16. Viên đường nhỏ
Chae Hyungwon xuất viện là chuyện tốt biết bao. Bố mẹ Lee cùng mẹ Chae giúp Lee Minhyuk đưa hắn về tận cửa. Trong khi Chae phu nhân vô lo vô nghĩ, bước vào nhà còn tiện tay pha cafe, thì bố mẹ Lee Minhyuk lại sốt sắng như người bệnh nằm đó mới là con trai ruột của ông bà. Dặn dò Lee Minhyuk đủ điều, cái này nấu ra sao, hầm gà cho bao nhiêu sâm thì đủ, thêm ít kỳ tử vào con nhé, Hyungwon không ăn đắng thì nhớ bỏ đường nâu cho nó ăn.
Đúng là thiếu điều chuẩn bị dọn đến ở cùng con, ông bà đã lên sẵn thời gian biểu cùng Lee Minhyuk chăm Chae Hyungwon hồi phục được tốt nhất. Dẫu sao cũng vì con trai độc đinh của ông bà mà con người ta quý hóa như vàng như bạc phải nằm viện, phỏng chừng sau đợt hồi sức này, Chae Hyungwon mà không tăng cân, Lee Minhyuk sẽ bị phụ huynh mắng tơi tả.
Mẹ Chae Hyungwon liếc thấy Lee Minhyuk đang cặm cụi dán đầy ghi chú lên tủ lạnh, chao ôi con trai, phiền con rồi.
"Anh chị không phải lo đâu mà, tụi nhỏ lớn hết rồi không phải sao? Mấy cái này ấy mà, Minhyuk làm được con nhỉ? Bố mẹ rồi thêm cô lại vướng tay vướng chân con."
"Hyungwon nhà em ấy mà, trông yếu yếu bệnh bệnh chứ nhanh khỏe lắm, mai là nâng tạ được ngay."
Lườm một tia sắc lẹm. Mày gật đi xem nào? Mẹ đang giúp mày có toàn thời gian âu yếm với bé cún con kia còn gì?
Chae - thực sự còn ốm - Hyungwon, ngoan ngoãn ráng cười mà gật đầu.
Sau đó bố Lee mẹ Lee ngơ ngác mà bị đưa ra khỏi nhà, còn lại Chae Hyungwon nằm một mình trên giường lớn, Lee Minhyuk bắt đầu bận rộn khua nồi múa chảo.
Đồ ăn được mang vào tận giường, thiếu điều đút tận miệng, Chae Hyungwon bắt đầu có ảo giác và hy vọng mình ngoài hôn mê còn bị gãy tay...
"Lại cháo hả?"
"Bác sĩ bảo cậu chưa được ăn đồ cứng quá đâu, cũng không được ăn nhiều gia vị. Thịt mình hầm nhừ rồi. Ăn đi."
Lee Minhyuk vừa nói vừa bắt đầu xử lí phần cơm của mình, không liếc Chae Hyungwon cũng có thể chặn họng hắn ngay lập tức.
"Đừng có chớp mắt hay nhăn mũi với mình. Mình không để dành cơm cho cậu đâu."
Lee Minhyuk, cậu quá đáng.
-
Lee Minhyuk về phòng riêng, nhưng không có live stream. Anh mở máy thông báo với những người theo dõi đôi câu rồi tắt máy nhìn quanh phòng.
Này là Venice, này là Seoul.
Này là hướng dương rực nắng, kia là phong lan hoang dại.
Là Lee Minhyuk, là Chae Hyungwon.
Bố mẹ Lee vừa gọi đến, hỏi thăm Chae Hyungwon ra sao. Lee Minhyuk bật cười hỏi bộ cậu ta là con trai ruột hai người hả? Thế còn con thì sao? Đùa giỡn một chút nhưng vẫn rất ngoan ngoãn báo cáo tình hình con rùa kia. Mẹ Lee còn bảo đã chuẩn bị ít canh thịt bò, mai mang qua cho hai đứa cùng ăn.
Bố Lee hỏi: "Những lời con nói hôm đó, là chắc chắn hả?"
Lee Minhyuk gật đầu.
"Con không định nói chuyện này qua điện thoại, con sẽ nói với bố mẹ sau."
Chuyện con không ngần ngại nhúng chàm vì người kia, chuyện con yêu cậu ấy, chuyện con và Hyungwon nhất định sẽ ở bên nhau.
Cuộc gọi vừa kết thúc, màn hình điện thoại lại sáng lên.
"Cậu định để người bệnh nằm một mình h...?"
"Ừ."
Lee Minhyuk có thể nhìn ta Chae Hyungwon ở phòng đối diện đang cứng đơ hết tất cả mấy múi cơ mặt, đáng yêu lắm luôn.
"Minhyuk à cậu đế..."
"Không đi."
Có ai không? Chae Hyungwon khóc bây giờ!!
Lee Minhyuk cười thành tiếng, tắt máy.
Anh đúng là không đi được thật, trong bếp còn đương nghe tiếng sôi lăn tăn của bình trà long nhãn. Chae Hyungwon trông thì cao to lẫm liệt nhưng là chúa hảo ngọt, khẩu vị trẻ con không uống trà. Vậy nên Lee Minhyuk sẽ thường pha trà có vị trái cây, ngọt nhẹ thanh đạm dễ uống, để con rùa anh chăm mau lớn chóng khỏe thôi.
Mang trà vào đến phòng liền bắt gặp cảnh tượng Chae Hyungwon đờ đẫn nhìn điện thoại, lạc trôi đến mức Lee Minhyuk bước tới cũng không đánh động nổi hắn. Trên màn hình là tin nhắn với mẹ Chae, chà, cú đấm trực diện này.
"Quá kém, có mỗi một Minhyuk ngay trước mắt mà không ôm được."
"Ồ, cậu với cô thông đồng à?"
Chae Hyungwon giật mình thon thót, xém chút nữa đánh bay cả điện thoại đi. Ngơ ngác nhìn Lee Minhyuk sờ sờ cốc trà thấy không quá nóng, liền đưa cho cho hắn, ý tứ rằng này là hắn nên uống, hắn phải uống.
Lee Minhyuk cũng mang theo cốc của mình, ngồi bắt chéo chân vừa nhấm nháp mùi vị long nhãn thanh ngọt, vừa mở điện thoại gọi đi. Hai vị lớn tuổi nhà anh lo cho con rùa này lắm, chi bằng để gặp trực tiếp, xem Chae Hyungwon hàng thật giá thật được anh nuôi trắng hồng núng nính thì mới yên tâm.
Chae Hyungwon nghe thấy tiếng âm thanh chờ từ điện thoại đối phương, theo thói quen hỏi gọi ai đó.
"Bố mẹ chồng cậu."
Hả?
Ai cơ?
"Hyungwon à, cháu thấy trong người thế nào rồi?"
Cháu muốn cưới con trai cô chú. Ah không bậy bậy!!
"Cháu ổn ạ. Cô chú đừng lo."
Nói chuyện một hồi rồi, điện thoại cũng sớm tắt. Chae Hyungwon nhìn cốc trà vơi đi trong tay, nhìn cả mấy miếng long nhãn trắng trắng ngọt ngào. Trà hôm nay...ngọt quá, Lee Minhyuk cũng ngọt. Chae Hyungwon có chút chưa kịp thích nghi. Lee Minhyuk trước đó vùng khỏi vòng tay hắn, phũ phàng từ chối hắn, cầm vali định đi khỏi căn nhà của hai người. Thế nhưng nói thích hắn là anh, nói yêu hắn khi hắn vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê cũng là anh. Lee Minhyuk thật sự muốn ở bên mình rồi? Muốn cả đời này cùng mình sao? Mình...có được anh rồi?
Tranh thủ lúc Lee Minhyuk dọn dẹp trong bếp, Chae Hyungwon trùm chăn bất tỉnh.
Lee Minhyuk không quan tâm, anh thoải mái đi tắm, rồi lại ung dung đi vào, tay mang theo một thau nước ấm và khăn mặt.
"Chae Hyungwon, cởi quần áo ra."
"Đừng có giả chết, mình đánh rách quần áo cậu đó. Muốn thử không?"
Chae Hyungwon không phải đứa trẻ hư ưa ăn đòn, hắn ngoan ngoãn để Lee Minhyuk giúp lau rửa thân thể. Xong xuôi, Lee Minhyuk tiếp tục dọn dẹp, Chae Hyungwon tiếp tục nóng bừng mặt chui vào cuốn kén trong chăn.
Ban đầu không phải chính hắn hùng hổ lắm sao? Sao đến lúc anh chủ động lại hoảng hốt và lúng túng thế này? Đến mức mà vòng tay anh ôm lấy cũng làm hắn giật thót ấy?
Lee Minhyuk ôm càng chặt hơn, mặc kệ con sâu bự Hyungwon rúc vào hõm cổ mình.
"Đến tận bây giờ, mình mới thật sự có cảm giác cậu ở đây rồi, không sao rồi."
Lee Minhyuk hôn lên trán hắn, phát hiện người kia khẽ run, thói trêu rùa nổi lên, thò tay vào chăn lôi hẳn người ra hôn chóc chóc khắp mặt.
"Vì khoảnh khắc thấy cậu nằm trên sàn xe gọi không được lay không thưa, mình tưởng Hyungwon bỏ mình đi rồi."
Đáy mắt run rẩy cùng lo sợ, giống như chiếu toàn cảnh đêm ác mộng hôm ấy. Lee Minhyuk điên cuồng đánh người, phát tiết không thèm nhìn đến bất kì ai. Giống như Son Hyunwoo miêu tả, đó là thương tích phải do alpha đặc biệt nổi giận gây ra. Thế thì sao chứ? So với Chae Hyungwon của anh, chừng ấy đã là gì?
Chae Hyungwon tự nhận thấy mắt hắn đẹp, là kiểu mắt hạt châu to tròn, luôn lấp lánh như có nước từ thăm thẳm đại dương. Nhưng cả đời mình, sau mẹ hắn, hắn mới lại gặp thêm đôi mắt khiến mình trầm mê. Là đuôi mắt hẹp dài sắc bén của Lee Minhyuk, là cương nghị nhưng dịu dàng, là chỉ mềm mại trong veo như bé con với hắn. Thậm chí giờ đây, còn u buồn vì hắn.
"Minhyuk, mình ở đây rồi."
Hắn ôm lại Lee Minhyuk rồi. Chân hắn còn không nhịn được cọ vào bàn chân anh. Bàn tay Chae Hyungwon lớn tương đương tay Minhyuk, vững vàng vòng qua eo anh. Mình là alpha, Minhyuk là alpha. Chae Hyungwon và Lee Minhyuk yêu nhau, không phải là điều gì không thể chấp nhận.
Mùi mưa rào man mác tỏa ra, minh chứng hắn còn tồn tại, Chae Hyungwon yêu Lee Minhyuk vô cùng.
Hắn chờ mùi gỗ đàn, thứ hương thơm chỉ anh mới có, ấm áp vây lấy hắn, nhẹ nhàng thanh tỉnh hắn khỏi những mê man, rồi sẽ dịu dàng ru hắn ngủ ngon giấc mãi sau này.
"Thu pheromone của cậu lại, thay mặt bác sĩ mình đánh chết cậu bây giờ."
ಥ⌣ಥ
Oan ức ghê, tỏ tình lãng mạn xíu cũng không được.
Lee Minhyuk nhìn một mặt tủi thân của con rùa lớn trong tay, cười hiền lành xoa mái tóc dài của hắn. Anh vươn tay tắt đèn, hơi ngượng một chút, khe khẽ chạm môi đối phương.
"Jaggi (cục cưng) của mình, ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com