Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

bế tắc bắt đầu

"Anh ơi" seungmin khẽ cất tiếng nói.
Trời bắt đầu vào lạnh rồi, những lọn gió khẽ luồn vào lỏn tóc của em , khiến nó bay phấp phới cùng với cảnh hoàng hôn đang dần dâng lên.
Em ơi, em đẹp quá.

"Ơi, anh nghe" Hyunjin khẽ vuốt những lọn tóc rối vì gió thổi của em.
Anh nhìn vào đôi mắt của em.
Ôi cái đôi mắt trong sáng nhưng cũng chứa thật nhiều phiện buồn ấy, sâu trong tâm tư em có những gì, em có thể kể cho anh nghe không em? hỡi người anh yêu.

"Em...em đã nói rồi" em cuối gầm xuống
"Em nói hết ra rồi" em nhấn mạnh một lần nữa.

Anh xoa đầu em thế cho một lời động viên
"Sao rồi em, em có thấy thoải mái hơn không?"

"Có. nhưng mà anh ơi.." giọng em run run, nhưng em không khóc, em chỉ sợ phải nhớ lại cái lúc em nói ra những bí mật của em với ba mẹ.

Em thật sự đã nói về giới tính của em, tình cảm của em dành cho chàng trai có nốt ruồi nhỏ ở mắt làm em mê đắm ấy.

Nhưng anh ơi.. sao họ lại nhìn em bằng ánh mắt khinh thường như thế?

"Nhưng mà sao hả em? bình tĩnh nào, hãy kể cho anh biết nhé?" anh trấn an em, bằng những lời nói ngọt ngào nhất, những hành động như thể chạm vào trái tim em khiến em mềm nhũn.

"..Mẹ em nhìn em với ánh mắt đau buồn lắm anh ơi.. Ba em sao?.. ông ấy mắng em bằng những lời lẽ mà em không thể tưởng tượng ra, ông ấy bảo em không xứng đáng ở căn nhà ấy, không xứng đáng làm con ông ấy.. và không xứng đáng được sinh ra" em buồn chứ. em nghĩ ba mẹ sẽ hiểu thấu cho em, vậy mà..

"Tại sao hỡi anh ơi.. họ luôn muốn biết nhiều sự thật, nhưng khi biết rồi lại không chịu chấp nhận nó?"

Chuyện tình của người ta thì thuận buồm xuôi gió
Đến lượt chúng ta sao lại khó khăn như thế này.

"Đôi ta.. thực sự kinh tởm lắm sao anh?"

Em nhìn anh, bằng ánh mắt long lanh ấy, nó chứa đầy những câu hỏi và nó cần được trả lời.

Em không xứng đáng được hạnh phúc hả anh ơi?

"Không em ơi. ít nhất chúng ta, đã có được một kỉ niệm thật đẹp, chúng ta xứng đáng được yêu mà đúng không em?" Anh nhìn lại em , ánh mắt ân cần dịu dàng như trước giờ anh dành cho em.

"Tình yêu chỉ đơn giàn là yêu thôi. Không cần phải phân biệt giới tính. Chỉ cần bên nhau hạnh phúc, vậy là mãn nguyện lắm rồi nhỉ em?"

Anh nhìn thẳng vào mắt em, như chứng minh rằng câu nói của mình là thật sự đúng. Nó an ủi em bớt đi phần nào.

"Đúng rồi nhỉ? chúng ta đã hứa sẽ đi cùng nhau rồi mà" Những câu nói của anh làm em đỡ buồn đi nhiều rồi.

Em khẽ mỉm cười.
Anh thấy rồi, cái nụ cười anh luôn một mực yêu ấy.
Xinh quá, liệu anh có thể đặt bờ môi khô khốc của mình vào nó không nhỉ?
Chả phải chúng ta cũng hay từng làm vậy sao.
Nhưng anh vẫn còn sợ lắm.
Anh cảm thấy anh không xứng với em.
Vì em là thiên thần, còn anh chỉ là một kẻ hèn nhát bỏ nhà ra đi thôi.

Anh thầm nhớ lại lúc trước.

Từ khi anh biết anh yêu em, anh đã nói hết ra với gia đình.
Anh không mong họ chấp nhận, anh chỉ nói hết tâm tư của mình ra cho đỡ mệt nhọc thôi.
Và tức nhiên như những gì anh nghĩ, họ chửi mắng anh, thậm chí còn đánh anh.
Tối hôm đó anh quyết định dọn hết tất cả đồ rồi ra khỏi nhà, mãi mãi không quay về.
Vốn dĩ căn nhà đó trước giờ đâu có muốn anh tồn tại trong đấy.
Anh chỉ cố gượng sống, cố sống đến lúc tìm được lí do để bỏ nhà ra đi.

Và lí do đó là em.

Sau đó, anh tìm đến em.
Em ơi, anh có phiền quá không em? Khi chưa làm được gì cho em mà đã gây phiền phức cho em như vậy rồi.
Phải để em tìm trọ hộ anh, cho anh đồ ăn nữa vì khi đi anh chả đem đồng bạc nào cả.
Thậm chí còn tìm việc làm cho anh nữa.
Anh tự thấy mình chỉ là một kẻ gây phiền toái cho người khác.

Nhưng em thì khác, em tận tình giúp đỡ anh.
Bằng những cử chỉ hành động quá đỗi dịu dàng, tốt bụng.

Anh thấy thương em quá, Seungmin của anh.

Em bảo em không thấy phiền đâu, được giúp anh em còn rất vui nữa là.
Em cứ như thế, cứ giữ nguyên nụ cười tươi đẹp trên môi ấy.
Nhưng anh biết rằng em có nhiều chất chứa trong thâm can mà chưa giải phóng ra được.

Anh biết em có một gia đình nghiêm khắc, em luôn bị đàn áp bởi chính gia đình của mình.
Họ luôn muốn em phải thật hoàn hảo, đặt nặng kì vọng vào em.

Em nói anh em mệt lắm, em chỉ muốn nói hết tất cả những gì trôn giấu sâu trong tâm can mình thôi.

Vậy thì hãy để anh nhé?

Anh sẽ cho em thấy sự tự do bình thường.
Cho em biết vui buồn, để trái tim em nhận ra những cảm xúc khác.

Vì anh đã nghĩ rằng chỉ cần hai chúng ta thì điều gì cũng có thể làm được.

Kể từ khi gặp em, anh luôn nghĩ như vậy.

Quay trở về hiện tại.

Bầu trời đã dần tối đi.

"Tối rồi, để anh đưa em về" Hyunjin nắm tay em, cả hai đang đi dạo ở một công viên vắng vẻ, nơi mà cả hai thấy thoải mái nhất. Không có những ngón tay chỉ thằng vào họ bàn tán, soi mói.

"Anh ơi.. em sợ" Giọng em run run.

"Khi em về nhà, liệu họ có đánh em không anh?" Em hỏi anh. Em cần sự động viên từ anh.

"Đừng lo em ơi, làm theo anh nhé?" Anh nhìn em, tay anh nắm chặt tay em hơn. Để em cảm nhận được hơi ấm mà bớt đi căng thẳng.

Em gật đầu nhẹ.

"Em cứ về nhà như bình thường, mặc kệ cho ba mẹ em có nói gì đi chăng nữa. Cứ chạy thẳng vô phòng đóng sầm cửa lại. Hứa với anh, đừng quan tâm những gì ba mẹ em nói nhé? Cứ ngủ một giấc thật ngon thôi, đừng suy nghĩ nhiều." Anh nói từng li từng tí cho em hiểu.

Em gật đầu lần nữa.

"Hứa với anh không được suy nghĩ nhiều đấy nhé!"

"Vâng" em mỉm cười nhẹ với anh.

Họ trao nhau một nụ hôn trước khi tiếp tục đi.

Một lúc sau anh cũng đã đưa em về tới nhà.

"Anh ơi... em không muốn xa anh" giọng em run lắm, em sợ, em sợ lắm anh ơi.

"Nào bình tĩnh nào, cố gắng đi vào nhà, có gì thì điện cho anh nhé? anh sẽ luôn bên cạnh em. Dù cho có thế nào." Anh xoa đầu em một cách dịu dàng ân cần nhất.

"Vâng anh, em biết rồi. Anh về nhà cần thận nhé! em sẽ điện anh sau." Em nở nụ cười tươi rói ấy.

Mặc dù trời đã tối rồi.
Nhưng chỉ cần đứng cạnh em.
Mọi ánh sách như chiếu rọi thẳng vào mắt anh vậy.
Em như một thiên thần không cánh thực sự.

"Ừm. vậy nhé, tạm biệt em" Anh nói, không quên một nụ hôn lên trên má của em.

"Tạm biệt"

Em vào tới nhà rồi.
Phải như lời anh nói, chạy thẳng vào trong phòng mới được.

Seungmin bước đi thật nhanh để vào phòng.
Nhưng em bỗng dừng lại.

"Mày còn dám bén mặt về đây à? thằng trời đánh?" Ba anh quát to.

Em không biết nữa, em muốn đi vào phòng lắm. Nhưng sao chân em không cho phép.
Nó cứ đứng im ở đó mà nghe những lời chỉ trích từ chính ba của mình.

"Mày là đồ bệnh hoạn, biết bao nhiêu người không yêu? Sao mày lại đi yêu một thằng con trai như nó? Mày không thấy mày kinh tởm à con? Tao cho mày cơ hội, nói chia tay với thằng đấy ngay"

Ba nghĩ em sẽ chấp nhận. Sẽ xin lỗi ông ấy.

Không, ba ơi, con thà bệnh hoạn, kinh tởm còn hơn phải rời xa anh ấy.

"Nếu con không đồng ý thì sao?" Seungmin quay lại, dũng cảm đối mặt với ba.

"Này con biết con đang nói cái gì không hả Seungmin?, còn không mau đi vào phòng?" Mẹ anh rưng rưng nước mắt mà nói.

"Thậm chí mẹ còn chả bênh con! Con yêu anh ấy thì có gì sai sao? Tình yêu thì cần gì phải phân biệt giới tính hả ba mẹ? Con đủ áp lực rồi, tới bây giờ con vẫn chưa xứng đáng được nhận hạnh phúc sao?"

Những giọt nước mắt em từ từ rơi xuống, lăn dài trên má, nơi mà Hyunjin mới vừa hôn em.

"Mày là thằng mất dạy! Tao nuôi mày ăn học như thế mà mày báo ơn lại với tao như thế hả? Mày mà không chia tay thì đừng nhận tao là ba mày nữa!" Ba anh tức giận nói.

"Được, tùy ý ông" em lau những giọt nước mắt của mình, không cho phép mình yếu đuối. Chứng mình rằng mình sẽ kiên quyết không bao giờ từ bỏ, không bao giờ ngừng yêu anh ấy.

"Mày.. Mày dám!" Ông thực sự nồi giận, đứng lên định tiến đến em.

"Này ông bình tĩnh, nó còn non dại chắc chắn chưa kiểm soát được suy nghĩ của mình, cứ để nó từ từ rồi nó sẽ hiểu ra" Mẹ em kéo ông lại không để ông đến gần nó. Không ông lại đánh nó mất.

Giống như lúc nó 10 tuổi, nó lỡ làm bài được 2 điểm, ông đã đánh nó khiến nó phải nhập viện.

"Cả mẹ.. mẹ cũng không hiểu con" nói xong em quay trở về phòng. Đóng sầm cửa lại thật mạnh.

Em biết mẹ cũng không muốn em bị la rầy.
Nhưng mẹ không hiểu cho em, mẹ cũng giống như ba, mẹ kì thị người đồng tính.
Chỉ là mẹ không muốn đánh em thôi.

Em chạy vào phòng, tiến thẳng tới giường.
Lúc đó, em mới thật sự khóc.

Em khóc to lắm, khóc vì sợ, vì buồn, vì không ngờ cái gọi là "gia đình" đã đối xử với mình như vậy.

Em cũng khóc vì nhớ Hyunjin nữa.

Nhớ quá, không biết anh ấy đã về tới nhà chưa.
Cái trọ nhỏ vừa đủ 1 người ở mà em đã tìm hộ anh ấy.

Bỗng chuông điện thoại em reng lên.
Như em suy đoán, chính là người em yêu, người em nhớ nhưng từ nãy giờ gọi đến.
Em không chần chừ mà bắt máy.

"Sao rồi em? có làm như lời anh nói không?"

Đây rồi, giọng nói trầm ấm ấy, nó chỉ cần cất lên là mọi âu buồn của em đều biến đi hết.

Hyunjin thật sự như một vị thần đến bên đời em.

"Em ơi?.." Hyunjin không thấy em trả lời liền lo lắng gọi.

"Em đây" giọng em còn hơi run vì vẫn đang khóc.

"Em khóc sao? mọi chuyện sao rồi? sao em lại khóc, kể anh nghe nào, em ơi?" anh thể hiện độ lo lắng rất nhiều trong lời nói. Anh thật sự không muốn để chứng kiến người mình luôn yêu chiều, vỗ về khóc. Anh sót.

"Hức.. em không ngờ ba em lại nói những lời lẽ đó đối với em" em nức nở nói.

Mỗi khi nghe được câu lo lắng của anh dành với em, lòng em lại mềm nhũn ra, em không thể gượng được mà chỉ muốn xà vào lòng anh thôi.

Em yêu anh quá.

"Em bình tĩnh nào, anh đã bảo em cứ chạy thẳng vào phòng rồi mà?"

Mặc dù câu hỏi của anh nghe có vẻ trách móc em, nhưng không, anh vẫn dùng giọng điệu ấm áp ấy.

Anh không muốn quát mắng người anh yêu đâu.
Thậm chí đây còn là Kim Seungmin, người mà anh lúc nào cũng nghĩ đến, lúc nào cũng muốn bên cạnh em, vỗ về em lúc em yếu đuối.

"Em.. không làm được anh ơi. Từng câu từng chữ của ba cứ như đâm thẳng vào tim em, xé nát nó ra từng mảnh vậy." Em buồn rầu nói.

"Mẹ em còn chả bênh em.. Nơi em gọi là gia đình giờ đối với em tan thành mây khói rồi.. Em không còn nơi nào để dựa vào cả anh ơi.." Em tuyệt vọng rồi, em thật sự đã mất hết niềm tin vào chính căn nhà ấy.

"Em còn có anh mà. Nên đừng khóc nữa, anh thương em. Bình tĩnh lại, kể cho anh nghe mọi chuyện nhé, được không em?" Anh nói với em.

Lời nói anh là mật ngọt, dịu dàng nhất mà em từng nghe.

Em tự hỏi, anh có phải là thần thánh không anh?
Anh chỉ cần cất tiếng, cái giọng nói ngọt ngào ấy thôi, là đã đánh bay bao nhiêu nỗi lo buồn của em rồi.

Sau đó, em kể cho anh nghe mọi chuyện, ba mẹ nói với em lời lẽ nào, và em phản bác lại ra sao.

Anh có khen em làm tốt vì em đã có dũng cảm nói lại với ba mẹ.
Em vui lắm, em đã tưởng mình làm sai khi không nghe theo lời anh.

Nhưng đâu đó em vẫn còn buồn, vì ba mẹ không chấp nhận em và anh, chê em là bệnh hoạn.., bảo em không nên được sinh ra.

"Em buồn lắm anh ơi.. Em thật sự không còn gì để mất nữa, chỉ còn anh thôi." Em than vãn với anh.

Em yêu anh, yêu anh bằng cả trái tim.
Dù nó có mốc nát, thối rữa thì em vẫn yêu anh.
Nhưng để rồi, em lại nhận được sự khinh bỉ, sự nhục mạ.. mọi thứ đều đổ dồn vào vai em.

Nhưng không, em không từ bỏ, em vẫn yêu anh.
Yêu anh nhiều hơn cả ngày hôm qua, và ngày mai em lại yêu anh nhiều hơn thế.

Hyunjin nghe em nói, càng nghe anh càng muốn bay thẳng vào màn hình điện thoại để ôm chầm lấy em. Anh muốn xoa đầu em, dỗ dành em để em không còn buồn và u sầu nữa. Hãy để anh chịu hết là được rồi em.

"Em ơi, em là người tuyệt vời nhất của anh, là hi vọng sống của cuộc đời anh. Em là tia sáng chiếu rọi vào anh, em như là động lực để anh vực dậy dành lấy em khỏi giữa biển người bên ngoài kia. Em đối với anh là sự thiên liên trong sáng, nên em ơi em đừng buồn nhé, có anh đây rồi." Hyunjin không giỏi an ủi người an ủi người khác. Nhưng em là ngoại lệ, anh muốn dành cho em những lời lẽ xinh đẹp nhất, đó cũng là thật sâu trong trái tim anh. Anh yêu em là như thế.

Seungmin ơi, em biết không.
Kể từ khi gặp em, anh mới thực sự sống.

Từ khi biết đến em, anh khao khát được sống nhiều như thế nào, để anh được bên cạnh em lâu hơn, được cùng em trải qua bao nhiêu nỗi buồn hay hạnh phúc.

Anh thực sự muốn cùng em trải qua tất cả.

"Em.. sẽ cố, vì em đã có anh ở bên mà. Cảm ơn anh, Hyunjin" em nói.

Em mất hết tất cả rồi, em chỉ còn mỗi anh thôi.

Em cần phải trân trọng anh, vì anh vốn dĩ luôn là châu báu của em.

"Ừm, em này.. mai em có thể đi ra ngoài không? anh muốn gặp em, anh có điều muốn nói" anh hỏi em.

"Có lẽ được, ở đâu mấy giờ hả anh?"

"8 giờ sáng ở con sông mình hay tới, gặp anh ở đó nhé, anh đợi"

"Vâng, có gì quan trọng không anh?" em thắc mắc.

"Cũng không có gì quan trọng lắm, chỉ là.. anh nghĩ kĩ rồi, anh muốn nói với em điều đó. Nhé em?"

"Được mà, miễn là gặp anh" em cười nói.

Nghe giọng cười của em qua đầu dây, anh cũng đủ thấy nhẹ lòng rồi.

"Ừm, trễ rồi ngủ đi em nhé. Đừng nghỉ ngợi gì mà hãy ngủ một giấc thật đẹp, người anh yêu" Anh nói.

"Vâng, anh cũng thế, tạm biệt" Em tiếc nuối nói lời tạm biệt với anh.

Em muốn trò chuyện với anh mãi, dù có thức trắng đêm.
Chỉ cần là cùng anh, em đã mãn nguyện lắm rồi.




















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com