Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

bốn

14.

felix không nói dối về khoản bang chan giám sát em gắt gao - em chỉ nói chưa tường tận: bang chan biết hết mọi điều em nói và mọi việc em làm. thành ra việc họ hẹn hò, bằng cách nào đó hyunjin không sao biết được, đã đến tai anh và khiến anh điên tiết chưa từng thấy.

họ đang ngồi bên cạnh nhau trên đồng hoa như thường lệ khi bang chan bất thần xông đến và thiêu đốt gần như toàn bộ những bông hoa xung quanh. hơi nóng của anh không dịu dàng như của felix. nó bừng bừng, dữ dội, và nguy hiểm vô cùng.

"... hóa ra em bỏ anh là để đến đây à?" bang chan nói. anh chỉ nhìn hyunjin đúng một lần và quay mặt sang để nhìn felix, như thể thấy rằng cậu không đáng để anh nhìn. "để đến đây gặp một người của tộc mặt trăng sao?"

"chan, em không -"

nhưng felix không kịp giải thích gì hết: bang chan đã lao đến chỗ cậu và trông có vẻ như muốn nghiền nát cậu ra thành hàng ngàn mảnh. mà có thể anh sẽ làm thế thật.

"chan!" em chắn trước mặt hyunjin. sức nóng cộng hưởng từ cả hai khiến cậu phải lùi ra xa. "đừng làm đau hyunjin mà."

"tránh ra."

"không!" felix lắc đầu quầy quậy.

"anh không nhắc lại đâu, felix. tránh ra."

"em sẽ về với anh." em nói, gấp gáp khi thấy bang chan định tấn công hyunjin. cậu chỉ có thể đứng đực ra đó, không nói gì. "em sẽ - em sẽ về. em sẽ không quay trở lại đây nữa, được không? em sẽ đi theo anh, em hứa."

anh lùi lại. "em hứa chứ?"

felix gật đầu liên tục. mặt em tái đi vì nỗi sợ và vì em khóc rất nhiều. em khóc mà hoàn toàn không hay biết mình khóc.

"vậy thì về thôi." bang chan nói. sau đó anh ôm lấy eo felix và kéo em đi thẳng. em không kịp nhìn cậu một lần nào và cũng không kịp nói gì.

hyunjin bị bỏ mặc trên đồng hoa. xung quanh cậu toàn là những bông hoa yêu thích của felix, đung đưa và rì rào như thể để an ủi cậu.

15.

felix không quay lại chỗ đồng hoa của em nữa.

điều đó cũng dễ hiểu - vì bang chan không để em đi. anh không để felix tham dự những buổi họp thường niên của các vị thần và cũng không để em xuất hiện ở bất cứ đâu. hyunjin nhớ em quay quắt. cậu đi bộ một mình ra chỗ đồng hoa và cố tìm cho bằng được cái ấm ảo mộng mơn man trên da mình. dĩ nhiên là chẳng có gì ngoài những luống hoa nối tiếp nhau. từ khi em không ra đây nữa, chúng trở nên ủ rũ như thế nào đó và bắt đầu gục dần.

cậu nhớ đến lời mẹ dặn. mẹ nói cậu có thể yêu, nhưng đừng nên yêu người của tộc mặt trời. đó là một tình yêu không mấy tốt đẹp, khó có kết quả. cậu đã làm đúng việc duy nhất mẹ ngăn và đi yêu một tiểu mặt trời. tình yêu của họ có thể tạm gọi là tốt đẹp nhưng không thể nói là có kết quả được. nếu có - ấy là kết quả của bang chan và felix. một kết quả cũng không được đẹp đẽ gì cho cam.

cậu nằm và chờ đợi cho đến khi trời tối hẳn. và cậu đợi từ ngày này sang ngày khác. không giống như ở nhân giới, ở đây ngày đêm thường bất phân. cậu đợi felix tính cho đến giờ đã là mười ngày liên tục. trong tất cả những ngày ấy - không một ngày nào là có nghĩa.

trong người cậu chỉ có nỗi đau. cậu lấp nỗi đau này bằng sự chờ đợi, dù là trong vô vọng.

16.

nhưng felix vẫn tìm đường lẻn ra ngoài được. em chạy ngay đến đồng hoa để tìm hyunjin vào ngày thứ mười tám, lúc đó cậu đang suy tính xem mình có nên cảm tử xông vào vương quốc mặt trời lần đầu cũng như lần cuối hay không.

"felix -" cậu nói. mười tám ngày qua thu ngắn lại chỉ còn một giờ. cậu nhìn em thật lâu, thật kỹ càng, cho dù họ không thể đứng sát nhau.

"bang chan sẽ không để em đi." felix nói ngay. giọng em run rẩy. hyunjin không nhìn rõ được mặt em vì khoảng cách giữa họ quá xa, nhưng cậu đồ rằng em cũng đang đau khổ. "anh ấy nói - nếu em đi theo anh, bang chan sẽ tuyên bố chiến tranh với tộc mặt trăng."

hyunjin biết bang chan là người quyết đoán. anh có thể chưa lên ngôi chính thức nhưng thần mặt trời gần như đã giao toàn quyền cho anh. nếu anh muốn chiến tranh sẽ không có ai ngăn được cái anh muốn. ngoại trừ - dĩ nhiên - felix.

hyunjin biết anh quyết đoán, biết anh rồ dại, biết anh điên cuồng. cậu chỉ không tường tận được cái điên cuồng rồ dại quyết đoán của anh đến đâu.

"em chỉ có thể gặp anh những lúc như thế này thôi." felix nói. "mà cũng không còn lâu nữa - sắp tới bang chan nói anh ấy muốn tổ chức đám cưới."

cậu thấy nong nóng trong dạ. chuyện đó rất bất thường, vì người của tộc mặt trăng vốn mang tiếng là lạnh từ trong ra ngoài. từ lúc cậu gặp em chuyện bất thường cứ xảy ra liên tiếp như thế. một cái nóng không đến từ felix mà đến từ chính cậu - từ sự giận dữ âm ỉ sục sôi như nham thạch.

felix túm lấy một bông hoa và nghiền nát nó trong tay mình. sau đó em thả tay ra, nhìn những cánh hoa nát bẹp rơi xuống. hyunjin biết em, cũng như cậu, đang chịu đựng một nỗi buồn lớn lao khủng khiếp. nỗi buồn vô hình khiến vai em chùng xuống dần dần và run lẩy bẩy. cậu có thể nghe thấy tiếng em sụt sùi, và rồi từ cái sụt sùi đó chuyển sang nức nở.

hyunjin những muốn ôm lấy em vào lòng. từ lúc họ bắt đầu mối quan hệ này cậu đã muốn thế: muốn được gần gũi em, ôm ấp em, chạm vào em. nhưng cậu là người của tộc mặt trăng. cơ thể cậu không được làm bằng một thứ kim loại chịu nhiệt bất hoại, mà chỉ bằng da thịt bình thường, lạnh lẽo. cậu sẽ chết trước cả khi được ôm em cho trọn vẹn.

thỉnh thoảng hyunjin nghĩ họ bị nguyền rủa. một lời nguyền từ mẹ tạo hóa tối cao giáng xuống hai sinh vật đáng thương - lời nguyền của sự chia cắt vĩnh hằng.

"... đừng khóc." hyunjin bất chấp nhích lại gần hơn chút nữa. ở khoảng cách này cậu chỉ cảm thấy hơi ran rát trên da chứ chưa đến nỗi cháy xém. "đừng khóc mà."

"nhưng - nhưng mà bọn mình phải làm sao đây? em chỉ muốn ở bên anh thôi, không phải bang chan. em không muốn đám cưới chút nào." felix nói. hai bên gò má em toàn nước là nước. đôi mắt màu vàng sáng của em đã lịm bớt độ rực rỡ của nó. "hyunjin, em -"

"tránh xa felix ra."

hyunjin nghe thấy tiếng bang chan trước cả khi cậu kịp thấy anh. một vầng lửa dữ dội cắt ngang giữa cậu và em, và khiến cậu phải lùi lại theo bản năng. bang chan đã đến. anh đã đến - trên cỗ xe hừng hực cháy oai phong mà anh vẫn cưỡi vào mỗi buổi sáng khi mặt trời mọc.

"chan hyung!" felix gọi, hốt hoảng. lửa không ảnh hưởng được gì đến em, và một phần cũng là vì bang chan không tổn hại em bao giờ. "đừng có làm đau hyunjin."

bang chan không thấy vui về việc đó, dĩ nhiên, nhưng em đã đứng bật dậy và loạng choạng ôm lấy cánh tay anh.

"anh đã nói em không được gặp nó nữa rồi mà." bang chan nói. hyunjin vẫn còn cảm nhận được sức nóng trên da mình, và cậu đứng dậy để đối mặt với anh.

"em chỉ -"

cánh tay không được felix ôm của bang chan vươn sang để bóp cằm em trong một cú bóp gần như muốn nghiền nát xương. anh có thể không tổn hại felix nhưng thỉnh thoảng anh vẫn có thể làm đau em.

"đừng có cãi lời anh." bang chan gằn từng tiếng một. "em không được phép cãi lời anh."

felix không nói gì. một phần là do em không nói được do bang chan còn đang siết chặt quai hàm em, phần còn lại có lẽ là do nỗi sợ. em chỉ gật đầu vẻ cam chịu và tiếp tục nức nở.

"tốt." bang chan thở ra. anh lỏng tay và chuyển sang vuốt ve gò má felix. một cử chỉ nhẹ nhàng đến gần như không thể tin được. "xin lỗi nhé, anh không cố ý làm em đau đâu."

sau đó anh ôm chặt lấy eo felix và siết em trong một cái ôm khác cũng gần như muốn nghiền nát xương.

"mình về thôi." anh nói. "nếu anh phát hiện em dám gặp nó lần nữa - lần tới anh sẽ không nhắm trượt đâu."

felix quay lại nhìn hyunjin một lần cuối cùng. cậu đứng chôn chân ở đó, ngay chỗ em vừa đứng, và nhìn cả hai. 

và cảm giác toàn bộ nội tạng bên trong mình bị thiêu ra tro.

tbc;

dạo này bận thật sự ;;  xin lỗi vì đã để mn chờ lâu ạ...

sin được nói là mình không khoái lắm yếu tố luận loan - mình chỉ thấy nó khá phù hợp với chuyện liên quan đến thần thoại các thứ... 

(với cả thật sự là mình cũng mê chanlix...)

(hehe)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com