Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

tám.

xin viện trưởng cho bệnh nhân ra ngoài khó hơn cậu tưởng, mất gần hai tiếng để đưa ra lí do và cam kết an toàn thì felix mới có sự cho phép để đưa hyunjin đi dạo vòng quanh bệnh viện. viện trưởng lo lắng về tình trạng của hyunjin sau khi nghe một số phản ánh về gã vào tuần trước, ông đề nghị felix nên dẫn thêm vài y tá theo cùng để phòng trừ nhưng cậu lịch sự từ chối. đây là bệnh nhân riêng của cậu và việc có thêm người chen vào chắc chắn sẽ khiến gã không thoải mái. cậu quyết định không đưa gã lông nhông trong tòa nhà, thay vào đó là cùng nhau đi dạo ở vườn trồng cây thuốc bên tòa nhà phục vụ y học cổ truyền. 

felix lựa chọn một ngày nắng đẹp để thông báo việc gã được ra ngoài. và tất nhiên bằng nỗ lực thuyết phục của cậu bác sĩ sau hai tiếng ngồi ê mông với viện trưởng, gã có nguyên một ngày để dạo chơi bên ngoài cái lồng xi măng của mình. gã bệnh nhân mừng rơn, hớn ha hớn hở soạn ngay một bộ họa cụ cầm tay, phải rồi nhỉ, gã từng nói muốn vẽ tranh phong cảnh. nguyên một ngày đó, hwang hyunjin háo hức nghĩ ngợi không biết sẽ làm gì để không bỏ phí một ngày. 

"hay là cho tôi đến phòng khám của bác sĩ sau khi ta vẽ tranh nhé. à không, một ngày cùng nhau đi, đúng vậy! tôi muốn xem một ngày làm việc của bác sĩ."

felix bật cười trước lời đề nghị của hyunjin, một ngày của cậu chỉ có gã thôi chứ còn gì khác nữa đâu, thế rồi cũng gật đầu chiều tất, miễn là gã thấy vui. hai người rời buồng bệnh lúc chín giờ sáng, rất tiếc, hôm nay hyunjin lại dậy muộn. gã đi đằng sau felix, còn ngoảnh lại nhìn dãy hành lang thiếu sáng cảm thán một câu "đoạn này cứ như phim kinh dị ấy bác sĩ nhỉ, ớn quá." giờ mới nhận ra thì có sớm quá không chàng ngốc ơi, felix thong dong nhét hai tay vào túi áo blouse "phim kinh dị về cái gì cơ?" 

"về một tên sát nhân bệnh hoạn bị tống vô nhà thương điên chẳng hạn?"

"không phải gu tôi rồi." cậu lắc đầu.

hwang hyunjin nhảy lên trước một bước để nghiêng đầu hỏi ngay "thế gu bác sĩ là gì đấy?"

khoảng cách quá gần do felix không kịp dừng bước khi gã tiến lên chặn mình. cậu hơi hoảng, mắt mở to thu hết cả khuôn mặt bảnh bao đang tỏ vẻ hiếu kì. 

mẹ kiếp, gần thế.

và rồi chẳng biết felix nghĩ gì tiếp theo mà trả lời gã theo một cách rất dễ gây hiểu lầm "gu tôi là cậu hwang ấy."

nói xong mới nhận ra lời mình sai sai, không chỉ bác sĩ mà cả bệnh nhân cũng đứng ngây ra chỉ biết nhìn nhau. rồi xong, một người nói hai người ngại, ấp úng giải thích không được đành gãi cổ gãi tai cắm đầu mà đi thẳng ra vườn thuốc. felix không phủ nhận việc bản thân có hảo cảm đặc biệt dành cho hyunjin, nhưng cậu cho rằng đó là do ảnh hưởng của quá trình chăm sóc và khám bệnh, qua một thời gian sẽ hết thôi. nhưng cái cảm giác mong chờ ban nãy là gì nhỉ? suy nghĩ muốn tiến gần thêm một bước nữa đã xẹt qua đầu felix nhưng nhanh chóng bị gạt đi. thôi đi, yêu nghề kính nghiệp như lee felix không thể làm bậy bạ được. 

kìa, thích rồi nhé.

đi qua cửa sau, hai người bắt gặp seungmin đang dẫn jeongin đi, có lẽ cũng dạo chơi bởi lẽ gần đây em hay đòi ra ngoài chứ không chịu nằm một chỗ. thấy felix, jeongin kêu một tiếng, cười rõ tươi vẫy gọi. em lễ phép chào cậu, rồi ngơ ngác không biết người bên cạnh là ai, chỉ biết lịch sự "em chào anh ạ."  seungmin thì ngược lại hoàn toàn, khuôn mặt không giấu nổi bất ngờ với sự xuất hiện của bệnh nhân họ hwang. 

"jeongin dạo này xanh xao quá, em có chịu uống thuốc seungmin đưa không vậy?" felix cho em một viên kẹo y hệt viên cậu từng cho hyunjin, thành công lấy được cái liếc mắt kín đáo của người đứng bên cạnh. cậu nhẹ nhàng xoa lên mái đầu mềm của em, nựng má một cái. jeongin không được khỏe, phải ngồi xe lăn, tay em cũng rất yếu nên không gạt ra trêu cậu được như mọi ngày. em cười tươi hệt như mặt trời "anh seungmin bắt em uống hết luôn mà. em ngoan rồi."  cậu bác sĩ hài lòng vỗ nhẹ đầu em như để tán thưởng, ngoảnh sang mới nhận ra hai ánh nhìn không được mấy thân thiện lắm đang trao nhau. "này, hai người muốn đánh nhau à?"

"ôi tôi có biết đánh ai bao giờ đâu bác sĩ, oan quá oan quá."

"sao cậu có thể ra ngoài vậy? felix, mình tưởng hwang hyunjin là bệnh nhân đặc biệt, không được phép đi lại lung tung trong bệnh viện cơ mà?" vì nó thực sự nguy hiểm. seungmin hơi siết chặt tay cầm xe lăn, kéo jeongin lùi lại khi thấy hwang hyunjin có ý định chạm vào em. gã thấy vậy cũng chỉ mỉm cười thu tay về, bước lùi lại đứng sau bác sĩ của mình một cách vô hại "cậu kim lớn rồi nhỉ, mới ngày nào lấy máu còn run tay cơ mà." để nhớ lại coi nào, lần gần nhất gã gặp seungmin là vào năm hai mươi tuổi, lần gã được chuyển lại vào viện lần thứ năm. ngày ấy seungmin khác giờ lắm, cậu ta được giao lấy máu của gã để xét nghiệm, kết quả là lấy ven lệch đến hai lần. chỉ mới có năm năm không gặp mà gã sắp quên mất rồi, may làm sao cậu ta lại nhớ. 

seungmin hỏi thế cũng dễ hiểu thôi, nhưng felix không muốn bệnh nhân của mình bị tổn thương, cậu trấn an "mình đã nói chuyện với viện trưởng rồi, mình hoàn toàn có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối mà." cứ mãi giam mình trong bốn bức tường quanh năm suốt tháng không hề có gì hay, bệnh nhân tâm thần thì cũng nên được ra ngoài hít thở không khí chứ. felix hoàn toàn tin vào khả năng của mình, kể cả khi gã có phát điên lên thì cậu vẫn có thể kiểm soát tình hình. 

ồ vậy hả?

hyunjin thân thiện vẫy tay tạm biệt khi seungmin đẩy xe lăn cùng jeongin rời đi, kết thúc cuộc gặp mặt ngắn ngủi. "cái em ngồi xe đáng yêu nhỉ" gã tiếp bước, đặt chân vào vườn thuốc. cái mùi đặc trưng hơi đăng đắng của thuốc bắc và cỏ cây mang đến cảm giác khác lạ cho cả gã lẫn cậu, không giống mùi isobutanol luôn đặc quánh trong buồng bệnh, thiên nhiên khiến gã thanh thoáng và dễ chịu hơn nhiều. 

"ta vẽ ở đây được không?" hyunjin dừng chân ở một cái bàn đá, phủi đi mấy chiếc lá khô rồi vỗ vỗ gọi cậu bác sĩ. felix giúp gã đặt giá vẽ, nhiệt tình chỉ ra mấy cái đẹp đẹp để họa sĩ chọn lựa để đưa vào tranh. 

"hoa dương kim kìa cậu hwang."

felix vừa quay lại đã thấy trên tay gã là một bông hoa rất lạ, hyunjin xoay cuống hoa trong tay, cuối cùng chĩa nó sang để cậu bác sĩ nhận lấy. "hoa anh túc. đây là hoa anh túc." gã nói, cẩn thận đặt bông hoa vào lòng bàn tay của cậu mới phát hiện người này tay nhỏ lắm. felix nhận hoa thì nhận nhưng vẫn cố tình đánh nhẹ một cái lên mu bàn tay gã "tự ý ngắt hoa của bệnh viện sẽ bị ăn mắng đó." 

đáp lại, gã bệnh nhân chỉ cười hi hi cầu hòa, nhúng cọ bắt đầu vẽ. 

"bác sĩ biết hoa anh túc không?" hyunjin hỏi cậu.

"ừm.. ngoài biết nó có tác dụng gây mê với điều chế thuốc thì tôi không rõ lắm về ý nghĩa của nó." felix bắt chước gã xoay cuống hoa trong tay, từ từ đắm mình vào thiên nhiên yên ả. có lẽ cũng lâu rồi cậu mới có phút giây thư thái như thế này, cả ngày toàn chạy đôn chạy đáo từ phòng bệnh đến phòng khám của chris, đến tối thì họp trực tuyến nghiên cứu chuyên môn. nói là đưa bệnh nhân ra ngoài trị liệu nhưng felix cũng được hưởng ké một chút đấy chứ. 

"màu vàng là sự giàu có thành công, màu trắng tưởng niệm cho một người đã khuất. còn màu đỏ..." gã nhìn bông anh túc trên tay cậu "...là biểu tượng cho niềm khoái lạc, quyến rũ phù du." 

felix đánh cho gã một ánh nhìn phức tạp, bông hoa trên tay màu đỏ này? gã bệnh nhân kia tất nhiên biết cậu nghĩ gì, gã vội nói thêm "nhưng nhìn chung thì chúng đều có chung đặc điểm: sự lãng quên, sự ảo tưởng. bác sĩ hiểu ý tôi chứ?"

cậu bác sĩ bĩu môi khi gã bệnh nhân lươn lẹo giải vây thành công, quay đi chỗ khác giấu đi bộ mặt khó coi của mình. không có gì đâu, chỉ là tự nhiên cậu nghĩ chệch hướng thôi, felix đang kiểm điểm lại mình. cậu bác sĩ ngồi im như tượng đá, đến nỗi có một con bướm nhỏ đậu trên tóc mềm lúc nào không hay. hwang hyunjin không dám cười to, đành lặng lẽ vẽ vội vào vườn hoa nhỏ trên tranh của gã. mái tóc bạch kim khẽ rung khi có làn gió thổi qua làm chú bướm bay đi mất, may mắn gã đã kịp vẽ được đôi nét rõ ràng. dễ dàng nhận ra hwang hyunjin rất thích những đốm tàn nhang của felix, vẽ đến đây, gã đặc biệt tỉ mỉ chấm cả nốt hình trái tim bên gò má phải của cậu. không chối đâu, gã thích nó thật, đến mức gã gọi nó là 'sao nhỏ' thay vì tàn nhang. 

"bác sĩ này, đã có ai nói bác sĩ rất xinh đẹp chưa?"

gã kêu gọi sự chú ý của cậu bằng cách vẫy vẫy bức kí họa, felix vẫn chưa thoát khỏi dòng suy nghĩ tự trách, "hớ?" một tiếng rồi mới nhìn tác phẩm gã khoe. 

ơ này không phải vẽ cậu à? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com