11
- thưa ba mẹ con đi học.
Hwang Hyunjin ngoan ngoãn mang giày, đeo cặp bước ra khỏi cửa đi học với tâm trạng vui vẻ và mong chờ.
vì hôm nay hắn sẽ được gặp lại cậu.
sân trường jewon.
trong sân trường rộng lớn là khung cảnh học sinh chạy nhảy vui đùa, chỉ riêng một mình Han Jisung là tĩnh lặng như hồ ngồi yên ở một ghế đá.
cậu đang chờ, chờ hắn đến.
liên tục kể từ ngày hắn nghỉ học đến giờ, cậu ngày nào buổi sáng cũng sẽ dừng chân ở ghế đá này và đợi hắn đến.
đợi, đợi đến khi nào hồi chuông nhắc nhở vào lớp cuối cùng vang lên, thì cậu mới chịu rời khỏi đó.
Han Jisung yên lặng đọc sách cùng ly cà phê sữa nóng kế bên. ra dáng một học trưởng tri thức thật.
lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn một vòng tìm kiếm xem có bóng hình của hắn không. nếu có sẽ lập tức đứng dậy kêu tên chào hỏi, nếu không có sẽ thở dài một hơi tiếp tục cúi đầu đọc sách.
- Han Jisung.
một tiếng gọi trầm đều vang lên kế bên câu.
nhưng dường như không thể lay động cậu hay sao ấy.
Han Jisung rất tập trung, mắt sắp dán vào trang sách rồi, đến cả tại cũng không nghe tiếng động xung quanh nữa, bỏ ngoài tai xa tầm mắt sao ?
người đứng kế bên mỉm cười một cái, ngồi xuống kế bên cậu. chầm chậm khoác tay qua ôm lấy hết bả vai cậu vào người.
- a.
Han Jisung bị động, liền bất ngờ kêu lên một tiếng nhỏ. sau đó tức giận quay sang nhìn con người nào đã tự tiện đụng chạm thân thể cậu.
- này...
Han Jisung vừa định giáo huấn cho người kia, liền nhanh chóng đơ người há miệng giữa không trung không biết nên nói gì thêm.
đại não của Han Jisung bàng hoàng và trống rỗng, chỉ còn biết được một vấn đề duy nhất.
trước mắt cậu là người mà cậu ngày đêm lo lắng, nhớ nhung tìm kiếm.
Hwang Hyunjin !
Hwang Hyunjin mỉm cười một cái, ôn nhu cúi đầu đụng trán vào trán Han Jisung.
ôi không, cái khoảng cách này, là đang muốn bức chết con tim bé nhỏ của Han Jisung mà. không được, vẻ đẹp này, cậu không cưỡng lại nổi đâu.
Hwang Hyunjin trên này thích thú ngắm nhìn tiểu bảo bảo đang đỏ mặt vì khoảng cách tiếp xúc cực kì gần của mình và tiểu bảo bảo.
*đổi : cậu -> em hoặc tiểu bảo bảo.
- em ngại trông rất đáng yêu.
hắn chỉ nói một câu để miêu tả em của bây giờ đã bị em giật mình đẩy ra.
- đ..đồ điện..ăn nói x..xà lơ.
em lắp ba lắp bắp lắm mới nói được thành câu, hai má trắng xinh nay đã được phủ một tầng mây hồng trông em bé vô cùng.
à không, em là em bé mà, em bé của Hwang Hyunjin.
- bé, tôi đã rất nhớ em trong hai ngày qua. Hwang Hyunjin chân thành cầm bàn tay
của em xoa xoa nắn nắn, ngón cái xoa
nhẹ mu bàn tay của em một cách vừa yêu
thương vừa gợi tình.
em cảm nhận được hơi ấm của lòng bàn tay hắn thì sướng đến ngơ cả người. được người mình thích nắm tay, nói không thì là nói dối.
mà em lại là bé ngoan, nếu nói dối sẽ bị diêm vương cắt lưỡi. nên em chọn thừa nhận rằng nó có và cực kì sướng.
bàn tay của hắn thì hơi cứng cứng một chút và thon dài, đúng không nhỉ ? chắc là vậy, em cũng không biết tả sao nữa.
bàn tay của em thì trắng trắng xinh xinh, thon dài và mềm mại như tay em bé, đặt biệt luôn luôn có một mùi thơm nhất định trên tay, không quá nồng cũng không quá ngọt gây khó chịu, rất em bé.
tay của em và cả hắn thì đều có điểm thon dài và trắng, chỉ là tay hắn to hơn tay em một xíuuuuu, nên tay hắn rất dễ dàng để có thể cầm nắm cả hai bàn tay em chỉ với một bàn tay của hắn.
thực ra thì vấn đề bàn tay này em không để ý quá đâu, mà do thời gian hắn ngồi làm bài tập khi em dạy kèm thì em có để ý một chút nên biết, em thề là em không quan tâm đâu, em thề đấy.
-thôi đi đồ điên này, ăn nói xằng bậy, mọi người đang nhìn đó.
em ngại muốn độn thổ, mặt đỏ sắp nhỏ ra máu rồi. ngượng ngùng muốn tách bàn tay khỏi tay của hắn, nhưng mà cái tên này nắm chặt quá đi.
- nhìn thì sao ? tôi còn có thể hôn em trước mặt bọn họ nữa đó.
Hwang Hyunjin chính là tên mặt dày, mặt dày như mặt đường cao tốc.
em thầm rủa hắn trong tâm trí, đồ mặt dày như hắn mới xa em có hai ngày mà đã bắt đầu bộc lộ tính cách vô sỉ đến thế.
- đừng có xàm ngôn.
em tức giận chu môi la mắng hắn.
- em không tin sao ?
- tất nhiên là không rồi.
- được.
Hwang Hyunjin chỉ trả lời đúng một chữ đáp lại lời em.
hắn vươn người tới gần em và...
chut.
hắn hôn má em, tên điên mặt dày Hwang Hyunjin này hôn má em.
aaa em chết mất, không, khôngggg.
em thầm gào thét trong lòng, mặt ngơ ra nhìn hắn, mắt to tròn mở to nhìn hắn rất lâu.
- biểu cảm của sự sung sướng hả bé ?
Hwang Hyunjin vui vẻ trêu chọc em, dùng ngón tay gãi gãi phần dưới cằm em một cách cưng sủng tiểu bảo bảo.
em bị hành động gãi cằm một cách thân mật của hắn làm cho bừng tỉnh khỏi cơn...phê.
- yaaa, đừng có láo, đồ biến thái. em tức giận rồi, thật sự tức giận rồi.
em hứ vào mặt hắn một hơi, ôm cặp sách quay mông bỏ đi lên lớp.
uổng công em đợi hắn nhiều như vậy, còn hắn thì cả gan hôn em trước bàn dân thiên hạ.
biến thái muôn đời hoàn biến thái.
Hwang Hyunjin ngồi đó nhìn theo cái mông tròn của em thì cười liên tục đến run hết cả vai, còn liếm môi vài cái nữa chứ.
sau khi kim Hwang Hyunjin rời đi khỏi nơi ghế đá đó thì tiếng xì xầm của học sinh xung quanh mới lớn dần lên.
"đại ca Hwang kia vừa hôn má học trưởng Han sao ?"
"aiss chết tiệt, mê otp quá" (em cũng mee ☺️)
"Han Jisung ngại ngùng trông đáng yêu xĩuuuu"
"khônggg, học trưởng Han của tao đã bị Hwang Hyunjin chiếm hữu rồi sao ?"
"đúng rồi đó má, mày có cái nịt"
"người sánh nước bên em, mãi mãi không phải là anhhhhh"
tiếng bàn tán của bàn dân thiên hạ cứ thế liên tục vang dội, làm ồn ào cả một sân trường jewon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com