Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13

"Oa... Vậy là cục cưng bé bỏng nhà họ Lee sắp có người yêu rồi sao?"

"Mày nói gì vậy? Chỉ có tao thích người ta thôi, cậu ấy sẽ không bao giờ thích tao đâu."

Felix rốt cuộc cũng kể hết tâm sự của mình cho Jisung nghe, rằng cậu thích người ấy thế nào, rằng cậu đã cố gắng che giấu nhưng vẫn sợ người ấy phát hiện. Jisung thì lại phản bác, nó lắc đầu rồi tiến đến ôm chầm lấy cậu. Sau đó buông cậu ra rồi ngồi lại vị trí, co hai chân lên để ôm lấy và lắc lư qua lại.

"Nói gì thì nói, mày có người mình thích đã là chuyện đáng ăn mừng rồi. Nhưng mà mày còn sợ gì chứ, dù gì tên Hwang Hyunjin đó vẫn là bông hoa không chủ. Mauy cứ thế mà tỏ tình chắc chắn thành công."

Bây giờ lại đến Felix lắc đầu, không đồng tình với ý kiến của Jisung. Lên tiếng giải thích lý do người nọ sẽ không bao giờ thích cậu.

"Nhưng mà cậu ấy có người trong lòng rồi. Lần đầu bọn tao biết nhau, tao vô tình mở cuốn sketchbook của cậu ấy ra xem, ở trong đấy có bức chân dung mà cậu ấy thầm thương trộm nhớ. Ngay từ đầu, việc tao thích Hyunjin là sai lầm mà... vì ngay từ đầu, tao không có cơ hội nào để tỏ tình cả."

Jisung nghe vậy cũng chỉ biết sửng sốt rồi lại nhìn cậu đang cụp mắt, buồn bã mà thở dài. Nó lại một lần nữa tiến lại, ôm cậu rồi vỗ về và không ngừng nói lời an ủi.

"Thôi nào, không sao cả. Dù gì trên đời cũng không chỉ có mình cậu ta, còn nhiều người khác mà."

Felix gật gật cái đầu, tay cũng vòng lấy eo của Jisung ôm lấy. Tâm sự được nói ra hẳn rất nhẹ lòng nhưng mà đọng lại nơi trái tim chính là nỗi buồn không thể nói. Bỗng dưng, cậu muốn bật khóc, vì cậu nhớ anh rồi.

-------

Cả ngày hôm qua, nếu không có Jisung thì cậu chỉ ở nhà buồn chán và than thở vì nỗi cô đơn. Nhưng điều đó chỉ vơi đi phần nào nỗi cô đơn ấy trong lòng cậu, ngay bây giờ, cậu chỉ chờ một cuộc gọi hay thậm chí là một tin nhắn đến từ ai đó.

Felix nằm trên giường, hướng mắt về trần nhà và cứ nhìn chầm chầm mãi. Chẳng biết suy nghĩ gỉ, chỉ là bây giờ đầu óc cậu trống rỗng nhưng tim cậu thì tràn ngập hình bóng người kia. Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, là tin nhắn, cậu vội nhổm dậy với tay đến tủ đầu giường lấy điện thoại mở khoá. Là Hyunjin, là tên ngốc cậu chờ mong mãi.

Chào buổi sáng, Felix. Đã dậy chưa?

Chào buổi sáng, tôi dậy rồi. Có việc gì sao?

Tài khoản của Hyunjin vẫn nhấp nháy hiện lên dòng chữ "đang nhập" , Felix chờ mãi hẳn một hồi sau anh mới trả lời.

Cũng không có gì. Chỉ là cả ngày hôm qua không gọi cho cậu, sợ cậu buồn chán rồi lại dỗi tôi. Nên tôi mới nhắn hỏi xem ngày hôm qua cậu đã làm gì thôi.
Cậu biết cậu khó dỗ như thế nào mỗi khi dỗi mà!

Felix đọc dòng tin nhắn, chỉ cười một cái vì anh có quan tâm đến cậu, anh biết cậu sợ cô đơn, anh biết cậu sẽ dỗi anh vì bỏ cậu một mình. Felix miệng vẫn nở một nụ cười, phấn khích xoay người, nhắn cho người nọ.

Tôi nào có khó dỗ chứ?! Ngày hôm qua bạn cùng nhà cũ của tôi quay lại ở mấy hôm. Chắc tôi cũng chưa từng nói với cậu nhỉ?
Cậu ấy là con trai của dì tôi, chúng tôi trạc tuổi nhau nên xem như bạn bè thôi. Ngày hôm qua cậu ấy cãi nhau với ba mẹ nên mới bỏ nhà sang đây ở.

Vậy sao? Thế ngày hôm qua của cậu chắc cũng không buồn chán như tôi nghĩ...

Ừm. Cũng có thể nói là vậy. Còn cậu thì sao? Cả ngày hôm qua không nhắn cho tôi một tin.

Tin nhắn của cậu hiện lên dòng "đã xem" nhưng bên kia mất một lúc rồi vẫn chưa hồi âm. Cậu chờ mãi đến mức lăn qua lăn lại mấy lần trên giường. Cậu bĩu môi rồi thở dài, anh lại như vậy. Có những lần đang nhắn với nhau thì anh đột nhiên không nhắn gì nữa và đi mất tâm mấy tiếng đồng hồ. Thế nên cậu giận anh ngay khi anh nhắn lại, phải dỗ dành cậu muốn gãy cả ngón tay mới hết giận.

Không thấy anh hồi âm, cậu cũng chỉ đành ngồi dậy và rời giường. Cậu còn phải chuẩn bị buổi sáng cho con sóc nâu kia nữa. Cho đến khi xong xuôi hết tất cả những việc cần làm, cậu cùng Jisung ngồi ở phòng khách xem TV thì tiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại cậu vang lên. Cậu cầm điện thoại mở ra xem, là anh trả lời.

Xin lỗi cậu nhé! Tôi có việc một chút nên không trả lời cậu được.

Chần chờ một chút, cậu xoay người nhìn Jisung vẫn còn chăm chú xem bộ phim tình cảm mới nổi trên truyền hình. Lúc này chắc chắn nó không chú ý đến mình, cậu mới nhắn tin trả lời.

Không sao. Tôi quen với việc cậu đi mất tâm như vậy rồi.

Bên kia hình như biết được cậu đang dỗi nên liền trả lời rất nhanh. Nhưng không phải là tin nhắn, mà là một cuộc điện thoại. Cậu ngạc nhiên, xém nữa là điện thoại lại rớt, mắt liếc nhìn xem Jisung có để ý hay không. Nào ngờ tiếng chuông vang lên khắp nhà nên đã gây chú ý đến con người từ nãy đến giờ chỉ dán mắt lên TV, Jisung nhìn cậu, nhướng mày sau đó lại cười hì hì như một đứa trẻ.

"Là ai mà bạn nhỏ của tôi lại giật mình vậy ta? Mau trả lời đi, người ta đợi mày đó."

Felix chỉ ngại ngùng, cười xòa một cái rồi chạy ra ngoài sân, ngồi trên thềm nhà và tiện tay đóng cửa kính lại để không bị con sóc kia nghe lén. Cậu lúc này hít một hơi thật sâu rồi mới bắt máy.

"Sao cậu bắt máy lâu vậy? Cậu đang trả thù tôi đúng không?"

Felix biết ngay là người này đang sợ cậu dỗi mà gọi hẳn mấy hồi chuông vẫn chưa cúp máy. Cậu chỉ bật cười rồi nghiêng đầu tựa vào cột nhà, giọng có chút vui vẻ nói.

"Không có. Chỉ là tôi phải đi ra ngoài mới bắt máy được."

Bên kia điện thoại thở dài một hơi nhẹ nhưng vẫn bị cậu nghe thấy, cậu thầm cười trong bụng. Anh thật sự rất để tâm đến việc này, nhưng cậu cũng tự hỏi tại sao...

"Vậy cậu nói tôi nghe xem. Ngày hôm qua của cậu thế nào? Bận rộn lắm à?"

Felix chủ động lên tiếng hỏi, Hyunjin chỉ nén hơi thở dài lần này rồi cất giọng chán nản.

"Cũng không hẳn là bận rộn gì, chỉ là... Hôm qua tôi cùng với ông nội vẽ tranh cả buổi nên mới không nhắn cho cậu."

Felix gật gù, cũng không hỏi gì thêm nữa. Cậu chuyển sang chủ đề khác.

"Ngày mai là đi học lại rồi đấy. Tôi chờ được gặp anh Minho với cả Seungmin quá đi."

"Vậy cậu không chờ được gặp tôi sao?"

"Cậu thì ngày nào tôi chẳng call video. Chờ làm gì?!"

Hyunjin phì cười nhẹ, cả tuần nghỉ đông này, vì tuyết rơi nhiều nên không rời khỏi nhà. Bọn họ cũng không thân đến mức phải lập cả một nhóm chat, gần như cũng chẳng liên lạc gì nhiều. Anh chỉ nhắn tin và gọi điện với mỗi mình cậu, cũng không hiểu tại sao nhưng có cậu trò chuyện anh cảm thấy mình không cô đơn. Vì vậy mà ngày hôm qua anh chăm chỉ miệt mài vẽ tranh nhưng trong đầu không ngừng nghĩ về cậu. Anh không nghĩ bản thân lại chìm đắm vào người tên Lee Felix như thế này, một chút nào đó mà cậu đã vô tình chạm phải trái tim vốn đã tổn thương rất nhiều từ mối tình trước. Nhưng anh sợ, nếu như anh yêu cậu thì liệu có phải là điều đúng đắn, liệu anh có thật sự quên được và buông bỏ được người đã từng kia.

"Hyunjin? Sao cậu im lặng vậy?"

Anh bị tiếng gọi của cậu đánh thức khỏi dòng suy nghĩ, anh nghĩ mình điên thật rồi. Nếu cứ tiếp tục thì không chừng tình bạn này chẳng giữ lại được điều gì cả. Anh vội vàng trả lời cậu.

"Xin lỗi. C-chỉ là đang suy nghĩ xem hôm nay ông nội có bắt vẽ tranh nữa hay không thôi."

Cậu bật cười, Hyunjin từng nói với cậu, khi ở nhà ông nội, anh thường giúp ông rất nhiều việc. Trong số đó, việc vẽ tranh là cực nhất vì nếu không thuận mắt, ông sẽ kêu anh vẽ lại. Nhưng anh vẫn kiên trì luyện tập đến khi nào ông thích tranh của mình. Cậu thích sự kiên trì đó của anh, phải chăng vì sự kiên trì đó mà anh vẫn yêu người con gái đó đến tận bây giờ. Felix không dám nghĩ nữa, cảm thấy bản thân nên vào trong rồi. Mặc quần áo dày nhưng cậu không cảm nhận được chút ấm áp nào, phải chăng là do trái tim đang đau đớn hay là do tiết trời buốt giá này.

"Ưm... tôi phải vào trong rồi. Ngoài này lạnh chết mất. Ngày mai gặp lại cậu nhé, Hyunjin!"

"Ừm. Coi chừng bị cảm lạnh đấy. Cẩn thận nhé, Felix. Mai gặp lại."

Cậu chỉ mỉm cười sau đó liền trở về gương mặt không cảm xúc. Cậu nói cậu không chờ đợi được gặp anh là nói dối. Cuộc điện thoại đã kết thúc rồi, mà sao nỗi nhớ vẫn chưa vơi.

———

Up chiếc chap có mùi giáng sinh vào mùa hè thế này cho mát mẻ. Mà toi còn up giờ này nữa, thoii thì ngứa tay nên up á!! Ngủ ngon nhé!!

To be continued, and it's 00:21 now, i need to sleep, for the test. Hate those shiet but work hard play hard is a real quote! Peace out yall!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com