Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

55

Câu nói giới thiệu bản thân vừa rồi của Felix làm anh phải suy nghĩ. Hẳn là có thể cậu nói vậy vì không muốn bầu không khí ngại ngùng giữa cả ba. Nhưng đổi lại, Hyunjin cảm thấy một chút gì đấy hụt hẫng.

Felix không nói thêm gì nhiều, lặng lẽ đi vào bên trong rồi đặt túi cơm xuống tủ đầu giường. Sau đó liền đưa bó hoa cúc Tana cho Ha Eun, nụ cười đấy vẫn giữ trên môi. Trông giả tạo và gượng gạo, cô đã nghĩ vậy. Ha Eun nuốt xuống một ngụm nước bọt và đôi bàn tay cầm sách run nhẹ trong vô thức. Cô đưa mắt nhìn cậu rồi lại nhìn vào bó hoa kia. Gương mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại lo lắng không thôi, cô nhẹ nhàng đưa tay nhận bó hoa. Nụ cười trên môi của Felix kéo lên một chút rồi tắt ngúm đi, ngược lại, gương mặt lạnh tanh của Ha Eun khi nhận bó hoa khiến cho Hyunjin đứng phía sau cậu đầy vẻ khó hiểu.

"Cảm ơn cậu nhé, Felix. Nhưng như vậy thì phiền cậu quá rồi."

Trong lòng khẽ run lên từng cơn, cậu lại nở một nụ cười nhưng cảm giác khác hẳn lúc nãy. Cô có thể nhìn thấy rõ điều đó qua đôi mắt long lanh và chẳng hề gợn lên một cơn sóng nào. Vô cùng tĩnh lặng.

"Không đâu. Dù gì cậu cũng là bạn thân của Hyunjin mà. Tớ sao có thể không quan tâm được."

Ha Eun nghe vậy, môi bỗng dưng mím lại và cảm giác khó xử cứ bao trùm cả ba như vậy. Cậu cũng nhận thấy được điều đó, cố nén tiếng thở dài, cậu vẫn giữ nụ cười như thế và xoay người nhìn Hyunjin. Anh từ nãy giờ vẫn luôn quan sát cậu và cô, bản thân rõ biết chính mình là người gây ra mọi chuyện nhưng thật ngớ ngẩn thay, anh vẫn cứ đứng đấy và chẳng thể thốt lên một lời nói. Cậu nhìn anh đờ đẫn, mắt cũng vô thức nhìn chằm chằm cậu. Felix nhẹ nhàng xoay đầu nhìn cô một lần nữa rồi nhẹ giọng nói.

"Xin lỗi Ha Eun nhé. Có thể nào cho phép tớ nói chuyện với Hyunjin một chút được không? Bọn tớ sẽ quay lại với cậu ngay."

"Đ-được. Cậu cứ tự nhiên..."

Cô ấp úng trả lời, trông mất tự nhiên và gượng gạo nhưng cô còn có thể làm được gì chứ. Chính cô là người cố gắng níu kéo đoạn tình cảm ngày trước với Hyunjin. Chính cô là người cứ ảo tưởng rằng những ngày qua, sự quan tâm và chăm sóc của anh là xuất phát từ tận sâu trong trái tim anh.

Cô đã nghĩ rằng anh vẫn còn tình cảm với cô. Nhưng có vẻ chỉ là cô thấy thế thôi. Bởi lẽ sự quan tâm đó lại là từ trách nhiệm và thương hại. Chứ chẳng có chút tình yêu nào còn sót lại cả. Nếu nói ra thì là Ha Eun ích kỉ và làm tổn thương người con trai nhỏ bé, tên Felix kia thôi. Cô cảm thấy có lỗi khi đối diện trước ánh mắt đấy, nụ cười đấy. Và bây giờ, chính cô cũng chẳng biết bản thân nên làm gì để giải quyết câu chuyện của cả ba người.

———

Hyunjin đi theo sau Felix, đang từng bước đi dạo khuôn viên thoáng mát của bệnh viện. Anh dõi theo bóng lưng của cậu mà không khỏi cau mày. Vì trông cậu gầy đi nhiều rồi. Nghĩ ngợi mãi trong vô thức, đến nỗi cậu đã dừng chân bên tán cây to hồi nào cũng chẳng hay. Thế mà lại đi trước cậu mấy bước mới nhận ra. Anh vội vàng xoay người tìm thì liền thấy Felix đứng dưới bóng mát của tán cây.

"Yongbok? Sao vậy?"

Anh nhẹ nhàng gọi tên cậu, khiến Felix tưởng chừng như ngày đầu tiên cậu và anh bắt đầu hẹn hò vừa ùa về trong dòng hồi ức. Cậu vẫn đứng đó, không hé môi trả lời. Hyunjin chỉ có thể đi về phía cậu, từng bước gần hơn đến khi nhìn rõ gương mặt cậu đã sớm xuất hiện những dòng nước mắt ngắn dài.

Anh hoảng hốt đưa tay lên gò má đỏ ửng lên vì khóc của Felix, lau đi những giọt nước mắt. Cậu kìm nén tiếng nấc lên của mình đến nỗi đôi vai gầy cứ run bần bật. Những lời muốn nói cũng vì vậy mà nghẹn lại nơi cổ họng.

Hyunjin biết cậu khóc vì uất ức, anh vội ôm cậu vào lòng rồi siết chặt vòng tay của mình. Chóp mũi đặt trên mái tóc lúc nào cũng toả ra mùi hương quen thuộc, anh nheo mày vì lòng đau như cắt.

Khung cảnh này dường như rất quen thuộc, hệt như mùa đông năm ấy khi cậu hỏi anh rằng cậu rốt cuộc là ai đối với anh. Nhưng anh vẫn thẳng thừn đáp anh chẳng có câu trả lời cho câu hỏi ấy. Và chính ngay giây phút này, mọi chuyện tưởng chừng như hạnh phúc đong đầy nhưng anh lại một lần nữa tổn thương cậu. Đúng, không phải cậu không xứng đáng được anh yêu thương như cậu từng nghĩ.

Anh mới là kẻ không xứng với tình cảm mà cậu dành cho anh.

"Yongbok này. Chúng ta-"

"Đừng! Làm ơn đấy, Hyunjin."

Dường như Felix có thể đoán ra được anh muốn nói gì. Dù khóc đến mức chẳng nói nên lời, cậu vẫn ngăn Hyunjin nói lời đấy ra. Cậu biết anh đang nghĩ gì vì có lẽ Felix hiểu anh hơn bao giờ hết. Nhưng cậu không muốn như vậy, cậu không muốn phải kết thúc khi tình yêu này quá đỗi lớn lao đối với cậu.

"Hyunjin, em đã suy nghĩ rất nhiều đấy..."

Anh im lặng để lắng nghe rõ những lời cậu nói, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Dù rằng Hyunjin dường như sắp nói ra câu nói ấy nhưng nghe lời đấy từ cậu, có lẽ sẽ tốt hơn là anh. Bởi lẽ điều đó sẽ tổn thương Felix đến nhường nào. Đoạn Felix ngưng một chút để nín khóc, cậu rời khỏi vòng tay anh và ngước đôi mắt long lanh nhìn sâu vào ánh mắt của người nọ. Giọng nói có chút nghẹn ngào, hai tay vo lại bên đùi.

"Em đã nghĩ bản thân thật ích kỉ và tội lỗi thế nào khi đã phá vỡ tình yêu của anh và Ha Eun. Nếu như em không phải lòng yêu anh, có phải bây giờ hai người đã hạnh phúc bên nhau rồi không? Nếu như em không ích kỉ, mong mỏi được anh đáp trả tình cảm thì có phải bây giờ em cũng đỡ đau lòng hơn khi phải nhìn anh quan tâm cậu ấy như vậy? Và có phải nếu như chúng ta không yêu nhau, cậu ấy hẳn phải không đau đớn vì tình yêu và cả bệnh tật?"

Càng nói cậu lại cảm thấy trái tim mình như bị ai đó dằn xé, đau đến chết đi được. Nhưng Felix không muốn mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này nữa. Cậu không muốn phải chịu thêm đau thương hay uất ức. Cậu muốn lắng nghe theo trái tim của mình, một lần thôi.

"Em... em biết anh muốn kết thúc chuyện tình của chúng ta vì không muốn em phải chịu thêm tổn thương nào nữa. Nhưng mà... em không muốn như vậy tí nào hết, Hyunjin à. Em yêu anh, em yêu anh đến mức nếu không có anh chắc hẳn em không thể sống thêm một ngày nào hết. Vì vậy, em có thể tiếp tục ích kỉ giành lấy anh khỏi cậu ấy được không, Hyunjin?"

Dứt câu, cũng chính là lúc những giọt nước không ngừng chảy dọc trên gò má của Felix. Hyunjin chỉ biết mím môi, nhăn mày và nhìn cậu khóc. Anh đau lắm chứ, khi nhìn thấy cậu khóc vì mình thế này. Anh biết rõ cậu sẽ cảm thấy tội lỗi như thế nào khi biết được chuyện của Ha Eun. Hẳn là ông nội Hwang đã nói rõ cho cậu rồi. Nhưng anh không nghĩ cậu lại lựa chọn tiếp tục trao tình cảm của mình cho anh. Những lời thổ lộ đó hẳn là đã đi đến giới hạn của Felix rồi.

"Yongbok, em không hề có lỗi. Chỉ là anh quá để tâm đến thứ gọi là trách nhiệm thôi. Nhìn thấy Ha Eun ngã quỵ xuống trước mặt anh như vậy... Anh không thể làm ngơ được. Là lỗi của anh khi không giải thích với em lời nào. Là lỗi của anh khi chẳng nghĩ đến cảm xúc của em mà nói ra những lời đau lòng như vậy. Anh nghĩ, trong chuyện này, tất cả là lỗi của anh khi không giải quyết rõ ràng mọi thứ. Nhưng anh chắc chắn rằng, việc lựa chọn yêu em và bên cạnh em đến mãi sau này... là điều đúng đắn nhất mà anh từng làm."

Felix ngạc nhiên trước những lời của anh, cậu tròn xoe mắt nhìn anh và ngỡ ngàng khi thấy nụ cười ấy trên gương mặt quen thuộc. Anh nhẹ nhàng đưa tay lau đi những dòng nước mắt không ngừng chảy kia, rồi đưa tay xoa nhẹ mái đầu ánh nâu của cậu.

"Vì vậy, em không cần phải ích kỉ giành lấy anh khỏi Ha Eun đâu. Anh đã là của em và mãi về sau cũng vậy."

Đoạn anh nói, Hyunjin cúi đầu nhẹ hôn lên trán của cậu một cái rồi tiếp tục nói.

"Anh đã nghĩ rằng mình không xứng đáng được em yêu thương nhưng... anh thật lòng yêu em, Yongbok. Xin lỗi và cảm ơn em. Vì đã luôn dành sự quan tâm, tình cảm của mình cho anh."

"Hức, anh là đồ ngốc!"

Cậu một lần nữa vỡ òa, ôm chầm lấy anh. Hyunjin cũng vươn tay ôm cậu rồi mỉm cười. Có lẽ, đúng như cậu nói đấy. Anh là đồ ngốc, ngốc vì không biết giữ cậu trong vòng tay của mình. Và ngốc vì cứ luôn làm tổn thương cậu. Nhưng giờ thì anh sẽ cố gắng bù đắp lại những thương tổn đó bằng tình yêu của mình dành cho cậu.

"Thôi nào, Bokie của anh! Em khóc nhiều như vậy, con sóc kia sẽ lại cằn nhằn anh nữa đấy..."

"Là tại anh..."

Hyunjin vỗ nhẹ lưng cậu an ủi bé chíp bông của mình, anh mỉm cười bất lực trước câu nói của cậu. Nhưng vẫn ra sức chiều chuộng Felix mà đáp.

"Ừm. Là tại anh."

———

Ở phía xa xa, có một ánh mắt nhìn chằm chằm qua khung cửa sổ, chứng kiến tất cả mọi chuyện dưới khuôn viên bệnh viện. Anh và cậu đang ôm nhau, người lớn vỗ về người bé trông rất hạnh phúc. Ha Eun không biết có suy nghĩ gì chỉ nhẹ nhàng thốt lên một câu rồi xoay người đi vào trong.

"Thật đẹp đôi mà..."

Cô cằm lấy bó hoa cúc Tana, ngắm nhìn một hồi lâu rồi lại tháo giấy gói hoa ra, nhẹ nhàng cắm chúng vào lọ hoa đầu giường. Nhìn sang bên cạnh là túi cơm hộp mà Felix chuẩn bị. Cô nàng mím môi, thì thầm nói.

"Cũng thật sự tốt bụng quá đi... Không nỡ làm tổn thương cậu ấy được."

Đúng vậy, Ha Eun không nỡ. Nhìn thấy đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ chẳng chút gợn sóng ấy, cô không tìm ra điểm nào để bắt nạt Felix cả. Bởi có lẽ cậu đã tự tin hơn cô mấy phần rồi. Tự tin nắm bắt lấy tình yêu của mình, chứ chẳng phải như cô. Từ bỏ rồi lại tìm kiếm lại cảm giác yêu thương sớm chẳng thuộc về mình, một lần nữa.

Ha Eun biết từ khi cố gắng giành giựt lấy Hyunjin khỏi tay cậu. Thì cô đã thua trong trò chơi này mất rồi. Bởi lẽ trong suốt những ngày qua, cô nhận ra rằng anh chỉ trao cho cô sự quan tâm của trách nhiệm và thương hại mà thôi. Được rồi, tỉnh táo lại thôi, Lee Ha Eun. Cô đã tự nhủ thầm với bản thân như thế.

Và cô đã quyết định rồi, tới đây thôi, cô không muốn bản thân mình phải tổn thương hay là khiến cho người khác phải tổn thương nữa. Quá đủ rồi, nếu cứ tiếp tục chỉ càng tệ hơn thôi. Hyunjin hạnh phúc thì cô mới có thể tiếp tục sống và vui vẻ được. Chắc có lẽ đó là tâm nguyện cuối cùng của Ha Eun trước khi bản thân phải phó mặc sự sống chết của mình trên bàn mổ trong vài ngày tới.

"Chà... mình nghĩ quyết định này sẽ không khiến mình cảm thấy buồn đâu. Nhưng mà sao lại đau đến thế này chứ?"

Ha Eun bỗng chốc không thể kìm nén nổi cảm xúc của mình mà bật khóc, mặt úp vào lòng bàn tay che đi gương mặt.Trái tim cô nhói lên từng cơn nhưng không phải vì bệnh của mình... đơn giản chỉ là vì đau lòng trước sự từ bỏ của tình yêu mình trân quý bấy lâu nay mà thôi. Và hẳn là Ha Eun, ngay lúc này đây, cần một ai đó để ở bên cạnh an ủi vỗ về rồi. Nhưng mà, cô chỉ một mình thế thôi. Cô đơn và chẳng có ai bên cạnh. Thật ngốc mà! Suy cho cùng kẻ đáng thương nhất lại là cô.

———

Nhịn không được nên up chapter mới cho mng lun✨ Sắp end rồi đó🥲 thấy được cái kết thế nào chưa ạ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com