𝒂𝒍𝒍𝒆𝒊𝒏
Một trong những thói quen mà Hwang Hyunjin cảm thấy rất khó bỏ đó chính là bản thân luôn chìm đắm vào trong những cuộc vui chơi nơi sầm uất nhất thời, nhấm nháp từng giọt rượu ngọt xen lẫn sự cay nồng tan chảy khắp cơ thể, đắm đuối trong nụ hôn cùng vài lời tán tỉnh với một số cô gái.
Trong cái bầu không khí hộp đêm tràn đầy vui vẻ, cuồng nhiệt ấy, người người cùng nhún nhảy dưới những ánh đèn led nhấp nháy hoà vào cùng nhịp điệu của tiếng nhạc xập xình lấn át cõi không gian. Hyunjin luôn xuất hiện tại hộp đêm với hình ảnh là một quý ông lịch lãm đồng thời cũng vô cùng ăn diện, hắn mặc lên cho mình là một chiếc áo sơ mi lụa màu đen, được đóng thùng hững hờ ở phía trước tạo ra một khí chất toả sáng. Trên tay hắn luôn đeo một chiếc đồng hồ bạc, mái tóc vàng như ánh mặt trời rạng rỡ được chăm chút vuốt keo thành kiểu dáng 3:7. Mỗi buổi tối trôi qua, Hyunjin luôn ngồi đó bầu bạn với những chai rượu vang đắt tiền cùng vài cô gái bên cạnh, mọi thứ dường như đã trở thành thói quen dù cho hắn bắt đầu cảm thấy hững hờ và nhàm chán.
Bởi vì ít ra khi đắm chìm trong những cuộc vui chơi ấy, sự cô đơn trong trái tim hắn phần nào đó mới cảm thấy được lấp đầy.
"Xin lỗi quý khách, hành vi quấy rối vừa rồi chính là một sự thiếu tôn trọng với đồng nghiệp của chúng tôi."
Một giọng nói trầm bất chợt vang vọng lên giữa những tiếng nhạc xập xình mang đầy sự ồn ã. Hyunjin khẽ đảo mắt sang khu vực bàn bên cạnh, nhận thấy có một mâu thuẫn nhỏ xảy ra ngoài ý muốn. Chủ nhân của giọng nói trầm ấm ấy là một người con trai sở hữu một thân hình gầy guộc, khoác lên trên vai mình là bộ trang phục của vị trí bartender. Việc một chàng trai pha chế, người lẽ ra chỉ cần đứng tại một chỗ tạo ra những thứ thức uống gây nghiện, lại phải có mặt tại nơi phục vụ tận chân khách hàng quả nhiên vô cùng hiếm có.
"Thôi bỏ đi anh..."
Người thiếu nữ có một chút lo lắng khi mà nắm lấy vạt áo của cậu thanh niên bên cạnh, cô không muốn đồng nghiệp phải gây thù oán với ai chỉ vì vị khách đó sờ soạng lên mông mình. Nhưng có lẽ chàng trai nhỏ bé này chẳng phải là một kẻ dễ dàng nhún nhường trước người khác, trong ánh mắt cậu khi ấy hiện lên sự kiên định và mạnh mẽ đến mức gã đàn ông phải ngỡ ngàng, dường như muốn lấy lại sự công bằng cho người thiếu nữ thấp cổ bé họng kia.
"Tôi hy vọng ngài có thể đưa ra được một lời xin lỗi tử tế."
Bỏ mặc lời của người đồng nghiệp nữ ngoài tai, chàng bartender điềm đạm tiếp tục lên tiếng. Giọng nói trầm như một tiếng nhạc của Violoncelle thật khác xa so với ngoại hình nhỏ bé của cậu. Chỉ có thể thấy rằng vị khách này sau đó ngập ngừng và khó xử, cuối cùng vẫn không phục mà nói ra lời xin lỗi.
Cuối cùng, chàng pha chế lịch thiệp đưa người thiếu nữ phục vụ kia rời đi, còn dặn dò cô rằng lần sau này có chuyện gì hãy thông báo cho cậu để giúp đỡ. Mà toàn bộ sự việc ngay lúc ấy, đã được Hwang Hyunjin thầm lặng chứng kiến hết một cách rõ ràng.
Đôi mắt hẹp dài vô thức dõi theo bóng lưng rời đi của người pha chế, giữa khoảng cách mỗi lúc càng dần xa và được lấp đầy bởi đám đông nhún nhảy theo điệu nhạc. Trong lòng Hwang Hyunjin bấy giờ đây liền dấy lên vô vàn sự tò mò với rất nhiều câu hỏi, hắn không thể nhận ra bản thân đã vô tình chú ý đến người ấy bắt đầu từ lúc nào.
Thật đẹp. Đó là những gì trong đầu Hwang Hyunjin đã nghĩ.
Thế nhưng hắn vẫn luôn khẳng định đó chỉ là một dấu chấm nhỏ lướt qua cuộc đời dài đằng đẵng của mình. Sống hơn hai mươi năm trôi qua, Hyunjin chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải lòng một thành phần thấp kém tại một nơi chỉ phù hợp tìm kiếm những niềm vui nhất thời. Hắn không muốn bản thân dây vào những rắc rối. Cho dù bố mẹ luôn để mặc cho Hyunjin sống một cuộc sống ăn chơi sa đọa như hắn muốn, nhưng một khi họ yêu cầu hắn kết hôn, Hyunjin vẫn an phận nghe theo sự sắp đặt hôn ước của gia đình.
Chán ngắt với những ả thiếu nữ xung quanh đang ve vãn, Hyunjin đã quyết định chấm dứt bữa tiệc của đêm nay. Quả nhiên chàng trai hôm nay thật sự khác, các cô gái đưa ánh mắt tiếc nuối nhìn bóng lưng hắn rời đi khi ban nãy vẫn còn tán tỉnh dang dở. Hwang Hyunjin chưa bao giờ tàn tiệc sớm như vậy.
Sự việc ngày hôm nay đã vô tình phá vỡ thói quen vốn đan chặt vào cuộc đời hắn bao nhiêu năm trôi qua. Hyunjin bước đi, chỉ là không nhận ra bản thân đã vô thức dáo dác đưa ánh mắt kiếm tìm, thế nhưng xung quanh hắn giờ đây chỉ còn là một biển người vui vẻ hoà nhập vào bữa tiệc. Hắn lách qua đám đông để rồi bước đến quầy pha chế, sự thất vọng nhanh chóng xuất hiện trong ánh mắt khi nơi đó lúc này chỉ còn lại một vài nhân viên bartender.
Đừng nói rằng cậu ta và ả thiếu nữ kia đang xơi nhau ở một góc nào rồi nhé. Tâm trí bỗng không ngừng hình thành lên những hình ảnh tràn đầy đồi truỵ và đen tối. Hyunjin chậc lưỡi, quay lưng rời đi trong một sự bực bội.
Cánh cửa dày dặn được mở ra. Đằng sau không gian nhộn nhịp và sôi động ấy là một màn đêm tĩnh lặng với những ánh sao sáng giăng đầy trên bầu trời. Một vài người lẻ tẻ đứng bên ngoài hộp đêm để hút thuốc và trò chuyện. Đập vào mắt hắn ngay lúc này là một bóng dáng quen thuộc đang dựa lưng vào bức tường ở một góc, trên tay cầm là một điếu thuốc lá đã cháy rụi được phân nửa một hồi lâu.
Đồng tử nơi con mắt của Hyunjin có đôi chút dao động, trong lòng nôn nao mang nhiều phần ngỡ ngàng khi cuối cùng cũng có thể trông thấy được người ấy. Chẳng hiểu sao bấy giờ hắn lại thấy nhẹ nhõm. Ít nhất mọi chuyện đã không diễn ra theo những gì mà hắn tưởng tượng.
Dưới nơi ánh mặt trăng dịu dàng soi sáng gương mặt người ảm đạm, đôi khi vài cơn gió nhẹ kéo đến mang theo tiếng vi vu của những tán lá cây đung đưa phía đằng xa. Trong đáy mắt của chàng bartender lúc này chỉ có thể trông thấy vô vàn nỗi buồn và mệt mỏi. Mái tóc màu đen dài vốn buộc gọn nửa đầu giờ đây sớm đã loà xoà mà rũ xuống. Từng giây phút trôi qua, cậu không hề hút thuốc, chỉ đăm chiêu đưa mắt nhìn từng tàn thuốc lá rơi ra và biến trở thành tro bụi.
Suy nghĩ một hồi lâu, suy cho cùng Hyunjin vẫn quyết định bước đến.
"Này cậu, có bật lửa không? Cho tôi mượn."
Nghe thấy giọng nói lạ vang vọng bên tai, lúc này chàng thanh niên theo quán tính mà ngẩng lên và đưa ánh mắt nhìn hắn.
Và đó chính là khoảnh khắc đầu tiên, Hyunjin được ngắm nhìn chính diện gương mặt ấy một cách rõ ràng.
Quả nhiên cậu thật sự rất đẹp. Dòng suy nghĩ này một lần nữa lại chạy vụt qua trong tâm trí. Trái tim trong lồng ngực hắn bỗng hẫng lại một nhịp. Toàn thân dường như bất động như một đứa trẻ lần đầu biết say lòng sau ngần ấy năm trôi qua. Mọi chuyện sẽ ra sao nếu đêm nay hắn có thể chứng kiến gương mặt xinh đẹp này khi cả hai cùng làm tình và lắng nghe âm thanh cậu rên rỉ?
"Đây."
Chàng bartender đưa bật lửa ra, hai đầu lông mày nhíu lại khó hiểu trước biểu cảm của người kỳ lạ.
Nhận lấy chiếc bật lửa, Hyunjin bắt đầu châm cho mình một điếu thuốc và ngước đầu lên cao, điềm đạm phả ra một làn khói đặc quánh nhưng lại tan vào trong không khí một cách vội vàng.
"Tôi vẫn luôn tự hỏi, giữa không gian vui chơi không lành mạnh như này, liệu việc bị quấy rối tình dục có được bình thường hoá hay không?"
Hyunjin khẽ dựa lưng vào bức tường, chỉ cách xa khoảng cách của người bên cạnh một vài centimet. Hắn trông chờ vào thái độ của người ấy, bởi trước khi sự việc đó diễn ra, hắn vẫn luôn nghĩ rằng việc con người tán tỉnh và ve vãn nhau trong hộp đêm là một điều hiển nhiên thường gặp phải.
"Mặc dù điều ấy có xảy ra thường xuyên, nhưng nó chỉ hợp pháp khi có sự chấp thuận của cả hai người."
Cậu nhanh chóng phản bác, trong khi thả điếu thuốc lá xuống rồi bắt đầu giẫm đạp. Hyunjin không nói gì, chỉ tiếp tục thả ra những làn khói thuốc trắng và trầm lặng suy nghĩ lời cậu nói. Một vài phút trôi qua, hắn bắt đầu đổi chủ đề:
"Trông cậu trẻ như vậy, có đủ tuổi để đi làm ở đây không thế?"
"Hãy cẩn thận lời nói. Tuổi của tôi có thể đi tù nếu ngay bây giờ tôi giết chết anh."
Chàng bartender nhíu mày và khó chịu đáp lại. Thế nhưng lời đe doạ này lại làm cho hắn bật cười lớn. Hyunjin đưa mắt nhìn xuống người thấp hơn, thầm đánh giá tên nhóc này trông nhỏ con vậy thôi nhưng lời nói lại đanh thép vô cùng.
"Nếu đã trưởng thành như lời của cậu nói, vậy thì... cho tôi một đêm của cậu có được không?"
Khoé môi hắn khẽ kéo lên một nụ cười, đưa tay lên chạm lấy mái tóc mềm mại của chàng trai, dường như muốn ép sát cậu vào tường mà không tạo cơ hội để cho cậu chạy thoát, nhanh chóng thu gọn lại khoảng cách chưa đầy một gang tay.
Trước thế chủ động đột ngột của người kia, ấy vậy mà chàng bartender chẳng hoảng sợ như Hwang Hyunjin tưởng tượng. Cậu nghiêng đầu, thuận theo lời tán tỉnh của hắn. Hai tay khoác lên cổ người phía trước và vui vẻ trả lời:
"Nói trước là một đêm của tôi đắt giá lắm đấy."
Đối diện với lời cảnh báo đó, Hyunjin chỉ nhoẻn miệng cười. Hắn giàu có như vậy, việc trả tiền qua đêm với ai đó chỉ là chuyện cỏi con.
Dường như đắm chìm trong ánh mắt của cậu mang đầy trêu đùa và mời gọi, tiếng nhạc dồn dập vang đằng sau bức tường như tiếp nạp thêm cho hắn càng nhiều chất kích thích. Trong khoảnh khắc, hắn đặt tay lên đằng sau gáy tóc cậu kéo lại, hung hăng tấn công bờ môi ngọt ngào ấy, mãnh liệt như một con thú hoang khi gặm nhấm lấy nó, quấn quít và chơi đùa như một món đồ chơi yêu thích thuở còn nhỏ.
Để miêu tả cảm xúc mãnh liệt ngay khi ấy, Hyunjin chỉ có thể nói rằng bản thân hắn như đang được bước vào nơi miền đất của cực lạc. Đôi môi của chàng bartender chính là chất kích thích khiến một kẻ lần đầu được thử sức như hắn chẳng thể dứt bỏ ra. Hắn cảm thấy toàn thân mình bắt đầu rạo rực như lửa đốt, lồng ngực thì đập kịch liệt gào thét như chìm trong biển lửa.
Len lỏi đưa đầu lưỡi vào khuấy đảo hết toàn bộ khoang miệng cậu, âm thanh nhóp nhép của dục vọng lấn át cả không gian. Thậm chí hắn còn nghiêng đầu sang để kéo nụ hôn sâu hơn nữa, cảm nhận được một chút hương men rượu vẫn còn vương vấn nơi đầu lưỡi sau bữa tiệc. Mười đầu ngón tay hắn từng chút một đưa lên, và rồi luồn vào từng lọn tóc của người đang được ôm gọn trong lòng mình.
Dường như Hwang Hyunjin chẳng thể kiểm soát nổi cơn dục vọng được nữa, cảm xúc sung sướng và hưng phấn không ngừng dâng trào lên đỉnh điểm. Yết hầu của hai người con trai trưởng thành chuyển động theo nhịp điệu, đầu lưỡi nhạy cảm quấn lấy nhau trêu đùa suốt bao nhiêu phút trôi qua, dòng chỉ bạc óng ả đã chảy dọc xuống một nửa nơi chiếc cổ trắng nõn.
Ngay sau khi cột hơi trong buồng phổi đã bị tiêu sài hết, Hyunjin mới ngậm ngùi kết thúc một nụ hôn sâu đậm, trước khi dứt ra hẳn còn luyến tiếc gặm lấy một lần nữa bờ môi đỏ sưng tấy.
Cả hai người mơ màng thu gọn bóng hình đối phương trong tầm mắt. Lấp đầy khoảng không gian tĩnh lặng ngay khi ấy là một âm thanh thở gấp gáp mang đầy sức nóng của con người. Trông thấy sự ngại ngùng biểu hiện trên gương mặt từ phía người nhỏ hơn, Hyunjin khẽ nhoẻn miệng cười mang đầy sự ấm áp. Mái tóc dài của cậu đã vô tình bị hắn nắm đến rối bù như chú mèo vừa ngủ dậy. Mạnh miệng như vậy thôi, thế nhưng chàng bartender này sớm đã đỏ mặt như một trái cà chua rồi.
"Tôi muốn nữa."
Dứt lời xong, Hyunjin định cúi xuống hôn cậu tiếp. Thế nhưng ngay sau đó, nơi hắn hạ cánh xuống không phải bờ môi mềm mại của ai kia mà là một bàn tay nhỏ bé đã ngăn chặn giữa cả hai lại.
Hắn giương lên một ánh nhìn khó hiểu. Chỉ là chưa kịp thốt lên một câu nói nào đó, ngay sau ấy chàng bartender đã cắt lời:
"Cảm thấy thoả mãn đủ chưa?"
Sắc mặt của Hyunjin chợt trầm đi khi đưa ánh mắt hẹp dài nhìn sang cậu, cho dù trong lòng có đôi phần bất ngờ và nhiều phần hụt hẫng nhưng cái tôi quá lớn khiến hắn phải tỏ ra vẫn bình ổn.
"Tôi không thích làm tình một đêm với người khác. Anh đi mà tìm mấy gã trai bao trong quán để thoả mãn nhu cầu đi."
Đối phương bắt đầu cất lên với một âm giọng lạnh nhạt, khác hẳn với thái độ ngọt ngào mời gọi hắn ban nãy. Và rồi cậu giật lấy chiếc bật lửa từ lòng bàn tay của hắn, quay lưng bước trở về hộp đêm không một chút tiếc rời.
Hyunjin dường như đã vô cùng bối rối, lần đầu trong cuộc đời hắn cảm thấy hổ thẹn khi bị một ai đó từ chối mình như vậy. Cứ ngỡ chàng bartender ấy đã mềm lòng trao thân mình cho hắn, vậy mà cuối cùng đối phương lại xù lông lên như một con mèo và nhanh chóng rời đi.
Hyunjin ngẩn ngơ nhìn tấm lưng nhỏ bé trong một bộ trang phục pha chế được khoác lên cẩn thận, dõi theo cho đến khi cậu khuất hẳn đằng sau lớp cánh cửa. Chẳng biết bản thân đã vô thức đưa tay lên vân vê cánh môi và nhung nhớ cảm giác hưng phấn ấy từ khi nào.
Tiếc quá, chưa kịp hỏi tên cậu ấy mất rồi.
「 continue 」
「 30042024」
「 hy 」
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com