Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

44

Thời gian vốn không chờ đợi một ai cả. Chỉ mới đây thôi, vẫn còn là những đứa trẻ mới lớn vui đùa, vẫn còn những hôm hẹn nhau sau khi tan học, dạo phố và ăn ở quán tobokki quen thuộc. Giờ đây, Felix, Hyunjin và những người bạn cùng nhau trưởng thành, cùng nhau bước vào một thế giới mới. Có chút gì đó lạ lẫm nhưng cũng không khỏi thú vị.

"Haiz, sao mấy anh bỏ bé một mình vậy chứ?"

Ở trong căn nhà quen thuộc, nơi có ba phòng ngủ, một phòng khách và cái bếp nho nhỏ sát nhau. Vẫn là ba cậu trai đó, vào một buổi chiều chủ nhật, kẻ ngồi dưới thảm, kẻ nằm dài trên sofa và kẻ ngồi trên ghế bành vừa mới thốt lên một câu than vãn.

"Mày nói gì vậy em? Hai anh có đi đâu đâu mà bỏ?"

Jisung thì vẫn vậy, là một cậu trai năng động bề ngoài nhưng lại sở hữu MBTI bắt đầu bằng chữ I trong Introvert, tức hướng nội. JeongIn dám cá hai cái bánh bao trên má ông anh này, là MBTI bị lỗi rồi. Nói gì thì nói, Jisung năng động chỉ với những ai mà nó cho là thân thuộc thôi.

Nhắc đến JeongIn, thằng bé nói như vậy cũng là do trường trung học ngày nào còn cả hội, nay chỉ còn mình em bơ vơ chờ ngày tốt nghiệp. Jisung hiểu nhưng cốt là giả vờ nói thế để trêu chọc. JeongIn phồng má, bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi nó, trông rất đáng yêu khiến người nào đó với mái tóc mullet màu nâu chocolate, để mái xoã trước trán cũng đáng yêu không kém, bật cười.

"Jisung nó nói thế thôi. Chứ nó hiểu em đang nói gì, mà nó nói cũng đúng. Bọn anh có bỏ mặc em luôn đâu."

"Felix hyung, em vẫn không thể nào tin được anh lại đổi sang kiểu tóc nhìn trông... còn đẹp gấp đôi tóc cũ nữa ấy!"

Jisung từ nãy giờ im lặng xem TV, nghe thấy JeongIn nói vậy cũng gật gù, đưa ngón cái về phía em. Em làm mặt khó coi trước thái độ của nó, sau đó xoay sang Felix nói tiếp.

"Quay lại vấn đề đi. Em ở trường vốn chỉ có mấy anh là thân thiết, bây giờ mọi người lên đại học, thành sinh viên hết rồi... em phải làm sao?!"

"Chẳng phải em có bạn bè trong trường rồi sao? Tụi nó cũng tốt mà, à, cả bọn trong câu lạc bộ của mày đấy em."

"Thôi được rồi. Tạm gác qua chuyện đó đi. Nè, Innie, ăn táo đi."

Biết là cứ tiếp tục nói thì không sớm cũng muộn hai đứa bên cạnh cậu cũng chí choé khắp nhà cho mà xem. Nên biết trước tình hình, Felix ngăn lại kịp thời. Sau đó cũng đổi chủ đề khác để trò chuyện.

Phải rồi, như JeongIn nói, cậu đã đổi kiểu tóc. Chẳng hiểu sao nhưng Felix luôn muốn mình thay đổi khi tiếp xúc với một môi trường mới. Như vậy, càng khiến cho cậu tự tin thêm mấy phần mà thích nghi với cuộc sống sinh viên đại học.

Không giống như còn trung học, cậu chẳng có bạn bè gì nhiều. Một nửa cũng nhờ kiểu tóc mới mà vừa vào được nửa năm đầu của đại học, đã có nhiều bạn đến xin làm quen, làm bạn. Felix vốn thích kết bạn nên không từ chối ai cả. Cơ mà cũng vì vậy, anh chàng nào đó của cậu nổi trận ghen lôi đình luôn. Dỗ ngọt dữ lắm mới thôi đó.

Thì còn ai vào đây ngoài, Hwang Hyunjin, đồ chồn sương ngốc của Felix. Nhắc đến anh thì cậu lại nhớ đến hôm sau khi trở về từ Úc, chuyến thăm gia đình vào mùa hè năm kia. Hyunjin rất lạ, cứ ngẫn ngơ gì đấy đến lúc cậu gọi tên mấy lần mới chịu trả lời. Nhưng cũng được hai ngày thì anh quay trở lại bình thường. Cậu cũng không nghĩ nhiều, chắc do anh vẫn còn jet lag thôi nhỉ?!

À... còn một chuyện nữa khi nhắc đến Hyunjin mà cậu cứ nghĩ đến là lại lắc đầu than thở. Khi bắt đầu học kỳ hai của năm cuối trung học, cũng là học kỳ cuối, chắc hẳn ai cũng phải viết lại một lần nữa, bảng nguyện vọng trường đại học của mình.

Nói đến đây, có lẽ mọi người cũng đã hiểu sơ sơ chuyện. Hyunjin chỉ bàn bạc chuyện này với ông nội Hwang bởi bấy lâu nay, anh vẫn ở nhà ông dù nhiều lần ba mẹ gọi về. Một phần anh không thích gần người ba của mình, một phần anh cảm thấy ngột ngạt và cô độc ngay trong chính căn nhà ấy. Dù là trong ngôi nhà ấy có biết bao nhiêu là kí ức tuổi thơ, hạnh phúc gia đình đã qua nay chẳng còn là gì cả.

Nhưng mọi thứ không hề suôn sẻ như anh nghĩ. Bởi việc anh một mực đăng ký chỉ một trường đại học Nghệ thuật Quốc gia với chuyên ngành mỹ thuật duy nhất thế này... cũng đã đến tai ông bà Hwang. Cậu nghe Hyunjin kể lại rằng họ chỉ nói chuyện bình thường sau đó cũng cho phép anh học theo ngành nghề anh mong muốn.

Thế mà theo lời thuật lại của ông anh họ Lee nào đấy, xin phép giấu tên, nói với cậu rằng họ đã có một trận cãi vả rất lớn. Không biết ông anh này hóng chuyện thế nào mà biết được cả chuyện nhà người ta dù cách mình mấy căn như vậy. Nhưng cậu biết, Hyunjin nói thế cũng chỉ là để cậu không lo lắng quá nhiều về chuyện này. Chứ thực chất ra thì nó lại đúng như ông anh họ Lee thuật lại đấy, họ đã cãi vả rất lớn.

Cậu cũng không quá quan tâm hay tò mò quá nhiều về mối quan hệ giữa ba mẹ Hwang và anh. Bởi có lẽ cậu cũng chỉ như một người ở bên an ủi và động viên anh mỗi khi chuyện gia đình anh xảy đến. Cậu không thể can thiệp quá sâu được, cũng không mấy đúng đắn để tò mò như vậy. Thế nên cậu không hỏi gì nhiều và mọi chuyện vẫn êm ả trôi qua như vậy.

"Cơ mà, Hwang Hyunjin cũng đổi màu tóc luôn đấy! Tóc dài và đen. Trời ạ, nhìn lạ gì đâu..."

Giọng nói lưu loát của Jisung cất lên kéo cậu khỏi dòng hồi ức của chính mình. Felix khẽ cười vì nhớ đến dáng vẻ hiện tại của Hyunjin. Nụ cười đó của cậu vô tình lọt vào mắt của hai người bên cạnh.

Jisung ngán ngẩm lắc đầu, thầm nghĩ biết vậy đừng nói. JeongIn thì ngược lại, em cũng cười nhẹ theo cậu rồi nói.

"Đúng rồi đó. Anh Hyunjin trông thư sinh với mái tóc đen và dài như vậy a."

"Nhưng cũng thu hút nhiều "vệ tinh" lắm đó em à! Coi chừng Kim Seungmin cũng vậy á."

Jisung nhướng mày một cái vẻ mặt cười cợt trêu đùa, liếc nhìn xem biểu cảm của JeongIn. Nó bật cười vì vẻ mặt vừa hốt hoảng vừa lo sợ của em, Felix bên cạnh vươn tay đánh vào bả vai thằng bạn mình một cái rồi xoay sang JeongIn dỗ dành vài câu.

"Nó nói giỡn thôi em! Yên tâm, anh với Seungmin chung trường nên anh sẽ giúp em bảo vệ nó khỏi "vệ tinh". Đừng lo!!"

JeongIn mếu máo, gật đầu, Jisung thấy vậy còn cười to hơn. Sau đó là bị Felix đè đầu cưỡi cổ mới thôi cái tội trêu chọc em út nhà mình. Cứ như vậy, cả buổi chiều tối chủ nhật, nhà ba người, trôi qua với những tiếng cười đùa xen lẫn âm thanh phát ra của một bộ phim tình cảm dài tập, có phần sến rện trên TV.

———

"Này, này! Cậu bạn tóc đen, dài còn cột lên đằng kia trông đẹp quá!!! Tao chưa thấy xuất hiện trong trường mình bao giờ cả."

"Thì chắc trường khác qua chờ bạn gái đó. Đừng có làm gì bậy nha bà."

Tiếng xì xầm của nhiều người đang đi ra đi vào trường đại học Quốc gia Seoul, khu của khoa sư phạm, không khỏi lọt vào tai người được khen nức nở đằng này. Ừa thì còn ai vào đây là sinh viên khoa mỹ thuật trường Nghệ thuật Quốc gia, Hwang Hyunjin. Sở dĩ người ngoài nhìn vào là biết ngay sinh viên trường khác vào, là vì anh chàng lúc nào cũng mang theo ống đựng giấy vẽ, túi đeo chéo nặng kịch bởi những họa cụ, tuýp màu acrylic và sách vở các thứ. Và hơn hết, nét đẹp mới lạ này chưa từng xuất hiện ở khoa giáo dục của đại học Seoul. Thật khó nếu không lướt mắt qua nhìn một cái.

Hyunjin nghe mọi người bàn tán về mình cũng chẳng mảy may quan tâm lắm. Bởi vì anh đến đây là để đón cậu người yêu bé nhỏ về mà. Nhưng hình như anh đến sớm hơn giờ tan học của Felix thì phải, nên đành ngồi tạm ở ghế dài dưới tán cây vậy. Được một lúc sau đó thì anh thiếp đi do cũng đã được vài ngày rồi không được ngủ, thức suôt mấy hôm khuya chỉ để chạy bài cho kịp deadline. Với cả việc trường anh và cậu cách nhau một khoảng xa, hẳn một tiếng hơn đi tàu nên anh mệt lã người và ngủ thiếp đi khi nào chẳng hay.

Cho đến khi, có người ngồi vào ghế bên cạnh, nhẹ nhàng đưa tay vén tóc lòa xòa trên mặt anh. Hyunjin giật mình xoay sang thì mới phát hiện ra, Felix ngồi cạnh đang mỉm cười nhìn mình. Anh vươn tay ra đòi ôm, cậu cũng không ngần ngại mà nhích người chui tọt vào cái ôm của người nọ. Cảm giác ấm áp truyền vào khắp cơ thể khiến gò má của cậu có chút hồng hào, khi có người đi ngang qua khẽ nhìn và thì thầm to nhỏ gì đấy, cậu mới ngại ngùng thoát khỏi cái ôm của anh. Sau đó, hắng giọng một cái rồi nói.

"Anh đến đây làm gì đấy? Đường xa như vậy cũng đến cho bằng được..."

"Thì tại anh nhớ em a~"

Hyunjin bĩu môi, dùng chất giọng mũi nghe trông rất mè nheo như chú chồn sương đáng yêu vậy. Cậu bị mủi lòng vì dáng vẻ này của anh mà không khỏi bật cười. Nhưng khi quan sát kĩ trên khuôn mặt anh, cậu lại lo lắng và xót xa khi quầng thăm ở mắt có chút đậm và hốc hác đi hẳn.

"Hyunjin à, có phải dạo gần đây học nhiều lắm hả? Trông anh đã gầy rồi, bây giờ nhìn hốc hác hẳn luôn..."

Anh nghe cậu nói vậy, khẽ cười, lắc đầu và nắm lấy tay cậu đưa lên gò má của mình dụi nhè nhẹ vào đấy.

"Anh ổn mà. Dù gì cũng xong việc cả rồi nên anh muốn gặp em ngay."

Cậu bĩu môi một cái, tay cũng rụt về rồi đứng phắt dậy trước mặt anh.

"Đi thôi a. Chúng ta cần phải đi ăn thật nhiều."

"Em muốn bồi anh thành anh Changbin hả?"

"Anh đừng nói vậy. Jisung nó mà nghe được là nó dí đánh anh chết đó!!"

Cả hai bật cười sau câu nói đó của cậu, Hyunjin sau cùng cũng đứng dậy. Tay một lần nắm lấy tay cậu và đan chặt vào nhau. Một lớn một nhỏ cùng bước đi về phía cổng trường, mà biết bao nhiêu ánh mắt dõi theo.

"À... thì ra là bạn trai nhỏ. Chứ không phải bạn gái nào hết..."

"Mà còn là thủ khoa năm nhất, khoa sư phạm trường mình nữa kìa..."

"Tuyệt vời..."

———

"Rốt cuộc buổi hẹn hò của em cũng thành bữa ăn của cả hội là sao vậy?"

Hyunjin vừa nhai cục tok xong thì cằn nhằn nhìn lần lượt từ phía tay trái của mình sang phải. Minho nhàn nhạt húp nước súp chả cá, Changbin cầm khăn giấy lau miệng cho Jisung ngồi ngay bên cạnh, JeongIn thì há miệng ăn đồ của Seungmin đút cho và cuối cùng là Felix, người yêu bé nhỏ của anh ngồi bên cạnh cười khúc khích, đang uống ly sprite của mình.

"Thì cũng do trùng hợp quá còn gì?!"

Jisung nhai nhồm nhoàm, nhún vai nhìn Hyunjin nói. Anh nghe vậy bĩu môi, liếc nhìn cậu cầu sự bênh vực.

"Đúng rồi. Không ngờ trùng hợp đến vậy luôn. Gặp nhau ngay cửa hahah."

Felix cười rộ lên, nghiêng đầu tựa vào vai của anh. À và Hyunjin không nhận được một chút bênh vực nào từ phía bé người yêu cả. Không đâu, anh ổn.

"Cơ mà lâu rồi không cùng nhau ngồi ăn ở đây."

Changbin mỉm cười, vừa gật gù vừa nói, sau đó đánh mắt sang nhìn Minho nãy giờ vẫn im thin thít. Và thế là ánh mắt của mấy anh em còn lại cứ chằm chằm nhìn Minho. Viền tai của ai đấy bỗng dần đỏ lên.

"Khụ. Đừng nhìn anh mày nữa. Lo tập trung ăn đi, vừa ăn vừa nói còn ra thể thống gì."

Nghe anh lớn nói xong, cả đám nén cười xoay mặt đi, tiếp tục bữa ăn của mình. Minho nhìn thấy được cũng chỉ biết bất lực cười khổ nhưng nụ cười sớm dập tắt đi, ngay khi anh đánh mắt sang cặp đôi Hyunjin và Felix đang vui vẻ trò chuyện với nhau. Thấp thoáng trong ánh nhìn đó là sự ái ngại và bối rối. Cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng trong thâm tâm Minho lại vang lên một tiếng lòng.

"Hi vọng cho dù chuyện gì xảy ra... hai em cũng phải thật hạnh phúc nhé! Hyunjin, Felix."

———

:))) lâu lâu drama cho cột sống nó thêm sắc màu. Muâhhah!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com