6
Những tiết học đã trôi qua, giờ tan học cũng đã điểm ngay khi tiếng chuông vang lên. Tất cả các học sinh trong lớp đều vui mừng, nhiều người phải vươn vai như mới vừa tỉnh ngủ, nhiều người nằm dài ra bàn vì cuối cùng cũng kết thúc cả một ngày học dài. Felix cũng không ngoại lệ, tiết Hàn Ngữ làm cậu tiêu hao hết bao nhiêu chất xám nên bây giờ cảm giác như mới vừa đi đánh trận xong. Nhưng cậu không thể nán lại lâu, cậu muốn về nhà ngay để tận hưởng khoảnh khắc nệm ấm chăn êm.
Felix tất bật dọn sách vở thì bỗng nhiên một bóng đen ập đến, cậu ngước mặt nhìn. Là Hyunjin, cậu đanh mặt rồi nhướng mày như đang hỏi có chuyện gì. Anh cũng không ngoại lệ chỉ nhún vai như thể đang nói không có gì cả. Chưa bao giờ thấy kiểu giao tiếp bằng ánh mắt nào mà ngắn ngủi như vậy, nhưng mà sao họ có thể hiểu được nhau thế. Sau khi Felix xong xuôi hết thì liền rời khỏi lớp, theo sau đó là Hyunjin như cái đuôi vậy, cứ từng bước theo sau cậu.
"Sao cậu cứ bám theo tôi quài vậy?"
Felix dừng chân rồi xoay về phía sau, người nọ thì đang nhìn gì đấy dưới đôi giày nên không cố ý, đụng trúng cái đầu vàng nhỏ kia.
"Uida! Nèeee!!!"
Hyunjin bị đụng trúng cũng đau ê cả đầu nhưng mà Felix biểu tình còn dữ dội hơn. Anh nhịn cười, nghĩ thầm chắc đầu bản thân hơi cứng. Thấy vậy cũng không nở để cậu nhăn mặt mày xấu cả lên, anh vươn tay phủ lên tay cậu đang xoa chỗ bị đau rồi vỗ vỗ nhẹ vài cái.
"Xin lỗi, do tôi thấy giày dơ nên không để ý cậu dừng chân lúc nào. Đụng trúng đầu tôi chắc đau lắm nhỉ haha?"
Hyunjin lại cười thì Felix lại đỏ mặt bối rối, không biết nữa nhưng cậu cảm giác nếu cứ ở gần tên này, cậu sẽ bị bệnh tim cho xem. Bởi có lẽ, cậu dễ dàng bị thu hút không chỉ ở nụ cười hay đôi mắt, hay thậm chí là vẻ bề ngoài xinh đẹp. Mà cậu còn bị thu hút bởi những hành động nhỏ nhặt nữa.
Felix không muốn bị nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng này của mình, nhất là khi ở trước mặt tên ngốc này. Cậu hất tay Hyunjin ra rồi xoay người vừa đi vừa la to để anh có thể nghe thấy. May làm sao hành lang cũng không có ai.
"Đ-đừng có mà đi theo tôi nữa đấy!"
Hyunjin chắc cũng dần dần quen với thái độ này của Felix. Chỉ giữ nguyên vẹn nụ cười, vừa cúi đầu vừa lắc đầu mấy cái rồi ngước lên nhìn hình bóng con người kia nhỏ bé đi trong tầm mắt. Hyunjin thật sự muốn chọc ghẹo Felix mãi thôi, vì anh thấy phản ứng của cậu một lúc lại càng thú vị. Hyunjin lúc này chạy nhanh để có thể đuổi kịp cậu, vừa chạy vừa la to gọi.
"Này Felix!!! Chờ tôi với!!"
———
"Đã bảo là đừng có đi theo tôi rồi mà. Người gì đâu mà cứng đầu thế không biết."
Felix vừa đi vừa đá chân, miệng chu chu không ngừng buông ra mấy lời phàn nàn. Hyunjin chỉ lẳng lặng đi song song với cậu, anh biết nếu anh lên tiếng cãi lại thế nào cũng sẽ bị dỗi. Nên thà không nói còn hơn là người nọ dỗi thì còn ai để anh chọc ghẹo nữa.
Cả hai một lớn một nhỏ đang bước đi dưới sân trường, ánh nắng hoàng hôn buông xuống khiến cho bóng của cả hai cũng dần dần dài ra. Không khí mùa thu rất trong lành và mát mẻ, nhưng cũng gọi là quá lạnh đối với Felix, cậu thầm nghĩ sắp tới sẽ phải tốn tiền mua sắm thêm quần áo mùa đông rồi. Nhưng ngặt nổi, cậu chưa tìm được việc làm thêm. Ở tuổi này để tìm được việc làm thì cũng hơi khó như đào vàng vậy. Felix thở dài một hơi, bỗng dưng có người nhào tới, hai tay choàng cả cậu và Hyunjin ôm vào, là anh Minho.
"Chào hai đứa! Về mà không đợi anh ha?"
"Tưởng anh về trước như mọi khi chứ?"
Felix xoay mặt nhìn Minho, bĩu môi một cái. Hyunjin lúc này vỗ vỗ mu bàn tay của người anh nọ, xoay mặt nhìn Minho rồi bảo.
"Nay em về với anh nha. Anh có đi xe nhà không?"
Minho gật gù, tay lúc này cũng buông xuống. Cả ba từ từ bước ra khỏi sân trường.
"Bình thường vẫn đi xe nhà a. Sao em không chạy môtô của em về?"
Hyunjin không nói, Minho cũng không hỏi thêm vì đã hiểu được vấn đề. Felix thì nghe thấy cuộc trò chuyện của họ nhưng chẳng để tâm lắm, cậu đang bận suy nghĩ làm cách nào để có thêm tiền tiêu vặt. Lúc này đã đến cổng trường, một chiếc xe bốn bánh sang trọng xuất hiện trước mặt cả ba người. Hyunjin nhìn chiếc xe liền lùi một bước, núp sau lưng Minho. Minho thấy phản ứng của Hyunjin như vậy, liền biết cậu đang cãi vả với gia đình, vì khi cậu không chạy xe của mình và nhờ đi xe nhà của anh thì cũng quá đủ để hiểu rõ.
"Chuyện gì vậy?"
Felix ngây ngô hỏi, cửa xe ghế lái mở ra, một người mặc suit đen, sơ mi trắng cùng cà vạt đen trông rất giản dị nhưng cũng toát mấy phần khí chất. Trên tai còn đeo tai nghe, người đó tiến lại gần Hyunjin và gập người vuông góc, chào anh. Felix lúc này chẳng hiểu chuyện gì, bước chân không tự chủ lui xuống và núp sau bóng lưng Minho. Người anh này phải bảo bọc hai đứa em nhỏ thật là cực nhọc biết bao.
"Chào thiếu gia, cậu Lee. Tôi đến để đưa cậu chủ về theo lời dặn của phu nhân Hwang."
Người đàn ông đó chào hỏi xong, liền mở cửa xe sau, ý tứ muốn mời Hyunjin lên xe. Felix lúc này mới nhận ra, hai người đứng bên cạnh mình có gia thế không nhỏ mà là quá lớn đi! Đúng là trời sinh không công bằng, nhưng việc mà Felix phải làm đó chính là chấp nhận thôi. Cậu nhìn sang Hyunjin xem anh phản ứng thế nào, ai ngờ anh chỉ dùng vẻ mặt lạnh tanh đó nhìn người đàn ông kia. Đôi mắt một mí đanh lại, tạo ra một cỗ lạnh lẽo trên đấy. Cậu cảm nhận được nếu tên này mà thật sự nổi giận thì chắc là rất đáng sợ.
Minho thì thấy tình hình có vẻ căng thẳng, vì là lệnh của mẹ Hyunjin nên chắc chắn bọn họ sẽ không buông tha cho cậu. Minho đành phải giải vây cho đứa em tội nghiệp này của mình.
"Xin lỗi, nhưng anh có thể nói với cô Hwang là tôi với Hyunjin cùng Felix đây, có hẹn học nhóm với nhau không?"
Minho vừa mới dứt câu, Felix ló mặt ra một chút để nhìn xem phản ứng người đàn ông kia, ai ngờ tên đó lại đang nhìn chầm chầm mình. Cậu rụt đầu về lại, rủa Minho thầm trong lòng rằng tại sao lại phải nói thêm cả cậu vào. Người đàn ông đó lấy điện thoại ra, gọi cho mẹ Hyunjin, được một lúc thì bên đầu dây kia bắt máy. Thuật rõ lời Minho nói, âm thanh bên trong điện thoại bỗng không còn nữa. Có lẽ phu nhân Hwang đang suy nghĩ một chút sau đó liền nói gì đấy mà người đàn ông này gật gù, rồi cúp máy.
"Phu nhân Hwang nói nếu có cậu Lee đây thì bà yên tâm rồi. Vậy tôi xin phép đi trước, thiếu gia xin nhờ cậu chăm sóc."
Người đàn ông cúi chào rồi lên xe chạy đi, Felix lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mặt tựa vào lưng Minho. Hyunjin thì chỉ cười nhếch mép một cái rồi hất mặt sang hướng khác, nhìn thấy cậu đang tựa vào Minho liền bắt cơ hội lấy tay khều khều tóc của người nhỏ.
"Được rồi. Bây giờ thì em muốn đi đâu thì đi nhé. Anh còn phải đi học thêm ở trung tâm rồi. Hai đứa về cẩn thận."
Minho xoay người, nhìn hai đứa em một cao một thấp của mình, tay vỗ vỗ vai cả hai. Felix bĩu môi một cái, rồi nói.
"Gì chứ? Em tưởng lời anh nói khi nãy là thật."
Hyunjin nhìn cậu rồi hất mặt sang Minho, bảo.
"Anh ấy nói như vậy là biết đang giải vây cho tôi rồi. Cậu biết mà, đời nào tôi chịu học hành gì."
Gương mặt tỏ vẻ đồng tình của Felix làm anh phì cười một chút. Lúc này lại có một chiếc xe khác đến, Minho liền mở cửa xe phía sau, không quên vẫy tay chào tạm biệt hai người.
"Được rồi, về nhà cẩn thận nhé Felix! Em cũng vậy, Hyunjin. Dù sao cũng đừng để mẹ phải lo lắng."
"Em biết rồi."
Hyunjin đáp rồi cũng vẫy tay chào Minho, Felix cũng gật đầu một cái rồi chào tạm biệt anh. Đến khi chiếc xe đã đi khuất, Felix và Hyunjin mới bước đi đến trạm xe buýt, học sinh khác cũng đang trên đoạn đường này về nhà. Do đó, mà lề đường khá đông người, đi không chú ý sẽ đụng trúng người khác. Felix thì đi phía trước, Hyunjin thì chắc chắn ở phía sau cậu. Không vì lý do đặc biệt nào để anh cứ phải đi phía sau cậu cả, chỉ là anh sợ nếu cậu có vấp té thì anh còn đỡ kịp.
Chẳng hiểu sao anh lại quan tâm cậu nhiều như vậy nữa, nhưng chỉ là trực giác mách bảo anh phải bảo vệ người này.
———
Hoi chap này nhảm loằn lắm mng ;( mà chờ tui update nhoa. Ủng hộ tui thật nhiều để có động lực viết fic nhoa. Iu mng
To be continued
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com