bé của anh khóc, em ơi hãy nói với anh này. Nhưng sự thật vừa nãy vẫn chưa khiến Yunseong hết căng thẳng, anh chưa biết nên đối diện với người thương thế nào. Thuận theo, phục tùng và bảo vệ, có lẽ là những gì anh có thể làm lúc này.
Để chuộc lỗi, để lấp đi phần nào đớn đau trong em.
Đêm đó, cả hai chẳng nói gì với nhau. Em khóc một hồi lâu, anh không đòi hỏi lí do. Mãi đến tối muộn, khi em đã ngủ gục với hàng mi dài còn vương nước mắt, Yunseong mới tắt máy.
Một đêm không ngủ.
--
Sáng, trường trung học X.
Minhee uể oải đi vào lớp, tâm trạng em vẫn chưa thể nguôi ngoai. Hôm nay em đi trễ hơn bình thường, chút nữa đã bị Mingyu chặn lại vì muộn học. Vừa bước vào lớp, em đã thấy một đám đông tụ tập lại nơi tủ đồ. Thứ ấy có vẻ kinh khủng lắm, bằng chứng là tiếng thét đáng sợ của mấy bạn nữ. Bình thường và kể cả bây giờ, Minhee chẳng quan tâm đến chuyện xung quanh, em chọn làm lơ.
Chuẩn bị làm một giấc để nạp năng lượng, Minhee bị Hyungjun dựng dậy. Vẻ mặt hoảng sợ của cậu bạn tóc xoăn, cả cái biểu cảm sững sờ của Wonjin bên cạnh làm Minhee nghi ngờ.
"Chuyện gì đây?"
"Minhee... tủ đồ của mày..."
Ngăn kéo tủ đồ mở ra, một mùi hôi thối từ đống rác trong đó xộc lên. Nhăn mũi, em chẳng ngại nhìn vào bên trong. Tấm ảnh của em dính đầy máu, một chữ X to màu đỏ vạch trên khuôn mặt trong tấm hình, ý muốn kết liễu thật rõ ràng.
Em rợn người. Người nào lại muốn làm chuyện này với em chứ?
.
Tiết cuối vừa kết thúc, tiếng bước chân lướt nhanh từ năm hai xuống hành lang năm nhất. Hội anh em X101 không xuống nhà ăn nữa, tập trung điều tra hiện trường sáng nay. Câu chuyện được thuật lại bởi Wonjin. Minhee vẫn chưa hết bàng hoàng, ánh mắt không tiêu cự cảm nhận cái ôm ấm áp của anh Yunseong. Anh thương em quá, bao từ ngữ an ủi chẳng thể thốt ra. Tình trạng tinh thần của em đang không ổn định, mọi lời nói chỉ đều như gió thoảng qua tai. Cái em cần bây giờ là một chốn bình yên để em dựa vào, và anh đã ở đây bên em rồi.
"Ác độc thất đức. Tao nhất định tìm ra nó. Mẹ khiếp, nó động đến tao thì được chứ động vào em trai bố thì nó xong rồi."
"Anh đồng ý với Jungmo. Chuyện này quá nghiêm trọng, chúng ta không thể để yên."
"Camera bên bảo vệ có được xem không, Mingyu?"
"Em vừa gọi điện, bên bảo vệ nói loạt camera từ đêm qua đều được tắt để chuẩn bị đi bảo trì. Chẳng ngờ lại có người lợi dụng thời cơ."
"Yunseong à, giờ làm gì đây?"
Ai cũng đều phẫn nộ, chỉ có Yunseong không cảm xúc ôm Minhee, dường như chẳng quan tâm cái đống kia là gì, anh chỉ hướng tới mình em bé đang hoảng loạn mà thôi.
"Đương nhiên phải cho nó bài học rồi. Đã là rác, thì đừng mong được tồn tại trước mặt tao."
Cả bọn ở lại đến tận khi tiết tự học buổi chiều bắt đầu, kế hoạch đã sẵn sàng và được thực hiện nhanh chóng. Sự việc ở lớp học, hẳn là do học sinh trong trường làm. Mingyu sẽ cố đánh lạc hướng học sinh về thông tin camera sẽ được kiểm tra vào ngày kia chứ không phải ngày mai như bên bảo vệ tiết lộ. Sau đó, Wonjin và Hyungjun sẽ đăng tải các bài về sự việc khi sáng, tỏ ra sợ hãi khiến thủ phạm có thể phấn khích, tiếp tục ra tay. Một chiếc camera siêu nhỏ được đặt trong tủ đồ của Minhee để theo dõi. Vật phẩm được bố Yunseong tài trợ sau một tin nhắn trình bày sự việc của anh, trong mười phút đồng hồ. Giám sát camera được giao cho Eunsang và Junho. Mọi thứ được sắp đăt gọn lẹ, một phần bởi bộ não thông minh của cả hội, phần vì tò mò gương mặt xuất chúng nào dám làm chuyện này.
Tối ấy, Eunsang và Junho ngồi trầu chực trước máy tính, chờ đợi khoảnh khắc kẻ xấu tới phạm tội. Đồng hồ điểm mười một giờ, khi ấy Junho vì thấm mệt đã ngả lên vai Eunsang mà ngủ gật. Eunsang ngáp dài, ôm chặt Junho lim dim. Bỗng, cánh cửa tủ của Minhee phát ra tiếng động lạ, hai đứa lập tức tỉnh dậy.
Có đứa phá khóa...
Hai cậu bạn trông chờ theo dõi, đón chờ sự thật sắp phơi bày. Cánh cửa tủ được phá xong, đèn pin từ ngoại rọi vào trong, khuôn mặt của một người dần xuất hiện, gây bất ngờ cho cả hai thiếu niên. Người đó nhìn lướt một vòng tủ, chẳng biết vô tình hay cố ý mà nhìn thẳng vào camera, nở nụ cười khiêu khích.
Junho thấy tình hình không ổn, bèn liên lạc đến hội anh em.
"Đã phát hiện mục tiêu. Lập tức tập trung..."
tbc.
by gimmie.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com