Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10

"Tôi không làm được nữa Hyunjin à~"

Felix nằm dài xuống bàn, gương mặt méo mó vì vắt hết chất xám cho môn Hàn Ngữ. Hyunjin thì vỗ nhẹ đầu cậu, anh biết bài tập hôm nay khó nên cũng rất kiên nhẫn chỉ từng bài cho cậu dễ hiểu. Cậu học giỏi nên khả năng tiếp thu rất tốt, chỉ do thầy giáo trên lớp giảng rất nhanh, do đó mà cậu không kịp được bài thôi. Anh vỗ về cậu một chút rồi tay chóng cằm, nhìn cậu.

"Nhưng vẫn còn một bài cuối cùng đó. Chúng ta cố gắng làm xong đi, tôi dẫn cậu đi ăn tối."

Felix nghe được hai chữ "ăn tối", bụng cũng biểu tình dữ dội và mắt thì sáng rực lên. Cậu lập tức ngồi thẳng dậy rồi cầm viết tiếp tục làm bài. Hyunjin thấy vậy phì cười một cái và cùng cậu làm nốt bài tập.

"Aaa~ cuối cùng cũng xong. Cảm ơn cậu nhé, Hyunjin! Nếu không có cậu giúp chắc bài tập này sẽ đến khuya mới xong mất."

Hyunjin nhướng mày, cười với cậu.

"Không có gì. Vậy cậu tắm rửa đi, chúng ta đi ăn."

Felix vừa dọn dẹp tập vở vừa gật đầu, xong xuôi hết cậu liền chui vào phòng ngủ lấy một bộ quần áo rồi mới vào phòng tắm. Hyunjin trong lúc chờ cậu, thì nhìn một loạt xung quanh căn nhà.

Nhà của Felix, cũng nhỏ nhắn, phía phòng khách có cửa kính kéo nhìn ra sân nhà nho nhỏ với cỏ được cắt tỉa xanh rờn. Nhà tuy chỉ có một mình cậu ở nhưng lại có hẳn ba phòng ngủ, một phòng bếp và một phòng tắm. Anh nghiêng đầu nhìn vào phòng của cậu đang mở he hé cửa. Bỗng dưng vì tò mò, anh đứng dậy, đi nhè nhẹ vào trong.

Khi kéo nhẹ cửa ra, căn phòng và tủ đồ mang sắc trắng, kệ và giá treo đồ làm bằng gỗ thông rất hoà hợp với nhau. Trên tường còn có cây xanh giả và bảng ghim treo đèn vàng nhỏ lấp lánh, cậu ghim ảnh polaroid và một số giấy note viết gì đấy. Trên bàn học cũng rất ngăn nấp, sách vở và bút viết đủ loại. Có kệ sách và cả album hình, nhìn chung mọi thứ đều đơn giản và hoà hợp với nhau. Đặc biệt là rất đúng với tính cách của cậu, đơn giản và dễ hiểu.

Anh tiến lại gần hơn bàn học, đảo mắt nhìn về phía bảng ghim. Ảnh polaroid chụp hình cậu và những người bạn, có cả ba mẹ và phong cảnh có lẽ ở quê nhà. Tuy vậy, điều anh chú ý là một bức ảnh film, có lẽ cũng cũ lắm, trong đó là hình ảnh của một nhóc con nhỏ với gương mặt tròn trịa và một nụ cười tươi rói vô cùng đáng yêu.

"Hwang Hyunjin! Cậu đang làm cái gì trong phòng tôi vậy?"

Hyunjin bất ngờ xoay người về phía giọng nói quen thuộc, Felix từ bao giờ đã đứng trước cửa phòng. Khăn lau tóc phủ trên đầu, hai tay khoanh lại, tựa vào cửa và nhìn anh.

"X-xin lỗi, tôi chỉ hơi tò mò thôi. Xin lỗi cậu, tôi ra ngoài ngay!"

Anh bối rối, miệng không ngừng xin lỗi, tay thì quơ quào loạn xạ và chân thì cố bước nhanh ra ngoài. Nào ngờ cậu chặn anh lại, xuýt chút nữa là cả hai ôm lấy nhau.

"Tôi có nói gì đâu mà cậu xin lỗi. Chờ tôi sấy tóc xong rồi chúng ta đi ăn tối."

Hyunjin gật đầu lia lịa, rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng anh vẫn chưa thể bước ra khỏi của phòng vì cậu cứ đứng đấy mãi. Anh lại bối rối, đưa tay xoa tóc sau gáy, nheo mày.

"Cậu, có thể né ra một chút cho tôi đi được không?"

Felix không nhúc nhích, tay kéo khăn phủ trên tóc xuống, ngón tay cũng tiện đó chỉ chỉ vào ngực anh.

"Không đấy. Thì sao?"

Anh tròn xoe mắt nhìn cậu, cảm thấy vô cùng bất ngờ trước lời nói này. Anh chẳng biết đáp trả thế nào, chỉ trơ mặt nhìn cậu. Vậy mà mặt cậu không thay đổi cảm xúc và cũng nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.

"Felix. C-cậu muốn gì?"

Cậu nghe anh gọi tên mình liền bật cười, một tay vịn lấy vai anh, tay còn lại thì ôm bụng. Hai tuần vừa qua làm bạn với nhau, anh chỉ gọi cậu là này hoặc gần như không gọi tên. Nhưng bây giờ anh lại gọi tên cậu, cách anh phát âm tên cậu rất rõ, làm cho cậu thấy rất thích thú vì ít có ai có thể phát âm rõ tên cậu cả. Nhưng ngoài chuyện đó ra thì câu hỏi của anh làm cậu bật cười. Cậu biết tên này chắc hẳn hiểu lầm gì mất rồi. Cậu ngừng cười, tay vẫn vịn trên vai anh đẩy một cái để anh né qua một bên, cậu bước vào trong rồi ngồi xuống giường. Tiện tay mở tủ đầu giường lấy ra một cái máy sấy, lắc qua lắc lại, tay còn lại đập lên nệm.

"Tôi chỉ định nhờ cậu sấy tóc giúp thôi mà. Có gì đâu?"

Hyunjin lúc này vẫn giữ nguyên vẻ mặt ban nãy, không ngờ bị trúng mánh của cậu. Cũng không ngờ Felix nay lại chịu đùa giỡn với anh. Thường ngày chỉ cần trò chuyện dăm ba câu liền cãi nhau, nay cậu lại trêu chọc anh như vậy... anh có chút đỡ không nổi.

Bỏ qua những chuyện vừa rồi, bây giờ thì anh đang đứng sau cậu, sấy mái tóc vàng hoe của người nhỏ. Cậu thì lặng lẽ ngồi im ngoan ngoãn để cho anh sấy tóc.

"Bình thường cậu rất hay xoa đầu tôi. Nên xem như đây là hình phạt cho cậu đi."

Hyunjin mỉm cười, không đáp trả, chỉ thật dịu dàng vuốt tóc cậu, những lọn tóc đi qua kẻ tay cũng dần khô đi. Cảm giác mềm mượt trên tay rất thích, anh nghĩ bản thân cũng không quá thiệt thòi khi giúp cậu sấy tóc.

Xong việc, cả hai người đều cùng nhau ra ngoài, vì trời bắt đầu vào đông rồi nên Seoul bây giờ lạnh xuống âm độ, Felix mặc chiếc áo phao dài đến gối màu trắng to sụ, cảm nhận cái ấm áp này vẫn chưa đủ. Còn Hyunjin thì mặc áo phao ngắn màu đen, đội chiếc nón beanie mà ban sáng anh mang. Nhìn Felix vẫn còn co rúm người, anh quan sát dọc hai bên đường, thấy có cửa hàng tiện lợi, liền nắm tay cậu kéo lại vì nếu không làm như vậy thì cậu sẽ đi lạc luôn mất.

"Gì vậy?"

Felix ngơ ngác hỏi.

"Sang cửa hàng tiện lợi đằng kia một chút đi. Tôi mua vài cái túi nhiệt giữ ấm cho cậu."

"Không cần đâu. Tôi ổn mà."

Hyunjin đanh mặt lại, tay vẫn còn nằm lấy cánh tay của cậu, thuận tiện kéo cậu đi đến cửa hàng tiện lợi. Người kia loạng choạng, la oai oái lên thì anh cũng mặc kệ. Vào bên trong rồi, cậu mới ngừng la lớn, ở trong cửa hàng đang bật máy sưởi, ấm chết cậu luôn.

"Cậu đứng đây đợi chút. Tôi đi tìm mua cho cậu. Tôi không nỡ để cậu ở ngoài chờ vì thấy tay cậu sắp lạnh cóng đến nơi rồi."

Felix ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn anh từ bao giờ đã xoay lưng đi tìm mua túi nhiệt. Cậu không nghĩ anh lại quan tâm đến mình như vậy. Cậu không nghĩ thời tiết đầu đông này cho dù có lạnh đến mức tê buốt cả mặt nhưng cũng không ngăn được gương mặt bản thân ửng đỏ cả lên. Cậu cũng không nghĩ vì anh mà bao nhiêu lần trái tim này rung động ngày một nhiều hơn.

"Đừng có khiến người ta phải rung động nữa, Hwang Hyunjin! Tôi thích cậu rồi thì tình bạn của chúng ta sẽ ra sao đây?"

———

Gì mà thả bã nhau dị ròii mà sao hong đến với nhau ta? Hong bít gì hớt🥹

To be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com