10
hai ngày tiếp theo, Hwang Hyunjin không đi học.
trong hai ngày đó, Han Jisung như người mất hồn. thơ thẫn đi đâu đó, ngơ ngơ ngác ngác nhìn trời mây.
đôi lúc mắt lại đảo đảo vài cái trong sân trường, như đang tìm kiếm gì đó. trong giờ học cũng chỉ quay đầu nhìn qua cửa sổ, nơi có lớp học và bàn học của Hwang Hyunjin.
không có ai, bàn cuối của lớp 12c1 lúc nào cũng thiếu vắng.
__________
xế chiều. khi Han Jisung vừa đặt chân vào phòng khách, sau khi chào ba mẹ xong liền nhận được câu hỏi.
- Hyunjin có đi học không con ?
Han Jisung hơi chạnh lòng, nhưng vẫn thay cho lời nói bằng cái lắc đầu.
ba Han hạ tờ báo xuống, nghiêng đầu qua nhìn cậu.
- không sao, thằng bé sẽ sớm đi học lại thôi, con đừng lo.
- da.
cậu chỉ hồi đáp một tiếng rồi đi lên lầu.
hai vị phụ huynh nhìn theo rồi thở dài. họ hiểu, và họ không ngăn cấm nếu tình yêu này có nảy nở.
biệt phủ Han. phòng Hwang Hyunjin .
một khay đồ ăn nữa được đẩy vào căn phòng của hắn, lại là những món hắn thích.
đã hai ngày rồi, hắn chưa được gặp cậu. hắn nhớ cậu lắm, làm sao để thoát ra khỏi đây và gặp cậu.
hắn cũng đói nữa, nhưng hắn không muốn ăn.
giờ đây mặt mũi hắn đã hốc hác dần, râu trên cằm cũng mọc ra nhiều do chưa được cạo.
đã ba ngày hắn không ăn.
một bữa hay một đũa. đã ba ngày hắn chưa gặp cậu.
nửa ngày hay một giây.
đã ba ngày ba mẹ hắn chưa lên đây.
một bước chân hay nửa bước chân.
xung quanh căn phòng của hắn chỉ có người hầu và vệ sĩ đứng túc trực canh giữ. hắn đang ở tù chứ không phải ở nhà.
tiếng gõ cửa phòng hắn vang lên ba lần, tiếp đó là tiếng chìa khóa vặn cửa.
nhưng cơ thể hắn giờ đây đã bủn rủn cả rồi, không còn sức nữa. mắt cũng mờ dần mờ dần, sau cùng là xoay một vòng rồi nhắm hẳn lại.
trước khi nhắm mắt, hắn thấy được hình ảnh cùng tiếng nói gấp gáp của mẹ hắn.
"ông ơi, Hyunjin..Hyunjin ngất rồi ông ơi"
khi hắn mở mắt ra đã là chuyện của 3 tiếng sau.
đập vào mắt là một mảng trắng tinh, bên tai là tiếng nhỏ giọt của nước và tiếng kêu nhỏ từng hồi của máy móc.
à hóa ra là hắn đang ở bệnh viện.
hắn tự thân ngồi dậy, toàn thân tưởng chừng như rã rời ra cả, giống như bị đánh vậy.
trên mu bàn tay hắn là kim tiêm đang truyền nước biển, trên thân là bộ quần áo màu xanh nhạt của bệnh viện.
- Hyunjin, con tỉnh rồi, mẹ lo lắm.
mẹ hắn từ sofa bừng tỉnh, vội vàng chạy đến hỏi han tình hình.
- mẹ.
hắn đáp lại bà Hwang là một chữ kêu gọi, sau đó im lặng.
- mẹ đây mẹ đây, con có đói không ? uống sữa nhé ?
bà Hwang đưa đến trước mặt hắn ly sữa vừa mới pha xong, vẫn còn ấm.
cảm giác ấm nóng của ly sữa truyền vào lòng bàn tay như đánh thức hắn khỏi cơn mơ màng.
hắn ngoan ngoãn ngồi uống hết ly sữa, mắt vẫn dõi theo người mẹ dịu dàng đang ngồi kế bên gọt trái cây cho hắn.
chẳng lẽ đến cuối cùng vẫn chỉ có một mình mẹ hắn thôi sao ?
cánh cửa phòng bệnh làm bằng gỗ, chỉ chừa lại một phần bên trên cao là làm bằng kính trong có thể nhìn ra ngoài.
dường như hắn nhìn thấy một bóng dáng lấp ló ở ngoài cửa, quen thuộc.
- ba.
Bà Hwang đang gọt trái cây thì bỗng dừng lại, ngước lên nhìn theo hướng mắt của hån.
bà đứng lên, tiến lại gần kéo cánh cửa ra.
đúng rồi, là ba hắn.
ông Hwang trên người là áo sơ mi trông rất xộc xệch, bên ngoài chỉ khoác qua loa một chiếc áo khoác mỏng manh.
nhìn bộ dạng có vẻ rất gấp gáp điều gì đó.
- bà..Hyunjin.
ông Hwang nhìn đứa con trai yêu quý của mình trên giường bệnh, trong mắt chỉ còn lại tội lỗi khi thấy dáng hình gầy gò, xơ xác của hắn.
con trai của ông thật khác.
- ông đến đây làm gì ? chẳng phải ông là người làm thằng bé ra thế này sao ? còn đến đây làm gì?
bà Hwang trong phút chốc nhìn thấy gương mặt của người đã bên mình tần ấy năm, nhưng lại tàn nhẫn làm con trai của mình ra thế này liền bật khóc.
- tôi xin lỗi.
ông Hwang giờ phút này chỉ biết cúi đầu hối lỗi, ông không biết làm gì ngoài câu xin lỗi cho hắn cả.
- mẹ..đừng trách ba.
Hwang Hyunjin đến bây giờ mới lên tiếng, không phải trách móc hay giận dỗi gì, chỉ là bênh vực người mình gọi là "ba".
đây không biết có được gọi là ngộ nhận hay không. nhưng sau cùng mọi chuyện, Hwang Hyunjin vẫn chịu đứng lên bệnh vực người ba của mình, dù ông đã làm hắn ra nông nổi này.
ông Hwang nghĩ vậy.
- ba xin lỗi con.
ông Hwang đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể hắn vào lòng.
ông khóc, òa khóc như một đứa trẻ.
nhìn đứa con do chính mình đứt ruột đẻ ra, lại bị chính tay mình đày đọa cho đến mặt mày xơ xác, thân thể gầy gò, tưởng chừng như là không còn đi nổi.
- con không sao, ba đừng khóc.
Hwang Hyunjin bây giờ cũng chỉ biết ôm lấy ông mà an ủi.
hắn cũng hiểu chứ. chẳng có bậc phụ huynh nào lại có thể thật bình tĩnh khi nghe con của mình thích người đồng giới. hắn biết, đó có lẽ là một cú sốc lớn với ông.
- ba..hiểu cho con nha ?
Hwang Hyunjin dùng sự chân thành nhìn ông Hwang, chỉ mong bản thân đổi lấy được sự đồng ý.
- được..ta hiểu mà.
ông Hwang không đắn đo nữa, ông lựa chọn kết quả trong ba ngày giam lỏng hắn.
ông chọn thấu hiểu cho hắn, để hắn thật sự tự do với bản thân mình.
cũng đúng thôi, ông không thể đi với hắn đến cuối đời, nên không thể ép bức hắn làm theo lời ông quá nhiều.
ông sinh con, chứ không nhân bản con người. hắn là người, chứ không phải thiết bị robot cài sẵn hệ thống bên trong.
một nhà ba người quay trở lại với sự hạnh phúc vốn có, phòng bệnh 367 ngập tiếng cười vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com