Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

06

Yongbok vừa tỉnh dậy, chợt nhận ra mình dậy sớm hơn mọi ngày, lại muốn nằm ngủ nướng một chút nữa. Nhưng hình như có gì đó không đúng, ngoài tiếng xèo xèo quen thuộc dưới bếp, lẫn trong đó còn có cả tiếng trẻ con?

Cậu xác định bản thân không phải nằm mơ bằng cách nhéo vào gò má một cái rõ đau, mới xỏ dép bông đi ra ngoài xem xét.

Không có gì bất thường nhỉ? Cậu tự trấn an rằng mình vừa tỉnh ngủ nên đã có nhầm lẫn.

"Papa... pa."

Cái gì đây?

Một bé con đang bò lên mấy bậc cầu thang, miệng không ngừng bập bẹ mấy chữ.

Có lẽ vừa tỉnh dậy mà cậu vẫn chưa đủ tỉnh táo để xem xét mọi chuyện, trong đầu là một mớ tơ vò. Đứa bé này, là từ đâu ra vậy?

Yongbok trố mắt nhìn bé con nhỏ xíu đang nhìn mình với ánh mắt long lanh lấp lánh, có hẳn một nốt ruồi ngay dưới mắt trái rất đáng yêu.

"Papa."

Ngay lúc này Hyunjin từ trong bếp bước ra, thấy cảnh bé con đang bám vào chân cậu, nhanh chóng bế nó lên.

"Papa."

Không lẽ đây là?

Cậu cảm thán, nhìn bé con trong lòng người lớn nũng nịu, luôn miệng kêu 'pa', kể cả nốt ruồi lệ nằm cùng một vị trí giống hệt nhau.

"Xin lỗi cậu, Gấu đã phá giấc ngủ của cậu rồi." Hyunjin bế bé con bằng một tay, tay còn lại thuận thế cởi tạp dề ra.

"Không sao mà, em cũng cần dậy để đi làm."

"Papa." Gấu nhỏ hướng về phía Yongbok cười toe toét, lộ hai cái răng cửa bé xíu. Bé con dang hai tay ra như muốn được Yongbok bế trong lòng.

Đối với trường hợp này cậu cũng không ngại mà dang tay đón bé con. Vốn dĩ cậu đặc biệt thích trẻ con, lâu nay luôn mong muốn có một đứa em. Hoặc nghĩ xa hơn, là muốn lập gia đình và sinh ra một đứa nhỏ kháu khỉnh thế này.

Nghĩ đến miệng đã bất giác nở nụ cười...

"Đáng yêu quá! Em bế nó một lát được không?"

Hyunjin nhìn Gấu chồm người về phía người nhỏ, cũng không ngăn cản để cậu bồng nó trong tay. Bé Gấu không hề có thái độ sợ người lạ, với ai cũng đều cười đến híp mắt, và Yongbok cũng không phải ngoại lệ.

"Gấu sẽ ở đây vài hôm, tôi nhất định sẽ không để nó làm phiền đến cậu."

"Ưm, không sao mà, em cũng thích trẻ con lắm."

Suốt buổi ăn sáng, thay vì trầm lặng như mọi ngày, hôm nay đã có Gấu nhỏ góp giọng làm cho không khí trở náo nhiệt hơn hẳn.

Gấu nhỏ rất thích xem ti vi, đặc biệt là chương trình ca nhạc thiếu nhi phát sóng lúc sáu giờ sáng. Chỉ cần bất kì bài hát nào được phát lên thì cái đầu nhỏ xíu ấy liền lắc lư qua lại, rất biết cách tận hưởng.

Bạn nhỏ chẳng hề kén ăn, cái gì cũng có thể cho vào miệng gậm nhấm.

"Gấu không được ăn cái này được đâu, cay lắm đó." Yongbok giả vờ ăn thử, sau đó liền hít hà như thể cay xé họng, khiến bé con sợ hãi mà chẳng dám cầm nắm lung tung nữa.

Hyunjin ngồi đối diện nhìn thấy cũng không khỏi bật cười. Đây có lẽ là lần đầu tiên Yongbok nhìn thấy người nọ mỉm cười, không khỏi cảm thán rằng hắn rất đẹp trai.

"Sao lại nhìn tôi chằm chằm vậy? Bộ mặt có dính gì sao?"

"Không có, không có gì..."

Người nhỏ bị nói trúng tim đen, chỉ biết đánh mặt sang chỗ khác, tự hứa với lòng mình sau này nếu có nhìn lén thì nhất định phải cẩn thận một chút.





Vừa vào công ty mà Yongbok chẳng tập trung gì cả, đôi lúc lại trông thấy cậu mỉm cười vô tri. Kim bên cạnh không khỏi tò mò, ló đầu sang khều vào vai hậu bối.

"Này, có chuyện gì vui thế? Chị nghe em cười nãy giờ không tập trung được luôn."

Yongbok giật mình khi bị gọi, không nghĩ vì điều đó đã làm ảnh hưởng đến chị, vội giải thích.

"Dạ có gì đâu ạ? Chỉ là..."

"Hửm? Đừng bảo là em và cậu Hwang có tiến triển mới nha."

"Không phải vậy đâu chị đừng hiểu lầm. Dù sao thì người ta cũng có gia đình rồi ạ."

Kim đúng là không thể tin được những gì mình nghe được, lại bày ra một biểu cảm hụt hẫng. Thế mà chị đây còn đi đẩy thuyền Yongbok với cậu trai ấy, vậy mà giờ nghe tin cậu trai đã lập gia đình lại có chút tiếc nuối.

"Thiệt tình, chị còn nghĩ rằng sẽ được thấy Yongbok thoát ế sau hai mươi tư nồi bánh trưng. Cơ mà chuyện gì khiến em vui thế nhỉ?"

"Dạ thì hôm nay em gặp bé con của anh Hyunjin ấy, bé đáng yêu lắm, sáng nay chơi với bé nên em thấy rất vui." Yongbok mở một tấm hình trên điện thoại cho Kim xem, chính là hình chụp Gấu nhỏ.

"Oa xinh ngoan yêu thế!"

Hai chị em ngồi túm lại với nhau cảm thán mấy ảnh chụp trong điện. Quả nhiên ngoài cậu ra, chị Kim cũng thuộc kiểu người cuồng trẻ con. Xem hết tấm hình này đến tấm hình khác đều nghe chị ấy khen hết lời.

"Đáng yêu chết mất, chị đây cũng phải mau kiếm tiền lấy chồng sinh con thôi..."

Yongbok ngồi một bên thấy chị đồng nghiệp huyên thuyên cả một buổi cũng thấy vui lây. Dù sao chị Kim cũng có một anh người yêu cực phẩm, và họ đã quen nhau hơn tám năm. Chuyện cưới sinh cũng là sớm muộn.

Nghĩ lại bản thân là một người trầm tính, hướng nội, không mấy có tiếp xúc với nhiều người. Suy cho cùng vòng tròn mối quan hệ chỉ quanh quẩn vài người bạn. Một Omega độc thân hơn hai mươi bốn năm cũng thật khiến người ta đau đầu, mỗi kì nhiệt đều phải dùng thuốc. Nếu sau vài năm vẫn không thể tìm được bạn đời, khả năng sinh sản sẽ bị ảnh hưởng không ít.

Tự nhiên nghĩ đến đó cảm thấy tủi thân một chút. Nhưng cậu cũng nhanh chóng lấy lại tin thần, tự trấn an rằng mọi chuyện tự khắc sẽ trở nên tốt đẹp hơn thôi.





Hyunjin lại bắt đầu ho từng đợt, chuyện là hắn ngoan cố ngưng uống thuốc bác sĩ kê, bây giờ phải chịu cảnh cổ họng nóng ran. Cũng chính vì vậy mà tác dụng phụ được dịp phát huy mạnh mẽ, hương đào của Yongbok cứ quanh quẩn trong đầu mãi làm hắn muốn nổ tung.

Ngay cả khi Yongbok ngồi chơi với Gấu ở một khoảng cách không xa, hắn bên này dường như không thể chống chọi, ho đến gương mặt đỏ gay.

Yongbok thấy Hyunjin không khoẻ cứ nằm ra đấy, cậu cũng muốn làm gì đó giúp hắn. Nhưng vừa ngỏ ý liền bị từ chối, bảo không sao.

"Hay để em bế Gấu ra ngoài dạo một vòng, anh không cần để mắt đến bé, cứ giao bé cho em nhé."

Hyunjin cũng đành chịu, hắn ban nãy từ chối khéo là vì sợ phiền cậu, nhưng cậu lại muốn bị làm phiền. Thêm cả việc bé con thích bám lấy cậu không thôi, hắn cũng không nỡ nhìn ánh mắt long lanh của người đối diện lại lần nữa rơi vào thất vọng.

Cuối cùng thì họ cũng đã ra ngoài, hắn lúc này mới có chút không gian yên tĩnh hiếm hoi để nghỉ ngơi. Rốt cuộc vẫn không tài nào ngủ được, trong lòng bất an điều gì đó khó nói, đến chột dạ.

Bên này một lớn một bé cùng nhau tung tăng ngoài khuôn viên chung cư. Bên ngoài có rất nhiều chim bay lượn khiến Gấu vô cùng thích thú dõi mắt theo, sau đó cười thành tiếng.

Bên này Yongbok cũng hùa theo, chủ yếu muốn bé con có tâm trạng tốt, một lát sẽ ngủ ngon hơn, không phiền đến hắn.

Thế nhưng khi liếc mắt về hướng tầng một, cậu trông thấy Sam đang tựa lưng vào lang can. Có vẻ như đang nói chuyện điện thoại, nhưng ánh mắt vẫn đang hướng về phía cậu. Yongbok vô tư vẫy tay chào anh, còn không quên đem tay Gấu cũng làm động tác vẫy tay với anh.

Sam dường như đã trông thấy cục bông trong lòng Yongbok, lại cảm giác rất quen thuộc. Thái độ anh có chút khẩn trương, ngay lập tức cúp điện thoại và rời đi.

Cậu cảm thấy thật kì lạ, nhưng cũng đành thôi, có lẽ bản thân đã nghĩ nhiều. Tuy vậy, ánh mắt Gấu nhỏ vẫn một mực hướng về phía hành lang ấy. Dù bóng người đã không còn đó, nó vẫn đem ánh mắt long lanh nhìn mãi ở đấy, miệng vẫn luôn vô thức gọi "papa".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com