19
ngày xx/01/2022
anh viết lá thư này vào một ngày xuân, nắng rơi trên vai.
hôm nay, anh đã đi dạo quanh một công viên. ngắm nhìn hoa cỏ nở rộ rực rỡ, anh lại ngẫm nghĩ, dường như đã quên mất lần cuối cùng bản thân thật sự có tâm trạng ngắm hoa nhìn cỏ là khi nào. để rồi đêm về, khi anh đứng trước gương mà nhìn chằm chằm vào bóng phản chiếu của mình, gò má ốm lộ xương, quầng mắt thâm và mái tóc mỏng do đã rụng đi nhiều, lại tự hỏi từ khi nào anh lại quên mất phải chăm sóc bản thân.
hẳn là nhiều năm rồi.
kể từ khi anh bắt đầu bỏ đi sở thích vẽ mà tập trung vào công việc văn phòng.
kể từ khi anh không ngừng thăng tiến, trở thành quản lý cấp cao của công ty mình làm việc. khi anh bắt đầu vùi mình vào những bản hợp đồng, những cuộc họp, những tờ báo cáo và những buổi tiệc với đối tác.
kể từ khi những khoản tiền để mua màu vẽ bắt đầu được dùng để mua thuốc lá.
có lẽ tập trung vào sự nghiệp không sai. sai là do anh để bản thân bị cuốn theo những nghĩa vụ và quyền hạn, những vinh quang tiền tài, đến mức anh đã quên rằng ngoại trừ là một quản lý, anh còn là một người đàn ông bình thường, có sở thích, có những điều rất ghét, có sức khỏe cũng như bao người đàn ông bình thường khác - không phải bất bại.
và kể từ khi anh biến tình yêu của chúng ta thành mối bận tâm duy nhất, thành điểm tựa cuối cùng, thành lẽ sống của cuộc đời mình.
chắc chắn xem trọng tình yêu và yêu em không sai. sai là do anh, đã yêu em không đúng cách. là do anh cứ khăng nghĩ rằng anh không thể sống thiếu em, rồi vì vậy mà tìm mọi cách níu kéo, trói buộc em trong mối quan hệ này.
những buổi hẹn hò lãng mạn, những món quà, những lời hứa. anh dùng tất cả những gì có thể nghĩ đến để có thể giữ em. anh như quay cuồng trong những suy nghĩ rằng anh phải làm sao nếu em không còn yêu anh, rằng anh chẳng cần gì khác ngoài em, rằng anh sẽ làm tất cả chỉ để em hạnh phúc.
đến mức quên đi em thật sự muốn và cần gì để hạnh phúc.
đến mức quên rằng em, đang không thật sự hạnh phúc.
rằng anh đang trói buộc em phải ở bên anh ngay cả khi anh nhận thức được từ lâu mình đã không còn có thể khiến em hạnh phúc.
nhưng rồi thời gian trôi qua, đã một năm từ ngày anh rời xa em.
anh đã bỏ công việc văn phòng và bắt đầu ra ngoài nhiều hơn. anh đã trồng rất nhiều hoa và cây cảnh sau nhà. anh đã mua một bộ màu vẽ và một lô canvas. mỗi ngày anh đều xách chúng đi khắp thành phố này, họa những cảnh vật, những con người lướt qua.
anh đã cai thuốc lá.
em ơi.
hình như là anh đã nhớ ra rất nhiều điều mà anh từng quên.
anh nhớ ra mình cũng là một người đàn ông bình thường, thân thể không phải bất bại. ngày trước thường đau đầu chóng mặt là do thường xuyên thức khuya làm việc, phổi và tim không khỏe cũng là do hút thuốc quá nhiều.
anh nhớ ra mình phải biết chăm sóc bản thân nhiều hơn, phải chăm chút quần áo sao cho tươm tất. và anh cũng thích chăm chút như thế. cảm giác nhìn bản thân gọn gàng, điển trai trong gương rất nhẹ nhõm.
anh nhớ ra mình là một người khá "văn nghệ", thích đàn hát vẽ vời, thích hoa cỏ và tiểu thuyết lãng mạn.
nhớ ra thế nào mới là hạnh phúc. nhớ ra mùi vị của hạnh phúc.
em ơi.
anh từng cho rằng mình sẽ không thể sống nếu thiếu em, cho rằng bản thân chẳng là gì nếu không có em bên cạnh.
giờ đây, anh sống rất tốt. anh đã ổn rồi. anh không nhất thiết phải có em mới có thể hít thở, không nhất thiết phải ôm em trong lòng mới ngủ được, không nhất thiết phải mỗi ngày đều cảm nhận được sự dịu dàng nơi em mới có thể thấy yên lòng.
có lẽ anh không "cần" em nữa.
anh từng muốn giữ em bên cạnh vì anh cần em.
giờ đây, anh muốn nói em biết rằng, anh muốn trở lại bên cạnh em, chỉ đơn giản vì yêu em mà thôi.
vì dù anh đã tìm thấy niềm vui và hạnh phúc ở hội họa, ở cuộc sống yên bình hiện tại và từ trong chính bản thân, những kí ức về em vẫn luôn là những viên kẹo đường ngọt ngào, là quả cherry trên chiếc bánh ngọt, là hoa nở trên nền lá xanh.
là tất cả những gì tốt đẹp nhất trong mắt anh.
là sự rung động.
felix à. anh ổn rồi, nhưng vẫn không ngừng nhớ đến em.
còn em, giờ này chắc em cũng đã ổn.
nhưng em, vẫn nhớ anh chứ?
-
và felix đọc xong bức thư ấy thì cũng chỉ nhoẻn miệng cười.
còn hàng trăm bức thư nữa được gửi đến, felix không thể đọc hết toàn bộ, bởi vì mỗi bức thư đọc xong em lại nghiền ngẫm thật lâu. đọc từ cuối đông đến xuân, từ khi vừa tìm đến ngôi nhà hyunjin để lại cho mình đến khi em lấy hết quyết tâm mà dọn vào đấy ở.
cuối cùng cũng chỉ đọc được bốn bức.
nhưng bốn bức thôi cũng đã quá đủ rồi.
em cuộn tròn trên ghế mây, vươn vai như một chú mèo lười biếng. có lẽ chốc nữa, em sẽ đi tìm một mảnh giấy, viết một bức thư rồi gửi đi.
nơi này cũng đang là mùa xuân, nhưng là mùa xuân của một năm tính từ ngày tháng được đề trên bức thư từ hyunjin cuối cùng mà em đọc. chẳng là dù một năm trước hay hiện tại, dù ở đất nước xa lạ mà hyunjin đang sống hay tại ngôi nhà, tại mảnh đất thân thuộc này, em và hyunjin đều giống nhau.
chẳng là nắng cũng rơi đầy trên vai felix khi em ngồi trên ghế mây và ngắm sân vườn qua khung cửa kính lớn, trong căn nhà hyunjin đã chuẩn bị cho cả hai.
chẳng là giờ đây felix cũng đã ổn rồi, đã học được cách yêu bản thân, đã chẳng còn quay cuồng trong những tự ti và nghi ngờ.
chẳng là...
"em cũng nhớ anh". felix thì thầm.
còn có... cũng muốn anh trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com