7.
"thấy vì sao trên kia chứ? chính là cậu đó."
thấm thoát đã 3 tháng trôi qua kể từ khi hai người kia quyết định đưa ra thông báo đầy đau đớn (với tôi) kia. vì biết thời gian của mình với cậu trong thời đi học còn lại là không nhiều, cơ bản tại chúng tôi cũng đã bước vào ngưỡng cửa lớp 12 vào năm tới, tôi đã cố gắng dành nhiều thời gian với cậu càng tốt. cậu cũng hiểu vậy nên thường chủ động rủ tôi đi chơi rất nhiều. mặt trời, cũng tinh ý mà để cho chúng tôi có thời gian chơi với nhau nhiều hơn. có lẽ mặt trời cũng đã nhìn ra được ánh mắt tôi nhìn cáo nhỏ cũng giống với cách cậu ấy nhìn bạn, cũng là tràn đầy sự yêu thương thu gọn trong đáy mắt.
mỗi cuối tuần, cậu ấy lại lôi tôi ra cánh đồng oải hương chơi. vài ba bữa sẽ rủ thêm mặt trời để cùng ngắm hoàng hôn và trò chuyện. rồi sẽ từ tốn đi dưới cơn mưa, nơi cậu từng cõng tôi đi qua khi tôi chạy nhảy đến trẹo chân. thân hình cả ba đứa ướt nhẹp, nhưng không khuôn mặt của đứa nào hiện lên cái vẻ buồn bã của trời mưa. những tiếng cười rạng rỡ của tuổi trẻ, cái rạng rỡ mà sẽ mãi mãi nằm lại nơi cơn mưa mùa hạ, cứ vang vảng át lẫn trong tiếng mưa rơi.
nhưng ngày chúng tôi tốt nghiệp cũng đã đến.
hai người bọn họ.
hai ngày sau lễ tốt nghiệp.
sẽ đến lượt bọn họ.
tối cái hôm trước khi tốt nghiệp, cậu đã nhắn tin cho tôi hẹn tôi ở nơi thường lệ với mã code 238 vào lúc 9h tối.
chính là mái nhà nơi tôi và cậu thường leo lên hồi bé.
tôi đã lên từ lúc 8h30. cứ nghĩ mình sẽ phải nằm ngắm sao chờ cậu thì đã thấy cậu nằm đó từ khi nào.
"hì, lại đây." cậu mỉm cười với tôi.
hôm nay đêm đẹp thật đấy. trăng sáng vằng vặc giữa bầu trời đêm xanh thăm thẳm. lại đặc biệt nhiều sao so với thường ngày. tôi tiến tới và nằm cạnh cậu, mắt chăm chú nhìn lên vô số những vì sao đang sáng kia. chúng cứ sáng rực, hệt như cách chúng tôi đã bên nhau suốt thời gian qua.
tôi cứ im lặng mãi. tôi sợ rằng nếu tôi mở miệng ra thì tôi sẽ lại bật khóc mất.
"jun này...cậu có giận tớ không?" cậu ấy chậm rãi mở lời. tôi thấy giọng cậu có hơi run run.
"giận gì cơ?"
"lời hứa của tớ với cậu đó. chính xác là tại đây, 7 năm trước."
à. lời hứa đó ư.
hồi chúng tôi 11 tuổi, khi đó chúng tôi bước vào ngưỡng cửa chuyển cấp lên cấp 2.
trong một đêm đầy sao, ở chính cái vị trí nơi chúng tôi đang nằm bây giờ, có hai đứa trẻ nằm đó nhìn nhau, trong mình mang một nỗi lo rằng người kia của mình sẽ rời xa dần. khi đó, cậu đã hứa với tôi.
"jun, tớ hứa, từ giờ đến tận khi chúng ta hết đi học, tớ vẫn sẽ ở bên cậu. nhé?
rằng, mai này dù thế nào chúng ta vẫn sẽ đồng hành với nhau.
rõ ràng là cậu hứa. vậy mà chính cậu thất hứa rồi.
"giận gì chứ. đi anh là cơ hội tốt cho cậu để phát triển bản thân mà. mai sau thành công đừng quên tấm thân này là được." giọng tôi có hơi run run, chắc là do nói lời không thật lòng nó vậy. tôi có thể cảm nhận thấy ánh mắt của cậu rơi vào khuôn mặt của tôi, cơ mà tôi không có đủ dũng khí để quay sang nhìn lại.
"cậu biết gì không. mỗi khi nhìn vầng trăng trên kia, tớ lại nhớ đến cậu." tôi mỉm cười, "cậu vẫn luôn là người thắp sắng thế giới của tớ. cách cậu toả sáng đẹp đẽ lắm, nó không rực rỡ như mặt trời, nhưng nó mang lại ánh sáng dịu dàng và xinh đẹp nhất vào những ngày tối tăm. trước đây khi tớ vật lộn với căn bệnh trầm cảm, ai là mặt trăng thắp sáng trừ cậu cơ chứ."
"lúc cậu thông báo đi anh, dù hiểu rằng đây là cơ hội không thể bỏ lỡ, nhưng tớ buồn vô cùng. tớ cảm thấy như từ giờ không còn ai bảo vệ, không còn ai an ủi nữa ấy. tớ đã quá quen với cuộc sống có cậu ở bên cạnh, giờ nhận ra rằng rồi thế giới của tớ sẽ thiếu bóng dáng của mặt trăng vào những đêm đen dài đằng đẵng, tớ cảm thấy....hụt hẫng...và có chút trống vắng..? tớ không biết mình thế này có ổn không nữa. trước giờ vẫn luôn là cậu chăm sóc tớ, tớ chẳng làm gì cho cậu cả." không khí chùng xuống, cái man mác buồn trong không khí thực khiến tôi muốn lăn ra tại chỗ mà khóc.
nào, bình tĩnh.
"...jun, cậu thấy vì sao trên kia chứ?" cậu chậm rãi nói với tôi. bàn tay nhỏ bé có vết bớt lớn chỉ lên trời. "đó chính là cậu đấy."
cậu cười xoà. "mặt trăng mà cứ mãi toả sáng vậy cũng cô đơn lắm. trong màn đêm tăm tối ấy, không có những vì sao làm bạn thì tớ cũng buồn chết mất. cậu cứ nghĩ chỉ mình tớ chăm cậu, nhưng không có cậu thì tớ không thể thành như như này được. cậu nhớ đấy, hồi bọn mình bé ơi là bé cậu còn bảo vệ tớ trước mấy tên bắt nạt, một tay đánh hết cả lũ, tớ còn chưa kịp khóc đã thấy nguyên lũ đối diện khóc tùm lum rồi. chưa kể lớn lên, cậu giúp tớ giải vây mỗi lần bị mấy bạn nữ vây quanh, rồi cùng tớ "giải quyết" chỗ kẹo bánh và thư từ nữa. hì, nói ra hơi ngại chứ tớ biết ơn vì có cậu làm bạn lắm đấy."
"hờ, cậu đang khoe khoang đấy à ?" tôi hừ miệng.
"ha, chắc vậy đó," cậu vẫn cười. cậu cứ cười mãi, nhưng nụ cười đó cứ day dứt một nỗi buồn. "mặt trăng thì cũng chỉ là một vật thể sáng lên nhờ ánh sáng của mặt trời, chứ tự tớ không thể sáng được. cậu hiểu ý tớ mà đúng không?"
nói đến đây, tim tôi hẫng mất một nhịp. cậu quay sang nhìn tôi với ánh mắt rầu rầu, rồi lại quay lên nhìn bầu trời.
"ừ, cậu nghĩ đúng rồi đấy. tớ thích cậu ấy. tớ thích mặt trời nhỏ của chúng ta lắm. thích với tư cách là hai thằng con trai với nhau chứ không phải là bạn. từ cậu ấy luôn có nguồn sức mạnh gì đó làm tớ bị thu hút, và tớ đã thích cậu ấy được một thời gian rồi. chắc cậu cũng nhìn ra nhỉ?"
ừ. tớ nhìn ra mà. tớ còn nhìn ra hai người cậu thích nhau luôn cơ.
sao cậu không nhìn ra tớ?
"ừm. tớ có nhìn ra." tôi im lặng trả lời và quay sang nhìn cậu. im lặng một hồi lâu. "thế còn cậu, cậu nhìn ra tớ không?"
"gì cơ?"
"ừ. tớ cũng thích cậu. giữa hai người với nhau, không phải giữa hai người bạn trúc mã. tớ đã lớn lên dưới sự chăm sóc bảo vệ của cậu, nhưng sự ân cần và tinh tế của cậu ở tuổi 17 đã khiến tớ không còn nhận ra thằng nhóc bạn thân mình nữa. thằng ngốc này, dậy thì thành công quá đấy, tớ có muốn không thích cậu cũng khó."
"nhiều khi tớ cũng muốn trở thành những bạn học nữ được viết thư tỏ tình ẩn danh đến cho cậu. dù có thể cậu không phản hồi lại nhưng cậu đọc và cậu hiểu được tâm tư tình cảm của người viết dành cho mình. còn tớ, tớ không thể đánh đổi tình bạn này lấy một thứ có vẻ không bền vững chút nào. vì vậy tớ đã giữ kín tình cảm ấy cho riêng mình, không để lộ ra bất kì cảm xúc khác nào ngoài tình bạn cả."
"tớ đã định tỏ tình với cậu vào năm chúng ta tốt nghiệp đại học. hoặc sớm hơn gì đó. nhưng cậu lại có kế hoạch đột xuất thế này, nên tớ đã định để hôm cuối cùng cậu ở lại rồi mới tỏ tình. nói ra cho nhẹ lòng chứ cũng chẳng hy vọng gì." tôi lại nói tiếp, "vì tớ nhìn được tình cảm hai cậu dành cho nhau lớn tới nhường nào mà. cái tình cảm ấy không giống với tình huynh đệ mà cậu dành cho tớ, lại đặc biệt giống với cách tớ nhìn cậu."
tôi cười mỉm, hắt ra tiếng thở dài. "giờ đây cậu ra nước ngoài với người mình yêu quý, hãy thật hạnh phúc nhé. nhớ giữ liên lạc với tớ, đừng có cái kiểu đi phát bỏ bê bạn bè luôn. à và sang anh nhớ đến nhà của sherlock holmes và chụp cho tớ vài cái polaroid nhé, không về tớ chém cậu đấy." tôi cười.
cậu cũng cười. có lẽ sự ngạc nhiên của cậu ban đầu đã trở thành sự chấp nhận. chúng tôi ngồi ngắm sao thêm một lúc thì nghe tiếng mẹ tôi gọi xuống nhà để ăn tiệc, hai đứa mới ngồi dậy và lồm cồm trèo xuống.
trước khi xuống tới nơi, cậu nắm tay tôi và thì thầm.
"cảm ơn cậu. cảm ơn cậu vì đã làm bạn tớ, cảm ơn cậu vì đã bảo vệ tớ, cảm ơn cậu đã luôn đồng hành cùng tớ, và cảm ơn cậu đã thích tớ nữa. gặp lại nhau sớm nhé."
ngốc. lại làm người ta buồn rồi.
cậu thả tay tôi ra và khoác vai cùng tôi vào trong nhà để ăn uống. trong nhà đang rất đông những họ hàng, hàng xóm láng giềng cùng bạn bè của các gia đình đến để chia tay cái cậu trai sáng láng của khu phố. nhân lúc cậu bị vây quanh bởi các bà các cô thì tôi lén lút về phòng lấy hộp quà nhỏ kia và mang sang phòng cậu.
ngày mai khi cậu ra sân bay, có lẽ tôi sẽ không ra tiễn.
nên hộp quà này đặt ở đây, trên bàn học của cậu. hộp quà chẳng ghi tên, độc một mảnh giấy có ghi "i love you" nhưng chứa đựng cả tấm lòng và những thứ tốt đẹp nhất có thể dành được cho cậu.
tôi lặng lẽ rời đi, giả vờ như không hề nhìn thấy bức ảnh của cậu và mặt trời được đóng khung ở trên bàn học của cậu, khoác vai nhau và cười rạng rỡ.
đi mạnh giỏi nhé.
tớ mãi yêu cậu.
230212
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com